Định Mệnh Của Mảnh Ký Ức - Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
146


Định Mệnh Của Mảnh Ký Ức


Chương 7


-Àh, điện thoại cô đâu lấy ra mau – Hắn chợt nhớ ra vẫn còn một hy vọng cuối cùng, con mắt hắn lóe lên

-Điện thoại tôi…………hết tiền rồi. Nếu không thì cần gì đến anh, đúng là……

-Sặc, Có cần phải nghèo đến mức đó không trời? :emxin: – Hắn hỏi một cách thản nhiên

-Yaaaa!!!! :ketui: Đừng có mà xem thường người khác nhá – Nó nhéo vào con chuột ở bắp tay hắn

-Oau!!!!! Tôi nhịn cô nãy giờ đó nha, đừng có mà làm tới.

-Hơhơ, anh thì được cái khỉ gì mà lên mặt với tôi chứ.

Bình Bình vừa dứt lời, Ngô Hoàng vội bước tới áp sát vào nó, tay trái chống lên thành khoang còn tay phải thì áp sát đầu của nó vào gần mặt hắn. Khoảng cách giữa hai sống mũi như gần chạm vào nhau, không gian trở nên im ắng lạ thường, nhưng trái tim thì đối lập với sự yên lặng đó.
Những tiếng đập trở nên loạn nhịp vì sự bối rối của cảm xúc trong nó lúc này. Nó không biết phải làm gì lúc này nữa, mắt nó nhắm tịt lại. Một cảnh vô cùng lãng mạn trong phim Hàn phải chăng sắp sửa “phát sóng” ?!

-Sao, đang mơ mình là nhân vật chính trong phim nào đây? Để xem nào…DOF, Ngu Ngơ, hay là phim “một anh chàng vô cùng, vô cùng…đẹp trai bị mắc kẹt trên đu quay cùng một con nhỏ vô cùng, vô cùng…….……tự biết đi há” – giọng Ngô Hoàng đểu không thể tả.

Nó bắt đầu định thần lại rồi nghĩ tới lời hắn nói, mắt nó từ từ mở ra. Dưới ánh sáng mập mờ của mặt trăng cùng ngàn vì sao đang dõi theo…Chợt một làn gió khẽ luồn qua mái tóc, hương thơm từ mái tóc của Bình Bình tỏa ra.

Cảm giác bối rối có lẽ giờ đây đã chuyển sang “nhân vật nam”. Cái vết cắt trong tim nó khi xưa lại nhói lên, nó chợt thấy xốn xang, gần gũi với người con gái trước mặt. Tim hắn đập nhanh hơn hắn nghĩ, chuyện gì vậy nhỉ, một mùi hương thôi mà, một người con gái thôi mà. Không! Mà là điều mà mình đã tìm kiếm bấy lâu, bao năm trời… mùi hương quen thuộc, cảm giác quen thuộc, phải chăng người con gái trước mặt cũng quen thuộc với hắn nốt.

Nhưng lần trước ở bệnh viện hắn nào thấy vết sẹo trên tay nó. Bao câu hỏi cứ quẩn quanh trong đầu hắn, ngày càng đầy hơn, như muốn bung ra để đi tìm câu trả lời cho chính mình. “Hắn có nên hỏi …?” …

-Móm … – hắn vụt miệng mà không quan tâm điều gì …

“Ơ, hắn gọi gì thế nhỉ? Chẳng lẽ……Không, chắc là hắn đang chọc mình? “– Nó nghĩ trong đầu.

-Anh……anh…..làm gì vậy? – Nó hỏi bằng cái giọng thều thào

-Cô biết còn hỏi àh? – hắn đáp nhưng trong lòng cũng chẳng biết mình đang làm gì nữa.

-Nãy giờ anh ăn đòn chưa no hay sao mà không buông tôi ra mau hả?

-Tôi không thích đó làm gì tôi? – Ngô Hoàng thay đổi sắc mặt, lại trở nên đểu cáng

-Đồ bại não, não của anh chắc chẳng có nếp nhăn nào đâu nhỡh? Lúc nãy anh nói phim gì…DOF, Ngu ngơ àh? Sau này biết thì hãy lớn tiếng nhé, phải là BOF và Thơ Ngây – Nó vênh mặt

-Không thèm nói với cô nữa – Hắn buông tay ra và hướng mắt lên ánh trăng

Bình Bình đỏ mặt khi hắn buông tay, nó ngượng nghịu quay mặt đi chỗ khác.
Nó ngồi xuống một góc, hắn ngồi xuống góc đối diện. Cả hai hướng mặt ra ngoài ngắm bầu trời đêm với sự ngượng ngùng của bản thân mà quên đi tình cảnh hiện giờ.

***
Thời gian trôi dần, trôi dần, cho đến giữa khuya …
Bình Bình gục đầu trên thành khoang mà ngủ. Người nó run cầm cập vì những cơn gió lạnh buốt trên cao cứ bầu bạn với cô suốt.
Còn Ngô Hoàng, vì chỗ lạ nên không ngủ được, cứ trằn trọc. Mỏi lưng quá, hắn không quen phải nằm ngủ như thế này, nên thật là khó chịu. Xoay người lại, để kiếm tư thế thoải mái hơn thì vô tình nhìn thấy Bình Bình say sưa ngủ nhưng lại run trông tội làm sao.

Thây kệ, hắn nhắm mắt để cố đưa mình vào giấc ngủ nhưng không tài nào ngủ được, lại mở mắt ra và vẫn thấy nhỏ run rẩy. Bỗng dưng hắn đứng dậy và cởi chiếc áo khoác ngoài một cách vô thức. Hắn tiến lại gần nó, choàng chiếc áo lên vai nó, dưới ánh trăng thơ mộng, gương mặt của nhỏ trở nên hiền hòa, có nét trong sáng trên từng nét cạnh của khuôn mặt khác hẳn với vẻ mặt đanh đá mà hắn thường thấy.

Chẳng biết tự khi nào, gương mặt của hắn mỗi lúc một sát gần hơn với khuôn mặt Bình Bình. Hắn có thể nghe thấy tiếng thở thều thào của nhỏ, khóe mi cử động.
Chợt, nắm lấy tay nhỏ……..

Gió cứ thổi, nhưng đã không còn ai cảm thấy lạnh nữa.

[5:00 AM]

Bình Bình chợt tỉnh giấc, mí mắt mở dần ra. Nó nhìn xung quanh một cách lơ đãng, rồi nó nhìn thấy mình đang tựa đầu vào vai Ngô Hoàng.
Vừa tính đưa tay tát mặt hắn vì cái tội dám để đầu nó tựa vai hắn, nhưng…. dưới ánh sáng tinh mơ của buổi ban mai, khuôn mặt hắn trở nên trẻ con với giấc ngủ say sưa, mà nó thì lại không nỡ đánh trẻ con nên thôi đành bỏ tay xuống.
Lúc này nó thấy trên người đang khoác một cái áo. Để ý kĩ hơn, nó nhận ra chủ nhân của áo đó.

Nó ngước mặt lên nhìn hắn cùng những suy nghĩ trong đầu:
“Hắn ta chịu lạnh để cho mình ấm àh? Không thể tin được…chẳng lẽ mình mộng du rồi tự lột áo hắn đắp cho mình hả ta? Làm sao được ta?
Tên này bình thường đáng ghét vậy mà cũng có lúc tốt bụng lắm chứ. Nét mặt này, miệng thì há hốc như cún con đang khát nước, cái tóc nhuộm vàng của hắn giờ đây bù xù chẳng khác tổ quạ. Nhìn hài không thể đỡ được kakaaaaa”.

Nó lật đật lấy đt ra lưu lại cái khuôn mặt vô cùng “đẹp trai” này và sẽ phát tán cho cả lớp xem, để bọn con gái được ngắm hot boy khi ngủ như thế nào háhá.
Chợt….[Continue]

Chợt….
Tay nó dần dần chạm lên mặt Ngô Hoàng, ngón trỏ vuốt theo chiều cao của sóng mũi hắn: “người VN gì mà mũi lại cao thế nhỉ? Tên này chắc là đi nâng mũi rồi?”.

Ngô Hoàng rùng mình, thấy nhột nhột nên đưa tay lên xoa mũi, và……vô tình nắm lấy tay của nó, sau đó lại tập trung vào chuyên môn (ngủ).

“Cái tên này đến cả khi ngủ mà cũng giở trò nữa? Làm sao bây giờ, hắn nắm tay mình chặt quá. Thật đáng ghét mà !?”
Nó cố dằn tay ra, nhưng càng dằn thì hắn càng nắm chặt. Nhưng đợi đã, sao nó lại thấy ấm áp thế nhỉ, dù gì đây cũng là lần đầu tiên có một người con trai nắm lấy tay nó, chút xao xuyến trong lòng đang nhảy múa cùng sự ấm áp mà nó cảm nhận.
Mặt nó hồng hơn, đỏ hơn… Không tài nào dứt tay ra được, nó nghĩ đến cách làm khác, gỡ từng ngón từng ngón ra……đang hí hửng vì sắp mở được ngón cuối cùng thì …

-Cô làm gì vậy? Gái nhà quê đòi sàm sỡ trai thành phố àh? – Ngô Hoàng giật mình hỏi

-Ạch, anh vẫn còn đang mơ hay sao hả? Là tại tay anh nắm tay tôi đó chứ.

-Đâu, thấy nắm gì đâu? – Hắn đưa hai bàn tay lên lắc lắc

-Thì……….

-Thôi đi, phủ nhận tức là thừa nhận. – Hắn cười đểu

-Câu này quen quen mợi, bắt chước tôi àh? Mua bản quyền chưa đó? – Nó cười

-Cô đăng kí bản quyền ở đâu mà la làng?

-Ô hay, anh……….mà sao chưa có ai cho đu quay khởi động thế nhởh? – tắt đài, nó chuyển sang kênh khác.

*****

Khoang đu quay quay xuống dưới. Ông già đang đứng đó trố mắt nhìn và hét lên:

-Sao……sao hai cô cậu lại ở đây?

-Cháu cũng đang muốn hỏi ông đây? Sao lại nhốt chúng cháu ở trên đó. – Bình Bình bước xuống

-Là sao? Cháu nói gì ông không hiểu?

Tối qua tôi đã bao hết cái đu quay, ông chẳng những không làm theo, cho con nhỏ này lên mà còn để tôi ở trên đó suốt đêm qua. – Ngô Hoàng giận dữ
-Àh, àh ông nhớ ra rồi? Xin lỗi hai cháu, ông già nên bị lãng trí không nhớ gì cả, sau khi chợp mắt được một chốc thì quên mất, tưởng đâu không còn ai nữa với lại thiếu ánh sáng nên ông không thấy rõ. Mong hai cháu bỏ qua cho ông nhé. – Ông già nói giọng lắp bắp.

-Ông nói vậy mà muốn tôi cho qua được àh? Chuẩn bị về bế cháu đi!! Hình ảnh đã đăng– hắn hùng hổ

-Thôi thôi, anh làm gì mà hung hăng với người già thế? Dù gì chuyện cũng đã qua rồi. Thôi về lều nhanh lên.

Nó nắm lấy tay Ngô Hoàng kéo hắn chạy theo, không cho hắn kịp phản ứng. Hắn bị kéo lê một cách đầy bất ngờ, càng ngạc nhiên hơn lại là con nhỏ nhà quê nắm tay hắn.

*****

Trước khi cuộc đi chơi kết thúc, mọi người đều tranh thủ tắm biển Tiên Đồng và chụp hình kỷ niệm những giây phút cuối cùng.
Trong lúc đám con gái, đa số ai cũng khoác lên mình bộ bikini để show lên sự hấp dẫn của cơ thể thì Bình Bình cũng không kém cạnh. Nó trưng diện cho mình một bộ bikini rất rất rất là……….“xìtai” gồm cái quần short ngắn và một cái áo thun đơn giản.

Ngô Hoàng đang chơi bóng chuyền dưới biển với đám bạn, thì cũng gần đó Bình Bình vui đùa với những bạn nữ củng lớp.
Hắn vô tình thấy nó, rồi lại nhớ về cái đêm xui xẻo cùng với con nhỏ đó. Từng dòng suy nghĩ miên man cứ lẩn quẩn bước đi trong tâm trí hắn mặc cho lũ bạn đang hối thúc hắn trả banh để tiếp tục cuộc vui.
Bất giác hắn ném trái banh một cách vô thức về phía Bình Bình trước sự ngỡ ngàng của đám bạn.
“Bụp!!!” … vật thể lạ từ đâu bay tới trúng vào đầu, làm nó mất thăng bằng rồi uống một vài ngụm nước. Sau khi định thần lại, nó bắt đầu đảo mắt tìm nguyên nhân.
Tia mắt vừa lia tới chỗ đám con trai, thì thấy tụi nó kêu lên “bạn ơi trả banh cho tụi mình với…”. Nó nghĩ chắc đó là do vô ý nên cầm trái banh ném trả lại. Rồi quay mặt tiếp tục nô đùa với lũ bạn.
Thế nhưng ….“Bụp!!!”, nó uống nước tập 2, lần này nó tức quá. Rõ ràng là cố ý chơi nó mà, nó hét lên: “Ai mà không biết chơi cứ ném về phía bên này vậy ??”.
Cả đám đồng loạt nhìn Ngô Hoàng như chào cờ vậy, còn hắn thì quát lên : “Chơi tiếp đi làm gì vậy?” – “Banh đâu mà chơi?!?!” – “Thì tụi bây qua đó lấy banh về chơi” – “cái bà cha nhà mày, mày ném qua đó mà kêu tụi tao lấy à.”.
Hắn đơ họng rồi hướng về phía Bình Bình vừa nói vừa nháy mắt đầy tình ý: “Ném banh về đây nào cô pé”.
“Pé nè!!!”- vừa nói dứt lời nó nhún người ném một phát thật mạnh trúng vào vai hắn, sau đó cười hả hê.

Hắn tức tối bơi lại chỗ nó :
-Có muốn được uống thêm vài ngụm nước không hả?

-Không, tôi sợ anh lắm cơ!
Vừa dứt lời, nó lấy tay vẫy nước vào mặt hắn. Nước vào mũi, vào mắt , hắn chu mỏ phun phèo phèo.

-Dám chơi với tôi này – hắn quạt tới tấp vào mặt Bình Bình, sau đó chạy đi và cười to tiếng

-Này, đứng lại đó, chơi mà chơi chạy àh? Nó hét lên, cười và đuổi theo hắn.

Dưới ánh nắng chói chang của ngày Chủ nhật, nó và hắn lần đầu tiên cùng hòa vào nhịp cười của nhau, cùng đùa nghịch dưới sự bất ngờ của bạn bè. Ai cũng trố mắt ra nhìn chỉ vì không tin vào mắt mình cứ như chuyện lạ Suối Tiên.

***

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN