Đỗ Cửu Trăn và Trần Hằng vừa đến Thành phố Lâm thì đã có người chờ sẵn để tiếp đón bọn họ.
Trình Yến đỗ xe ven đường. Anh ta dựa một tay lên cửa sổ, đốt một điếu thuốc lá.
Anh ta nhìn hai người vừa bước xuống khỏi chiếc xe ở trước mặt. Cặp mắt đào hoa nhìn chằm chằm người đàn ông đang đứng bên cạnh Đỗ Cửu Trăn.
Anh ta thấy người đàn ông đó vừa ôm eo, vừa kéo tay cô, còn táy máy tay chân.
Trình Yến nở nụ cười lạnh, khoé mắt lạnh lùng hơi dao động. Anh ta rũ mắt xuống nhưng thi thoảng vẫn liếc về phía bên kia.
“Để tôi xem thử, kẻ nào không muốn sống nữa dám cướp người phụ nữ của anh em tôi.”
Không khí xung quanh Trình Yến cũng dần dần hạ xuống.
Trình Yến và Hành Niên là bạn tốt.
Hai người họ bằng tuổi nhau. Trưởng bối hai nhà cũng vừa hay có quan hệ rất tốt. Hai nhà bọn họ thường xuyên qua lại nên quan hệ của bọn họ cũng tốt theo.
Đỗ Cửu Trăn và Trần Hằng đã đi tới trước mặt nhưng Trình Yến cũng không thèm ngẩng đầu lên. Anh ta lạnh lùng lên án: “Ba giờ trước em gọi điện cho anh mà bây giờ em mới đến, dám để anh chờ em lâu như vậy.”
Trình Yến ngả người ra ghế, dáng vẻ không hề đứng đắn. Anh nhìn điếu thuốc trong tay, giọng điệu hết sức bất cần: “Nghe nói, em tìm được một người đàn ông mới. Anh thực sự không thấy vui vẻ tí nào.”
Đỗ Cửu Trăn và Hoắc Hành Niên đã trải qua những chuyện gì mới có thể ở bên nhau. Những chuyện xảy ra trong mấy năm nay, đều không qua được mắt của Trình Yến.
Ngay cả việc ban đầu Hoắc Hành Niên chỉ coi Đỗ Cửu Trăn là em gái, Trình Yến cũng chỉ cần nói một câu đã vạch trần toàn bộ.
“Hoắc Hành Niên, cậu chiếu cố con bé lên tận trên giường, cũng không biết đã dằn vặt thân thể con gái nhà người ta thế nào rồi, còn nói chỉ coi nó là em gái…”
“Nếu cậu giống như tôi nhìn em ấy như thấy một đứa trẻ, chỉ hy vọng em ấy vui vẻ, đây mới gọi là em gái.”
Trình Yến chứng kiến cả quá trình bọn họ đến bên nhau, sau đó anh nhìn bọn họ đính hôn, sắp tới sẽ chờ bọn họ kết hôn nhưng không một ai nghĩ đến sẽ có sự cố bất ngờ xảy ra.
Mấy năm nay, Đỗ Cửu Trăn đứng ra quản lý Hoắc Thị. Trình Yến ở phía sau cũng giúp đỡ cô rất nhiều.
Sáng sớm hôm nay, Trình Yến bỗng nhiên nhận được cuộc điện thoại của Đỗ Cửu Trăn. Cô bảo anh đến đón.
Trình Yến có rất chuyện quan trọng phải làm nhưng anh ta vẫn buông bỏ hết mọi thứ ngay lập tức đến đón cô.
Ai biết được sẽ phải chờ lâu như thế.
Trình Yến không quan tâm đến việc phải chờ Đỗ Cửu Trăn mấy tiếng đồng hồ. Anh chỉ không ngờ cô sẽ trở về cùng một người đàn ông khác.
Chuyện này…thật đáng để ngạc nhiên.
Hoắc Hành Niên đã mất mấy năm rồi, Trình Yến cũng biết Đỗ Cửu Trăn không thể thủ tiết với một người đã chết cả một đời nhưng trong lòng anh vẫn không thoải mái.
Trình Yến cực kỳ khó chịu. Cảm giác giống như mình điên cuồng ủng hộ một “CP”, nhưng chính chủ lại không thể đến được với nhau.
“Anh thoải mái hay không cũng không phải chuyện của em.” Đỗ Cửu Trăn thản nhiên bảo sau đó ngón tay nhẹ nhàng gõ lên cửa xe.
“Người nhà họ Hoắc vẫn đang theo dõi em. Anh phải giúp em cắt đuôi bọn họ.”
Lần này Đỗ Cửu Trăn trở về thành phố Lâm, Hoắc Kình Việt có chết cũng phải theo cô thật sát. Nhất là những ngày quan trọng này, ông ta sợ cô sẽ làm ra chuyện gì đó nên sẽ không buông lỏng cảnh giác.
“Giọng điệu của đứa nhỏ này càng ngày càng khiến người ta không thoải mái.”
“Em nhờ tôi giúp đỡ mà ngay cả một tiếng anh trai cũng không thèm gọi.”
Trình Yến vừa lầm bẩm vừa liếc mắt về phía Trần Hằng đang đứng sau lưng Đỗ Cửu Trăn.
Sau đó anh ta ngây người ngay tại chỗ.
Trình Yến sống gần hai mươi mấy năm cuộc đời, sóng to gió lớn gì cũng từng trải qua. Càng trưởng thành thì anh ta càng phải trải qua nhiều chuyện nhưng không có chuyện gì khiến anh ta dao động.
Trình Yến chớp chớp mắt, anh ấy không tin vào mắt mình. Anh nhìn Trần Hằng bằng ánh mắt kỳ quái.
“Em không giới thiệu sao?” Trình Yến nhìn về phía Đỗ Cửu Trăn, dù trong lòng đã dậy sóng mãnh liệt nhưng bên ngoài anh ta vẫn tỏ ra hết sức bình tĩnh.
“Trần Hằng.” Đỗ Cửu Trăn mở miệng giới thiệu: “Bạn trai của em.”
Đỗ Cửu Trăn hề không do dự khẳng định thân phận của Trần Hằng. Ngay từ đầu, cô đã không có ý định giấu giếm.
Không chỉ có Trình Yến ngạc nhiên mà ngay cả Trần Hằng cũng bất ngờ không kém.
“Đây là Trình Yến.” Đỗ Cửu Trăn tiếp tục giới thiệu.
Trình Yến vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Anh ta nhìn Đỗ Cửu Trăn rồi quay sang nhìn Trần Hằng, hai người khách sáo gật đầu coi như chào hỏi.
Ánh mắt của Trần Hằng nhìn Trình Yến vừa hời hợt vừa xa lạ giống như anh không hề quen biết anh ta.
Trong lòng Trình Yến có vô số dấu hỏi.
Đỗ Cửu Trăn đã không muốn giải thích thì Trình Yến sẽ không hỏi.
“Đi thôi. Chúng ta đã lâu không gặp rồi, anh đưa em đi đón gió tẩy trần.”
Trình Yến ngồi ngay ngắn, hất cằm ra hiệu cho Trần Hằng và Đỗ Cửu Trăn lên xe.
Trình Yến lái xe đến địa điểm Đỗ Cửu Trăn chọn. Anh ta đã cẩn thận sắp xếp cấp dưới cắt đuôi người mà nhà họ Hoắc thuê để theo dõi Đỗ Cửu Trăn.
Có lẽ bọn anh cũng chỉ dùng kế này được một lúc nhưng đến khi những người kia ý thức được có gì không bình thường thì cũng không thể bắt kịp bọn anh được nữa.
“Khoảng thời gian này, em đã đi đâu thế?” Sau khi xuống xe Trình Yến đi trước, dẫn đường cho bọn họ.
“Dạo này nhà họ Hoắc khá lộn xộn. Cục diện Hoắc Thị thay đổi dữ dội như thế nhưng em vẫn chẳng có động thái nào cả.” Trình Yến quay người trở lại, liếc Trần Hằng một cái rồi nói.
“Trông em nhàn nhã thật đấy, còn có thời gian yêu đương cơ mà”
Suốt quãng đường, Trình Yến vẫn rất khách sáo với Trần Hằng.
Trình Yến cảm nhận được Trần Hằng thực sự không hề quen biết anh ta. Không phải là kiểu giả vờ như không quen biết mà rõ ràng anh ta là người hoàn toàn xa lạ với Trần Hằng.
Trong lòng Trình Yến có cả ngàn nghi vấn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trần Hằng có phải là Hoắc Hành Niên hay không?
Nếu thực sự là như vậy thì chuyện gì đã xảy ra với anh?
“Thì sao? Em yêu đương cũng phải báo cáo với anh à?” Đỗ Cửu Trăn lạnh lùng trả lời.
Trình Yến cũng không trách móc về thái độ của cô. Từ sau khi Hoắc Hành Niên mất, cô ấy lạnh nhạt với tất cả mọi người, anh ta cũng quen rồi.
“Tiểu Cửu Trăn, bây giờ em không đáng yêu chút nào.”
Trình Yến nhíu mày nhìn cô, lộ đầy vẻ mặt tiếc nuối.
Đỗ Cửu Trăn là tiểu thư lá ngọc cành vàng, cô được mọi người nâng niu và chiều chuộng. Cô xuất thân trong một gia đình giàu có nhưng rất đơn thuần và ngoan ngoãn.
Cả hai đứa con gái của nhà họ Đỗ đều được gia đình dạy bảo rất tốt.
Khi trưởng thành, Đỗ Cửu Trăn phải tiếp nhận Đỗ Thị. Cô trở thành người đứng đầu của một công ty lớn, không thể nào ngây thơ như trước nữa.
Sau đó, Hoắc Hành Niên xảy ra chuyện. Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi Đỗ Cửu Trăn đã thay đổi hoàn toàn.
Cô lạnh lùng, lãnh đạm, làm việc quyết đoán và không nể nang ai.
Thủ đoạn và phong cách làm việc của cô ấy dần dần giống với Hoắc Hành Niên.
Cô biến mình thành một Hoắc Hành Niên thứ hai.
Trình Yến coi Đỗ Cửu Trăn như em gái. Từ trước đến nay, anh ta đối xử với cô như em gái ruột.
Anh ta cũng rất đau lòng khi nhìn cô biến thành bộ dạng thế này.
Trình Yến rất thương cô nhưng anh cũng biết, có một việc Đỗ Cửu Trăn bắt buộc phải làm. Cô không có đường lui, cũng không có cách nào để trốn tránh.
Trình Yến cười khổ, không lên tiếng.
Anh ta đưa bọn họ đến một nhà hàng để ăn cơm.
Đỗ Cửu Trăn nhờ anh ta cho Trần Hằng đến chỗ anh ta ở tạm một thời gian.
Nói đến việc này, Trình Yến lại nhìn họ với ánh mắt nghi ngờ.
Anh ta không phản đối chỉ tiếp tục đi về phía trước nhưng bước chân dần dần chậm lại.
Đột nhiên Trình Yến xoay người đấm về phía Trần Hằng.
Trình Yến từng học võ, thân thủ của anh ta cũng không tệ.
Trình Yến lao đến rất nhanh, lực đấm cũng mạnh nhưng anh ta còn chưa kịp chạm tới người Trần Hằng thì đã bị anh vặn ngược cổ tay.
Trong nháy mắt tình thế đã bị đảo ngược.
Trình Yến đau đớn đến mức không mở nổi mắt nhưng chỉ với một đòn này, anh ta đã xác định được thân phận của Trần Hằng.
Cách thức quen thuộc này chỉ có thể là
Hoắc Hành Niên.
Gương mặt giống nhau thì có thể miễn cưỡng bảo rằng đó là trùng hợp. Nhưng tốc độ phản ứng trâu bò thế này thì không thể nào sao chép được.
“Thân thủ không tệ đâu.” Trình Yến nhìn Trần Hằng cười: “Em gái của tôi mềm mại đáng yêu, tôi phải thử xem người đàn ông của em ấy có thể bảo vệ được em ấy không.”
Trình Yến nói xong, Trần Hằng mới chịu buông tay ra.
“So với cô ấy, anh còn yếu đuối hơn.” Trần Hằng cười giễu cợt.
Trần Hằng chỉ cảm thấy cái kiểu dò xét trẻ con này của anh ta thật nhàm chán.
“Hai người không hổ là vợ chồng.” Trình Yến kinh ngạc nói: “Đến cách nói chuyện cũng giống nhau.”
Đây đã là lần thứ hai trong hôm nay có người bảo bọn họ nói chuyện rất giống nhau.
Trình Yến còn có ý tứ khác.
Trước kia Hoắc Hành Niên cũng từng cười nhạo anh ta, giọng điệu giống y như đúc.
Lần này cũng không kém lần trước là bao.
Trình Yến không biết Đỗ Cửu Trăn tìm được Hoắc Hành Niên ở chỗ nào, đã thế đầu của anh còn bị chập mạch.
Lại còn chơi trò mất trí nhớ.
“Thôi được rồi, anh đưa hai người đi xem nhà.”
Trình Yến xoay cổ tay, cười một cái, cặp mắt đào hoa cũng nở rộ: “Nó rất gần biệt thự của nhà họ Đỗ. Hai người có thể dễ dàng gặp mặt.”
Trình Yến bảo đưa bọn họ đi xem nhà, tất nhiên là nhà đứng tên anh ta.
Người nhà họ Hoắc vẫn đang nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Trăn. Bọn họ không có tinh lực để quan tâm đến người nhà họ Trình, chứ đừng nói đến việc canh trừng nhà của Trình Yến.
“Cảm ơn anh.” Đỗ Cửu Trăn nói cảm ơn nhưng không có tí cảm xúc nào.
Chỉ cần có Hoắc Hành Niên bên cạnh, Đỗ Cửu Trăn sẽ trở mặt với Trình Yến. Anh ta cũng không dám trách móc cô.
Cơm nước xong xuôi, Trình Yến đưa bọn họ về tận nhà.
Căn nhà này thật sự rất gần biệt thự của nhà họ Đỗ. Bọn họ chỉ cần đi bộ hơn nửa tiếng sẽ đến được bên đó. Thậm chí khi họ đứng ở sân thượng còn có thể nhìn thấy bóng của căn biệt thự kia.
Biệt thự của nhà họ Đỗ chiếm toàn bộ phần đỉnh núi, rộng khoảng 1500 mẫu, lớn hơn cả một trường đại học bình thường.
Bình thường đều phải lái xe thì mới vào được trong đó.
Trình Yến dặn dò mấy câu đơn giản rồi rời đi.
Anh ta phải điều tra trong khoảng thời gian Đỗ Cửu Trăn ở bên ngoài, đã xảy ra những chuyện gì.
Đỗ Cửu Trăn chắc chắn sẽ không nói thẳng với Trình Yến, thế nên anh ta chỉ có thể tự mình tìm hiểu.
“Ngày mai em sẽ cho người mang quần áo và đồ dùng cần thiết đến cho anh, tạm thời anh cứ ở đây.”
Đỗ Cửu Trăn vừa nói vừa đi mở tủ. Cô nhìn thấy trong ngăn tủ treo vài bộ quần áo.
“Dáng người của Trình Yến hơi nhỏ. Quần áo của anh ấy chắc anh không mặc vừa đâu.”
May mắn thay lúc Đỗ Cửu Trăn nói ra những lời này, Trình Yến đã rời đi rồi. Nếu để anh ấy nghe được anh ấy sẽ rất ồn ào.
“Đưa cho tôi?” Trần Hằng phát hiện có gì đó không đúng, anh nhíu mày hỏi: “Ở nhà em còn có đồ của đàn ông?”
Đỗ Cửu Trăn sững sờ, cô không trả lời chỉ quay lại nhìn anh không chớp mắt.
Rõ ràng cô có lời muốn nói.
Trần Hằng nhìn ánh mắt của Đỗ Cửu Trăn, anh bỗng nhiên hiểu ra.
Anh lạnh lùng vươn tay giữ cằm của cô, cúi đầu hôn mạnh xuống bờ môi mềm mại. Anh còn cắn cô một cái coi như trừng phạt.
“Đáng lẽ ông đây không nên hỏi.”
Trong nhà Đỗ Cửu Trăn chỉ có ông nội và một cô em gái. Nếu cô có đồ của đàn ông thì có thể là của ai?
Đỗ Cửu Trăn sẽ không để anh dùng đồ của ông nội cô.
Thế chẳng phải đó là đồ của người chồng sắp cưới đã chết sớm của cô sao?
“Tôi không cần đồ của hắn.” Trần Hằng buồn bực nói: “Ông đây tình nguyện thoả thân.”
Đỗ Cửu Trăn cười nhẹ: “Vậy anh thoả thân cho em nhìn đi.”
“Tối hôm qua em nhìn chưa đủ sao?” Tay của Trần Hằng bắt đầu không yên phận, mò thẳng đến nơi mềm mại trước ngực cô.
“Là ai nói mình muốn nhưng làm được nửa chừng đã nói không cần nữa? Đỗ Cửu Trăn, sao em lại quá đáng như thế chứ?” Trần Hằng cắn lỗ tai của cô. Anh đè thấp giọng hỏi.
Có một câu nói không bao giờ sai: “Phụ nữ nói một đằng nhưng làm một nẻo.”
“Anh chuẩn bị đi. Ngày mai em đưa anh đến gặp ông nội.”
Đỗ Cửu Trăn vừa dứt lời, Trần Hằng đã ngẩn người.
Nếu anh bảo rằng anh không căng thẳng thì là nói dối.
Đỗ Cửu Trăn là do ông nội một tay nuôi dưỡng.
Trần Hằng nghe người khác nói, Đỗ Khánh Canh của nhà họ Đỗ là người gây dựng và bảo vệ Đỗ Thị hơn năm mươi năm. Trong vòng nửa thế kỷ, ông ấy từng bước nâng Đỗ Thị đến địa vị của ngày hôm nay.
Một thương nhân huyền thoại như Đỗ Khánh Canh, anh còn chưa được nhìn thấy ông ấy bao giờ chứ đừng nói là gặp mặt trực tiếp.
Thế mà ngày mai chẳng những anh được gặp ông ấy, anh còn dám cả gan cướp cháu gái báo bối của ông.
– —–oOo——