Đỉnh Cấp Vô Tình Hệ Thống - Chương 117: Có ở đây
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
149


Đỉnh Cấp Vô Tình Hệ Thống


Chương 117: Có ở đây


Nghe thấy âm thanh tràn đầy kinh ngạc này của Tư Nguyệt, Hạ Vũ liền nhíu mày nhìn sang. Giống như phát giác ra được ánh mắt của hắn, cậu liền nhỏ giọng nói:”Hanako-san là một truyền thuyết đô thị học đường rất nổi tiếng ở Nhật Bản. Ban nãy ta cũng không có chú ý đến khung cảnh xung quanh lắm. Bây giờ mới phát hiện ra được, cách bài trí phòng học này rõ ràng là ở Nhật Bản!”

Trong lúc Hạ Vũ cùng Tư Nguyệt trao đổi với nhau, ba người khác ở đây cũng là kinh ngạc không nhẹ. Trong đó, Trần Ngọc chỉ là hơi ngạc nhiên một chút, sau đó ánh mắt liền trở lại bình thường. Mà Lý Thắm cùng Chu Hán Lương lại là kinh hãi đến trợn mắt há mồm. Bởi vì trong tổ đội này, ngoại trừ bọn họ ra, ba người còn lại đều là ngoan nhân top 5 trên BXH!

“Được rồi, trước hết đi làm nhiệm vụ đi.” Mỉm cười mà nói ra, Trần Ngọc liền đưa tay quấn lấy một lọn tóc của mình. Động tác cư nhiên lại mang theo vài phần ngây thơ của nữ sinh.

Đối với lời này của cô, Hạ Vũ cũng là không có một điểm phản đối nào mà gật đầu. Sau đó liền ôm lấy Tiểu bánh bao đang “cảnh giác” nhìn Trần Ngọc kia theo cầu thang đi lên lầu 3. Mà Tư Nguyệt cùng Trần Ngọc cũng là nhanh chóng đi theo sau lưng hắn.

“Chu tổng a, chúng ta…cũng đi theo bọn họ sao?”

“Vô nghĩa, không đi theo bọn họ thì một mình đứng ở chỗ quỷ quái này à?”

Đối diện với bộ dạng rụt rè của Lý Thắm, Chu Hán Lương liền tức giận mà quát lớn một tiếng. Cũng không quản ả nữa mà trực tiếp nâng chân vội vàng đi theo đám người Hạ Vũ. Cho dù là một phút, gã cũng không muốn đứng ngốc 1 mình ở chỗ này.

Nhìn theo bóng lưng của Chu Hán Lương, Lý Thắm liền do dự mà đưa mắt đánh giá xung quanh. Chỉ thấy hành lang trường học bây giờ đã phủ lên một lớp bụi dày, tường tróc sơn, mành cửa trắng rách rưới bay phất phơ, cửa kính cũ nát vỡ vụn, thoạt nhìn vô cùng tàn phá, âm u.

Nổi lên một tầng da gà, Lý Thắm liền vội vàng đưa bàn tay chà xát cánh tay mình. Hô to mà ba chân bốn cẳng chạy lên cầu thang:”Chu tổng! Chờ tôi một lát!”

– —————————-

“Lộc cộc…”

Tiếng bước chân dần dần vang dội trong không gian yên tĩnh kỳ dị này.

Rất nhanh, Hạ Vũ cũng đã đặt chân đến tầng 3. Bởi vì phòng học ở Nhật Bản thường được bố trí giống nhau nên theo sự chỉ dẫn của Tư Nguyệt, đám người bọn họ cũng đã tìm được vị trí của nhà vệ sinh trường.

“Kẽo kẹt…” một tiếng, cửa bảo vệ được đẩy ra mang theo mùi ẩm mốc cũ kĩ. Nhà vệ sinh lúc này đã là một mảnh hoang tàn, tiếng nước “tí tách” nhỏ giọt theo đường ống bị rò rỉ, để lại một vũng nước đọng trên sàn nhà.

Lại nhìn, Hạ Vũ mới phát hiện tất cả cửa phòng vệ sinh đều đang đóng chặt lại. Phía trên còn ghi lấy một đống từ ngữ cùng hình vẽ ngổn ngang, rõ ràng là do học sinh trước kia gây ra.

“Hạ ca ca, ai đến gõ cửa đây a?” Theo lời nói của Tư Nguyệt vừa dứt, năm người bọn họ cũng đã đến trước cửa của phòng vệ sinh số 03. Mà lúc này, tất cả đều là đang đề phòng nhìn chằm chằm cánh cửa trước mặt này.

Thế nhưng, chưa đợi Hạ Vũ kịp trả lời. Trần Ngọc đã bỏ qua hai người bọn họ mà trực tiếp tiến lên phía trước. Đưa tay gõ ba cái vào cánh cửa, giọng nói vô cùng bình thản:”Bạn học Hanako, bạn học Hanako, bạn có ở đó không, ra chơi với chúng tớ nào.”

| Phụ bản 1 hoàn thành, 1 phút sau bắt đầu truyền tống.|

Nhưng là, chờ đến khi Trần Ngọc nói xong cũng như thông báo phụ bản hoàn thành vang lên. Phòng vệ sinh cũng không có phát sinh ra dị biến gì cả. Thấy vậy, Hạ Vũ liền nhíu mày rồi nói với Tư Nguyệt:”Trước đi khỏi đây đi.”

Bởi vì từ trong đôi mắt của hắn, hắn có thể nhìn thấy được âm khí bên trong căn phòng này đang từ từ dày đặc lên. Cảm giác lành lạnh này khiến cho hắn không khỏi muốn tránh phiền phức mà nhấc chân rời đi.

Mà nghe thấy lời này của Hạ Vũ, Tư Nguyệt đương nhiên là vô cùng nghe lời mà đi theo hắn. Ngay cả Trần Ngọc cũng chỉ là bất đắc dĩ nhún nhún vai, trong lòng thầm nghĩ hắn đúng là quá không biết phong tình a. Một lời khen ngợi dành cho cô cũng không có.

“Mẹ ơi, làm sợ chết khiếp.” Thở phì phò mà đưa tay vỗ ngực. Chu Hán Lương cũng là vội vàng đuổi theo bóng lưng của ba người. Để lại một mình Lý Thắm dường như là có chút suy tư gì đó mà đưa tay cầm lấy tay cầm của cửa. Thử dùng sức đẩy vào trong.

Thế nhưng, lúc này đây, chỉ thấy cánh cửa bỗng dưng lại cứng ngắc giống như bị người khóa trái. Theo sau đó, một âm thanh rụt rè khe khẽ liền từ bên trong truyền tới bên tai của Lý Thắm:”Ừ, mình có ở đây.”

Con ngươi trợn tròn, Lý Thắm vội vàng muốn rụt tay lại nhưng đã không kịp nữa. Cánh cửa bỗng dưng lại bị đẩy ra. Theo sau đó, một thân ảnh liền đập vào mắt của Lý Thắm, khiến cho ả lông tơ dựng đứng.

Chỉ thấy bên trong nhà vệ sinh cũ nát đó lúc này đang đứng một cô gái với mái tóc ngắn ngang cằm, ôm sát vào gương mặt. Làn da tái nhợt không có một tia huyết sắc, mặc một bộ đồng phục học sinh màu đỏ. Đang dùng một ánh mắt lạnh lẽo mà nhìn ả.

Mà lúc này, Hạ Vũ chỉ vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh được vài bước thì tiếng hét thê thảm của Lý Thắm liền truyền đến. Khiến cho hắn không thể không cau mày mà nhìn sang. Sau đó, cả một đám người cũng liền lập tức hai mặt nhìn nhau mà nhanh chóng đi trở về.

Ngay khi bọn họ lại lần nữa đi đến cửa phòng vệ sinh số 03 thì âm thanh của Lý Thắm bỗng dưng lại im bặt lại. Cẩn thận từng bước mà đi đến trước cửa phòng vệ sinh, Hạ Vũ cũng không khỏi bị tình cảnh bên trong làm cho thái dương giật giật.

“Lý Thắm, chết rồi.”

**Chương này là bù a mọi người~ Hôm nay còn sẽ ra chương nhé!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN