Định Mệnh Của Mảnh Ký Ức - Chương 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
141


Định Mệnh Của Mảnh Ký Ức


Chương 14


– Dân thành phố mà không biết cái gì là sao? Thưa anh hai đó là vị tướng Trần Nguyên Hãn đó ạ! :emxin:

-Vậy àh, tôi giả bộ xem cô có biết không thôi đó chứ kaka – mặt ranh ma

-Hớ….
***
Trong lúc nó vẫn đang thả hồn theo quan cảnh hiện đại của trung tâm thành phố cũng như vẻ đẹp của các kiến trúc mang đậm phong cách riêng, thì hắn bất ngờ thắng gấp làm cho hai mũ bảo hiểm hun vào nhau.

-Trời. Anh chạy xe kiểu gì thế?!

-Tới rồi chạy đi đâu nữa… ?!
Nó nghe thế liền đảo mắt nhìn xung quanh, thì cái đập vào mắt nó chính là tòa nhà phía trước. Cao, cao kinh khủng, nó phải ngước như muốn sái cả cái cổ thì mới thấy được cái đỉnh của tòa nhà. Ôi thật là bất ngờ! một tòa nhà cao gần chạm cả bầu trời, lần đầu tiên nó được thấy sự kì vĩ thế. Ôi thật là đẹp quá đi! tòa nhà mang dáng vẻ vô cùng hiện đại và lạ mắt cùng với cái tên gọi “BITEXCO FINANCIAL TOWER”
Bỗng hắn rồ ga, phá tan bầu không gian tận hưởng của nó.

-Này đừng có đi nữa, tôi đang ngắm mà … híc híc – Nó nói có vẻ tiếc nuối

-Ngắm vậy đủ rồi, về thôi – Ngô Hoàng mặt giả vờ

-Sao cơ? Thôi cho ngắm thêm tý nữa đi mà – giọng nhỏ nhẹ, mắt long lanh

-Năn nỉ tôi đi kaka

-Hớ, mơ đi, mất hứng rồi về thì về. – nó chu mỏ Hình ảnh đã đăng

-Ok về thì về – hắn vọt thẳng xuống dưới hầm xe của tòa nhà

***
Bảng điện tử của thang máy dừng ở tầng 49 (tòa nhà cao 68 tầng), tầng dành cho du khách tham quan ngắm cảnh thành phố từ trên cao chỉ với 200k/vé, ai có hứng thú đều có thể lên đây.
Khi đặt chân bước ra khỏi thang máy thì nó thật sự choáng váng và cảm thấy ngợp thở bởi vẻ đẹp quá lung linh, khi mà từ trước đến giờ không dám nghĩ là có thể thấy một Sài Gòn long lanh và rộng lớn đến như thế.

Nó bước vào trong một nơi mà nó không thể mô tả rõ nơi đó như thế nào. Chỉ biết rằng nơi đây nhìn khá là trống trải nhưng vẫn đủ để người khác cảm thấy thú vị bởi các lớp cửa kính bao quanh nhìn ra khung cảnh thành phố. Thật là tuyệt mà, cả đời nó chắc cũng không mơ đến điều này…

Nó chạy vội đến các ô cửa kính hí ha hí hửng, rộng lớn và không kém phần sang trọng, đôi mắt nó nhìn chăm chú khung cảnh ngoài kia. Đó chính là thành phố mang tên Bác được thu nhỏ dưới tầm mắt của nó, từ trên cao nhìn xuống không gian bên dưới thật là tuyệt vời…
Ngô Hoàng đi phía sau nhìn bộ dạng nó giờ đây chẳng khác gì một đứa con nít được người lớn dắt đi chơi. Hắn mỉm cười tủm tỉm…

-Hoàng, nhanh lên, lại đây xem này. Từ trên đây nhìn xuống dưới thật là đã mắt quá đi….
Hắn từ từ bước đến dẫn cô lại cái ống nhòm cực kì hiện đại

-Giờ thì thành phố nằm trong tấm mắt em rồi đó, có thích không?

-Wow, không ngờ lại có một nơi có thể thấy bao quát như thế này, trông gần quá, anh nhìn kìa, phía dưới kia mọi người đang hoạt động rất náo nhiệt,xe cộ qua lại đông đúc vào giờ cao điểm. Ôi! Cảnh đẹp phía dưới thật là hoàn hảo, thích quá đi mất.

Sau đó Ngô Hoàng dắt nó trở lại chỗ cửa kính rồi chỉ ngón tay lên từng vị trí của ô cửa và bắt đầu giới thiệu các địa điểm cũng như các con đường lớn ở thành phố mà có thể nhìn thấy được từ trên này, nào là: cầu Khánh Hội nối liền quận 1 và quận 4 với nhau, còn kia là sông Sài Gòn trải rộng và trông thật nên thơ, mang đậm màu thời gian và bề dày lịch sử, nó đã chứng kiến giây phút Bác Hồ kính yêu ra đi tìm đường cứu nước, cũng như không ít những trận chiến oai hùng của dân tộc. Tiếp theo là con đường đại lộ Đông Tây, người ta xem nó như là con đường dài nhất của thành phố HCM này. Rồi còn có cả công trình Hầm chui Thủ Thiêm đang được xây dựng,…v…v…nó nghe hắn nói rất rất nhiều nơi có thể thấy được.

Cuối cùng, anh chỉ tay vào một điểm của ô cửa và nói :
-Em thấy gì không?

->.
-Gì nữa.?

-…À, hoàng hôn…nó đẹp thật…
Nhìn qua lăng kính, về phía xa xa thành phố là cả một vùng trời rộng lớn bao la, những cánh chim không biết mỏi vẫn đang tiếp tục của hành trình của riêng nó, những đám mây không định hình kết lại nhau tạo thành những khối bậc thang hay những hình dáng ngộ nghĩnh. Ánh tà dương mang gam màu vàng cam tỏa ra khắp nơi, lên cả những đám mây, lên đôi mắt mọi người đang nhìn chúng…. Hoàng hôn nhìn từ nơi này trông thật tuyệt, thật khó để diễn tả bằng lời, chỉ khi nào ta đứng ở nơi đây mới có thể cảm nhận được điều đó.
-Vậy là đã hoàn thành được mong muốn của em rồi nhé…. – Ngô Hoàng nhìn vào mắt nó thật trìu mến
-Ủa, là sao ? – Bình Bình ngạc nhiên.
Và rồi nó cũng nhớ ra là có lần trong lớp nó đã tâm sự với con bạn rằng, nó mong muốn được ngắm nhìn mọi thứ, kể cả thành phố này từ trên cao, từ một nơi nào đó rất cao vời vợi…nó rất thích cảm giác đó. Hình như lần đó, anh đã đi ngang qua và nghe thấy thì phải, hèn chi lúc đó nó thấy có cảm giác lạ khi cứ thấy hắn đứng một chỗ mãi.
Thiên Bình nhìn hắn tìm xem suy nghĩ của nó có đúng không. Ngô Hoàng im lặng, mỉm cười và lặng ngắm tận hưởng vẻ đẹp của hoàng hôn. Sau đó, hắn nhẹ nhàng quàng tay lên bờ vai nó, đẩy đầu nó tựa vào người hắn…Giây phút đầu tiên hắn được có nó trong tầm tay, không có sự phản đối, hắn cảm thấy thật hạnh phúc và ấm áp làm sao…

-Em thích hoàng hôn, anh có biết tại sao không? – gương mặt của nó thật đầy tâm trạng

-Anh không biết, em nói đi!

-Vì hoàng hôn mang màu sắc của nỗi buồn, là giây phút của quá khứ, là sự trở về của năm tháng đã qua trong lòng. Cứ mỗi khi nhìn nó, em cảm thấy mình như đang trôi ngược vào trong những cảm xúc của chính mình, đó là khoảnh khắc mà em suy ngẫm về cuộc đời mình, về những gì đã qua, về hạnh phúc hay nỗi đau. Những lúc như thế, em luôn tự dặn lòng mình, năm tháng có qua đi, hạnh phúc và niềm đau có đến thì ta vẫn phải bước, vẫn phải mạnh mẽ vượt qua.

-Đã có ai nói với em rằng em là một người con gái vô cùng đặc biệt?

-Sao anh lại nói vậy?

-Vì em có một nghị lực vươn lên trong cuộc sống rất đáng khâm phục, dẫu cho khó khăn hay thử thách trên đường đời này có cố gắng để khiến em chùn bước nhưng cũng không được. Em mang nụ cười tươi rói và nhẹ nhàng, mỗi khi nhìn chúng anh luôn cảm thấy thật bình yên, dẫu có những lúc chúng ta cãi nhau rất nhiều nhưng chẳng hiểu sao bây giờ anh lại thấy quý những giây phút đã qua đó,…còn rất nhiều điều anh muốn nói, nhưng anh muốn em hiểu một điều quan trọng mà anh sắp nói và hãy ghi nhớ nó. “Anh thích em, Bình Bình à”

-….

-Em có biết từ khi gặp em, anh có cảm giác mỗi ngày em đều cào xé trái tim anh. Gieo vào đó những hạt mầm của sự tương tư để rồi một ngày nào đó như bây giờ chẳng hạn chúng lớn lên và hút những chất dinh dưỡng của mảnh đất trái tim anh. Rồi nở thành hoa quả, hoa thì chúng đẹp lắm vì chúng là hình ảnh của em còn những quả trái chúng tượng trưng cho nỗi nhớ mong, sự hy vọng và niềm tin về một tình yêu mà anh đang dành cho em. Có lúc anh đã tưởng đó chỉ là những quả mang lại vị đắng, nhưng bây giờ anh đã cảm nhận được vị ngọt từ chúng, từ em và từ chúng ta.

-Ối, anh sến từ khi nào thế…

-Này, anh dùng hết can đảm ra mà nói đấy nhá – mặt hắn có vẻ ngượng ngùng như con nít

-Hỳ….

Trêu thế thôi chứ nó rất xúc động khi nghe những lời như thế, trái tim nó dường như chỉ còn mỗi hình bóng hắn ngay lúc đó. Nó cũng đã yêu hắn từ giây phút nào mà chính nó cũng không hay, nó muốn nói rằng nó cũng thích hắn nhiều lắm nhưng lạ thay nó chỉ có thể diễn tả bằng hành động. Nó ôm chầm lấy hắn, ôm thật chặt, thật mạnh như muốn giữ lấy cái hạnh phúc lớn lao này. Nước mắt nó khẽ rơi, lăn trên gò má đang ửng hồng vì hạnh phúc, giọt nước mắt của tình yêu, của năm tháng sau này và của trái tim mỏng manh đã tìm được người chở che. Nó yêu hắn!

Hoàng hôn bữa đó, cũng vẫn chỉ là gam màu trầm nhưng trong lòng hai con người đó, màu buồn, màu trầm không tồn tại mà là màu hồng của hạnh phúc và màu xanh của hy vọng. Khi mà cả hai đều đang vẽ ra cho riêng họ bức tranh tình yêu đẹp đẽ, cùng nhau viết lên câu chuyện tình đẹp đẽ cũng như tấu lên bản giao hưởng của trái tim những con người đang yêu.

Hoàng hôn một chiều thành phố với dòng người hối hả, xe cộ tấp nập tầm tan chiều, chỉ có hai trái tim đang cùng hòa nhịp đập chậm rãi….

RENG RENG RENG…!!! Tiếng chuông điện thoại của Thiên Bình vang lên

-Alô, Bình kute nghe ạ! – giọng vui vẻ

-Em đang trên trường hả? – Thiên Phong hỏi bên đầu dây kia

-Dạ, sao hả anh?

-Tối nay mình đi chơi nhé, anh có một chỗ rất thú vị và anh nghĩ em cũng sẽ thích nó.

-Dạ. OK

***

Rảo bước dưới ánh đèn vàng ven đường, cả hai dừng bước trước một cây cầu trông rất là lung linh dưới bầu trời đầy sao, gió thổi vi vu làm mát lạnh tâm hồn các bạn trẻ khi đến đây hay những người lớn tuổi tập thể dục ở khu công viên xung quanh đó. Nó và anh tiến dần lên cây cầu để tận hưởng một buổi tối thú vị, Bình Bình hí hửng với những gì mình được trông ngắm.

-Anh ơi cây cầu này đẹp quá có cả đèn đổi màu rồi còn có nước phun ra từ trên thành cầu rọi xuống tạo nên màn nước đẹp long lanh, cùng với tiếng âm thanh róc rách. Thích quá đi mất, cây cầu này tên gì thế … – nó nhìn anh cười vui vẻ.

-Đây là cầu Ánh Sao chỉ có ở mỗi quận 7 này thôi. Thấy chưa anh đã nói là em sẽ thích mà. Hehe

-Hyhy, không khí ở đây trong lành và thoáng đãng thật anh àh – Nó nhắm mắt lại, hít thở thật sâu

-Ùm em vui là được rồi. Thế dạo này em và Ngô Hoàng ra sao nào? – Mặt anh hơi nghiêm túc khi bắt đầu vào chủ đề chính của buổi hẹn

-Anh hỏi vậy là sao, vẫn bình thường mà. – Nó chưng hửng

-Vậy em còn nhớ đến chiếc kẹp của mình không?

-….- nét mặt nó co lại, đăm chiêu và đôi mắt thoáng chút nỗi buồn

-Anh xin lỗi, có lẽ anh không nên nhắc đến.

-Không sao đâu anh, đó là lỗi của em mà.

-Thế em đã quên quá khứ đó chưa?

-Em không thể nào quên đâu anh à, mà bây giờ em cũng không nhớ nhiều về nó nữa.

-Tại sao? Vì chiếc kẹp đã không còn hay vì Ngô Hoàng? – Anh nhìn thẳng vào mắt nó

-Sao hôm nay anh nhắc nhiều đến Ngô Hoàng vậy, thật là lạ. – Nó cố tình lảng tránh đi cái nhìn từ anh

-Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh mà.

-Anh muốn biết lắm à?

-Ừ……

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN