Đỉnh Luyện Thần Ma - Chương 29: Hồng Sắc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Đỉnh Luyện Thần Ma


Chương 29: Hồng Sắc


Một khắc sau….

“Diệp các hạ! Đây là Nhị giai yêu thú năm viên, Nhị cấp Linh tài bảy món, một trăm phần luyện chế Bồi Khí đan. Tổng cộng chín ngàn hai trăm vạn kim tệ. Ta có thể chiếc khấu, tính chín ngàn vạn kim tệ, dư lại một ngàn vạn kim phiếu và hàng hóa đều tại đây! Xin hãy kiểm tra? “Bao chấp sự từ ngoài đi vào, trả lại trung phẩm nhẫn trữ vật lại cho Diệp Tử Phàm.

Khác với trước đây, bây giờ trong nhẫn trữ vật không còn chất đống Trùng Mạch đan.

Thay vào đó là chỉ năm viên tản mát ra khí tức cường đại Siêu Phàm cảnh yêu đan,Linh thảo và bảy loại cấp hai linh tài.

“Không cần! Đa Bảo các tín dự tại hạ vẫn là tin được!” Diệp Tử Phàm cầm lại chiếc nhẫn đeo vào, không có kiểm tra, Đa Bảo các uy tín hắn vẫn là rất tin tưởng, sẽ không có vì một ức kim ngạch buôn bán mà hủy đi danh dự của mình.

Với lại, hắn cũng không sợ tên Bao lão giả này gian dối, không ai có thể “cướp đoạt ” tài vật của hắn.

Cùng lắm lúc sau kiểm tra lại không đúng số, sát trở lại là được.

“Diệp các hạ, đây chính là Bạch Ngân thẻ khách quý của Đa Bảo các, có nó chỉ cần là mua hàng của Đa Bảo các sẽ được giảm mười phần trăm chiếc khấu!”Nhìn thấy Diệp Tử Phàm không chút do dự nhận lại nhẫn trữ vật mà không dùng thần thức kiểm tra.

Bao Tính nụ cười trên mặt càng tăng, trực tiếp đưa ra Bạch Ngân cấp thẻ khách quý.

“Bạch Ngân cấp thẻ khách quý sao?” Cầm trên tay miếng Ngân bài màu trắng, khắc những hoa văn phức tạp, Diệp Tử Phàm lẩm nhẩm.

“Không sai! Đáng lẽ ra Diệp các hạ dao dịch định mức đã đủ điều kiện cấp Hoàng Kim thẻ khách quý, tuy nhiên đây là quy định của Đa Bảo các, mong các hạ thứ lỗi. “Thấy Diệp Tử Phàm trầm tư, Bao Tính nghĩ là Diệp Tử Phàm không hài lòng, ôm quyền xin lỗi.

“Bao chấp sự đa tâm! Diệp mỗ không phải là không hài lòng! “.Diệp Tử Phàm trả lời.

Hình thức thẻ hội viên của Đa Bảo các, Diệp Tử Phàm cũng là có nghe đến.

Tổng cộng phân là bốn loại,Thanh Đồng, Bạch Ngân, Hoàng Kim cuối cùng là Tử Sắc.

Thanh Đồng thẻ khách quý là nhiều nhất, chỉ cung cấp cho Võ Mạch cảnh cửu trọng võ giả.

Tuy nhiên, không phải ai là Cửu Trọng võ giả cũng có thể được cấp, muốn có được Thanh Đồng thẻ này, phải ở Đa Bảo các mua bán kim ngạch đạt đến một trăm vạn kim tệ.

Cũng giống như vậy, Bạch Ngân thẻ khách quý chỉ cung cấp cho Siêu Phàm cảnh cường giả có kim ngạch buôn bán một ngàn vạn kim tệ trở lên.

Hoàng Kim thẻ khách quý không phải ai cũng có thể cấp, nó cũng phải phù hợp hai điều kiện.

Thứ nhất phải có một ức trở lên buôn bán, thứ hai phải là Chân Huyền cảnh cường giả.

Diệp Tử Phàm danh ngạch buôn bán đã đủ điều kiện, tuy nhiên, tu vi lại không có tới.

Vì vậy, Bao Tính cũng chỉ có thể cấp Bạch Ngân thẻ khách quý.

Đây là thiết luật mấy vạn năm nay của Đa Bảo các, do chính Đa Bảo Pháp Thần đặt ra.

Đa Bảo các thành viên viên không ai dám vi phạm, thành ra Bao Tính chỉ có thể nói xin lỗi.

Diệp Tử Phàm biết, tại Mạc La này, Đa Bảo các cũng chỉ cấp ba viên Hoàng Kim thẻ khách quý mà thôi.

Phân biệt là Mạc La lão Tổ, Phần Thiên lão tổ và Huyền Tinh lão tổ.

Điểm chung của ba người này đều là Chân Huyền cảnh cường giả, là vũ khí hạt nhân của tam tinh thế lực.

Tiện nghi lão Cha của hắn cũng có một miếng, tuy nhiên cũng chỉ là Thanh Đồng thẻ khách quý mà thôi.

Đa Bảo các Tử Sắc thẻ khách quý, trên Đại Lục này cũng chỉ phát bảy miếng mà thôi, phân biệt cho bảy đại Pháp Thần còn lại của các Tứ tinh thế lực.

Có thể nói, thẻ khách quý chính là tiêu chí tượng trưng thân phận trên Đại Lục này.

Một người chỉ cần cầm trên tay Bạch Ngân thẻ khách quý, không cần phải hiện thân tu vi, người khác cũng sẽ biết người chính là Siêu Phàm cảnh cường giả.

“Diệp các hạ, tháng sau chính là mỗi năm một lần Đa Bảo các tại Mạc La vương quốc tổ chức đấu giá hội, đến lúc đó xin mời các hạ đến tham gia!” Bao Tính trịnh trọng phát ra lời mời.

“Đấu giá hội!”

“Không sai!_đến lúc đó, chẳng những có cấp hai Linh tài bảo vật, thậm chí còn xuất hiện một kiện Hạ Phẩm Linh Khí! ” Bao Tính cũng không có đưa ra thư mời gì, vì người cầm Bạch Ngân thẻ khách quý chính là tốt nhất giấy mời.

“Bao chấp sự, đến lúc đó ta sẽ đến dự! Nhưng mà thứ ta quan tâm cũng chỉ có cấp hai Bảo vật và Siêu Phàm cảnh yêu đan, không biết… “Hạ phẩm linh khí hắn thật sự không có quan tâm, thân thể hắn chính là tốt nhất linh khí.

Hắn quan tâm chỉ là cấp hai Linh tài hoặc là yêu đan mà thôi.

“Nếu các hạ quan tâm đến yêu đan, ta sẽ thông báo với tổng bộ gửi đến.. Một tháng sau chúng ta có thể giao dịch, mà không cần thông qua đấu giá hội! ” Bao Tính dứt khoát trả lời.

Tuy là không biết tại sao Diệp Tử Phàm không quan tâm đến kiện linh khí kia, mà chỉ quan tâm Yêu Đan nhị cấp.

Nhưng mà đối với Đa Bảo các cũng không có vấn đề gì, hàng năm từ các khu căn cứ đưa đến Đa Bảo các cũng không phải số ít, trừ bán cho Phù Văn sư công hội ra, còn lại cũng chỉ là cất vào nội kho mà thôi.

So với Yêu đan, hắn càng thêm ưu ái Hạ phẩm linh khí.

Hạ phẩm Linh khí chính là một loại Bảo bối hiếm có a, rất nhiều Siêu Phàm cảnh cường giả đều chưa chắc có được một kiện.

Hắn Bao Tính làm tại Đa Bảo các này hơn một trăm năm mới có tiền mua được một kiện mà thôi.

“Vậy làm phiền Bao chấp sự! “Nghe được Bao Tính nói Đa Bảo các còn có Nhị giai yêu đan, trong lòng hắn vui mừng không thôi, đối với Bao lão giả này thiện cảm tăng không ít.

Với năm viên yêu đan và tám loại cấp hai Linh tài này, muốn vào Nhị trọng còn kém một chút.

Nhưng chỉ cần có thêm một đến hai viên mọi chuyện sẽ khác.

Một tháng thời gian hắn vẫn có thể chờ được.

“Nhất định! Nhất định! ” Bao Tính cũng là híp mắt cười.

“Ta cũng không làm phiền Bao chấp sự! Cáo Từ! ” Chính sự cũng xong xuôi, Diệp Tử Phàm cũng đưa ra ý định rời khỏi.

Hiện nay, thời gian đối với hắn chính là tu vi a, hắn cũng không muốn lãng phí thời gian ở chỗ này.

“Diệp các hạ! Ta đưa ngươi!

“Tô ca! Tên Diệp Tử Long đó thật là không biết điều! “

“Không sai! Hắn chỉ mới vào thất trọng mà thôi, lại dám cùng Tô ca người đoạt Oánh nhi cô nương! “

“Hừ! Nếu không phải bên cạnh hắn có Cửu trọng cường giả thủ hộ, hắn làm sao dám vênh váo như vậy chứ! “

“Không cần nói nữa, chuyện này Tô Diễm ta sẽ nhớ kỹ, chỉ là một gia sắp suy tàn mà thôi, chờ khi Diệp gia lão tổ quy thiên, cả vốn lẫn lãi ta sẽ trả lại cho hắn! ”

Vừa ra khỏi Đa Bảo các, Diệp Tử Phàm đã trong thấy một đám người thanh thiếu niên,mang trên mình Tô gia phục sức, đang hướng Đa Bảo các đi đến.

Dẫn đầu là một thanh niên khoảng mười chín hai mươi tuổi, vẻ mặt tuấn tú, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện, trên khóe miệng còn có một ít máu chưa bị lau sạch sẽ.

Câu nói sau cùng cũng là do hắn nói ra.

“Tô Đại ca, Hạnh Hoa lâu cũng chẳng ra gì, rõ ràng chúng ta đã đặt phòng trước, còn bao cả Tiểu Oánh cô nương, không ngờ bọn họ lại nhường lại phòng và tiểu Oánh cho Diệp Tử Long đám người, bọn họ cũng không phải thứ gì tốt! “

Nói chuyện chính là một vị thiếu niên mười sáu tuổi, Võ Mạch tam trọng thiên, ở cái tuổi này có thể được tam trọng thiên tu vi cũng đã là một thiên tài.

Nhưng mà nhắc đến Hạnh Hoa lâu, trong lòng của hắn cũng có rất nhiều oán khí.

Cũng phải mà thôi, Diệp Tử Long bây giờ bọn họ không làm gì được, chẳng lẽ lại không làm gì được một tòa kỹ viện hay sao.

“Được rồi! Tiểu Mang, bọn họ Hạnh Hoa lâu cũng là không có cách nào, chẳng lẽ bọn họ còn muốn đắc tội với Diệp gia hay sao?”

“Vâng! Diễm ca, ta đã biết! ” Thiếu niên tên là Tô Mang kia cung kính trả lời.

Cho dù trong lòng không phục, nhưng cũng không dám cãi lời vị thanh niên kia.

Diệp Tử Phàm nghe vậy, liền đã đoán ra thân phận của bọn họ.

Người thanh niên kia không phải trong khoảng thời gian trước nghe đồn đã bước vào Thất Trọng Võ Mạch của Tô gia, Tô Diễm sao.

Hắn cùng với Lý Mộc Phong được phong là Mạc Thành song kiêu.

Mười chín tuổi bước vào, võ mạch thất trọng.

Không! bây giờ phải là Mạc thành tam kiêu, Diệp Tử Long cũng đã thành công tấn thăng Thất Trọng.

Hai mươi tuổi thất trọng so ra kém hai người kia không ít, nhưng dù sao cũng là thanh niên tuấn kiệt a.

“Hạnh Hoa lâu sao?” Diệp Tử Phàm đối với tranh dành tình cảm này không có hứng thú gì, tuy nhiên, nhắc đến Diệp Tử Long khiến hắn dừng lại, trong miệng chợt nói.

“Chủ nhân! Ngài hãy chặn bọn họ lại!” đang lúc Diệp Tử Phàm suy nghĩ xuất thần thì lại nghe Đại Hắc âm thanh từ Luyện Thần đỉnh truyền ra.

“Đại Hắc! Chỉ là một đám kiến hôi mà thôi, theo bọn họ vui đùa thì có gì hay chứ?”Diệp Tử Phàm có chút không vui, hỏi lại.

Hắn bây giờ thực lực tuy là Võ Mạch cảnh, nhưng chiến lực của hắn đã có thể so với Siêu Phàm cảnh, đi ức hiếp đám người chỉ có Võ Mạch cảnh chẳng có gì là thú vị.

Đây là thực lực tăng cao, tầm mắt cũng tăng lên duyên cớ, thử nghỉ một con Thần Long làm sao có hứng thú cùng một đàn kiến vui đùa.

Chỉ đến khi đàn kiến kia khiêu khích hắn, hoặc là một số con kiến đắc tội với hắn.

Tỷ như, Diệp Tử Long chẳng hạn

“Chủ nhân, ngài nhìn xem, có phải trên người tên thanh niên kia mang một chiếc Hồng Sắc ngọc bội hay không? ” Đại Hắc dường như cũng không có phát hiện Diệp Tử Phàm bất mãn tiếp tục nói.

(Cầu nguyệt phiếu, đậu đề cử a)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN