Đỉnh Cấp Vô Tình Hệ Thống
Chương 106: Diệt sạch tang thi
“Phập.”
“Phập.”
Theo tiếng bẫy thú đóng lại cùng với tiếng da thịt, xương cốt bị nghiền nát vang lên. Chỉ thấy vô số tang thi lúc này đều đã bị bẫy thú kẹp đến nát chân hoặc cả cơ thể. Có một số bẫy thú còn có tận 5,6 đầu tang thi cùng mắc kẹt bên trong. Có một số mặc dù không có chết thấu nhưng cũng là lê lết hoặc không ra được.
“Đến rồi…”
Nhìn thấy tầng thứ 2 của bẫy rập chỉ giết được gần trăm đầu tang thi, Hạ Vũ liền từ từ ẩn mình sau bóng tối. Cùng lúc kéo căng 5 mũi tên bắn về những con tang thi may mắn vượt qua được hai tầng bẫy rập của hắn, mà lao về “mồi nhử” đang treo lơ lửng kia.
“Rống rống…”
Chỉ thấy 5 mũi tên của Hạ Vũ nhanh chóng xé gió, vô cùng chính xác bắn vỡ đầu của 5 con tang thi cùng một lúc. Trong đó, một mũi tên còn trực tiếp xuyên qua đầu của con tang thi này rồi ghim chặt vào vai của một con tang thi khác. Đem nó đóng đinh lại trên mặt tường.
Bắn 5 mũi tên cùng 1 lúc, trúng được 6 mục tiêu. Thiện xạ, bất quá cũng chỉ có vậy.
Thế nhưng, mặc dù kỹ thuật của Hạ Vũ đã là tuyệt đỉnh. Nhưng tang thi lại chiếm ưu thế về số lượng, cho nên, trong khi 6 con tang thi này ngã xuống. Đã có một vài đầu tang thi khác tiến đến cào xé cũng như cắn vào đám “mồi nhử” của hắn, khiến cho tiếng hét chói tai liên tục vang lên.
“Đừng…đừng qua đây…aaaa…”
Chỉ thấy lúc này, Trần Khương cũng đã bị một đầu tang thi nhào lên cắn đứt cổ. Máu tươi nhanh chóng trào ra, mùi vị cũng từ đó truyền đi trong không khí. Khiến cho chừng chục đầu tang thi còn lại liền càng thêm điên cuồng.
Cho đến khi mũi tên của Hạ Vũ bắn chết con tang thi cuối cùng thì nơi đây cũng đã trực tiếp trở thành một mảnh hỗn độn, máu thịt vương vãi khắp nơi. Trong đó, tất cả “mồi nhử” của hắn có 3 kẻ chết, hai kẻ còn chưa kịp chết liền đã biến thành tang thi đó là Hàn Nghi cùng Tạ Tiểu Đình.
Thế nhưng, mặc dù đã biến thành tang thi nhưng thảm trạng của bọn họ cũng không khá đi chút nào. Trong đó, suất ca Hàn Nghi bụng đều đã bị xé rách, ruột gan đều đi theo trào ra ngoài, lòng thòng thả xuống mặt đất. Khi nhìn thấy hắn, chúng liền lập tức gào rống giãy giụa nhưng cuối cùng cũng là không có ích lợi gì.
“Chết rồi, vẫn phiền phức như cũ.”
Chán ghét mà nhíu mày, Hạ Vũ liền nâng lên chủy thủ kết liễu bọn chúng. Sau đó lại thuần thục từ trong người chúng tìm đến 1 viên Tử Vong Chi Mầm. Sau đó, hắn mới nhíu mày mà cầm lấy chủy thủ đem những con tang thi vẫn còn sống kia đều dọn dẹp hết.
Cuối cùng, hắn từ trên 160 mấy đầu tang thi tìm đến 19 viên Tử Vong Chi Mầm. Cộng với 2 viên Tử Vong Chi Mầm có sẵn thì hắn đã có tổng cộng 21 viên, thu hoạch xem như không tồi cũng đã đủ để cho hắn tiến hóa. Thế nhưng, hiện tại hắn cũng chưa gấp. Mà trước đó thì…
Nâng bước chân đi về phía cầu thang tầng 1, Hạ Vũ liền nắm lấy Giang Ánh lôi ra ngoài. Lúc này, cô cũng đã tỉnh lại, miệng bị vải nhét vào cho bịt kín. Đôi mắt hàm chứa nước mắt mà nhìn chằm chằm vào Hạ Vũ, giống như muốn đem hắn lột da rốc xương.
Sau khi xác định tang thi ở trên đường lớn đều đã bị thu hút cũng như giết sạch. Hạ Vũ mới nhịn đi ghê tởm mà đem Giang Ánh cùng với xác của ba cái nhân loại đã bị gặm nát kia lôi ra đến giữa sân lớn gần cổng của chung cư. Lại từ trong không gian lấy thêm dây thừng đem bọn họ đều cột lại với nhau.
Lúc trước khi chuẩn bị dây thừng này, hắn là dự định dùng chúng để leo núi. Nhưng hiện tại, núi thì không có, dùng để giết người thì cũng không tệ.
Trong lúc trói bọn họ, Hạ Vũ cũng mặt không biến sắc xé ra áo sơ mi của Giang Ánh. Đem Vi hình tạt đạn nhét vào trong áo lót của cô. Sau đó lại từ trong không gian lấy ra một chiếc máy kỳ lạ giống như chiếc điện thoại bị tháo dỡ.
Thứ này được gọi là máy phát tín hiệu dùng để kêu gọi những loại quái vật chuyên săn giết con người bằng sóng âm. Nó được làm ra từ một cái điện thoại hắn tìm ra được từ trên người của Hàn Nghi cùng với một đống vật phẩm linh tinh khác như cục thu sóng wifi,… Đem chúng lắp ghép lại với nhau tạo thành. Là một vật dụng vô cùng phổ biến về sau ở tận thế.
“Cảm ơn ngươi đã cùng đồng bạn của mình hoàn thành sứ mệnh được giao.”
Cũng không quan tâm đến bộ dạng như muốn ăn thịt người kia của Giang Ánh. Hạ Vũ liền đem máy phát tín hiệu nhét vào trên người của Trần Khương. Sau đó mới vô cùng thiếu đánh hướng về phía cô phất phất tay. Kiêu sa như một làn gió nhanh chóng trở về trong chung cư.
Nếu lúc đầu Giang Ánh vẫn còn vô cùng phẫn hận thì khi nhìn đến bóng lưng của Hạ Vũ rời đi. Cô liền lập tức sinh ra hoảng sợ, mặc dù không biết hắn là muốn làm gì. Nhưng mí mắt trái của cô đang không ngừng nhảy lên, rõ ràng là không phải chuyện tốt.
“Không. Tôi là người xuyên không a. Tại sao? Tại sao tôi là một cái sát thủ nhưng khi xuyên qua đến đây lại phải chịu đựng mọi thứ như thế này? Chẳng lẽ là tôi sắp chết?”
Thế nhưng, mặc cho Giang Ánh có nghẹn khuất cùng sợ hãi như thế nào thì cô cũng không thể rời bỏ trói buộc được. Những lời muốn nói ra ngoài kết cục cũng chỉ có thể trở thành từng tiếng “ô ô” bất lực.
**Tiểu kịch trường:
– -Huyết Cơ: Bảo bối, ngươi xé áo nàng làm gì? (︺︹︺)
– -Hạ Vũ: À, ừm…Là để nhét bom vào. (。ŏ_ŏ)
– -Ân Sương: /Nắm lấy tay hắn, dùng khăn tay lau ra./ Nếu còn lần sau, tỷ tỷ sẽ chặt “chân” ngươi.
– -Hạ Vũ: Đã biết, đã biết. /Lau mồ hôi hột/
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!