Đinh Nhị Cẩu Chinh Phục Gái Đẹp 18+ - Chương 37
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
760


Đinh Nhị Cẩu Chinh Phục Gái Đẹp 18+


Chương 37



Tranh thủ lúc Oánh Oánh đi tắm rửa, Nhị Cẩu cũng thay đổi mặc bộ đồ đồng phục cảnh sát vào, cũng may là biết trước rằng dọn dẹp bụi bặm nên hắn đã mang theo một bộ đồ dùng lao động để thay đổi, nếu không thì thật là khó xử nha! Đinh Nhị Cẩu ngượng ngùng xen lẫn vô cùng vui sướng dào dạt ở trên mặt, cầm hai quyển sách cất luôn vào túi xách mang theo.

Cơm nước buổi chiều xong, bởi vì Khấu Đại Bằng còn không có về, cho nên kêu tài xế Đỗ Sơn Khôi đến nhà, phụ trách đưa Đinh Nhị Cẩu trở về.

– Anh bạn nhỏ, em giỏi thật nha, mới làm đội viên liên phòng chưa bao lâu, giờ đã lên làm cảnh sát chính thức rồi!

– Úi trời! Em không nói dối anh, em chỉ là chó táp nhằm ruồi thôi! Hì.. không nói chuyện này nữa, nếu không tìm một chỗ hai anh em mình uống vài chén rượu đi!

– Được, nếu không như vậy đi, chúng ta đi đến chỗ thầy của anh! Ở đó thức ăn ngon cũng không ít, tối ngủ lại một đêm, ngày mai sáng sớm anh đưa em trở về, buổi tối nay, chắc em không bận gì chứ?

– Thật tốt quá, em vẫn muốn gặp thầy của anh một lần, đi ngay luôn đến đó đi! À, khi ở trên thành phố Bạch Sơn em có mua mấy bình rượu ngon, thầy anh có uống rượu không, ghé qua chỗ em lấy mang theo, đêm hôm khuya khoắt, tay không tới nơi ở của thầy cũng không ngại lắm!

– Không có việc gì, yên tâm đi, thầy anh rượu và thuốc lá không có dính vào, lúc này đi hy vọng còn kịp bữa cơm ăn, thầy anh một ngày chỉ ăn có hai bữa cơm, phỏng chừng giờ này đang bắt đầu nấu nướng!

– Xa không anh?

– Khi đến em sẽ biết!

Trong lúc Đỗ Sơn Khôi nói, chiếc xe hơi đang chạy nhanh, tính ra đã ngoài một trăm dặm giáp với ranh giới của tỉnh khác rồi, cuối cùng đã đến một chỗ hoang tàn vắng vẻ, trên một gò đất khuất sau ngọn núi nhỏ, gặp được thầy của Đỗ Sơn Khôi!

– Anh Sơn Khôi! Có phải dạng người thế ngoại cao nhân đều thích ở nơi vắng vẻ không có người ở hả anh!

Đinh Nhị Cẩu tò mò hỏi, đến bây giờ hắn cũng không biết thầy của Đỗ Sơn Khôi lai lịch ra sao, nếu không phải là cùng với Đỗ Sơn Khôi lâu nay không thù, không oán, hắn hoàn thật không dám đi cùng đến tại địa phương này.

Một căn nhà với mấy gian phòng ốc đứng sửng ở trên sườn núi, bên trong nhà thoạt nhìn tối thui, đến gần thì mới thấy, ánh sáng tù mù của ngọn đèn dầu nhỏ như hạt đậu, nghe thấy tiếng xe hơi đi lên vang vọng đi lên, cửa nhà mở ra, lúc này ánh sáng trong nhà ngọn đèn tỏa ra, tại nơi hoang tàn rộng lớn này mới có chút sinh khí của sự sống con người.

– Thằng khỉ gió, giờ này còn tới có chuyện gì vậy?

Hai người vừa xuống xe, một làn điệu của một ông lão truyền đến, ở đây ban đêm vắng lặng, tự nhiên có tiếng người nói làm cho cảm thấy an tâm hơn, giọng nói sang sảng mười phần, trong lúc mơ hồ lại như có một loại rung động âm thanh!

– Thưa thầy, con dẫn theo một người đến gặp thầy, thầy vẫn thường nói con chưa có đủ tư cách để kế thừa y bát của thầy, thầy xem qua một chút, người này có tư cách làm học trò của thầy hay không?

– Ha ha, này thằng khỉ gió, việc này còn phải xem có cơ duyên hay không nữa, không nhắc tới, nếu là bạn bè của con thì vào nhà đi, ăn cơm chưa? Bữa cơm này thầy vừa nấu hơi nhiều cơm.

Trong khi thầy trò họ nói chuyện, Đinh Nhị Cẩu đi phía sau Đỗ Sơn Khôi đến gần, thấy một cụ già, tóc không có nhiều lắm, nhưng vẫn búi tóc lên thành một cái búi tóc, dùng một cây xanh biếc gì đó xuyên qua, Đinh Nhị Cẩu mắt chó đương nhiên không có nhận ra, đó là một cây trâm cài Ngọc Bích quý giá.

– Con chào thầy!

Đinh Nhị Cẩu, tiến lên cúi đầu chào một cái.

– Ha ha, chậm đã … chậm đã, lão già này chưa có nói thu cháu làm học trò!

– Hì…anh Sơn Khôi là anh của con, thầy của anh ấy cũng chính là thầy của con, cha mẹ anh ấy chính là cha mẹ con, hai anh em chúng con rất là thuận hòa với nhau mà!

Ông lão giọng nói hòa hoãn lại nhiều hơn, cảm tình là xuất phát tình cảm từ nơi này suy ra, bất quá thằng nhóc nói câu này, làm cho ông lão chợt hứng thú hơn về bản thân hắn.

– Cháu là cảnh sát?

– Thưa thầy! Đúng vậy, con cũng là làm việc để kiếm miếng cơm ăn mà thôi!

– Sơn Khôi từng nói với ông là cháu từng đoạt súng cứu người, can đảm có thừa, nhưng là rất lỗ mãng, ngu dốt! Nếu lỡ có chuyện không hay xảy ra, cha mẹ cháu nuôi cháu lớn khôn như vậy, bọn họ sẽ rất đau lòng lắm đấy!

– Thưa thầy sẽ không có chuyện đau lòng đâu, ngược lại cha mẹ con rất là cao hứng, vì nếu như mất mạng, con có thể cùng bọn họ đoàn tụ cùng nhau một nhà!

Đinh Nhị Cẩu giọng nói của hắn trầm xuống, mỗi lần nhắc đến cha mẹ hắn, tâm tình của hắn vẫn như cũ không thể kềm được cảm xúc.

Ông lão sửng sốt, lắc đầu, không nói gì thêm dẫn hai người vào nhà có cây đèn dầu le lói, ánh sáng ngọn đèn dầu này làm cho Đinh Nhị Cẩu thực không có quen mắt, hắn đã bao nhiêu năm chưa từng thấy qua ngọn đèn rồi, vô tình ở trong này gặp lại được.

– Trời đất sinh ra ta, vạn vật cùng ta hợp nhất, làm sao cháu biết cha mẹ cháu bây giờ không phải là ở cùng với chaú? Chỉ cần trong lòng cháu có họ ở bên cạnh, thì lúc nào họ cũng ở quanh quẩn gần kề bên cháu thôi!

Ông lão suy nghĩ một chút rồi khuyên nhủ Đinh Nhị Cẩu!

– Thầy theo Đạo giáo sao?

Đinh Nhị Cẩu ngạc nhiên hỏi.

– Sao cháu biết ông theo Đạo giáo?

– Bởi vì, ông trên đầu có tóc!

Đinh Nhị Cẩu cười cười nói.

– Ha ha ha ha, thằng nhóc này, so với thằng khỉ gió Đỗ Sơn Khôi, cháu thông minh hơn nhiều!

Ba người đi vào bên trong, Đỗ Sơn Khôi đi ở cuối cùng, sau khi đóng cửa lại, đổ thêm nước vào ấm, nhắc để trên bếp lò, rồi mới ngồi vào cạnh ông lão.

– Trường Sinh, em nói không sai, thầy của anh là người theo Đạo giáo, ở tại nơi dã ngoại hoang vắng cũng là vì muốn được thanh tịnh, Đạo giáo cũng chú ý hấp thu linh khí của đất trời để tu thành tiên, đương nhiên, đó chỉ là ước mơ, vấn đề chủ yếu thực tế là luyện dưỡng sinh bảo tồn sức khỏe!

– À thì ra là thế, không biết là thầy thuộc là đạo sĩ luyện khí công hay là đạo sĩ học tử vi, phong thủy!

Đinh Nhị Cẩu có nghe nói qua đạo sĩ có hai đường tu luyện như thế.

– Thầy anh thích nghiên cứu cả hai, em hay thế, đối với Đạo giáo cũng có nghiên cứu à?

Ông lão nghe hắn nói qua, cũng rất kỳ quái làm sao hắn biết được.

– Hì không có, chỉ là khi còn nhỏ có xem qua quyển Đạo Đức Kinh, xem không hiểu lắm, chẳng qua là thấy anh võ thuật rất cao, cho nên rất muốn tới gặp thầy, xem thử em có thể học võ hay không!

Đinh Nhị Cẩu không chút nào che giấu ý định muốn học võ thuật, bởi vì ngày đó tại thành phố Bạch Sơn bị Vương Đại Bưu cùng đồng bọn vây đánh tình cảnh rõ mồn một trước mắt, nếu khi đó không gặp được Dương Phụng Tê, bản thân thế nào cũng bị đánh một trận thê thảm…

– Hừm..học võ, cháu tuổi lớn rồi nên không học được, nếu học về cái khác, ông còn có thể dạy cháu, võ thuật không phải là chìa khóa giải quyết vấn đề, nếu muốn thành tựu thì phải dựa vào tri thức đầu óc, học được được điều đó mới sẽ thắng được muôn người!

Đinh Nhị Cẩu cảm thấy thất vọng, hắn cũng biết, rất nhiều môn võ thuật đều phải cần bắt đầu luyện từ khi còn bé.

Ông lão cũng nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu hụt hẫng, thằng này là do học trò của mình mang tới, lại có mối quan hệ tốt với học trò mình, do đó việc này mặc dù mình rời xa thế tục, nhưng cũng không phải là chẳng hiểu thế sự nhân tình.

– Thật ra không thể luyện võ nhưng ông có một môn khác, không biết cháu có hứng thú hay không, nhưng môn này còn phải xem vốn liếng của cháu như thế nào đã!

– Ồ… ông có môn khác dạy cho cháu? Ông nói đi, phải tốn bao nhiêu tiền? ( thằng này vì thấy ông lão chưa nhận làm học trò, gọi hắn là cháu, cho nên xưng hô lại là cháu chứ không xưng là con nữa! )

– Em hiểu lầm ý của thầy anh rồi! Thầy anh ý là nói là vốn liếng trên thân thể của em kìa, nếu kiểm tra trên thân thể em không có được như ý, thì cũng không có cách nào luyện được!

– Có chuyện như vậy nữa hả? Đó là cái gì môn võ gì vậy?

– Cháu vào trong phòng của ông thử xem đi!

Ông lão vừa cười vừa nói.

Đinh Nhị Cẩu dò ý nhìn Đỗ Sơn Khôi, Đỗ Sơn Khôi nhún nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không biết thầy hắn sẽ dạy cho Đinh Nhị Cẩu cái gì nữa.

Ông lão cầm theo một ngọn nến, sau khi mồi đốt, đi phía trước dẫn đường vào trong phòng, đi theo ánh đèn tờ mờ, Đinh Nhị Cẩu nhìn vào buồng trong có một cái bồ đoàn để ngồi, bên tường chính bắc, có một điện thờ, ở trên thờ ông tổ Đạo giaó là Lão Tử.

– Bất cứ tình huống gì mà cháu thấy hay là cảm giác được cái gì, đều chớ có lên tiếng!

Bất chợt ông lão dừng lại, quay đầu nói khẽ với Đinh Nhị Cẩu, Đinh Nhị Cẩu không chú ý, suýt chút nữa đụng vào ông lão.

– Vâng cháu biết!

Ngay lúc Đinh Nhị Cẩu đáp ứng, thì ông lão ra tay như chớp, lập tức chụp lấy ngay..dương vật của hắn, điều này làm Đinh Nhị Cẩu quá sợ hãi, ông lão này định làm gì, ông không biết là nó là đồng chí thân thiết của tôi sao? Đỗ Sơn Khôi, thằng khốn kiếp này, lại có ông thầy kỳ quái như vậy! Con bà mày Đỗ Sơn Khôi!

Đinh Nhị Cẩu tuy rằng hết hồn, nhưng cũng không có lên tiếng, vì bị bóp dương vật không có gì hay ho, nếu để cho phía ngoài Đỗ Sơn Khôi biết, mình còn có mặt mũi đi ra ngoài sao? Ngay lúc Đinh Nhị Cẩu đem cả tổ tông dòng họ Đỗ Sơn Khôi ra ân cần hỏi thăm chửi qua một lượt, thì ông lão đã buông lỏng tay ra, sắc mặt vui mừng hớn hở.

– Trường Sinh cháu có thể làm học trò của ông, hôm nay ông quyết định đem phương pháp luyện môn này dạy cho cháu!

– Hay là… hay là thôi đi, cháu cũng không muốn cùng ông học môn này!

Đinh Nhị Cẩu vừa nói vừa lấy tay che ở khu vực quan trọng ở đũng quần của mình. Ông lão lập tức hiểu hắn đang lo lắng cái gì.

– Ha ha, cháu yên tâm, ông không thích phụ nữ, cũng không đam mê đàn ông, mới vừa rồi là ông kiểm tra xem tiền vốn của cháu như thế nào, có thể để học được môn này hay không? Cháu phải biết rằng, môn này không phải ai cũng học được! Nếu không đủ thể chất học rất là nguy hiểm đến tánh mạng!

– Vậy sao? Những lời ông vừa nói, rốt cuộc là cái gì?

Giờ thì Đinh Nhị Cẩu cũng hơi yên tâm nên hỏi.

– Cháu xem thử, đây là cái gì?

Ông lão đưa ra một quyển sách vàng ố, trên sách có hình bát quái.

– Âm dương bát quái đồ, đây là dấu hiệu của Đạo giáo!

– Đúng, ông dạy cho cháu đúng là Đạo Âm Dương Thái Cực Đồ, nhưng ông có một điều kiện!

Lúc này ông lão lại rất giống một thương nhân, bàn chuyện làm ăn đặt ra điều kiện!

– Xin ông cứ nói cháu nghe!

– Đỗ Sơn Khôi là học trò duy nhất của ông, vừa rồi ông đã xem tướng mạo của cháu, tương lai sau này có thể vận vào con đường làm quan thông suốt, cháu hãy dẫn dắt giúp đỡ mang hắn đi cùng, nếu cháu chịu đáp ứng, ông sẽ thu cháu nhập môn làm học trò, dạy chuyên môn về Đạo Âm Dương, học xong cháu cả đời này khoái hoạt vô cùng!

– Ông nói Đạo Âm Dương kiểu này, có phải là chuyên về chuyện đàn ông và phụ nữ?

Đinh Nhị Cẩu cảm thấy hứng thú tò mò hỏi.

– Nếu cháu đồng ý điều kiện của ông, thì ông mới nói và có thể dạy cháu, bằng không nói trước, sẽ phá mất quy củ!

Ông lão cười gian nói.

– Ha ha, thầy nên chuyển qua nghề buôn bán kiếm lời đi, chỉ có lời chứ không lỗ đâu!

Đinh Nhị Cẩu cười xòa trêu ghẹo lại ông lão.

Đêm qua, Đinh Nhị Cẩu bắt đầu nhập môn khóa học, nhưng khi sáng hôm nay, sau khi bị Đỗ Sơn Khôi đánh thức dậy, hắn cũng không nhớ mình đang học, rồi ngủ quên từ lúc nào.

Thời gian lui về trước đó mấy tiếng, sau khi ông lão lấy lay nhẹ Đinh Nhị Cẩu, tin rằng Đinh Nhị Cẩu thật sự ngủ say, ông mới đi ra gian ngoài, Đỗ Sơn Khôi đang ngồi uống trà.

– Thưa thầy, hắn sao rồi?

– Thằng nhóc này, đang ngủ!

– Đang ngủ? Thầy đang dạy cho hắn học nhập môn mà, như thế nào lại ngủ, nghe qua chẳng xuôi tai chút nào!

Đỗ Sơn Khôi không khỏi mỉm cười nói.

– Thằng khỉ gió, thầy nói không xuôi tai hả! Đó là tại hắn không muốn học nữa!

– Ha ha, nếu thầy lôi cuốn hắn bằng những pha dạy hấp dẫn khêu gợi, thì hắn làm sao có thể ngủ được?

– Hừm.. không nói chuyện về vấn đề này, thật sự nếu thằng nhóc này không có tiền đồ tương lai sau này, thầy cũng không để ý tới hắn, thầy làm như vậy là vì con đấy!

– Vì con?

Đỗ Sơn Khôi hạ thấp giọng, nói thế nào thì nói, chính hắn đưa Đinh Nhị Cẩu đến nơi này.

– Có phải chính con nói, thằng nhóc này có quan hệ rất tốt với lãnh đạo của con phải không! Do đó thầy mới vừa ra điều kiện với nó, về sau phải chiếu cố quan tâm đến con, người anh cùng một thầy với hắn, hắn đã đáp ứng điều kiện của thầy!

– Trời ơi! Thầy, không thể lúc nào cũng dựa vào người khác được, con cảm thấy chính con dựa vào bản thân của mình tốt hơn, bất quá có điều này, Đinh Nhị Cẩu con người không có đơn giản, có đảm lược, liều mạng, thoạt nhìn qua là người có thủ đoạn, phỏng chừng về sau, có thể thành nhân vật quan trọng, thầy thu tên học trò này, cũng không có thiệt thòi đâu!

– Thầy hiểu con muốn nói gì, nhưng thật sự là hắn với độ tuổi này, không có thích hợp luyện võ nữa, chẳng lẽ giờ dạy cho hắn Thái Cực quyền à, chỉ cần đi đến công viên tìm thầy dạy là có ngay, làm chi chạy đến nơi này cho rách việc!

– Đối với hắn, thầy đừng có coi thường mà làm qua loa cho có, ánh mắt hắn rất tinh tường đấy, nếu hắn biết thầy chỉ nói qua loa cho có lệ, hắn nhất định sẽ trách móc con!

– Hừm thầy dạy hắn là thật mà! Thầy diễn giải cho hắn về Đạo Âm Dương, môn này rất khó học, đó là cảnh giới cao nhất trong môn Âm Dương Thái Cực đồ, không phải ai muốn học là có thể học!

– Hì.. có phải là thầy dạy cho hắn Xuân cung đồ quyển sách mà thầy nhét dưới gầm giường?

– Cút đi thằng khỉ gió! Nói tầm bậy tầm bạ, thầy lặp lại lần nữa, đó không phải là Xuân cung đồ, đó là cảnh giới cao nhất trong môn Âm Dương Thái Cực đồ, phía trên ghi rỏ là Đạo Âm Dương, không hiểu đừng nói bừa!

– Kìa thầy, thầy có lãnh hội cảnh giới cao nhất trong đó chưa?

Đỗ Sơn Khôi xề gần lại hỏi.

– Hừ..hừ… kỳ thật thầy cũng… không hiểu, thì lấy gì mà…lãnh hội! Cho nên thầy mới giao cho hắn, hy vọng chính hắn lãnh ngộ được, tại vì thằng nhóc này, tiền vốn…của hắn thật sự là quá to, nếu hắn lên cơn, phỏng chừng có thể còn hơn con la nữa!

– Haha …vì thế hắn mới có biệt danh là Đinh Nhị Cẩu, đó là tiền vốn của hắn có thể so sánh bằng với hai con chó gộp lại!

– Ừ! Cũng chính xác chứ không có nói ngoa!

Trên đường về, ngồi ở trong xe cùng Đỗ Sơn Khôi, Đinh Nhị Cẩu vẫn còn chưa có tỉnh ngủ, khác hẳn lúc mới tới thì háo hức, trong tay hắn giờ đang ôm một quyển sách cổ thật dày màu vàng ố, ông lão lần nữa lại dặn, sau khi xem xong trả lại cho ông ta, nhưng lúc này Đinh Nhị Cẩu cảm giác đang uể oải muốn chết, hắn thầm nghĩ rằng, trở về xem thử, nếu không có ý nghĩa liền thả cái rắm lên trên quyển sách, rồi mang trả lại cho ông ta, để ông ta ăn no trừ cơm!!!.

Đỗ Sơn Khôi mang Đinh Nhị Cẩu về đồn cảnh sát, sau đó quay đầu đi đón Khấu Đại Bàng, thời gian vẫn còn kịp, hai người dừng lại ở gần cổng đồn vào quán mì gần đó ăn sáng.

Nhưng thật sự là không muốn điều gì sẽ gặp điều đó, ngay lúc hắn vừa mới ngồi xuống chuẩn bị ăn, chóp mũi lan tỏa đến một mùi hương thơm, nhưng mùi thơm này lại rất quen thuộc, hắn ngẩng đầu lên, thấy đứng bên cạnh là một người đàn bà mặc cảnh phục!

– Nhìn cái gì mà nhìn, không nhận ra à?

Điền Ngạc Như bưng một chén vằn thắn ngồi xuống ở bên cạnh Đinh Nhị Cẩu, Đinh Nhị Cẩu nhích cái mông tránh qua một bên, Điền Ngạc Như lúc này cũng nhận ra tài xế của Khấu Đại Bằng là Đỗ Sơn Khôi cũng ngồi cùng bàn, với trách nhiệm của lái xe đối với lãnh đạo, không phải là mọi chuyện đều biết, nhưng có những chuyện nếu không giấu diếm kỹ thì sẽ không qua mặt được Đỗ Sơn Khôi, cũng như chuyện của Điền Ngạc Như với Khấu Đại Bằng, cho nên Điền Ngạc Như cũng không nói gì thêm, chờ cho đến khi Đỗ Sơn Khôi ăn xong mang xe rời khỏi, Điền Ngạc Như mới hỏi:

– Sao em lại đi chung với Sơn Khôi?

– Hôm qua, em đến nhà Khấu Đại Bằng có việc, Đại Bằng sai hắn đưa em về, chị Ngạc Như, sáng nay sao không ở nhà nấu cơm cho đồn trưởng mà đến đây ăn mì?

– Hôm qua có người báo án, nói thấy nghi phạm đốt nhà Vương Lão Hổ quay trở về thôn Lô Gia Lĩnh, cho nên Lữ Mậu dẫn người đi đến thôn Lô Gia Lĩnh ngồi chổm hổm canh phục rồi, tối hôm chị định gọi điện thoại cho em ra gặp chị, nhưng biết là em vừa trở về chưa bao nhiêu ngày, chắc là công việc bận bịu không ít, đêm nay có rãnh không?

Điền Ngạc Như cười cười khuôn mặt đầy nét khêu gợi, làm Đinh Nhị Cẩu cũng tâm động, nhưng Vương Lão Hổ đã trở lại, đêm nay chắc là mình cũng phải đi đến thôn Lô Gia Lĩnh!

– Giờ em cũng chưa biết, Lô Gia Lĩnh xảy ra chuyện, em làm sao mà không đi.

– Nếu không đi, thì có sao không nào?

Nhìn chung quanh không có những người khác, Điền Ngạc Như nhỏ giọng hỏi.

– Vậy thì chị nói đi, gặp ở đâu?

Đinh Nhị Cẩu cũng cảm thấy thú vị, sáng sớm hai cảnh sát trong quán mì hẹn hò thời gian, nếu để cho Hoắc Lữ Mậu biết, hắn không dùng súng bắn bể đầu Đinh Nhị Cẩu mới là lạ!

Điền Ngạc Như ăn xong liền đi, Đinh Nhị Cẩu còn muốn ăn thêm một tô nữa, quyển sách Đông cung đồ của ông lão đưa cho, hắn nhét dưới mông đít của mình ngồi. Hắn đang suy nghĩ Vương Lão Hổ lần này trở về là muốn làm gì, muốn báo thù? Hay là đến đầu thú? Hoặc là hắn cảm thấy thời gian dài, trôi qua êm lặng như vậy, cảm thấy không sao nên quay về? Thằng ngu ngốc này, chuyện chưa lâu liền dám trở về, nhưng nếu theo suy đoán hắn dám như vậy, có khả năng không phải là Vương Lão Hổ đốt đấy.

Nhưng Đinh Nhị Cẩu theo trực giác cảm thấy, Vương Lão Hổ lần này trở về không có đơn giản như vậy, hắn đồng thời cũng nghĩ đến một chuyện khác, Dương Phụng Tê đang lo lắng Trần Tiêu Tử còn sống sẽ có lúc làm bại lộ thân phận của cô ta, hai chuyện này có thể gộp lại làm một, dùng để ra tay được không? Đinh Nhị Cẩu dần dần khóe miệng nhếch lên một âm mưu, có lẽ biện pháp này thật sự đáng giá để thử một lần.

– Tất cả mọi người đã đến, bây giờ bắt đầu họp nhé, bởi vì không có thời gian nhiều, tôi nói ngắn gọn, hơn sáu tháng trước, tại thôn Lô Gia Lĩnh đã xảy ra một trận cháy nhà, đội hình sự trên huyện âm thầm điều tra, nhận định đây là một vụ cố ý đốt nhà, động cơ phạm tội không rõ, trận hoả hoạn làm cho bí thư chi bộ thôn Lý Kiến Thiết bỏng nghiêm trọng, nhà cửa cũng cháy tan tành, kẽ tình nghi phạm tội là Vương Lão Hổ đã lẩn trốn, chúng ta đã tổ chức truy bắt, nhưng vẫn không có kết quả, bây giờ có người báo án, nói là có thấy Vương Lão Hổ đã quay trở về, mục đích không rõ, lần này mọi người cố gắng, nhất định phải bắt được tội phạm quy án, đây là mệnh lệnh từ trên công an huyện, cũng vì vụ án này mà đồn cảnh sát của chúng ta tại trấn Lâm Sơn ảnh hưởng tai hại vô cùng, nếu không tra ra manh mối vụ này, chúng ta về sau khó mà ngẩng đầu lên nỗi khi ra bên ngoài, tôi chỉ vài câu bấy nhiều, chính trị viên, đồng chí nói ý kiến mình đi!

Hoắc Lữ Mậu vừa mở miệng, dõng dạc nói một hơi.

– Vừa rồi Trưởng đồn đã đem tầm quan trọng chuyện này nói rất rõ ràng, tôi chỉ nói một câu, khi vây bắt chú ý đến an toàn, được rồi, mọi người chia nhau chuẩn bị, mười phút sau ở tại đây tập hợp, có một đồng chí hình sự trên huyện đi cùng đến thôn Lô Gia Lĩnh canh phục!

Chính trị viên chỉ đơn giản bố trí nhiệm vụ mai phục chỗ hiểm xong, liền ngồi xuống.

Vì thế mọi người chia nhau hành động, đều tự chuẩn bị, tuy rằng Vương Lão Hổ không phải là phần tử tội phạm nguy hiểm tội ác tày trời, nhưng phải có công tác chuẩn bị tốt cho an toàn.

– Trưởng đồn, em đối với thôn Lô Gia Lĩnh quen thuộc từng ngỏ ngách, để cho em trực ca đêm nhé!

Đinh Nhị Cẩu chủ động yêu cầu xin trực đêm.

– Ừ, cũng được, nhưng phải sử dụng đầu óc một chút, đừng có cậy mình là anh hùng, nhà của cậu, chỉ còn lại có chính một mình cậu, tốt xấu gì vẫn còn có người hương hỏa, bằng không tương lai sau này, cậu như thế nào còn mặt mũi đi gặp cha mẹ cậu!

Hoắc Lữ Mậu nói có chút đồng cảm với Đinh Nhị Cẩu, từ lúc nhận được tin mật báo, ông tính tình trở nên nóng nảy, tuy rằng nhà của Lý Kiến Thiết đang được xây dựng lại, nhưng mỗi khi ông đi qua chỗ cũ, trong lòng vẫn còn khó chịu, giữa ông và Lý Kiến Thiết mối quan hệ khá tốt, ông thề phải nhất định bắt cho bằng được Vương Lão Hổ.

– Trưởng đồn, em đã biết, ra chuẩn bị để đi cùng với mọi người luôn!

Đinh Nhị Cẩu trong lòng ấm áp khi nghe Hoắc Lữ Mậu răn dạy, nhưng đồng thời, trong lòng cũng rất là áy náy vì chuyện Điền Ngạc Như.

Điền Ngạc Như ngồi ở trong trong đại sảnh phòng quản lý hộ tịch, xa xa nhìn thấy đứng thành hàng ngủ đội cảnh sát nhân dân với đội viên liên phòng, Đinh Nhị Cẩu cũng xuất hiện ở trong đội ngũ, cô rất muốn đi ra nhìn hắn một chút, cho dù là chỉ nói lên một câu, nhưng cô không thể vì có Hoắc Lữ Mậu, mím môi một cái, cô phát ra tin nhắn:

” Có phải là muốn trốn tránh chị? ”

Đinh Nhị Cẩu di chuyển lên xe, Điền Ngạc Như nhìn theo bóng dáng hắn, trong lòng cô cảm thấy trống vắng vô cùng.

” Giờ này ai cũng phải nhận công tác đi hết! ”

Đinh Nhị Cẩu lén lút gửi lại cho Điền Ngạc Như tin nhắn, người đàn bà này rất lợi hại, hắn hiện tại càng ngày càng cảm thấy người đàn bà này bám dính đối với hắn, tuy rằng Lý Phượng Ny cũng muốn gặp hắn, nhưng Lý Phượng Ny sẽ không hành động như vậy, cô ấy chỉ biết lặng lẽ đợi chờ, giống như là cây củi khô, chỉ cần Đinh Nhị Cẩu khi gặp mặt, dùng dương vật châm lửa đốt, thì cô mới có thể hừng hực bốc cháy, bằng không cô cũng chỉ ngồi yên lặng.

Đinh Nhị Cẩu cảm thấy, bây giờ là ban ngày, bọn họ cứ như vậy phô trương lực lượng tiến vào trong thôn Lô Gia Lĩnh, đây không phải là đả thảo kinh xà ấy ư, chẳng lẽ Vương Lão Hổ đui mù đến nỗi không có một chút phát hiện?

– Anh Cường, chúng ta cứ như vậy ngông nghênh tiến vào, nếu Vương Lão Hổ biết chạy mất, thì làm sao bây giờ?

Đinh Nhị Cẩu ngồi bên cạnh Trương Cường hỏi nhỏ.

– Ý của trưởng đồn chính là để cho hắn biết mà chạy, như vậy chúng ta mới có thể tìm thấy được manh mối, hắn giờ có trốn bất kỳ chỗ nào chúng ta cũng không cần lùng sục, vì chung quanh thôn chúng ta đạ có người mai phục hết rồi! Không thoát được đâu!

Đinh Nhị Cẩu hiểu được, thì ra là muốn đuổi con thỏ còn sống, người ta cũng không có trông cậy mình bắt lấy Vương Lão Hổ đâu.

Yêu thích: 4.6 / 5 từ (5 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN