Định mệnh
Chương 6
“Thế nào? Không dám thử à. Đàn ông con trai, nhát thế là cùng.” Như để chứng minh cho câu “nhát thế là cùng”, cô cầm lấy một ly nước khác và uống trọn.
Christ thấy tức. Anh mà nhát gan à? Được lắm. Vậy thì uống cho mà xem. Anh cầm lấy cái ly, uống vội. Có tiếng Dora cười khúc khích cạnh anh.
“Anh uống nước gì mà y như uống thuốc độc không bằng. Phát biểu cảm nghĩ thử xem.”
“Ừm. Lạ. Nhưng ngon.”
“Thế thôi à. Không có gì đặc biệt sao?” Dora vặn lại.
“Khen ngon rồi còn muốn gì nữa.” anh nói. Quả thực ly nước có vị rất lạ, không giống loại nước ngọt của người Mĩ. Vị của nó ngọt nhưng lại thanh, không gắt như nước có ga, uống tới đâu, mát cổ sảng khoái đến đó.
“Vậy thì đến món này.” Cô chìa gỏi cuốn ra. Sự việc diễn ra đúng như lúc nãy. Bấy giờ Christ mới thấy thích những món ăn Việt Nam này.
“Cô nấu ăn cừ đấy.”
“Cám ơn nhiều” cô hơi ngượng ngùng.
Khoảng nửa tiếng sau, ngoài nước, mọi thức ăn đều được chén sạch trơn. Ba phần tư phần thức ăn là Christ “xử lý”.
“Chà. Lâu rồi tôi mới có một bữa ăn ngon miệng như vậy đấy.” Christ xuýt xoa.
“Anh đùa à? Anh ăn toàn sơn hào hải vị mỗi ngày mà.” Dora chế nhạo.
“Thì là thế. Nhưng tôi vẫn thấy bữa ăn hôm nay rất ngon. Mà này ! Tôi khen cô nấu ăn ngon mà cô không thích hay sao mà còn bắt bẻ.”
“Tại thấy lạ thôi. Làm gì ghê thế. Hoạt động cho đói rồi ăn, ngon miệng là đúng thôi. Công tử như anh có bao giờ biết đói đâu.”
“Chứ cô biết chắc.”
“Tất nhiên. Tôi chịu đói cừ lắm đấy. Hồi nhỏ tôi toàn nhịn ăn mỗi khi giận dì tôi.”
“Một thủ thuật hay nhưng nguy hiểm nhỉ?” anh cau mày.
“Này, cô đang làm gì thế?” anh cất tiếng hỏi khi thấy Dora nằm dài ra bãi cỏ.
“Ngắm mây.” Cô nói ngắn gọn.
“Ngắm mây ?” anh hỏi lại vẻ lạ lẫm.
“Anh chưa ngắm mây bao giờ sao?” cô hỏi trong khi mắt vẫn nhìn lên bầu trời.
“Chưa. Nhưng giờ thì có rồi.” tiếng anh vang lên sát bên cô. Tim cô đập thình thịch, cô cố không quay mặt sang.
“Hôm nay nhiều mây nhỉ?”
“Ừ. Anh thấy đám mây hình con gà kia không.”
“Đâu?” anh hướng mắt theo hướng tay cô chỉ.
“Đâu phải. Con chim mà.” Anh cãi.
“Con gà. Nó có cái mào kìa thấy chưa.” Cô nhất định không thay đổi ý kiến.
“Có con gà nào có cánh dài như thế không? Để bay à? Giống gà mới ha?” anh nhất quyết không chịu thua.
Nói chung thì đó vẫn là con gà. Thấy con thỏ kia không?”
“Thấy. Nhưng đó là con rồng mà. »
« Thỏ. Hai cái tai kìa. »
« Hai cái sừng. »
« Hai cái chân thỏ kìa. »
« Hai cái móng của con rồng mà. »
« Con thỏ có cái nơ thấy không. »
« Lửa rồng phun ra thì có. Này, thấy con tôm hùm đằng kia không ? »
« Cua mà. »
« Tôm hùm có cái càng thiệt lớn với mấy cái chân nhỏ nhỏ kìa. »
« Tôm gì mà có cái mình tròn thế. »
« Chứ cua gì mà có cái đuôi thế nhỉ ? »…
Cuộc đối thoại hay đúng hơn là tranh luận, hay chính xác hơn nữa là tranh cãi về hình dạng những đám mây kết thúc khi cả hai người đã thấm mệt. Và kết quả là vẫn không ai chịu nhường ai. Chẳng có đám mây nào ra hình ra dạng được cả. Rõ ngố.
« Này. Cô đi đâu mà cầm cái khung đó theo đấy ? » Christ hỏi khi thấy Dora vác cái khung vẽ và hộp màu nước ra.
« Thì vẽ. Anh không thấy à ? » cô nhìn anh vẫn còn lười biếng nằm dài trên bãi cỏ.
« Cô học vẽ nữa à ? »
« Sở thích cá nhân thôi. »
« Tham lam thật. Hết học kinh doanh tới ghitar. Giờ lại vẽ. » anh liệt kê.
« Tham thì mặc tôi. Chẳng ai ép tôi học cả. Tôi thích đấy chứ. Anh không tham được như vậy nên tức à ? » cô giở giọng chọc quê.
« Thôi. Cho xin. Tôi chẳng ham. » anh xua tay.
“Giờ anh làm gì?” Dora hỏi.
“Ngủ.” anh nói trong khi tay còn che miệng ngăn một cái ngáp rõ to. “Hôm qua thức khuya quá.”
“Vậy anh ngủ đi. Con sâu lười ạ. Tôi vẽ đây.”
“Này. Đừng tưởng tôi không nghe nhá. Tôi trả thù cô sau. Giờ mệt quá.” anh nói trong khi mắt đã nhắm nghiền.
Thời gian trôi qua khá nhanh. Sau khi Dora vẽ xong bức tranh thì trời đã chuyển sang màu đỏ của hoàng hôn. Cô xếp giá vẽ và hộp màu vào xe và bước đến chỗ Christ. Anh vẫn còn ngủ. Hai chân anh duỗi thẳng trên thảm cỏ. một tay gối đầu, một tay đặt lên bụng. Trông anh có vẻ thoải mái và đẹp đến lạ lùng trong ánh hoàng hôn đỏ. Cô ngồi xuống cạnh anh. Ngắm không chán khuôn mặt đẹp như tạc này. Làn da mịn màng và láng mượt như quảng cáo mỹ phẩm làm Dora thoáng chút ghen tị. Anh có hàng mi dài, nhưng không cong. Tóc anh loà xoà trên trán tạo một vẻ lãng tử cực kì quyến rũ. Ánh nắng chiều tà rọi ngang mặt anh tạo thành những mảng sáng tối huyền bí. Bất giác, Dora đưa tay vuốt dọc theo quai hàm anh.Một cảm giác dễ chịu lan khắp người cô. Cô rụt tay lại. Mình vừa làm gì thế này? Cô hoảng hốt. Bị anh ta quyến rũ ư ? Nhưng anh ta đang ngủ mà. Mình trở nên như thế này từ lúc nào thế ? Mình không thể yêu anh ta. Anh ta là một kẻ đa tình. Yêu anh ta, trái tim của mình sẽ tan thành từng mảnh mất. Dora chợt nhận ra dù cô có ngộ nhận là mạnh mẽ đến mấy thì trái tim cô vẫn cực kì yếu đuối, quá dễ dàng để bị tổn thương. Cô không dám mạo hiểm để rồi phải ôm lấy nỗi đau. Cô sợ. Cô lặng lẽ đứng lên. Rời xa khỏi người con trai kia. Cô sẽ đi dạo một lúc trước khi về. Cho anh ta ngủ thêm một lúc vậy. Hai con báo đã leo xuống khỏi cây tự lúc nào, bước nhẹ nhàng theo chân cô.
Dora không biết cô đã đi đến đâu. Cô cũng không biết mình đang ở chỗ nào. Cô đắm chìm trong suy nghĩ của mình. Đến khi cô nhận ra thì cô đã đến một nơi gió thổi lồng lộng, gió lạnh đến run người. Một cơn lạnh bất thường. Dora có linh cảm không lành. Cô tiếp tục giẫm lên cỏ mà đi tới phía trước. Chợt cô ngừng lại. Người lạnh toát. Trước mắt cô là một cái vực. Sâu hay không ? Cô không biết. Cô chỉ thấy rờn rợn. Dora đánh liều bước đến xem thửđộ sâu của cái vực này. Cô cẩn trọng từng bước. Hai con báo vẫn đi sát bên cô, giúp cô an tâm phần nào. Cô cúi đầu nhìn xuống vực. Đây là cái khe đá mà Christ nói đó ư? Cái này đâu phải cái khe. Đây chính xác là một cái vực, rất sâu. Dora cứng người khi không thấy đáy vực. Chỉ thấy một màu đen đe doạ. Một luồng hơilạnh từ dưới khe bốc lên. Rơi xuống đó, sống sót đã là điều kì diệu, thoát ra là vấn đề không tưởng. Một vài hòn đá nhỏ rơi xuống do bước chân của Dora, không có tiếng rơi. Vực quá sâu. Phải đi khỏi đây thôi. Nguy hiểm quá ! Dora tự nhủ. Cô quay lưng bước đi. Một hòn đá sụp xuống theo bước chân của cô. Dora rơi xuống vực.
Đầu óc cô váng vất vì chấn động. Khi lấy lại bình tĩnh, cô thấy mình đang treo lơ lửng trên thành mực, tay bấy víu lấy mép vực một cách vô vọng. Ít ra những ngày tập xà đơn đã hữu dụng được một chút. Bây giờ cô cần phải leo lên. Cô bám chân vào một môđất trên thành vực và đạp đế đưa thânmình lên. Mô đá quá nhỏ. Cô trượt chân. Bàn tay níu lấy mép vực tuột ra với một tốc độ kinh hoàng. Dora nhắm mắt lại. Chợt có cái gì đó kéo áo khoác cô và giữ cô lại. Cô ngước nhìn lên trên. Hai con báo đang chồm xuống, răng ngoạm chặt áo khoác của cô. Ega ngoạm tay áo cô. Còn Aga dạn hơn, chồm xuông cắn lấy ống tay áo gần vai cô. Sức của haicon báo đủ để giữ côlại nhưng không đủ để lôi cô lên. Cô lại không dám mạo hiểm như lúc nãy nữa. Phải tìm cách. Phải tìm cách. TìmCách đi. Dora điên cuồng ra lệnh cho bộ não của mình. Vô vọng. Cô ngoác miệng ra và hét thật lớn.
“Cứu tôi. Cứu tôi”
Dora hét đến khản cả cổ nhưng cô biết không còn hy vọng gì. Ở đây là khu vực nguy hiểm. Chắc chắn không có nhà dân. Christ thì vẫn còn đang ngủ say, vả lại anh ở xa cô quá, không nghe được lời cầu cứu. Thế là hết. Áo jean của cô đang rách dần ra với sức nặng của cô. Hai con báo vẫn ngoạmchặt cái áo, nhất quyết không thả ra. May là hôm nay cô mặc áo jean. Nhưng nó cũng chẳng ích lợi gì. Vì chỗ rách đã toạc rộng ra và cô thấy mình đang rơi từ từ. Không. Không.
Côkhôngmuốn chết lúc này. Cô vẫn còn trẻ. Côcòn quánhiều điều chưa làm hết. Cô vẫn chưacóđươợ tình yêu.Ôi tình yêu. Nếu cô chết rồi thì Christ sẽ không còn vướng bận vào chuyện lấy vợ để cứu tập đoàn đấy nhỉ. Côkhông cho phép mình buôngxuôi thế nữa. Cô huơ chân tìm một chỗ tựa trên thành cực.Hy vọng lần này chắc chắn. Thời gian không còn nữa rồi. Cô đạp mạnh chân. Đất rơi xuống. Cả người côđột ngột sụt hẳn xuống, hai con báotrượt chân suýt ngã xuống vực nhưngvẫn khôngbuông cô ra. Nhưng áo khoác cô đang rách.Tiếng vải jean rách rõ ràng từng hồi như hồi chuông báo tử cho cô. Cô quay đầu nhìn xuống vực. Một địa ngục tăm tối đang chờ đón cô. Vải tiếp tục rách. Và cô cảm nhận thấy những sợi vải cuối cùng đang đứt lìa. Thế là hết. Bực. Một tiếng động sắc ngọt, và cô thấy thân người mình bắt đầu rơi xuống. Cô nhắm mắt lại.
Dường như cô đã chờ đợi một tiếng rơi, một cảm giác rơi rùng rợn như thế nào. Nhưng không. Hình như cô vẫn còn chưa rơi xuống. Cô mở mắt ra. Khuôn mặt Christ hiện ra trên mép vực, hai tay nắm chặt lấy bàn tay cô. Cô khẽ mỉm cười. Cô vẫn còn sống.
“Dora. Dora. Nghe tôi nói không. Kiếm một mô mỏm đá thật chắc chắn rồi tì chân vào. Lơ lửng thế này khó lôi lên lắm.” tiếng anh thét vang. Dora ngoan ngoãn nghe theo. Cô tiếp tục tìm chỗ bám chân trên thành vực. Một chỗ bám khác. Cô run run đạp chân xuống. Đá rơi ra. Tay cô tụt khỏi tay Christ.
Christ giữ cô lại kịp. Hai hàm anh nghiến chặt. Anh thét một lần nữa.
“Kiếm một chỗ khác.Dora. Cố lên. Đừng đạp lên quá mạnh.” Dora làm theo, một mô đá khác. Có vẻ chắc chắn và to hơn lúc nãy. Cô đạp chân xuống. Nó vẫn vững chắc. Cô đạp chân mạnh hơn, nâng cả thân người lên. Thành công. Dora mừng muốn rơi nước mắt. Christ bắt đầu nắm được cổ tay cô. Thêm một chút nữa, anh nắm được khủyu tay cô. Và bằng một sức mạnh phi thường, anh kéo cả thân người Dora lên. Dora thấy côđược nâng lên một cách nhanh chóng. Hai giây sau. Cô nhìn thấy mặt đất trên mép vực. Rầm. Cả hai ngã nhào.
“Ổn rồi. Ổn rồi. Tất cả qua rồi. Cô an toàn rồi. Ổn rồi. Ổn rồi.” Christ nói trong khi tay ôm chặt Dora đang run rẩy.
“Ừ. Tất cả qua rồi. Qua rồi mà. Tôi an toàn rồi. Hoàn toàn còn sống.” Dora thì thào như tự an ủi chính mình. Người cô run bần bật. Chưa baogiờ côcận kề cái chết đến thế. Một cảm giác lạ lẫm, đáng sợ và sặc mùi tử khí. Nhưng ít rathì bây giờ côcũng an toàn. Cô antoàn rồi. Hoàn toàn không sao. Cô không cảm thấy đau gì cả.Thực sự là hoàn toàn ổn. Cô đã thoát chết. Đó là nhờ Christ. Cô ngẩng đầu và chợt im bặt. Christ cũng nhìn cô chằm chằm. Khoảng im lặng kéo dài. Ngột ngạt. Ngượng ngùng. Tự chủ.
Christ đang ômchặt cô trong vòng tay. Cả hai đều đang nằm trên đất. Dora nằm đè trên người anh. Christ cảm thấy cơ thể nóng bừng. Những gì anh muốn lúc mới đến đây hình như đã thành hiện thực. Cơ thể Dora đang áp sát vào người anh. Mềm mại và đầy nữ tính. Tóc cô xổ tung, thả xuống trên mặt anh lúc cô ngẩng lên. Hương tóc cô rất thơm. Và môi cô. Ôi trời. Từng hơi thở cô đang phả lên mũi anh. Anh chỉ cần ngẩng đầu lên một chút là sẽ chạm vào được làn môi đó. Làm môi căng mọng đầy quyến rũ. Anh run cả người vì ham muốn. Mắt anh mờ hẳn đi. Bình tĩnh. Bình tĩnh nào Christ.Mày không thể làm bậy được. Anh la hét trong đầu.Tự nhủ mình phải kiềm chế. Lửa đang đốt trong người anh. Anh đã quen được phụ nữ chiều chuộng. Những ham muốn thể xác của anh luôn được thoả mãn.Vì thế tự kiềm chế lúc này làmột điều khó vô cùng. Nhất là với cô gái xinh đẹp và cuốn hút này. Cô ấy sẽ bị tổn thương. Cô ấy sẽ ghét ngươi. Sẽ không nói chuyện với ngươi. Và suốt đời cũng sẽ không chấp nhận ngươi. Kiềm chế đi. Trí não anh ra lệnh. Người anh cứng đờ. Ngọn lửa đã dịu
đi nhưng còn cháy. Nhưng vẫn đỡ hơn . Ít ra anh vẫn chưa làm gì có lỗi với Dora. Anh từ từ khống chế được ham muốn của mình. Nhưng cái nóng không vơi đi. Đơn giản vì anh không thể kiềmchế nó được. Người anh luôn nóng lên mỗi khi chạm vào Dora.
Tim Dora dường như đã không còn là của cô nữa. Nó bướng bỉnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô đang áp sát vào Christ. Chỉ vài centimet nữa là môi cô sẽ chạm vào môi anh. Khuôn mạnh anh đang ở sát ngay mặt cô.Hoàn hảo và cực kì gợi tình. Không có ngườicon trai nào lại tác động mạnh đến cô như thế. Cô hoàn toàn bị thôi miên bởi đôi môi anh. Đôi mắt xanh của anh cũng đang nhìn cô. Màu xanh nhat đi một chút sovới ngày thường nếu như cô không nhìn lầm. Luồng điện chạy rần rần trong người cô. Tê tái. Không, cô phải thoát ra khỏi tìnhcảnh này. Cô sẽ gục ngãtrước anh ta mất. Cô không được mất tự chủ vì anh ta như thế này nữa. Nhưng Dora dường như bị khóa cứng bởi ánh nhìn đó. Quá quyến rũ. Cô không động đậy được. Cô không biết rằng Christ cũng như cô.Anh không thể làm được gì hơn. Cả hai. Tiếp tục tư thế đó. Không nói gì.Không làm gì cả.Hai ánh mắt giao nhau. Nồng nhiệt hơn bao giờ hết. Nhưng vẫn rất e dè.
Im lặng bao trùm.
Dora bất chợt nhận ra hai mácô đang uớt và có một cái gì đó mềm mềm đang lướt nhẹ lên má cô. Cô quay sang trái. Ega đang liếm mặt cô. Cô quay sang phải. Aga cũng kề mặt cô. Hai con báo đang thể kiện sự quan tâm tới cô sau khi chúng đã gần như cứu mạng cô. Cô thoát ra khỏi cơn bất động. Cô chồm dậy, ôm lấy hai con báo. Christ mở to mắt. Bàng hoàng vì những gì anh mới trải nghiệm. Thật là một kinh nghiệm đáng giá.Anh thầm nghĩ. Anh biết ơn hai con báo vì đã kéo anh ra khỏi tình cảnh ban nãy nhưng không hiểu sao anh vẫn thấy hơi tức tức sự quấy rầy của chúng. Anh đưa mắt sang Dora đang vuốt ve hai con báo. Anh cảm thấy cần phải phá vỡ không khí ngượng ngùng này.
“Này. Cô không cảm ơn tôi sao ?” anh cất tiếng.
“Ừ. Cảm ơn nhiều.” Tiếng cô nhẹ nhàng và hơi run run. Đây không phải là giọng nói tự tin của cô thường ngày.Christ thấy lo lắng.
“Này. Cô có sao không đó? Giọng cô nghe tệ quá.”
“Không sao. Hốt hoảng chút thôi. Đừng lo.” Cô bỏ tay ra khỏi hai con báo và đứng dậy. Cô đã lấy lại được sắc hồng trên gương mặt.Ban nãy cô xanh mét, mặt cắt không còn một giọt máu.
“Đi khỏi đây thôi.”
“Ừ. Tôi muốn về nhà.” Dora nhanh nhảu đồng ý rồi nối bước theo Christ. Trên đường đi, không có lời nào đuợc nói ra. Im lặng.
Về đến nhà thì trời đã tối mịt. Cả hai vội tắm rửa rồi xuống dùng bữa tối với gia đình. Đây là lần đầu tiên Dora ăn tối với đầy đủ những thành viên trong gia đình. Ông Nelson, bà Lolita và Christ. Christ dường như khá ít nói khi ở nhà. Anh kiệm lời. Thường chỉ nói khi được đặt câu hỏi. Nhưng Dora có thể thấy sự yêu thương và kính trọng trong mắt anh khi anh nói chuyện với cha mẹ. Ông Nelson cũng ít nói. Nhưng ông rất hay quan tâm đến người khác. Ông sâu sắc như vợ mình. Ăn tối xong. Dora quyết khôngtrở về phòng. Cô đi dạo.
Ánh sáng trong nhà chiếu hiu hắt ra ngoài vườn. Những bụi cây trong nắng sớm thật xanh nhưng vào buổi đêm, trông chúng đen ngòm và thật là đáng ngại. Cô tha thẩn khắp vườn, tận hưởng không khí mát lạnh của trời khuya. Chân cô lạc bước tới ngôi nhà ba gian. Từ lúc về đây tới giờ, cô chưa tới đây lần nào. Dùơng như cô đã quên bẵng gian nhà này. Dora từ tốn bước vào. Căn nhà được soi bởi ánh sáng tù mù của ngọn đèn dầu. Cô mở cửa chính ra. Một khung cảnh rất đỗi Việt Nam hiện lên trong mắt cô. Cái bàn chữ nhật kê giữa nhà, trước cái tủ thờ cao nghi ngút hương khói, hai tấm phản gỗ ở hai bên. Căn phòng ấm cúng lạ thường. Dora trào lên nỗi nhớ nhà. Cô luôn tránh những thứ làm cho cô buồn. Nhớ nhà làm cho lòng cô day dứt. Cô nhớ ngôi nhà của mình, nhớ dì Loan, nhớ bè bạn, nhớ cả con đường đi học hằng ngày. Càng nhớ, cô càng buồn, càng thấy mình nhỏ bé và vô dụng. Dora nhẹ bước đến tấm phản. Cô ngồi lên tấm phản, gỗ mát lạnh, hương gỗ thoang thoảng, dễ chịu. Dora leo hẳn lên tấm phản và nằm xuống, hai tay đặt lên bụng, mắt nhìn trần nhà. Không gian đưa cô trở lại những hồi ức ở quê hương.
Ngó trần nhà chán, Dora quay đầu nhìn rangoài cửa. Cô giật mình. Christ. Anh đứng đó từ lúc nào? Ánh mắt anh đang chăm chú vào cô.
“Anh làm gì ở đây vậy?” Dora cất tiếng hỏi cốt che giấu sự ngượng ngùng khi thấy anh. Chuyện ban chiều vẫn còn ám ảnh cô.
“Câu này giành cho cô mới đúng chứ ? Cô làm gì ở đây thế ? Nhớ nhà à ?” anh nhướng mày. Christ rảo bước tới chỗ Dora và ngồi lên tấm phản.
“Nhớ nhà? À, một chút thôi. » Dora nói nhỏ.
« Thật không ?Trông cô não nề lắm cơ. » Christ phản đối. Anh không nhìn cô, anh xoay lưng về phía cô, hai tay chống lên tấm phản.
« Anh đứng đó từ hồi nào ? »
« Không rõ nữa. Cólẽ là lâu đấy. »
« Tôi suy nghĩ lâu đến thế cơ à ? »
« Ừ. »
« Thế anh đến đây làm gì ? »
« Nghỉ. Đọc sách. Thường là ngủ. Hôm nay là để nghỉ ngơi. Suy nghĩ một số chuyện. Ở đây làm cho tôi tập trung. Chẳng ai quấy rầy tôi khi tôi ở đây. »
« Anh suy nghĩ chuyện gì mà phải ra tới tận đây thế. » Dora tò mò hỏi.
« Cô thật sự muốn biết à ? » Christ quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt cô. Giọng anh hơi nghẹn lại. Christ quyết định sẽ nói cho Dora mối quan tâmcủa mình đối với cô. Nhưng cô không cho anh cơ hội.
« Không. Tôi biết cũng chẳng làm được gì. »
Im lặng.
« Cảm ơn anh. Vì đã cứu tôi. » Dora nói.
« Đó là chuyện phải làm. » anh đã quay lưng lại với cô.
« Nhưng anh làm cách nào tìm ra tôi, anh đang ngủ mà. »
« Tôi tỉnh khi chiều tới. Tôi không thấy cô. Tôi nghĩ đến cái khe đá và sợ cô mon men đến đó. Thế là tôi chạy đi tìm. »
« Anh gọi cái vực đó là khe đá ư. Chẳng có cái khe đá nào như thế đâu. » giọng Dora nghe có vẻ tức giận. « Anh đưa tôi đến khu vực nguy hiểm mà chỉ cảnh báo tôi rằng đó là một cái khe đá ư ? »
« Xin lỗi. Bình tĩnh đi. Thói quen từ nhỏ thôi. Tôi đã đến đó từ lúc còn nhỏ xíu. »
« Nhỏ xíu ? Ai đưa anh đến đó ? »
« Ông cô. Ông ngoại ruột của cô. Nghĩa là bạn của ông tôi. »
« Ông tôi ? » Dora nghe từ ‘ông’ như là một từ xa lạ với mình.
« Đúng. Tôi rất quý ông cô. Tuy ông mất khi tôi vẫn còn nhỏ nhưng khoảng thời gian ở bên ông là một kí ức tuổi thơ rất đẹp của tôi…Đó cũng là một trong những lý do tôi đồng ý lấy cô. » anh ngập ngừng ở câu cuối.
« Kể cho tôi nghe về ông đi. »
« Ông ấy là một người cực kì hài hước và yêu thiên nhiên. Ông thích lang thang trong rừng hơn là ngồi trong phòng máy lạnh. Ông dắt tôi đi khắp nơi, chỉcho tôi những loài động vật, những họ cây, cỏ, hoa. Ông thích hội hoạ và âm nhạc hơn là công việc kinh doanh nhưng thực sự ông làm kinh doanh cũng rất tốt. Ông yêu mẹ cô vô cùng. Ông có cả ngàn bức tranh vẽ mẹ cô vì mẹ cô là bản sao của bà cô. Tất cả những bức tranh đã bị thiêu rụi trong trận hoả hoạn đó. Trận hỏa hoạn khủng khiếp đó. Ngọn lửa chết tiệt đó đã cướp khỏi cuộc sống một người đàn ông vĩ đại biết bao. Cái chết của ông là mất mát không gì bù đắp nổi. Ông mất khi tôi mới ba tuổi. » Christ nói với giọng xúc động. Kí ức trào dâng trong anh. Dora cũng đang chìm trong những lời nói của Christ. Cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có một người ông như thế, thú vị, và cũng rất vĩ đại.
« Kể cho tôi nghe về mẹ tôi được không ? » Dora thì thầm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!