Định mệnh
Chương 27
“Christ, tới giờ anh uống thuốc rồi, chị Dora bận nên em đem đến giúp.”
Tiếng Lylith vang lên từ ngoài cửa, cô không thể gõ cửa được vì hai tay đều đang cầm khay thuốc. Tiếng nói làm bụng Vlar thót lại.
“Thế đấy! Tôi chẳng khác gì một thằng tàn tật, đến uống thuốc mà cũng không cho tôi tự uống, hình như họ muốn tranh thủ hành hạ tôi thì phải.”
Christ lẩm nhẩm thở dài, có chút ngạc nhiên khi Vlar không hề phản ứng trước lời pha trò của anh, ánh mắt hắn dán chặt vào cửa ra vào như thể đang chờ đợi một con quái vật có thể thình lình xông ra bất kì lúc nào. Cố nén cơn lạ lùng, Christ lên tiếng.
“Được rồi, em vào đi.”
“Nhưng…nhưng…”
Tiếng nói ngoài cửa ngập ngừng, rồi Christ nghĩ là có thể Lylith đang bận cả hai tay không thể mở cửa được, vì thế anh bảo Vlar ra mở cửa. Nói đến hai lần tên này mới chịu đứng lên, giật cục như thể đang sắp đối mặt với Nữ Thần Báo Tử vậy. Christ càng lúc càng thấy tò mò.
Lúc Vlar mở cửa, Christ có thể dễ dàng nhìn thấy bầu không khí ngập ngừng giữa hai người, tuy ngắn nhưng vẫn ở đó. Vẻ ngạc nhiên khắc trên khuôn mặt Lylith còn vẻ bàng hoàng thì đóng dấu trên khuôn mặt Vlar. Lưỡng lự không biết có nên vào phòng hay không, Lylith hỏi.
“Anh đang có khách ạ? Vậy em không làm phiền đâu. Em để thuốc ở đây, anh uống đi, chút nữa em đến lấy cái khay.”
Khong thêm một lời nào, nhanh như gió, Lylith để khay thuốc xuống chiếc bàn gần đó, rồi rảo bước ra ngoài. Một lúc sau, Vlar dường như được gỡ “bùa hoá đá”, anh đóng cửa và đến ngồi cái ghế ban nãy.
“Hôn thê hiện tại của cậi phải không?”
Giọng Vlar hỏi như để cho có, sự thực rành rành đến vậy thì còn gì để hỏi chứ.
“Ừ. Nhưng cậu có chuyện gì với cô bé ấy thế?”
“À, chỉ là tình cờ gặp trước đó nên bất ngờ thôi.”
Vlar cố tình lấp liếm, nói ra sự thực rằng anh thích cô gái đó thì cũng chỉ làm sự việc rối thêm thôi. Christ không cần thêm bất kì áp lực nào, nhất là trong lúc này.
“Vậy ư? Thế mà tôi cứ tưởng cậu trúng gió, nhìn cậu lạ lắm.”
“Tôi nghĩ là mình hơi chóng mặt, tối hôm qua thức khuya, chưa ngủ bù. Thôi, để tên tàn tật lại cho hắn uống thuốc, tôi về đây.”
Vlar đứng dậy, đi ngang đập vai Christ một cái rồi bước ra khỏi phòng, anh nghe tiếng Christ gọi giật lúc anh đang mở cánh cửa.
“Cậu cố ý đập vai tôi phãi không?”
“A! Đúng thế thì sao, dù gì cậu cũng là quái vật mà, đau một chút cũng chẵng chết ai.”
“Được lắm. Chừng nào khỏi hẳn, tôi tính đủ với cậu, nhớ đấy.”
Christ lên giọng khi nụ cười có chút méo của bạn khuất sau cánh cửa.
Vlar bắt gặp Lylith đang đi ở sảnh, những bước dài của anh sải gấp gáp để bắt kịp cô.
“Lylith.”
“Uhm?”
Lylith xoay người, ngó đi chỗ khác nhưng nghĩ sao đó, cô lại ngước mắt lên nhìn thẳng Vlar.
“Tôi muốn nói là rất vui được gặp lại cô.”
“Vâng. Cảm ơn anh.”
“Cô không thích khi gặp lại tôi hả?”
“Anh là bạn của Christ à ? »
« Nối khố đấy. »
« Tôi không nghĩ là lại gặp anh lần nữa. »
« Tôi cũng thế thôi. Nhưng cô thực sự không vui khi gặp lại tôi à ? »
« Tại sao tôi phải vui ? »
« À, vì tôi vui nên tôi nghĩ cô cũng như tôi. »
Anh cười hiền, đưa tay lên vò đầu, một động tác đã quá lâu không còn ở anh, kể từ khi… Giật mình, Vlar hạ ngay tay xuống, lúng túng nhìn Lylith.
« Vậy… cô là hôn thê của Christ ? »
« Đúng vậy. »
« Dora… »
« Chị ấy là người yêu của Christ, tôi biết. Nhưng tôi thích anh ấy, tôi nghĩ anh ấy bắt buộc phải lấy tôi thôi. Nhưng tôi không ép anh ấy, tôi muốn anh ấy lựa chọn. »
« Cô thích Christ ? »
« Đúng thế. »
Cổ họng Vlar đắng nghét, cố nuốt xuống, anh tiếp tục.
« Vậy hoa có chủ… ? »
« Đúng như anh nghĩ đấy. »
Lylith đỡ lời, nhận ra những gì Vlar đang nhắc tới, rồi cô nói tiếp.
« Tôi biết anh có chút cảm tình với tôi, nhưng đó chỉ là lần đầu gặp gỡ, chẳng có gì sâu đậm cả. Có lẽ chúng ta sẽ là bạn nhau, như anh là ban Christ vậy. »
« Bạn ? À, đúng thế, chúng ta sẽ là bạn. Rất vui có một người bạn như cô. »
« Tôi cũng vậy, giờ thì cảm phiền anh, tôi có chút việc… »
« Tôi ra xe đây, cảm ơn lần nữa, vì…đã tiếp chuyện tôi. »
Vlar tặng cô nụ cười tươi nhất anh có rồi xoay bước đi thẳng trước khi Lylith kịp rời đi. Lylith đi được một đoạn, rồi bất giác, cô xoay đầu lại nhìn cái dáng cao của Vlar bước vào chiếc BMW trắng. Thở ra, cô cũng chẳng biết tại sao mình lại quay đầu nhìn. Rồi cô tập trung vào việc chuẩn bị hồ sơ chuyển trường, bước đi thẳng.
Vlar nắm chặt vô lăng khi chạy về hướng trung tâm New York, trong đầu liệt kê những quán bar nào thích hợp nhất với anh lúc này. Anh đạp mạnh vào chân ga nhanh hơn thường lệ.
…
Ánh đèn nhập nhoè, nhiều màu cứ thi nhau xoay lộn xộn trên nền nhà, trần, và tường của quán bar. Nhạc xập xình như xông thẳng vào màng nhỉ. Trai gái quay cuồng trên sàn nhảy. Nhiều trò lố lăng diễn ra khắp quán. Vlar tựa vào quầy rượu, một tay chống trên quầy, một tay đang lơ đãng xoay ly vodka thứ ba trong buổi tối. Ánh mắt anh lang thang vô định theo ánh đèn xoay, đầu anh cũng lộn xộn tương tự, rối rắm và cần được gỡ ra.
« Xem ai thế này, Vladimir ! Anh làm em giật mình đấy, lâu rồi anh chưa đến đây. »
Cô gái cao có bộ ngực đầy đặn và những bước đi quyến rũ đến gần Vlar, vòng tay qua cổ anh thân mật.
« Phải đến khi anh nhớ em chứ. »
Những lời nói thoát ra khỏi môi anh như được lập trình, thậm chí đôi mắt anh còn không thực sự nhìn vào người phụ nữ trước mặt.
« Anh này, thiệt là biết nịnh em quá đi ! » Giọng cô nàng nũng nịu. « Anh có kế hoạch gì cho tối nay chưa ? »
Vừa nói, bàn tay cô ta vừa lướt xuống áo khoác của anh, đặt lên vòm ngực, và hình như có chút khó chịu với lớp áo sơ mi anh đang mặc.
« Ngủ, cưng ạ. »
« Tuyệt vời. »
« Nhưng anh nhớ là tối nay phải làm việc. »
« Với chừng này rượu ư ? »
« Này, anh chỉ thua
tửu lượng của Christ thôi đấy. »
Vlar nheo mắt, giọng anh có chút chua chát.
« Vâng, biết rồi, biết rồi. Em đi đây. »
Cô nàng giận dỗi rồi bỏ đi tìm một mối khác ngon ăn hơn.
« Vlar, anh làm gì ở đây thế này ? »
Một phụ nữ khác với mái tóc vàng bóng mượt và khuôn mặt mang chất Ý lướt đến ngay lập tức.
« Uống chút rượu rồi về nhà làm việc, em yêu. »
« Vậy em đoán là không có chỗ cho em trong lịch trình của anh tối nay ? »
« Đâu đến nỗi phũ phàng thế, anh bận, hôm khác, cưng nhé ! »
Rồi cô ta ngúng nguẩy bỏ đi. Một bóng người vừa mới đến, và lao ngay vào vòng tay Vlar, hôn môi anh không chút ngại ngùng.
« Vlar, em nhớ anh chịu không nổi. Anh đi chốn khỉ ho cò gáy nào mấy ngày qua thế ? »
« Anh chưa chết là may rồi, em yêu. »
« Anh không báo cho em gì hết, làm em lo muốn chết. »
« Rõ ràng là em chưa chết, nên anh không cắn rứt lắm. »
Cánh tay anh truợt lên eo Thalia, bạn gái gần đây nhất của anh.
« Anh thật là… »
Cô nói rồi tiếp tục hôn anh. Dứt môi ra, Vlar nói.
“Anh có chuyện này muốn nói với em.”
“Uhm? Về nhà anh tối nay hả? Dĩ nhiên rồi, không cần rào đón thế đâu anh yêu.”
“Không. Ta chia tay, ok?”
“Hả?”
Thalia rời khỏi Vlar, chống tay lên hông, mái tóc đỏ như có lửa thả xuống vai tạo ấn tượng như cô đang cháy thật, làn da trắng như sứ hồng lên trong cơn giận.
“Anh nói thế là sao? Quen em còn chưa tới một tuần? Nhanh thế sao? Anh đâu có bỏ bồ nhanh như Christian?”
“Im lặng nào. Và đừng nhắc Christ nữa. Anh cảm thấy chán, thế thôi, vậy nên, giải quyết gọn lẹ cho nhẹ đôi bên, em nhé.”
“Được lắm. Anh được lắm. Đừng bao giờ gặp lại tôi lần thứ hai.”
Cô quày quả bỏ đi. Mủi lòng, Vlar kéo tay cô lại.
“Đừng thế mà, Thalia. Anh muốn chia tay trong hoà bình, chúng ta vẫn là bạn mà, đúng không?”
“Bạn cái đầu anh!”
Túi xách trong tay Thalia vung tới, nhắm thẳng vào đầu Vlar, nhưng anh nhanh hơn, nắm lấy cánh tay cô và giữ chặt. Chán chường, Vlar nói.
“Không thêm cái túi xách nào hết. Lần trước cái túi kim loại của Rosie làm anh suýt gãy răng, nha sĩ Dawson là một cơn ác mộng. Tin anh đi, anh nhất định không quay lại đó lần nữa đâu.”
Thalia thiếu điều bốc hỏa tại chỗ, giật tay ra khỏi Vlar, cô ta lao ra khỏi quán bar. Vlar cũng giận không kém gì Thalia, và hay hơn nữa, đối tượng anh đang giận cũng là đối tượng cô đang căm ghét. Chính anh.
Anh vừa từ chối đến tận 3 cô gái hấp dẫn mà đàn ông nào cũng thèm muốn. Trong khi anh vẫn muốn lên giường với ai đó lúc này. Anh cảm thấy khó chịu với Christ, nhưng ngẫm lại, anh giận anh hơn. Christ chẳng đóng vai trò gì ở đây cả, tất cả là do anh mà thôi.
Khỉ gió, lẽ ra anh không nên gặp được cô nàng nhỏ bé đó. Cô mang một nét của quá khứ trong anh nhưng lại tươi mới và tràn trề nhựa sống, Vlar đã tin cô là một nửa thích hợp nhất cho mình. Thế mà…
Anh cũng không thể nào hiểu nổi mình, lẽ ra anh phải bỏ cuộc khi biết cô đã có người khác chứ. Anh đã biết điều đó, nhưng anh vẫn cần cô, muốn cô. Chết tiệt anh đi.
Anh có nên làm bảng kiến nghị với Thượng đế rằng người thiệt là bất công với chúng sanh không?
Gọi ly thứ tám, Vlar thấy vẫn chưa thấm gì. Anh cũng chẳng biết nên làm gì lúc này. Có lẽ, đúng như anh nói ban nãy, anh nên về nhà làm việc chút đỉnh hoặc tuyệt hơn, ôm cái giường thân yêu tới sáng bảnh càng tốt.
Nghĩ là làm, Vlar quẳng tiền lên quầy, làu bàu câu khỏi thối lại rồi đi ra bãi đậu xe. Không khí mát lạnh buổi đêm làm hỏng cảm giác nồng nồng của rượu trong anh, Vlar bắt đầu thấy tỉnh táo hơn và anh bực mình vì điều đó. Ngồi yên vị sau tay lái, Vlar cảm thấy cần phải ra quyết định.
Anh sẽ bắt chước Lylith, thể hiện rằng anh thích cô, và lựa chọn thì sẽ do cô. Công bằng nhất rồi.
Hài lòng, Vlar hướng về cái giường thân yêu của mình.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!