Ba năm trước, lúc Hoắc Hành Niên vừa mới đến trấn Túc Nam, Chu Tử Tuế đã cảm thấy anh chắc chắn là một người rất lợi hại.
Cho nên cậu ấy vẫn luôn kính trọng anh.
Cho dù những người khác gạt bỏ anh, không chấp nhận anh thì từ đầu cho đến cuối cậu ta vẫn luôn đứng về phía anh.
Sau này khi anh tự mình mở một cửa hàng, tiền đồ mong manh đến mức không thấy được hy vọng về tương lai, Chu Tử Tuế vẫn ngu ngốc chạy theo anh.
“Ăn cơm trước đã.” Hoắc Hành Niên đặt đĩa thức ăn mới được mang lên đến trước mặt Chu Tử Tuế.
Chu Tử Tuế vừa mừng vừa sợ: “Em… Em không đói.”
Cậu vừa dứt lời, cái bụng của cậu đã kêu “ọt ọt”
Cậu đỏ mặt và ngượng ngùng cúi gằm xuống, vô thức lấy tay che bụng lại.
Tình cảnh này thực sự rất xấu hổ.
“Bảo cậu ngu ngốc đúng là không sai.” Hoắc Hành Niên lạnh lùng nhìn cậu ta rồi nói: “Nhìn thấy tôi, cậu lo lắng cái gì? Đổi tên rồi thì tôi có thể biến thành diêm vương được chắc.”
Chu Tử Tuế vẫn còn nhỏ, nói vài câu cũng có thể dọa cậu ta.
Lúc trước, có người dọa sẽ đưa cậu ta vào tù bóc lịch cậu ta cũng ngu ngốc tin là thật còn chạy đến khóc lóc kể lể với Hoắc Hành Niên. Cậu ta còn ngây thơ hỏi anh phải làm thế nào mới không cần đi tù nữa.
Suy cho cùng vì cậu ta vừa thật thà, hiền lành còn ngây thơ nên có nhiều băn khoăn và suy nghĩ khác người.
“Em…” Chu Tử Tuế há miệng nhả ra được một chữ sau đó không nói được gì nữa. Đáy mắt lộ rõ vẻ sợ sệt.
Mặc dù cậu ta đã cố gắng tiếp thu và bình tĩnh trở lại nhưng cậu ta vẫn nghĩ bụng trong lòng đối với một người bình thường như cậu ta, một nhân vật lớn như Hoắc Hành Niên cũng có thể coi là diêm vương mà.
Theo những lời đồn đãi mà cậu ta đã từng nghe được, không có ngôn từ nào có thể diễn tả hết sự mạnh mẽ và địa vị cao quý của Hoắc Hành Niên. Nếu ai đó bảo rằng Hoắc Hành Niên có sức ảnh hưởng trên toàn thành phố Lâm thì cũng không hề khoa trương tí nào.
Cậu cũng tự thừa nhận là chính mình chưa từng gặp được ai có sức ảnh hưởng lớn hơn anh.
Những người nhỏ bé giống như cậu ta có thể cùng anh hít chung một bầu không khí đã là chuyện rất khó khăn rồi.
Bây giờ anh lại ngồi trước mặt cậu ta.
Chu Tử Tuế căng thẳng đến mức không biết đặt tay chân ở đâu.
“Cậu bạn nhỏ, cậu tên gì?” Trình Yến giống như một thiên thần nhỏ dang tay điều chỉnh lại bầu không khí lúng túng này, anh ta nhìn Chu Tử Tuế khẽ hỏi.
“Chu Tử Tuế” Cậu trả lời vô cùng nghiêm túc, sau đó dừng lại rồi bổ sung thêm: “Tử” trong từ “con”, “Tuế” trong “năm tháng.”
“Em trai Tử Tuế có thích ăn thịt không?” Trình Yến cười và hỏi cậu một câu.
Chu Tử Tuế hơi sửng sốt rồi gật đầu: “Thích.”
“Đây, ăn nhiều vào.” Trình Yến đẩy đĩa thịt trước mặt mình tới trước mặt cậu: “Anh vừa nếm thử xong, món này ngon lắm.”
“Nhất định phải ăn hết nhé, cậu không ăn tức là không nể mặt anh rồi.” Không đợi cậu từ chối, Trình Yến lại nói thêm một câu.
Người này chắc chắn cũng là một người vô cùng lợi hại.
Anh đã nói như thế, Chu Tử Tuế cũng không kịp hỏi tại sao, lập tức cầm đũa lên vội vàng ăn cơm.
Hoắc Hành Niên nhìn Đỗ Cửu Trăn cũng đang ăn cơm, cô chỉ ăn rau, thi thoảng gắp thêm vài miếng thịt.
Anh vẫn nhớ lần trước đưa cô đến đây, cô chê đồ ăn quá nhiều dầu mỡ. Hai người đi loanh quanh tìm quán ăn ở xung quanh, cuối cùng vẫn không ăn được gì cả.
“Em đói không?” Hoắc Hành Niên hỏi.
Đỗ Cửu Trăn lắc đầu, cô cười với anh: “Bỗng nhiên em thấy ăn cơm rất ngon.”
Lần trước đến đây, vì trong lòng cô vẫn phải giấu rất nhiều chuyện. Cô không có ý chê đồ ăn ở đây chỉ là cô không muốn ăn thôi.
Bây giờ tâm trạng Đỗ Cửu Trăn rất tốt, cô không cần lo lắng chuyện gì cả, tất nhiên cô sẽ cảm thấy đồ ăn hợp khẩu vị hơn.
Mọi người ăn uống no say.
“Không phải cậu vẫn luôn muốn ra bên ngoài lang bạt sao?” Hoắc Hành Niên lấy khăn giấy giúp Đỗ Cửu Trăn lau miệng, đồng thời nói chuyện với Chu Tử Tuế.
“Cậu vẫn còn trẻ. Nếu cả đời cậu cứ ở chỗ này cho dù cậu có cố gắng thế nào cũng không đạt được thành tựu gì đâu.”
Ba năm ở trấn Túc Nam, người duy nhất khiến Hoắc Hành Niên nhớ đến là người anh em Chu Tử Tuế này.
Cho nên việc đầu tiên anh làm sau khi trở lại đây là tìm cậu ấy.
Chu Tử Tuế nghe anh nói vẫn hơi do dự.
Anh đột nhiên hỏi cậu ta, cậu ta cũng không biết mình nên làm gì cả.
“Tôi sẽ ở đây ba ngày.” Ngón tay của Hoắc Hành Niên nhẹ nhàng vuốt ve gò má của Đỗ Cửu Trăn. Anh cảm nhận được hơi lạnh, kéo cô đứng dậy chuẩn bị về nhà.
“Ba ngày sau cậu gọi lại cho anh, nói với anh về quyết định của cậu.”
“Số điện thoại vẫn như cũ.” Tạm thời anh vẫn chưa đổi số.
Ít nhất anh phải giải quyết hết những chuyện ở đây thì mới có thể hoàn toàn cắt đứt với quá khứ ba năm nay.
Dù sao nơi này cũng là nơi anh đã từng gắn bó suốt ba năm trời.
….
Nhà họ Triệu nhận được một khoản tiền.
Số tiền lên tới bảy chữ số.
Kèm theo khoản tiền được chuyển chỉ có một dòng lưu bút nói rằng đây là tiền quyên góp dùng để sửa chữa từ đường của nhà họ Triệu.
Từ đường đã có hơn mấy trăm năm lịch sử, thi thoảng cũng được tân trang sửa chữa.
Nhưng nó giống như một khối vải rách nát, cứ tìm chỗ rách rồi khâu vá lại, vá nhiều quá nên giờ thành ra khó coi.
Có được khoản tiền này thì có thể sửa chữa lại thật tốt.
Từ khi ông Triệu biết được chuyện này, ông ấy cực kỳ hoảng sợ. Ông không dám tin vào mắt mình nên phải nhờ người ta tra hộ tài khoản để kiểm chứng.
Nhà họ Triệu có một tài khoản, ai ra vào từ đường cần phải nộp phí vào cửa. Bọn họ cũng có người chuyên quản lý tài khoản đó.
Lần này, khi số tiền bảy chữ số được chuyển vào tài khoản khiến bọn họ hoa mắt.
Ông Triệu là người đầu tiên tận mắt nhìn thấy con số kia cũng luống cuống, phải để người khác kiểm tra xem ai gửi rồi còn phải ghi lại lưu ý của người chuyển tiền.
Ông lớn tuổi rồi, không hiểu gì về những thứ công nghệ này chỉ có thể sai những người trẻ tuổi đi làm.
Nhưng chỉ đợi ở nhà mà không thể làm gì cả khiến ông ấy càng sốt ruột.
Ngày hôm sau, cuối cùng cũng kiểm tra ra được chủ tài khoản chuyển tiền là Hoắc Thị những thứ còn lại thì không có cách nào kiểm tra ra được nữa.
Sau khi suy nghĩ cách liên lạc với bên Hoắc Thị, bọn họ hẹn gặp nhau ở từ đường.
Ông Triệu là người đứng đầu trong họ, chuyện liên quan đến từ đường là do ông quản lý. Dù sao bọn trẻ cũng không thích làm những chuyện này nên chỉ có mấy ông bà già như bọn họ mới phải vất vả ở đây.
Đối với một dòng họ, từ đường để thờ tổ tiên là nơi rất quan trọng.
Bọn họ nhất định phải tôn trọng.
Những thứ không thuộc về mình thì không thể lấy.
Cầm trong tay một khoản tiền lớn như thế bất kể ai cũng sẽ lo lắng.
Từ đường ở ngay cạnh một dòng suối nhỏ.
Nước suối chảy róc rác và rẽ về phía dòng sông rồi tạo thành một khúc sông ngoằn ngoèo, nước chảy vô cùng siết.
Đường đi không bằng phẳng, Hoắc Hành Niên nắm tay Đỗ Cửu Trăn đi vào, mỗi bước đi đều rất cẩn thận.
Đỗ Cửu Trăn cứ mải nhìn con đường dưới chân nên cô đi không vững.
Hoắc Hành Niên không nói gì, anh quỳ sụp một chân xuống trước mặt cô sau đó khẽ vỗ lên vai mình: “Em lên đi.”
Đỗ Cửu Trăn cười rồi cúi người leo lên, vòng tay qua cổ anh.
“Trước kia anh bị nước cuốn trôi đến đây sao?” Đỗ Cửu Trăn nằm trên vai anh tiện thể đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Bởi vì phía trước là một dòng suối, địa hình trống trải không có cây cối bao quanh, gió lạnh thổi tới mang theo nhiệt độ của nước suối lạnh như băng. Ơ đây lạnh hơn so với những nơi khác.
Anh mất tích vào khoảng cuối thu, lúc ấy thời tiết còn lạnh hơn bây giờ.
Một người nằm trong dòng nước lạnh như băng, không biết đã nằm mất bao lâu, có bao nhiêu khó khăn và đau đớn.
Đỗ Cửu Trăn vừa nghĩ đến, hốc mắt đã cay cay.
“Đều tại em không tìm thấy anh sớm hơn.” Đỗ Cửu Trăn khẽ nỉ non.
Làm sao anh có thể đến được đây, ai cũng không dám nói, ngay cả bản thân anh cũng không nhớ rõ.
Nhưng nơi này không phải nơi anh mất tích mà nó cách nhau một đoạn, có lẽ anh thực sự bị dòng nước cuốn đến đây…
Đỗ Cửu Trăn không dám nghĩ thêm nữa.
“Là lỗi của anh. Anh không nên khiến em lo lắng.” Nhắc lại chuyện đó Hoắc Hành Niên cũng chẳng có cảm giác gì nhưng anh không muốn nhìn Đỗ Cửu Trăn đau lòng.
Ban đầu, cô đã tốn rất nhiều sức lực để tìm anh.
Khoảng thời gian không có anh ở bên cạnh chắc chắn cô rất hoang mang và sợ hãi.
Nghĩ đến dáng vẻ ấy của bé Cửu, anh cũng đau lòng đến không chịu nổi.
“Anh có lạnh không?” Ngón tay của Đỗ Cửu Trăn chạm vào gò má lạnh băng của anh, rồi sờ cái yết hầu đang chuyển động khẽ hỏi một câu.
Cơ thể Hoắc Hành Niên lập tức cứng đờ.
Bỗng nhiên tay của anh siết chặt, âm thanh trong cổ nghẹn lại, mãi mới nói được một câu.
“Đỗ Cửu Trăn, chúng ta đang ở bên ngoài.”
“Anh đường đường là cậu chủ nhà họ Hoắc, là chính nhân quân tử không thể khom lưng vì sắc đẹp được.”
“Nếu anh vẫn lạnh thì em che cho anh nhé.” Đỗ Cửu Trăn cười, bàn tay luồn vào cổ áo của anh.
Cổ của anh cực kỳ ấm áp còn bàn tay của cô thì mang theo hơi lạnh đột nhiên luồn vào khiến làn da bỗng nhiên phải hứng chịu một cơn lạnh buốt.
“Bé Cửu, em còn động tay động chân thì tối nay em đừng nghĩ sẽ được ngủ ngon.” Giọng nói mạnh mẽ của Hoắc Hành Niên đã trở nên khàn đặc.
“Anh muốn làm gì?” Đỗ Cửu Trăn không chịu buông tay, cô còn cố ý hỏi.
Hai người cứ đùa giỡn với nhau không để ý bọn họ đã đến trước cửa từ đường lúc mào.
Từ cửa bước vào là một khoảng sân rất lớn. Nơi này chứa đựng lịch sử của cả một dòng họ, mỗi một viên gạch mỗi một góc nhà đều tỏa ra hơi thở ngột ngạt cổ xưa.
Vốn là một mảnh sân vắng vẻ đìu hiu, lúc này xung quanh lại chật kín người.
Anh nhìn lướt qua một lượt phải có chừng mười mấy hai chục người đều là người nhà họ Triệu.
Người đứng đối diện bọn anh là ông Triệu và một vài người lớn tuổi trong họ. Bình thường chuyện của từ đường là do bọn họ quản lý.
Tự nhiên nhận được số tiền quyên góp tận vài triệu nhân dân tệ, tất nhiên thông tin này đã sớm bị loan truyền khắp cả họ.
Đây là một số tiền vô cùng lớn, lũ người có vai vế thấp ở trong đám người cứ nhỏ giọng bàn tán. Bọn họ nói từ đường thì có gì mà sửa, cứ dứt khoát chia đều số tiền này ra cho con cháu là được.
Dù sao số tiền này cũng là cho nhà họ Triệu, bọn họ muốn dùng thế nào thì dùng.
Đếm đầu người những hộ trong họ, tính ra mỗi hộ cũng được chia không ít.
Có thể là một khoản tiền rất lớn.
Cho nên hôm nay ngoại trừ mấy ông bà già, những người trẻ tuổi cũng đều tới.
Một mặt, bọn họ tò mò là ai đã quyên số tiền lớn đến vậy, mặt khác tất cả bọn họ đều đang mơ ước khoản tiền này…
– —–oOo——