Dinh Dưỡng Quá Tốt - Chương 11: Tịch Thu Đùi Gà
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
130


Dinh Dưỡng Quá Tốt


Chương 11: Tịch Thu Đùi Gà


Dung Miên cảm thấy kỹ năng nấu nướng của Chung Dập tốt hơn Khổng Tam Đậu một chút.

Cà rốt trộn với thịt bằm miễn cưỡng cũng không tệ lắm, nấm hương cũng rất tươi, nhưng canh gà vẫn là ngon nhất.

Ăn uống no say, bụng có hơi trướng, khoảng thời gian này hiếm khi Dung Miên được ăn một bữa thoải mái như vậy.

Trong chốc lát, Chung Dập trong lòng Dung Miên đã từ “một diễn viên kỳ quái cùng tổ phim” đã bay lên thành “một bằng hữu con người không tệ lắm.”
Dung Miên cúi đầu chậm rãi húp xong ngụm canh cuối cùng, Chung Dập cũng đúng giờ mà hỏi: “Khi nào thì cậu về?”
Đây rõ ràng là một câu nói không lịch sự cho lắm.

Những người bình thường nghe thấy đều sẽ có chút không thoải mái.

Nhưng Dung Miên không phải người bình thường.

Cậu chỉ ậm ừ, lấy điện thoại ra chậm rãi gửi tin nhắn, sau đó ngẩng đầu nói với Chung Dập: “Tam Đậu nói nửa tiếng nữa sẽ đến.”
Chung Dập ừ một tiếng.

Tuy rằng miệng Chung Dập suốt ngày cứ đứa nhóc này, đứa nhóc kia nhưng cũng không đến mức để người ở lại chỗ này một mình còn bản thân thì chui vào phòng.

Nhưng anh không muốn có bất kỳ cuộc trò chuyện nào để thiếu niên có cơ hội suy nghĩ những điều không nên có.

Vì vậy Chung Dập đi đến phòng khách và bật ti vi, thứ hiếm khi được sử dụng trong cuộc sống hằng ngày.

Dung Miên đi theo anh, ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh.

Chung Dập phát hiện Dung Miên có vẻ thích chiếc gối ôm màu đen trắng kia.

Cậu cúi đầu.

Đầu tiên là dùng tay bóp chặt góc gối, sau đó nghịch ngợm nắm tua rua trong tay mà chơi đùa một lát.

Cuối cùng thiếu niên bị tình tiết của bộ phim truyền hình trên ti vi hấp dẫn mà dời tầm mắt.

Sườn mặt của Dung Miên rất điềm tĩnh.

Ánh sáng biến đổi thay phiên chiếu đến hàng mi mềm mại của cậu.

Dung Miên nhìn chằm chằm vào cảnh mẹ chồng con dâu đang cãi nhau trên ti vi, xem không chớp mắt.

Thấy thiếu niên đang thất thần, Chung Dập xấu xa cầm điều khiển ti vi bấm chuyển đến kênh giám định đồ cổ.

Sau đó anh thấy Dung Miên hơi sửng sốt, nhìn chằm chằm người dẫn chương trình đang nói “Đồ cổ này không thịnh hành lắm” trong chốc lát, rõ ràng là không hiểu gì hết.

Nhưng Dung Miên không nói gì, mà là từ từ cúi đầu tiếp tục đùa giỡn với cái tua rua trên gối.

Chung Dập luôn cảm thấy có điều gì đó khác biệt ở con người này…!
“Khác biệt” là một từ rất chung chung nhưng Chung Dập không thể nghĩ ra một tính từ tốt hơn để mô tả người bên cạnh mình.

Cậu nhóc này rất độc đáo.

Dường như cậu ta không có EQ cơ bản hay cảm giác xấu hổ.

Da mặt thì có thể nói là dày đến một trình độ nhất định.

Đối với tính tình âm dương quái khí của Chung Dập cũng không biểu lộ gì, không biết là giả vờ hay thật sự không để bụng.

Bộ dáng của người này luôn điềm tĩnh, chậm rãi.

Nhưng không phải là kiểu đờ đẫn dại cả người.

Cậu ta có tâm cơ và ý đồ của riêng mình, ví dụ như lúc ở trên xe chơi cùng cái nắp bút hay nghịch thùng giấy để thu hút sự chú ý.

Người này cũng biết khuôn mặt của mình rất đẹp cho nên biết sử dụng lợi thế để đạt được lợi ích, chẳng hạn như ở trong phòng chờ với Lưu Viên Phong, hay ở nhà vệ sinh với mình.

Nhưng nếu nói cậu ta nhiều tâm tư, thì EQ của người này làm người khác tức giận muốn trào máu họng.

Rất tham ăn, sẽ nói thẳng “anh là đồ lừa đảo”, “tôi không muốn ăn”.

Đôi mắt to tròn, lúc nào cũng nhìn thẳng vào người đối diện nhưng ánh mắt lại rất thuần khiết.

Điều này thì không thể giả vờ được.

Sự thuần khiết này lại mâu thuẫn với tính khí tham vọng của cậu ta.

Chung Dập thực sự không hiểu làm thế nào để hai tính cách này có thể xuất hiện trên cùng một người được.

Khi ngẩng đầu lên một lần nữa, Chung Dập nhận ra Dung Miên đã ngủ mất.

Thiếu niên vẫn duy trì tư thế ôm gối vừa rồi, nằm mềm ra ghế sô pha, nhắm mắt im lặng.

Hàng mi cong, môi có chút đỏ lên, hẳn là do chén canh nóng hổi vừa uống lúc nãy.

Tiết mục giám định đồ cổ vừa kết thúc, bây giờ là lúc quảng cáo, Chung Dập cũng hơi có chút phân tâm.

Điện thoại di động của Dung Miên rung lên, cùng lúc đó hàng mi của cậu cũng nhẹ nhàng khẽ động.

Chung Dập lập tức dời tầm mắt.

Ánh mắt của Chung Dập nhìn vào quảng cáo sữa bột trên tivi.

Anh nghe thấy Dung Miên bắt máy, hừ hai tiếng, cuối cùng nói được rồi.

Giọng điệu của thiếu niên có chút đờ đẫn, mang theo ít giọng mũi.

“Tôi phải về rồi.”
Sau đó Chung Dập nghe Dung Miên nói với chính mình: “Cảm ơn món hoành thánh của anh.

Ăn rất ngon.”
Chung Dập dừng một chút.

Dung Miên đặt lại cái gối ôm trên ghế sô pha, sửa cho cái tua tua ngay ngắn rồi mới thong thả đứng dậy, ra cửa đổi giày.

Chung Dập nhìn chằm chằm vào cái ót của thiếu niên, thấy một mảnh tóc đen mềm mại phía sau có hơi vểnh lên.

Anh bắt đầu suy nghĩ về việc có phải hay ngày nay mình đã hơi nặng lời rồi không.

Trên cơ sở phải giữ vững tiền đề là giữ khoảng cách an toàn, có lẽ mình sẽ chỉ bảo cho đứa nhóc này một chút, hẳn là có thể sống hòa thuận với nhau.

Ngay khi Chung Dập đang cân nhắc xem có nên nói lời khách sáo gì hay không, anh thấy Dung Miên dừng lại, quay lưng.

“Nhưng mà, ngày mai anh có thể đừng làm cơm trộn rau và thịt được không?”
Dung Miên nghiêm túc nói: “Hơn nữa, mùi cà rốt khá nồng, anh còn chưa có xử lí…”
Chung Dập mặt không biểu tình: “Tạm biệt.”
Dù sao thì trong tủ lạnh cũng còn một đống rau củ đã gọt sẵn.

Một giây cửa đóng lại, Chung Dập bình tĩnh suy nghĩ, không ăn cũng lãng phí, ngày mai làm sủi cảo thịt heo nhân cà rốt vậy.


Tất nhiên Chung Dập sẽ không thực sự làm sủi cảo, chủ yếu bởi vì anh không có thời gian.

Nhưng sáng hôm sau, Chung Dập vẫn dặn Từ Dữu Dữu buổi trưa mua hai suất cơm, đặt ở một nhà hàng riêng mà anh thường ăn.

Giá cả chỗ này tuy đắt nhưng nguyên liệu tươi ngon, dinh dưỡng cân đối.

Chung Dập sợ cậu nhóc gây sự với mình, gọi Từ Dữu Dữu nói nhớ đặt thêm hai cái đùi gà.

Tuy nhiên, Dung Miên không có cơ hội ăn đùi gà, vì một vị khách bất ngờ đến từ đoàn phim.

Một cảnh quay có chút khó khăn đã bị kéo dài từ sáng đến một giờ chiều.

Vấn đề không phải ở Dung Miên mà là ở nam diễn viên tên Sử Trừng trước mặt, là một người mới tiến tổ.

Dung Miên không biết nhiều về những diễn viên trong giới bằng Khổng Tam Đậu.

Cậu không biết người trước mặt mình là ai, nhưng cậu có thể phân biệt kỹ thuật diễn tốt hay dở.

Để miêu tả, Sử Trừng giống như một con cá nước ngọt phải tung tăng trong biển vậy.

Không bao giờ có thể hòa hợp, không bao giờ có thể nhập vai, cuối cùng chỉ có thể mắc cạn, vùng vẫy trên bãi cát mà thôi.

“Đạo diễn, tôi xin lỗi.”
Sử Trừng gãi đầu: “Để tôi lấy lại cảm giác một lát đã, được không?”
Sử Trừng có khuôn mặt khá ưa nhìn, dáng người cao ráo, là gương mặt thiên về kiểu thiếu niên dương quang tươi sáng.

Dung Miên cảm thấy đôi mắt của cậu ta rất đẹp, đuôi mắt có hơi nhếch lên làm cho Dung Miên không khỏi nhìn thêm một cái.

Nhưng Sử Trừng có vẻ như quan tâm quá nhiều đến hình ảnh của mình trước máy quay – lớp phấn trên mặt hơi dày, biểu cảm diễn xuất lúc thì quá đơ lúc thì thái quá.

Đây rõ ràng là một vị không có thiên phú nhưng vẫn muốn ăn bát cơm diễn viên.

Nhưng Dung Miên không quan tâm, cậu chỉ cần làm tốt vai trò của mình.

Cảnh quay này rất đơn giản, thậm chí Dung Miên không cần nói gì cả, chỉ cần chờ bị đánh là được rồi.

Nhân vật của Sử Trừng là một người chết hoàn toàn, là người đầu tiên chết trong vụ án đầu độc.

Nhân vật này là thủ lĩnh của nhóm chuyên bắt nặt Dung Miên.

Toàn bộ nhân vật này không có gì khó khăn cả.

Cảnh quay hiện tại chỉ là một hồi ức nhỏ.

Cụ thể, đây là một tình tiết trong đó Dung Miên bị xô đẩy và bắt nạt trong phòng thí nghiệm, cuối cùng thì đầu Dung Miên bị đập vào góc bàn.

Đây là một cảnh quay mấu chốt, nhưng tuyệt đối không chiếm nhiều thời lượng như vậy.

Khi Dung Miên bị đẩy xuống tấm nệm trên mặt đất lần thứ chín, cậu vừa định đứng dậy thì cảm thấy chân của mình muốn nhũn ra luôn.

Vì thế cuối cùng Dung Miên đặt tay lên nệm dùng chút lực, lảo đảo đứng dậy.

Kỹ năng diễn xuất của Sử Trừng thực sự quá khủng khiếp, có thể nói là một cảnh quay này làm cả trường quay trực tiếp câm lặng – biểu cảm cứng đơ, vung tay vung chân không đúng chỗ, lời thoại thì không khớp, cả đoàn phim cứ một lần lại một lần quay lại.

Lưu Viên Phong cũng đau khổ mà che mặt.

Ông chỉ có thể lau mồ hôi đầy đầu rồi xua tay, ý bảo nhân viên và diễn viên trên phim trường nghỉ ngơi thư giãn một lát, còn mình kéo Sử Trừng ra ngoài trò chuyện.

Dung Miên và Khổng Tam Đậu tìm thấy một cái bàn trong góc rồi ngồi xuống.

Những người không biết nhiều về diễn xuất như Khổng Tam Đậu cũng có thể thấy kĩ thuật diễn của Sử Trừng kém đến mức nào.

Cô đưa nước cho Dung Miên, vỗ vỗ vết bẩn trên quần của cậu, cảm thán: “Sử Trừng thành thật ở trong nhóm nhạc hát cho tốt là được rồi, sao cứ phải làm diễn viên để tra tấn chính mình tra tấn mọi người thế này không biết?”
Dung Miên không biết Sử Trừng xuất thân là ca sĩ, nhưng cậu cảm thấy Khổng Tam Đậu nói rất có đạo lý.

Quay lâu quá còn chưa xong, Dung Miên vô cùng khát nước.

Cậu ngẩng đầu uống hết nước trong chai.

Khổng Tam Đậu bị Dung Miên làm cho sửng sốt, nhanh chân đi lấy cho cậu một chai mới.

Dung Miên thất thần một lúc mà Sử Trừng và Lưu Viên Phong còn chưa quay lại.

Cậu bắt đầu cảm thấy buồn chán.

Ở hình mèo mà nhàm chán, Dung Miên có thể làm rất nhiều việc như tự liếm lông, chải lông, nghịch đuôi của mình hay trộm lấy thức ăn trong chén của con mèo khác.

Tuy nhiên, con người khi buồn chán dường như luôn chỉ có một giải pháp duy nhất, đó là chơi điện thoại di động.

Ở trên phim trường, Dung Miên luôn điều chỉnh hành vi của mình sang chế độ cẩn thận.

Cậu từ từ lấy điện thoại ra, mở trò chơi có tên Cửa hàng làm móng thời trang mà Khổng Tam Đậu đã tải cho mình mấy ngày trước.

Ngay khi đang ngốc ngốc vuốt màn hình điện thoại, sơn móng tay hình ngôi sao sáng bóng cho vị khách hàng thứ ba, Dung Miên cảm thấy có ai đó đang chọc vào vai mình.

Cậu ngơ ngác ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Chung Dập.

Người đàn ông trước mắt có khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, vô cùng đẹp trai, lông mày sắc nét tuấn tú mà không phải như vẻ cứng đờ, mặt như quét vôi quá tay của Sử Trừng.

Đối diễn với Chung Dập lúc nào Dung Miên cũng ở trong trái thái vô cùng thoải mái vì được bạn diễn dẫn dắt.

Trải qua một buổi sáng bị tra tấn, Dung Miên đột nhiên có cảm giác vô cùng hoài niệm không thể giải thích được.

Thấy Dung Miên không nói chuyện, ánh mắt Chung Dập rơi vào màn hình điện thoại di động của cậu, vẻ mặt đột nhiên có chút méo mó.

“…!Tôi tới chỉ để xác nhận một chút, cậu không muốn ăn trưa à?”
Chung Dập gõ gõ bàn học: “Hôm nay bữa trưa vừa khéo có đùi gà, cậu ăn hay không thì tùy nhưng đừng có mà đuổi theo sau mông tôi bảo tôi là kẻ lừa đảo nữa đấy.”
Nói xong Chung Dập thấy Dung Miên ngẩng mặt, trầm ngầm nhìn mình một lúc.

Sau đó thiếu niên cúi đầu, vươn tay, chậm rì rì mà xoa nhẹ cái bụng của mình.

“Tôi muốn ăn.”
Dung Miên ăn ngay nói thật: “Tôi rất thích đùi gà.

Nhưng tôi cũng không có cách nào hết, bởi vì tôi còn chưa có quay xong.”
? Chung Dập sửng sốt một chút.

Anh nhớ lại hôm qua mình đã xem qua cảnh diễn ngày hôm nay của Dung Miên, không quá khó cũng không nên kéo dài đến như vậy.

Anh nhìn sang, tình cờ nhìn thấy Sử Trừng và Lưu Viên Phong đang quay lại sau cuộc trò chuyện, các nhân viên trang điểm thì đang vây quanh Sử Trừng, Chung Dập lập tức hiểu rõ mọi chuyện.

Thế mà lại quên mất vụ này.

Anh nghĩ, tiến tổ cũng nhanh đấy.

“Không có việc gì.”
Chung Dập ngồi dậy, hiểu rõ mà nói: “Người này vốn kém như vậy.”
Nghe giọng điệu của Chung Dập, Dung Miên nghĩ hẳn là anh ta cũng biết Sử Trừng.

Chung Dập không chỉ biết Sử Trừng, mà còn là một trong những nạn nhân của cậu ta.

Trong một bộ phim cổ trang đại nam chủ trước đây của Chung Dập, Sử Trừng đóng vai nam thứ si tình.

Mỗi lần đối diễn với cậu ta, Chung Dập đều kiệt sức về cả tinh thần và thể xác.

Những cảm xúc vừa mới dồn nén còn chưa kịp diễn đã bị Sử Trừng phá vỡ hoàn toàn.

Có một cảnh diễn phối hợp trong mưa, Sử Trừng sống chết không thể khóc ra nước mắt.

Chung Dập vô cùng vất vả dẫn dắt mới để cậu ta khóc ra được vài giọt nước mắt cá sấu.

Kết quả khi máy quay từ từ kéo ra để kết thúc, tên này vô thức đưa tay lên lau nước mũi, làm cho tim của đạo diễn phim trường muốn ngừng đập tại chỗ.

Hỏi cậu ta tại sao phải lau vào lúc đó, Sử Trừng nói là là mình không nhịn nổi, cũng sợ fan của mình thấy nước mũi thì không tiếp thu được.

Chung Dập bình thường có tính cách rất vui vẻ, với ai cũng dễ gần nhưng miệng của anh cũng rất độc.

Nếu khi thật sự bị chọc giận, Chung Dập cũng có thể vừa mỉm cười vừa trực tiếp làm đối phương muốn đi đầu thai lại làm người.

Đây không chỉ là vấn đề về kỹ năng diễn xuất mà còn là vấn đề về thái độ chuyên nghiệp, Chung Dập không thể chịu đựng được nữa, ở trên phim trường bắt đầu âm dương quái khí, la mắng cho Sử Trừng lúc đó muốn xanh cả mặt.

Đoàn đội của Sử Trừng sau đó có lẽ cũng rút ra được bài học, hoặc cũng có thể hoàn toàn nhận thức được kỹ năng diễn xuất của Sử Trừng đã hết thuốc chữa, cho nên hiện tại chỉ cho cậu ta tiếp xúc với một vài nhân vật nhỏ, chờ nếu như nổi tiếng thì có thể xoay chuyển tình hình.

Nhân vật lần này rất gần với tính cách của Sử Trừng, cũng không có gì quá khó khăn, quan trọng là không đối diễn với Chung Dập, cho nên đoàn đội của Sử Trừng cũng tranh thủ đã lâu.

“Nhưng dù sao đi nữa cũng là con trai của Sử Liên Thanh…”
Khổng Tam Đậu đi lấy nước trở về, lại bắt đầu nhỏ giọng bức xúc: “Diễn thành ra như vậy, không thể nói nổi nữa rồi.”
Chung Dập nhìn thấy thân hình Dung Miên đột nhiên hơi dừng một chút.

Anh không có nghĩ nhiều, lấy kịch bản của Dung Miên, hỏi diễn đến chỗ nào rồi.

Đứa nhỏ Dung Miên này tuy tâm thuật bất chính, nhưng Chung Dập đối với cậu lại có tâm lý mâu thuẫn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép cũng bởi vì diễn xuất của Dung Miên thật sự có hồn, lúc giảng kịch bản chỉ một chút cũng lập tức hiểu ra.

Nhưng với trình độ của Sử Trừng, cho dù có chỉ tận tay, hay chỉ khóe miệng nhếch lên bao nhiêu độ đều cũng vô dụng.

Cái này phỏng chừng chỉ có thể đổi một linh hồn khác, hoặc đi đầu thai lại thì may ra.

Lưu Viên Phong đã chuẩn bị sẵn sàng để tiếp tục quay, vì vậy Dung Miên cũng đứng dậy, quay trở lại chỗ diễn.

Chung Dập suy nghĩ một chút, nhớ tới bản thân đã hứa giúp đỡ cậu nhóc cho nên cũng đi theo.

Sử Trừng thật sự sợ Chung Dập.

Vừa nhìn thấy anh đi tới, sắc mặt cậu ta đột nhiên trở nên khó coi, chỉ có thể căng da đầu, chào anh Chung.

Chung Dập ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười mà nói: “Đã lâu không gặp.”
Anh lại nói: “Mấy người diễn đi, tôi đứng xem thôi.”
Vừa dứt lời, Chung Dập quả thật đứng bất động bên cạnh, không lên tiếng.

Độ tồn tại của anh không cao nhưng cảm giác áp chế lại vô cùng mạnh mẽ, Sử Trừng cũng là khổ mà không dám nói nên lời.

Dung Miên nhìn chằm chằm vào Sử Trừng trong chốc lát, đột nhiên nói: “Nếu cảm xúc của cậu thực sự không thể đạt đến mức đó, cậu có thể đẩy tôi mạnh hơn một chút, không sao cả.”
Chung Dập theo bản năng mà nhíu mày, Sử Trừng sửng sốt một chút, có chút ngơ ngác mà nói được.

Phần đầu của cảnh này vẫn còn tạm được, miễn cưỡng có thể cho qua.

Nhưng mà không biết có phải do Sử Trừng căng thẳng quá hay không mà giữa chừng đã quên mất một từ rất quan trọng, có thể nói là một trong những sai lầm ngớ ngẩn nhất.

Dung Miên biết đoạn này không đúng.

Cậu vừa định lên tiếng, nhưng Sử Trừng ngược lại quá khẩn trương, ngược lại không nhận ra được lỗi của mình, cứ vậy mà tiếp tục diễn.

– -Vì vậy Sử Trừng trực tiếp vươn tay đẩy mạnh Dung Miên.

Sử Trừng cũng là nghe lời Dung Miên.

Lần này cậu ta dùng một lực rất lớn, đẩy cho Dung Miên lảo đảo muốn ngã.

Đồng tử Dung Miên co rút lại.

Cậu đột nhiên không kịp phòng ngừa mà ngửa người ra sau.

Trong lúc nhất thời Dung Miên không có biện pháp tính toán góc độ để ngã xuống, thay vào đó là vừa vặn ngã vào góc bàn phía sau.

Trong hình mèo, cậu có thể nhảy từ một cái tủ cao hai mét và tiếp đất ổn định nhưng ở trong hình người lại không có được mức độ nhanh nhẹn và phối hợp như thế.

Góc bàn gần trong gang tấc, Dung Miên có chút sợ đau, vì thế cậu nhắm hai mắt lại.

Tam Đậu khẳng định sẽ khóc bù lu bù loa, hi vọng sẽ không làm chậm trễ tiến độ của đoàn phim.

Dung Miên có chút khổ sở mà nghĩ, mình còn chưa có được ăn đùi gà nữa.

Nhưng mà giây tiếp theo, Dung Miên đã rơi vào một vòng tay ấm áp cùng với mùi hương của cam quýt.

Sắc mặt Chung Dập không tốt lắm.

– -Anh lấy một tư thế che chở cho Dung Miên, dùng tay chắn góc bàn trước, lấy mu bàn tay của mình làm giảm xóc, vững vàng bảo vệ gương mặt của thiếu niên.

Đầu Dung Miên được bảo vệ, người cũng an toàn mà rơi trên đệm.

Cùng lúc đó, mu bàn tay của Chung Dập cũng bị đè nặng vào góc nhọn của bàn, phát ra một tiếng va chạm chói tai.

Sắc mặt Sử Trừng đột nhiên trở nên tái nhợt, đồng tử của Dung Miên co rút lại.

Cậu đứng lên muốn xem qua mu bàn tay của Chung Dập nhưng Chung Dập đã nhanh chóng rút tay về, không cho Dung Miên xem.

Anh chỉ nhìn vào Dung Miên, rất bình thản mà nói: “Chân gà của cậu bị tịch thu.”
Dung Miên ngây người chớp mắt.

Nhân viên hốt hoảng đi tới.

Chung Dập hít một hơi thật sâu, hơi cong ngón tay lên, quả thật rất đau.

Nhưng không biết tại sao, Chung Dập nhìn vào sườn mặt của cậu con trai đang đứng sững trước mặt mình, suy nghĩ duy nhất trong đầu của anh bây giờ là—
Khuôn mặt của người này, sờ vào rất là mềm mại.

– –
Editor: Nhớ vote sao cho mình nhé~~~.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN