Định mệnh - Chương 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
280


Định mệnh


Chương 1


Dạ Linh bước đi trên con đường quen thuộc về nhà, miệng vẫn còn tủm tỉm cười vì trò đùa quái quỉ của lũ bạn cùng lớp trong giờ sinh hoạt ngoài giờ. Bọn chúng nghĩ gì mà lại giỡn đến thế chứ. Trên tóc cô bây giờ vẫn còn dính vài vệt kem. Nhưng cô rất vui vì lũ bạn cô đã nhớ đến sinh nhật cô và “tận tâm” tổ chức nó. Cô cảm thấy yêu những người bạn của mình quá. Đây là sinh nhật lần thứ 18 của cô. 18, lứa tuổi đẹp nhất của một đời – theo người ta thường nói. Nhưng Dạ Linh không hề cảm thấy như vậy. Cô chỉ nghĩ đây lại là một cột mốc mới trong cuộc đời nhàm chán của mình, một dấu chấm nhỏ trong định mệnh chẳng lấy gì là thú vị. Cô nghĩ chuỗi ngày dài dằng dặc này chắc vẫn sẽ nối tiếp một cách bình yên đến chán chường như thế mãi cho đến khi cô chết đi. Cô lúc lắc đầu. Không, đừng có nghĩ vẩn vơ. Cô đúng là một con chúa mơ mộng trong cái lốt một cô nàng năng động, mạnh mẽ.

Vừa tới cổng, cô đã thấy một chiếc xe Roll-Royle đậu trước cửa nhà cô. Chà chà- cô thầm nghĩ- chuyện gì mà chiếc xe đắt tiền bậc nhất thế giới này lại đậu ở nhà mình thế này. Cô càng tò mò hơn khi thấy bóng người lạ trong nhà cô. Giờ này thì dì cô chắc đã về đến nhà và không có gì lạ khi thấy dì đang tiếp khách. Dạ Linh khép nép bước vào phòng khách. Trước cửa nhà cô là hai gã hộ pháp cao chắc đến cả hai mét, đồ vét đen bóng lộn và vẻ mặt hắc ám hết biết. Mấy gã này làm cho cô nhớ đến mấy tay vệ sĩ trong phim hành động Mỹ, nhưng cũng dám là vậy lắm chứ. Cô tự cười cái óc hoang tưởng của mình. Dì cô đang ngồi trên ghế salon. Đối diện với dì là ba người khách. Ba người đó ngồi quay lưng về phía Dạ Linh nên cô không nhìn thấy mặt họ được. Từ phía sau, cô loáng thoáng nhận xét về ba người khách lạ. Một nữ và hai nam. Người đàn bà tóc màu vàng và có vẻ rất sang trọng. Hai người đàn ông đều tóc đen, và một trong hai có tóc lốm đốm bạc, có lẽ đã nhiều tuổi.

” A ! Cháu nó về rồi đây này !” tiếng dì Loan reo lên lên làm ba người khách vội đứng dậy.

Đến lúc này thì Dạ Linh đã kịp nhìn rõ người phụ nữ. Bà ta quả thật rất xinh đẹp và quí phái. Một vẻ đẹp sang trọng và quyền quí với đôi mắt xanh trong, hàng mi dài vàng phớt tạo vẻ mơ màng cho đôi mắt, đôi gò má hơi cao và cái cổ dài thanh tú được khoác nhẹ ở phía chân cổ bằng một cái khăn voan màu đen có diềm đăng ten cũng màu cánh gián. Bà ta cao hơn Dạ Linh nhiều và đích thực là người ngoại quốc. Cô cũng kịp nhìn sang người đàn ông tóc muối tiêu bên cạnh, ông ta trông có vẻ là người Việt Nam với đôi mắt đen nheo nheo dưới đôi chân mày rậm, vẻ mặt nghiêm trang nhưng vẫn đượm một nét đôn hậu đằng sau những nếp nhăn. Cô chưa kịp nhìn người thứ ba thì đã bị tiếng chào của người phụ nữ lạ cắt ngang.
“Xin chào cô.” Bà ta nói tiếng Việt bằng giọng lo lớ của người ngoại quốc. Người đàn ông tóc muối tiêu cũng tiếp lời.
“Rất hân hạnh được gặp cô.” Tiếng Việt của người đàn ông này rất chuẩn và nói bằng giọng Hà Nội trầm ấm. Người thứ ba không cất tiếng chào. Cô vừa định quay sang thì lại bị tiếng của dì Loan xen vào.

“Họ là người thân của con đó. ”

Hai tiếng “người thân” đập vào Dạ Linh như sét đánh ngang tai. Cô đã mong chờ những “người thân” này từ mười tám năm nay. Lúc mà cô đã từ bỏ mọi hy vọng gặp lại họ thì họ lại xuất hiện sao? Ôi ! Bất ngờ mà cũng trớ trêu làm sao. Cô là một cô bé mồ côi được dì Loan nhận về nuôi, cô xem dì như mẹ của mình. Mẹ ruột của cô mất trong bệnh viện ngay sau khi sinh cô, mộ của bà nằm ở nghĩa trang thành phố. Cô đến thăm bà mỗi tuần. Cô chẳng biết gì về mẹ mình ngoài cái tên của bà, chỉ một cái tên thôi. Diễm Linh. Cái tên thật đẹp, đẹp đến nao lòng mỗi khi cô nhớ đến nó. Cô không bao giờ biết được họ của mẹ cô và lại càng chẳng có hy vọng để biết được cha cô là ai. Cô đã nuôi hy vọng suốt những năm còn thơ bé. Nhưng đêm trước ngày sinh nhật 18 tuổi, cô đã từ bỏ cái hy vọng mong manh đó, mong manh đến hão huyền đối với cô. Nay thì cái hy vọng đó lại trở thành sự thật, Dạ Linh không choáng sao được. Cô vừa vui mừng, vừa giận tại sao họ không tìm đến cô sớm hơn, một cơn giận vô lý mà đến chính cô cũng thấy lạ.

Dạ Linh cứ thừ người ra cho đến khi một bàn tay xương xương quen thuộc nắm nhẹ lấy vai cô, dìu cô ngồi xuống ghế. Tiếng người đàn ông ban nãy lại cất lên.

” Chúng tôi là người thân của ông cô. Nay ông đã qua đời và nguyện vọng của ông luôn là tìm lại cô. Chúng tôi rất vui mừng khi tìm thấy cô sau bao năm mỏi mòn tìm kiếm. Đây là bản di chúc của cụ. Xin cô nghe qua.” Ông ta lấy ra từ trong cặp táp một cái máy thu âm nhỏ gọn mày đen bóng, đặt lên bàn và nhấn nút cái tách. Cái máy phát ra tiếng rè rè rồi một giọng nói cất lên, hơi run nhưng vẫn nghe được sự uy quyền trong đó. Đó là giọng một người đàn ông nói bằng tiếng Việt rất sõi.

” Tôi là Huỳnh Văn Nhất – người Việt Nam định cư tại Mĩ và là người sáng lập ra tập đoàn H.A.D. Tôi có một người con trai, là kết quả cuộc hôn nhân giữa tôi và một phụ nữ người Mĩ , tên Huỳnh Văn Nhân hay còn gọi là Nelson Halver và một đứa con gái nuôi, là con của người bạn chí cốt đã giúp đỡ tôi cùng gầy dựng nên H.A.D, tên là Trần Thanh Diễm Linh hay còn gọi là Dora Laurence Theora. Con gái của bạn tôi do bất hạnh đã mất cha mẹ và được tôi nhận về nuôi trong sự bảo bọc hết mình. Năm 16 tuổi, con gái nuôi của tôi yêu một sinh viên người Việt Nam mặc cho sự phản đối của tôi. Nó đã trốn theo tiếng gọi của tình yêu về Việt Nam. Tôi đã rất giận nên không đuổi theo con bé, tôi đã nghĩ rằng nó sẽ trở lại vì không thể sống nổi cuộc sống nghèo khổ. Nhưng sau gần năm năm, con bé vẫn không quay lại mặc cho tôi mòn mỏi ngóng chờ. Tôi quyết định đi tìm con bé và đã rất sốc khi nghe tin nó đã mất…” Tiếng nói hơi nấc lên. ” …Sau một thời gian, tôi nhận được báo cáo rằng con gái tôi có một đứa con, có lẽ là con gái. Tôi đã tiếp tục đi tìm đứa bé ấy. Mười lăm năm sau, tôi nhận được tin về đứa bé. Nó là một đứa bé gái, tên Diệp Thị Dạ Linh, đang sống cùng một phụ nữ làm nghề giáo viên. Tôi đã rất muốn nhận đứa trẻ ấy về nhưng lúc đó tình trạng sức khỏe của tôi đang trở nên trầm trọng, công khai đem đứa bé về sẽ gây nguy hiểm cho nó vì những thế lực cạnh tranh. Vì thế, tôi quyết định vẫn chưa đem nó về. Nay, tôi đã sắp chết, vì thế tôi muốn thực hiện nguyện vọng cuối cùng của mình. Tôi giao hồ sơ của cháu gái tôi cho ông Nguyễn Tấn Tài, quản gia kiêm thư kí và là người thân cận của tôi. Tôi muốn rước cháu tôi về vào đúng ngày sinh nhật 18 tuổi của nó. Để làm dịu sự hối hận trong tôi và làm tròn lời hứa với người bạn quá cố của mình, tôi để lại toàn bộ tài sản cho cháu trai ruột của tôi _ Christian Halver với điều kiện cháu trai tôi phải kết hôn với cháu gái nuôi của tôi_ Dạ Linh. Nếu hai người cháu của tôi không kết hôn thì tập đoàn H.A.D sẽ sung vào quỹ của nhà nước Việt Nam… ” Đến đây thì giọng ông hơi nghẹn lại.Có tiếng đằng hắng rồi lại tiếp tục.

” …Cuối cùng, ta muốn nhắn lại với cháu gái của ta. Ta biết con sẽ rất hận ta vì ta đã cản trở cuộc hôn nhân của mẹ con chỉ vì phân biệt giai cấp trong khi ta đã quên rằng ta từng là một người nghèo. Ta vẫn chưa có tin về cha cháu. Ta rất yêu mẹ cháu và ta muốn cháu biết rằng, dù xa cách nghìn trùng nhưng ta vẫn yêu cháu. À mà quên, ta còn muốn nhắn với cháu trai ta nữa. Christ à, ông mong con chăm sóc tốt cho Dạ Linh, và thay ông điều hành H.A.D thật vững mạnh nhé. Tạm biệt các con.”

Dạ Linh xúc động trước những lời này. Thì ra cô vẫn còn có một người ông, một người tuy không ruột thịt nhưng biết đến cô và thân thể của cô, hơn thế nữa ông còn là cha nuôi của mẹ cô. Sự thân thương làm cho cả người cô như tê dại. Dạ Linh vẫn còn ngơ ngác, bần thần vì người ông từ – trên – trời – rơi – xuống này thì có tiếng nói ngắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

” Tôi chính là Nguyễn Tấn Tài. Thưa cô. Và tôi đã xác nhận được cô chính là Dạ Linh. Tôi xin giới thiệu. Đây là bà Lolita Halver , vợ của ông Huỳnh Văn Nhân.”

Bà Lolita khẽ cúi đầu. Ông Tài hắng giọng rồi tiếp. ” …và đây là cậu Christian Halver, con trai của ông Nelson Halver _ Huỳnh Văn Nhân, cháu của ông Huỳnh Văn Nhất và cũng là … hôn phu của cô. ”

Dạ Linh chợt sựt tỉnh. Hôn phu. Ông Tài vừa nói hôn phu phải không. Nghĩa là chồng tương lai ấy à ? Cô đã có chồng tương lai rồi sao ? Một bóng người đứng lên trong khoé mắt cô và một tiếng nói ấm áp vang lên. Cô đảo mắt qua người đang đứng lên chào mình và không thể tin vào mắt mình nữa.

Đây là hôn phu của cô ư ? Không thể nào. Cô không thể lấy một người đẹp trai như thế này làm chồng được, thế giới sẽ loạn mất.

« Hân hạnh chào cô. » Anh ta cất tiếng.

Anh ta là một sự kết hợp tuyệt vời giữa cái phóng khoáng hoang dại của phương Tây và nét cổ điển huyền bí của phương Đông. Mái tóc anh ta màu đen tuyền, có một vài lọn ôm lấy khuôn mặt tương đối nhã nhặn nhưng vẫn có chút góc cạnh rất nam tính, vài món tóc loà xoà trước vầng trán cao thông minh, chiếc mũi dọc dừa tao nhã làm nổi bật thêm đôi môi gợi tình. Cái cổ cao thừa hưởng từ mẹ nằm trên một tấm thân không thể chê vào đâu được. Cân đối đến hoàn hảo. Vai rộng, eo thon và rắn chắc. Anh ta không lực lưỡng như lực sĩ mà trái lại, gọn gàng và chắc nịch. Anh ta cao chắc hơn mét tám và có một làn da hơi sạm, làm mất đi cái yểu điệu trong cái màu trắng ngần của làn da phương Tây. Và điểm làm Dạ Linh ngây ngất nhất chính là đôi mắt của anh ta. Đôi mắt nằm một cách cân đối trên khuôn mặt vốn đã tuyệt mĩ, màu mắt xanh lam, sậm hơn màu mắt mẹ anh một chút nhưng vẫn rất trong và sâu thăm thẳm, đôi mắt ấy ẩn sau hàng mi dài màu đen nhánh gây ấn tượng mạnh về sự quyết đoán chứ không mơ màng như hàng mi vàng của đôi mắt mẹ anh. Và hiện giờ thì đôi mắt mê hồn đó đang nhìn đăm đăm vào Dạ Linh.

Dạ Linh phải vất vả lắm mới dứt ra được khỏi ánh mắt hút hồn đó và cô giật mình khi thấy vẻ

đánh giá trên khuôn mặt anh ta. Anh ta nhìn cô một hồi, đôi mày đẹp nhíu lại. Rồi cô kinh hoàng nhận ra sự khinh thường trong cái nhếch mép nhẹ nhàng đến vô hình. Cô bỗng thấy ghét con người này kinh khủng mặt dù đây là người đẹp trai nhất cô từng nhìn thấy trong đời và cô không tin là có người nào đẹp trai hơn thế. Anh ta quá tuyệt mĩ, quá hoàn hảo và … quá không xứng với cô, anh ta còn có vẻ ngạo mạn của một công tử nhà giàu, cái ngạo mạn mà cô chắng bao giờ ưa ở bọn con trai. Cô đứng lên, chào anh ta chiếu lệ sau khi nhận thấy thái độ đó. Tiếng của bà Lolita vang lên với giọng lơ lớ như lúc nãy.

“Vậy thì. Ừm… các con hãy… “Bà ngập ngừng như tìm lời tiếp theo, có thể dễ dàng nhận thấy bà không thạo tiếng Việt một chút nào và bà đang cố gắng nói bằng tiếng Việt để Dạ Linh thoải mái. Bà nghĩ cô không biết tiếng Anh ư ? Dạ Linh tự cuời thầm trong bụng nhưng mặt vẫn còn giữ vẻ nghiêm trang lắm. Có tiếng thì thầm nhỏ từ phía ông Tài và bà Lolita vui mừng tiếp lời. “…hãy làm quen với nhau đi.”

Dạ Linh chợt nghĩ ra một chuyện làm bà Lolita bất ngờ. Hình như gia đình này không tìm hiểu về việc học tập của cô nhỉ. Cô đạt huy chương vàng Olympic môn Anh văn lận đó. Cô xổ ra một tràng tiếng Anh.

“You can speak English to me. I know a little English. ( Bà có thể nói tiếng Anh với cháu. Cháu có biết một ít ngoại ngữ ạ.)”

Đúng như cô nghĩ, bà Lolita hơi sững người nhưng ngay lập tức bà nở một nụ cười thật tươi và tiếp lời cô bằng giọng Mĩ lưu loát. Cô để ý thấy bà nói hơi chậm để cô có thể nghe rõ. Thật là một phụ nữ tinh tế.

“Oh ! You can speak English? I’m surprise about that. Your pronunciation is really good. I’m glad to speak to you in English because I’m not good at Vietnamese. Vietnamese is so hard to learn.”( Ồ. Cô có thể nói tiếng Anh. Ngạc nhiên thật!. Cô phát âm rất chuẩn. Tôi rất mừng vì có thể nói chuyện với cô bằng tiếng Anh vì tiếng Việt của tôi không được tốt cho lắm. Tiếng Việt thật khó học).

Bà hơi ngượng nghịu khi nói những câu cuối.

“I understand. Most foreigners think so. Vietnamese is really hard to learn.”(Cháu hiểu ạ. Hầu hết người nước ngoài đều nghĩ như bà. Tiếng Việt quả thật rất khó học.)

Dạ Linh tế nhị đáp lại lời bà. Cô nghĩ thật ra tiếng Việt cũng đâu khó lắm đâu. Bằng chứng là con trai bà ấy nói rành rọt đó thôi. À mà quên, hắn gốc Việt mà, chắc cũng có chút khiếu nói tiếng Việt nhỉ?

“Tôi muốn báo cho cô biết là chúng tôi sẽ đón cô qua Mĩ trong tuần này hoặc có thể sớm hơn nếu như cô không muốn tốn thời gian để chia tay bạn bè.”

Tiếng ông Tài vang lên làm Dạ Linh giật nảy thêm một lần nữa.

“Cháu phải sang Mĩ ư?” Dạ Linh kinh hoàng hỏi lại.

“Đúng vậy thưa cô. Đó là di nguyện của ông Nhất. Vả lại, phải sang đó cô mới làm lễ cưới được.”

Giọng ông Tài hơi bối rối vì sự kinh ngạc của cô.

“Nhưng cháu chưa học xong ở đây.”

Cô yếu ớt trả lời dù biết chuyện đó chẳng nhằm nhò gì với quyết định sang Mĩ cả. Cái cô cần là được ở lại nơi thân thuộc này, quê hương cô với những người cô quen và yêu quí. Cái viễn cảnh phải sống trong một đất nước xa lạ không thực sự quen với người nào làm cho cô cảm thấy bất lực.

Khoan đã! Chẳng phải cô đã chán chường cuộc sống tẻ nhạt này đó sao ? Vậy tại sao khi biến cố xảy đến thì cô lại muốn né tránh nó như thế?

« Chúng tôi sẽ làm hết sức để chuyển hồ sơ học tập của cô về Mĩ trong thời gian ngắn nhất, xin cô an tâm. Ông Tài nói với giọng hơi an ủi. »

« Nhưng cháu sắp thi tốt nghiệp rồi.” Cô cố vớt vát những hy vọng cuối cùng. »

« Cô sẽ được thi vào trường đại học ở Mĩ thưa cô, một trong những trường có chất lượng hàng đầu thế giới. »

Sao ông Tài cứ thích dập tắt niềm hy vọng của cô thế nhỉ ?

« You don’t like to go with us, right ?” (Con không muốn đi với chúng ta phải không?) .

Tiếng bà Lolita vang lên. Bà nhìn Dạ Linh thật hiền từ rồi nắm lấy tay cô trong bàn tay thon thon lành lạnh của bà. Dạ Linh không nói cũng không thể hiện bất cứ thái độ nào nhưng cô biết là mình đã để lộ lòng mình với bà.

“You are a member of my family. We have expected you for a long time.”(Con là một thành viên trong gia đình của chúng ta. Chúng ta đã mong chờ con trong một thời gian dài.)

“Con hãy trờ về với gia đình của con đi, con yêu. Con vẫn có thể về đây thăm dì và các bạn mình mà.” Tiếng dì Loan vang lên với giọng hơi nghèn nghẹn, như thể để kiềm lại tiếng nấc trong lòng.

“Về với gia đình của mình đi con, đừng luyến tiếc.” Đến lúc này thì vai dì đã run run.

“Con…con không biết mình sẽ phải làm gì. Con muốn về với gia đình mình nhưng những người con quen biết, yêu thương trong suốt những năm qua sẽ như thế nào?”

Dạ Linh gần như nấc lên.

“Con gái à, con có thể về thăm họ mà”

Giọng ngọng nghịu của bà Lolita cất lên trong sự thông cảm. Cạnh bà, ông Tài cũng gật đầu hiền từ. Cô liếc sang gã con trai bên cạnh ông Tài, tên hắn là gì nhỉ ? Christian, đúng rồi. Hắn đang ngồi ngó ra ngoài cửa số, vẻ mặt lơ đãng. Cô cảm thấy bị xúc phạm kinh khủng nhưng cô không thể chối bỏ trái tim đang đập thình thịch này. Khuôn mắt hắn nhìn nghiêng nam tính chết đi được!

” Vậy thì, con sẽ đi. Xin cho con một tuần.”

Cô cất giọng rành mạch, lòng vẫn còn ấm ức tên Christ cao ngạo kia. Kẻ điên nhìn vào cũng biết hắn chẳng quan tâm gì tới cô.
“I’m very happy that you’ll be with us.” (Ta rất vui khi con chịu đi theo chúng ta).

Bà Lolita cất giọng ngọt ngào. Rồi bà quay sang con trai.

“Son, why don’t you take your fiancée to somewhere when we are discussing about her trip?” ( Con trai, sao con không đưa hôn thê của đi dạo ở đâu đó trong khi chúng ta thảo luận về chuyến đi của con bé nhỉ?)

Cô thấy cái dáng cao lớn của Christ đứng dậy và nghiêng đầu hỏi. “Cô vui lòng đi với tôi chứ?”. Cung cách của hắn trông hợm hĩnh đến phát khiếp, trong mắt hắn còn ánh lên một tia nhìn chế giễu.

“Dĩ nhiên.”,

Dạ Linh hậm hực trả lời rồi bước theo hắn.

“Cô muốn đi xe hay đi bộ?” giọng hắn nghe có vẻ lười biếng.

“Đến công viên gần nhà tôi đi.”

“OK”.

Hắn gật đầu chiếu lệ và cô biết là hắn chẳng bận tâm mấy đến chuyện này.

Dạ Linh và Christian đi vào công viên trong một không khí im lặng căng thẳng. Cô để ý thấy, khi họ đi, không ít ánh mắt của những cô gái đi đường chiếu thẳng vào Christian với những cái nhìn say mê ngây ngất, cô thông cảm cho họ. Thậm chí có một vài cô còn chủ động đến bắt chuyện với Christian. Hắn ta chỉ trò chuyện chiếu lệ với họ, sự chiếu lệ này thật khó nhận thấy vì nó đã bị cái vẻ lịch thiệp hào hoa của hắn ta che lấp mất. Và Dạ Linh quả quyết với chính mình rằng hắn ta là một tay tán gái chuyên nghiệp hay không muốn gọi là “sát gái” – theo “thuật ngữ nghề nghiệp” của bọn con trai lớp cô.

Sự im lăng càng nặng nề hơn khi họ tiến về công viên yên tĩnh. Christian đi một hồi rồi an tọa xuống một cái ghế đá mát lạnh. Hắn hơi ngửa người ra sau và đôi mắt xanh hấp háy dưới ánh nắng. Hắn nhìn cô một chút rồi cất tiếng nói.
“Sốc quá hả?” Dạ Linh nhận ra là hắn cũng nói giọng Hà Nội như ông Tài.

“Hả ? Ừ ừ..”

Cô hơi lúng túng khi đôi mắt mê hồn đó cứ liên tục pháo kích trái tim cô.

“Tôi cũng chẳng hơn gì cô đâu. Tôi đâu có muốn tình cảnh như vầy.”

Hắn gục gặc đầu, gần như là nói với chính mình.

” Thử hỏi một thằng đàn ông sẽ như thế nào khi cuộc sống độc thân của hắn chưa kéo dài được bao lâu thì đã phải chui vào cái nhà tù hôn nhân.”

Hắn nói đầy vẻ triết lý, vẫn không nhìn cô.

“Vậy, cô có định kết hôn với tôi không, lucky girl ?”. Hắn trở lại nhìn cô, nháy mắt và chiếu thẳng tia nhìn vào mắt cô. Toàn thân cô như có dòng điện xẹt qua. Ôi trời, hắn đã làm điều này như thế nào. Cô đứng sững người trong giây lát, nhưng chỉ giây lát thôi. Rồi cô lấy lại ngay phong cách đĩnh đạc của mình khi nhìn thấy sự khinh thường trong ánh mắt xanh đối diện cô.

“Tôi đã mong đợi gia đình mình trong suốt một thời gian dài, rất dài. Tôi rất vui khi gặp lại họ. Tôi cảm thấy mình thực sự may mắn.”

Cô chợt nhìn thấy vẻ nghi ngờ trong mắt hắn.

http://santruyen.com

“Nếu anh nghĩ là tôi vui mừng vi được một gia đình giàu có nhận về thì lầm rồi. Tôi chẳng quan tâm đến anh đâu. Bằng chứng là tôi vẫn sẵn sàng từ hôn nếu như anh cần.”

Cô hơi ngước cằm lên với vẻ thách thứa. Đôi mắt xanh trước mặt cô hơi bối rối dù gương mặt chẳng hề lộ chút thái độ nào. Hắn trầm ngâm chút đỉnh rồi nói với cô.

“Nhưng thưa quý cô, cô chưa trả lời câu hỏi của tôi. Cô có muốn kết hôn với tôi không.”

Chết tiệt cái gương mặt quyến rũ ấy đi, Dạ Linh khấn thầm trong bụng. Rõ ràng là hắn đang cười cợt cô và cố chứng tỏ rắng hắn không thể bị khước từ. Hắn có lẽ đã quen với việc đàn bà bị chinh phục dễ dàng huống chi cô chỉ là một cô gái trẻ ngây thơ. Nhưng cô sẽ cho hắn thấy cô không phải là thứ con gái hời hợt chạy theo lớp vỏ bề ngoài. Cô chống nạnh, dẩu môi và hùng hồn phán rằng:

“Tôi không muốn kết hôn với anh.”

Vì anh cũng có muốn kết hôn với tôi đâu, cô nghĩ thầm. Chà, cô thấy khấp khởi vì sự bối rối đã hiện ra trên mặt hắn.
“Nhưng rất tiếc thưa quý cô. Cô buộc phải kết hôn với tôi thôi.”

Hắn gầm gừ trong cổ họng.

“Tại sao tôi bắt buộc phải kết hôn với anh?” Cô vặn lại.

“Vì tôi sẽ không để tập đoàn H.A.D lọt vào tay bất kì ai khác ngoài gia đình tôi.”

“Vậy nên…?” Dạ Linh nói.

“…cô sẽ phải kết hôn với tôi.” Gã tiếp lời với một tâm trạng không lấy gì làm thoải mái.

“Tôi thấy là anh không hề mong muốn cuộc hôn nhân này.” Cô nhận xét.

“Tất nhiên rồi. Ai lại muốn kết hôn theo sự sắp đặt chứ. Với lại…”

Hắn chợt ngừng nói rồi săm soi từ đầu đến chân cô. Cô cảm thấy hơi chột dạ.

“Tôi biết là tôi không đẹp, không xứng với anh.” Cô hậm hực nói.

“Rất vui cô nhận thấy điều đó.”

Christian ngẩng lên và nhìn vào mắt cô, giọng anh có đượm chút thú vị.

“Anh thấy rồi đó. Tôi không đẹp và không xứng với anh. Vậy anh còn muốn kết hôn với tôi làm gì?”

“Tôi nghĩ tôi đã nói cho cô lý do rồi.” anh chán chường nhắc lại. “Nhưng cô không muốn trở thành vợ của tôi ư? Thật sự không ư?”

Ánh mắt anh ta lại sáng lên và chiếu thẳng vào Dạ Linh, làm tim cô nổi tiếp một hồi trống nữa. Cô hít sâu và nói, to hết cỡ mà cô có thể vì giọng cô dường như đang nghẹn ngay ở cổ.

“Không. Không muốn.”

Christian hơi thấ

t vọng, rời mắt khỏi cô, ngửa người ra sau và ngắm vòm lá phía trên đầu. Sau một hồi lâu yên lặng theo đuổi những ý nghĩ riêng, Dạ Linh lên tiếng.

“Ơ.. Christian, tôi nghĩ chúng ta phải trở về rồi.”

Cô hơi ngập ngừng khi gọi tên anh.

“Hả ? Ừ.” Anh thoát ra khỏi dòng suy nghĩ và đứng dậy đi về phía Dạ Linh. “Chúng ta nên về thôi.”

“Christian.” Dạ Linh cẩn thận phát âm tên hắn thật rành rọt.

“Christ thôi.” hắn chỉnh.

“Hả? Ừ. Christ. Các anh, ý tôi là hai bác và anh sẽ trở về Mĩ và đến đây vào tuần sau à?”.

“Không, chúng tôi ở lại cho đến khi đưa cô về.”

“Vậy các anh sẽ ở đâu?” Da Linh kinh hoàng nghĩ đến cái viễn cảnh khủng khiếp nhưng cũng rất đỗi ngọt ngào đó là được thấy Christ mỗi ngày trong nhà cô.

“Khách sạn. Dĩ nhiên. Tôi không nghĩ là nhà cô đủ rộng đến thế.”

Hắn nhàn nhã trả lời. Trái tim cô thất vọng nhưng lý trí của cô đang mừng thầm. Nếu thấy anh ta thường xuyên đến thế chắc cô đau tim đến chết mất.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN