Dịu Dàng Dành Riêng Em - Chương 26: Người yêu, người ghét
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
214


Dịu Dàng Dành Riêng Em


Chương 26: Người yêu, người ghét


Tiệc sinh nhật của Phạm Khuê Ân quá hoành tráng, thế nên từ tối hôm qua, trên Weibo đã bắt đầu tràn ngập ảnh của các ngôi sao nổi tiếng. Hạ Tông Nguyên và Khâu Anh Tử cùng nhau xuất hiện trước truyền thông sau nhiều năm vắng bóng; Lâm Ngộ Thành, Quý Thư Bạch, Trâu Phương Diệc, toàn các nam thần nhan sắc đỉnh cao; cả Thẩm Tòng Ngưng, rồi ca sĩ Âu Dương Tuyết Nhi…

Có điều, thu hút sự chú ý nhất là cặp đôi Hoắc Thiệu Hàng và Nghê Hạ. Truyền thông điên cuồng đưa tin hai người ngồi chung xe đến nơi tổ chức tiệc. Mặt khác, video quay cảnh thân thiết của Hoắc Thiệu Hàng và Nghê Hạ trước khi vào trang viên, cả việc cô nói mình không còn quan hệ gì với Lâm Ngộ Thành, được chia sẻ và bàn luận vô cùng sôi nổi.

Sau một loạt tin tức, khu bình luận của Nghê Hạ lại một lần nữa xuất hiện cả đám fan vào kêu gào đòi cô rời xa nam thần của họ.

Áo gi-lê: “Trước là Lâm Ngộ Thành, giờ là Hoắc Thiệu Hàng! Mẹ kiếp, con này là ai đấy? Dựa vào cái gì mà dám lằng nhằng với cả hai đại nam thần của tôi!”

XX trả lời Áo Choàng: “Nói linh tinh gì đấy, tôi thấy cùng lắm chỉ là đi cùng nhau thôi, bạn bè quen biết thôi. Hàng Hàng nhà mình sao có thể ở bên một diễn viên tiểu tốt không danh tiếng chứ.”

“Nói gì thì nói, chỉ là truyền thông thêm mắm thêm muối thôi, đánh chết tôi cũng không tin Hàng Hàng có bạn gái!”

“Yeah, sướng quá, may không phải là Thành nhà mình ~”

“Đồ chết tiệt, cút đi!!!”

“Khụ khụ, sao tôi cứ cảm thấy Nghê Hạ xinh lắm ấy, có ai cùng suy nghĩ không vậy…”

“Đúng là Nghê Hạ đẹp thật đấy. Người ta chỉ đi dự tiệc với bạn thôi mà, đâu đến mức này hả các đồng bạn?”

“Đẹp? Ai mà biết là có phẫu thuật thẩm mĩ hay không chứ.”

“Dù sao thì tôi tin là Hoắc Thiệu Hàng không thể nào thích Nghê Hạ được. Cả nhà xem, CP của anh ấy là Thẩm Tòng Ngưng với Giang Thần cơ mà…”

“Sai, còn cả Quý Thư Bạch nữa ~”

“*Quý Thư Bạch tỏ vẻ không phục.*”

“Quý Thư Bạch: Hoắc Thiệu Hàng, về nhà chờ quỳ bàn phím đi.”

Trên mạng tràn ngập các luồng đánh giá đó, ngay cả những blogger nổi tiếng đều cho rằng Hoắc Thiệu Hàng và Nghê Hạ không có gì. Thật ra, dân mạng nghĩ như vậy hoàn toàn hợp lý, vì Hoắc Thiệu Hàng ở địa vị cao, gần như đứng đầu trong giới nghệ sĩ, có dính scandal với anh cũng nên là những cái tên nổi tiếng, hoặc nhân vật cấp ảnh hậu.

Còn Nghê Hạ, thật sự là nhỏ bé.

Trong số các bình luận, có một bình luận đăng vào lúc rạng sáng: “Hôm nay Hoắc Thiệu Hàng với Nghê Hạ cùng nhau đến tiệm tôi ăn bánh bao chiên! Lúc đấy không phát hiện ra, giờ nghĩ lại mới thấy đúng là hai người!!! Tôi cam đoan, hai người đó có gì với nhau đấy!”

Bình luận đó dần chìm xuống, nhưng cũng có người trả lời, “Chị gái à, bịa chuyện cũng phải soạn trước lấy một bản thảo chứ! Rõ ràng tối qua người ta đang dự tiệc cao cấp mà.”

Tối hôm qua, sau khi trở về, Nghê Hạ đi tắm rồi tắt máy, đi ngủ luôn, thế nên cô không xem tin tức. Bởi vậy, mới sáng sớm hôm nay, cô đã bị Cảnh Tố sạc cho một trận.

“Được rồi, em không cố ý giấu chị chuyện đi cùng Hoắc Thiệu Hàng, em cũng đâu có biết là anh ấy sẽ đến.”

“Nghê Hạ, chị là quản lý của em, kể cả em có thành đôi với Hoắc Thiệu Hàng thì chị cũng không phản đối, em cứ phủ nhận làm gì?”

Nghê Hạ trợn tròn mắt, “Chị à, em không có thật mà.”

“Thôi, mặc kệ em.”, Cảnh Tố hết cách, “Nhưng nhờ tối hôm qua, chuyện của em với Lâm Ngộ Thành coi như dịu bớt một nửa rồi, mấy cái đám bảo em dây dưa đòi tái hợp với Lâm Ngộ Thành đều im hết.”

Nghê Hạ mím môi, giống Hoắc Thiệu Hàng nói tối qua.

“Tuy bây giờ có không ít người muốn bôi nhọ em, nhưng ít ra còn tốt hơn là không có ai để ý đến, so với trước đây, mức độ nổi tiếng tăng lên mấy lần rồi đấy.”

Nghê Hạ cạn lời.

“Thôi được rồi, chiều phải về Hoành Điếm, em tự chuẩn bị đi, đến giờ thì chị sang đón.”

“Được.”, Nghê Hạ uể oải trả lời, ngồi một lúc rồi lại nằm xuống giường.

Đế Hoàng Huyết quay gần hai tháng, thời tiết dần chuyển ấm.

Tin tức của Nghê Hạ dần hạ nhiệt bởi những tin tức giải trí khác cứ lũ lượt kéo đến, cô cũng có thể thư thái đóng phim.

Từ lúc quay trở lại từ Thượng Hải, cô với Hoắc Thiệu Hàng không gặp nhau cũng đã một thời gian. Lâu vậy rồi mà anh không gọi điện cho cô. Nghê Hạ cũng mải quay phim, không dư nhiều thời gian để nghĩ ngợi lung tung.

Hôm nay, kết thúc công việc, cô quay về khách sạn.

Điện thoại đổ chuông, Nghê Hạ nhìn lướt qua màn hình xong lập tức ngây ngẩn.

Là Hoắc Thiệu Hàng.

Cô cũng quên mất là đã bao lâu rồi không nói chuyện với anh, nhìn thấy cuộc gọi từ anh, cô lại hơi căng thẳng.

Điện thoại đổ chuông một lúc lâu, như thể không gặp không thôi vậy. Lúc bình tĩnh lại, Nghê Hạ vội vàng bắt máy, “A lô.”

“Bắt máy chậm thế, đang làm gì vậy?”, giọng nói trầm thấp giàu từ tính xuyên qua ống nghe, Nghê Hạ có cảm giác như đã từ lâu lắm rồi.

“Em vừa về khách sạn, mới tắm xong.”

“Ừ.”, Hoắc Thiệu Hàng lên tiếng. Nghê Hạ có thể nghe thấy tiếng giở giấy loạt xoạt ở đầu bên kia.

“Còn anh…đang làm gì thế?”

“Xem một ít tài liệu.”, giọng của Hoắc Thiệu Hàng mang đến một cảm giác nam tính rất riêng, vô cùng quyến rũ, “Dạo này khỏe không?”

“Vẫn ổn ạ. Quay suốt, bận lắm.”

“Ừ.”, giọng nói ngừng lại một chút, “Nghê Hạ, mai anh sẽ đến Hoành Điếm.”

Nghê Hạ sửng sốt, tim đập loạn xạ không kiểm soát nổi.

“Vâng.”

“Chỉ “vâng” thôi sao?”, Hoắc Thiệu Hàng khẽ cười.

“Anh, anh đến có việc à?”, Nghê Hạ rầu rĩ hỏi.

“Quên rồi à?”, Hoắc Thiệu Hàng nói, “Anh nói là sẽ đến thăm em mà.”

Nghê Hạ ngồi xuống sô pha, bàn tay cầm cốc nước bất giác miết chặt lại, “Đặc biệt đến à, anh không bận sao?”

“Chẳng phải anh đã đồng ý với em rồi sao? Anh không nuốt lời đâu.”

Nghê Hạ không khống chế được, khóe môi cong lên, “Vâng.”

“Mai vẫn phải quay nhỉ? Có thời gian nghỉ không?”

Nghê Hạ nghĩ nghĩ, hơi tiếc nuối, “Hình như cả ngày đều có cảnh quay.”

“Không sao, thế thì anh đến phim trường thăm em.”

Nghê Hạ đang định đáp thì đột nhiên nhớ đến một chuyện, cô ngồi thẳng dậy, “Anh…hay là anh đừng đến nữa đi!”

Hoắc Thiệu Hàng im lặng một lát, không hiểu vì sao cô lại đột ngột đổi ý, “Sao thế?”

Nghê Hạ cắn môi. Vừa rồi cô đột nhiên nhớ ra một chuyện vô cùng nghiêm trọng ở phim trường!

Ngày mai cô phải quay cảnh hôn với Trâu Phương Diệc, thế nào mà cô lại quên được! Hôm nay đạo diễn còn dặn riêng bảo cô về chuẩn bị!

Nếu Hoắc Thiệu Hàng ở đó… Cô thật sự không dám chắc có thể giữ được sự chuyên nghiệp của mình hay không nữa. Suy cho cùng, thì đây là lần đầu tiên cô quay cảnh hôn mà.

“Nghê Hạ?”

“Dạ?”, Nghê Hạ nghĩ đủ loại lý do, cuối cùng cô nói, “Anh mà đến đây sẽ khiến người khác hiểu lầm mất, thế nên là không đến vẫn hơn.”

“Lo chuyện này à?”, Hoắc Thiệu Hàng cười, “Không sao, đoàn phim toàn người quen, anh có đến cũng không bị hiểu lầm là đến thăm em.”

“À…”

“Còn vấn đề gì nữa?”

“Em…”

“Không còn nữa là được rồi. Mai gặp lại, ngủ sớm đi.”

“…”, không cho cô cơ hội phản bác.

Nghê Hạ cúp điện thoại, đầu óc rối bời. Cô cầm kịch bản lên xem.

Chỗ được đánh dấu sao đỏ: Trong không gian chật hẹp, Lâu Khuyết tóm lấy eo Lâu Dật Kiều, cúi đầu hôn lên khóe môi nàng. Cuối cùng, Lâu Dật Kiều hỏi: “Lần này huynh tỉnh táo sao? Huynh có biết ta là ai không?”

Lâu Khuyết: “Đồ ngốc, ta rất rõ.”

Lâu Dật Kiều hạnh phúc, chủ động ôm cổ Lâu Khuyết, rồi hôn chàng. Tình cảm mãnh liệt, điên cuồng.

Điên cuồng… Tình cảm mãnh liệt?! Điên cuồng! Tình cảm mãnh liệt!!

Nghê Hạ kêu lên một tiếng, úp tập kịch bản vào mặt, rồi ngã nhoài ra sô pha.

Quay xong các cảnh của buổi sáng, mọi người nhận cơm hộp đi ăn.

Nghê Hạ thu dọn xong, đang định ra ngoài, thì nhìn thấy Trương Hằng và Hạ Tông Nguyên tới. Trên tay Trương Hằng còn xách một túi đồ ăn.

“Nghê Hạ, lại đây ăn cơm.”, Trương Hằng nhấc túi đồ ăn trong tay lên, “Chú mua riêng cho cháu đấy, cháu mà không ăn chú buồn chết mất.”

Nghê Hạ liếc Hạ Tông Nguyên một cái, người đó đang nhìn cô, chờ đợi câu trả lời của cô.

Nhiều ngày qua, Hạ Tông Nguyên thường xuyên chuẩn bị cơm trưa cho cô, nhưng lần nào cũng bị cô từ chối. Lần này thông minh hơn, bảo Trương Hằng làm người trung gian, có lẽ ông biết cô ngại từ chối Trương Hằng.

Quả nhiên, Nghê Hạ im lặng một lúc rồi giơ tay nhận suất cơm trưa trên tay Trương Hằng, “Cảm ơn chú.”

“Đừng khách sáo, đừng khách sáo, lâu lắm rồi hai chú cháu không ăn cơm với nhau.”

Ba người ngồi ăn trong phòng nghỉ. Nghê Hạ lẳng lặng ăn. Hạ Tông Nguyên ăn được một lúc thì nói, “Tiểu… Nghê Hạ, sáng này diễn không tập trung, tại sao thế?”

Biết rõ còn cố hỏi, Nghê Hạ cắn phập một miếng thịt kho tàu.

Sáng nay diễn cảnh nữ chính nhận được tin báo hoàng đế nước Đông Hoành lại là kẻ thù diệt quốc của nàng. Vốn dĩ trước đây, nữ chính với vị hoàng đế đó có quan hệ trưởng bối, hậu bối không tồi, vị hoàng đế Đông Hoành lại vô cùng yêu quý cô bé này.

Người diễn vai hoàng đế Đông Hoành chính là Hạ Tông Nguyên.

“Nghê Hạ, lúc diễn phải nhập tâm, bố không muốn con vì bố… hay là vì người khác mà làm ảnh hưởng đến nhân vật. Hiểu chưa?”, Hạ Tông Nguyên nói.

Đóng phim phải nhập tâm. Đây là câu mà ông rất hay nói với cô khi cô còn nhỏ. Lúc đóng phim, ông luôn như vậy, công tư phân minh, tập trung hết sức vào kịch bản.

Lòng Nghê Hạ hơi ê ẩm, “Biết rồi.”

Hạ Tông Nguyên thấy Nghê Hạ chịu nghe lời mình, trong lòng mừng hẳn.

“Biểu hiện của con đã vô cùng tốt rồi, đạo diễn cũng nói con có kĩ thuật diễn hiếm thấy.”, Hạ Tông Nguyên nói câu đó mà ánh mắt rạng ngời vẻ tự hào, “Cảnh diễn sáng nay, nếu con lạnh nhạt hơn một chút, khống chế biểu cảm một chút nữa sẽ càng tốt hơn.”

Nghê Hạ dừng lại, ánh mắt đưa về phía ông.

Hạ Tông Nguyên nghiêm túc nói, “Cá tính của nữ chính, con hiểu rõ hơn bố. Nàng ấy không phải là người tùy tiện, nàng biết vấn vương, nhưng cũng có tâm kế. Khi nàng biết trưởng bối mình tôn trọng, kính yêu, lại là kẻ thù diệt tộc, trong lòng nàng căm giận, nàng muốn hỏi ông ta tại sao lại làm vậy, nhưng nàng suy xét đến việc đối tượng là hoàng đế, quyền cao chức trọng, mà nàng lúc ấy chỉ là một mưu thần mới nhậm chức, nàng biết kiềm chế cảm xúc, tính toán cho tương lai.”

Nghê Hạ hơi nhíu mày, như thể đang nghiền ngẫm lời nói của Hạ Tông Nguyên. Sáng nay, ngoài việc cô hơi thất thần ra, thì đúng là bộc lộ cảm xúc hơi quá, nỗi phẫn hận và sự không cam lòng biểu hiện quá rõ ràng.

Hiện tại Hạ Tông Nguyên nói như vậy, đột nhiên cô nghĩ ra nên biểu hiện cảm xúc thế nào thì tốt hơn.

“Tôi biết rồi.”, Nghê Hạ thu ánh mắt lại, khẩy cơm trong hộp.

Tâm trạng của Hạ Tông Nguyên rất tốt. Ngoài lúc đóng phim, đây là lần ông được nói với con gái nhiều nhất.

“Nào, ăn thêm miếng thịt nữa đi. Diễn viên phải giữ dáng, nhưng mà con cũng phải chú ý đến sức khỏe nữa.”, Hạ Tông Nguyên tự nhiên gắp một miếng thịt đặt vào hộp cơm của cô.

Nghê Hạ ngẩn người, nhìn miếng thịt mà trong mắt hiện lên vẻ mâu thuẫn. Một lúc lâu sau, cô rầu rĩ nói, “Đừng gắp đồ ăn cho tôi, để người khác thấy thì làm sao.”

Trương Hằng vội vàng nói, “Yên tâm, yên tâm, vừa nãy chú dặn mọi người là thầy Hạ đang nghỉ rồi, không ai vào đâu.”

Nghê Hạ hừ hừ, tiếp tục ăn cơm.

“Nghê Hạ.”

Trương Hằng vừa nói không có ai vào, thì đột nhiên ngoài cửa truyền tới tiếng gọi cô.

Nghê Hạ khựng lại, ánh mắt vui sướng nhìn ra cửa.

Bóng dáng cao lớn vững vàng, anh đứng ở cửa, chỗ ngược sáng. Nghê Hạ không thấy rõ khuôn mặt anh, nhưng cô biết, trên gương mặt điển trai đó nhất định đang treo một nụ cười.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN