Dịu Dàng Dành Riêng Em - Chương 28: Khóa học của ảnh đế
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
215


Dịu Dàng Dành Riêng Em


Chương 28: Khóa học của ảnh đế


“Anh…”

Hoắc Thiệu Hàng giơ tay đặt lên môi cô, “Suỵt, nhỏ giọng thôi, nếu không muốn người khác nhìn thấy.”

Nghê Hạ kinh hãi chớp mắt, tay đặt trên ngực anh như muốn đẩy anh ra vậy. Nhưng, Hoắc Thiệu Hàng vẫn đứng vững vàng trước mặt cô.

Bị một người đàn ông đè vào cửa, mặt Nghê Hạ nóng bừng lên.

“Lúc diễn cứ thất thần, nghĩ gì đấy?”, Hoắc Thiệu Hàng cách cô quá gần, hơi thở phả thẳng vào mặt cô.

Nghê Hạ nghiêng đầu, “Em không biết.”

“Không biết ư?”, Hoắc Thiệu Hàng nhẹ giọng nói, “Vì chuyện này nên tối qua mới không muốn anh đến hả?”

“… Không phải đâu.”

“Nghê Hạ, em lại nói dối.”

“Em đâu có.”, Nghê Hạ không biết đặt ánh nhìn vào đâu nữa, “Anh đè em làm gì, thả em ra.”

Nhưng dường như Hoắc Thiệu Hàng không để tâm đến lời cô nói, anh đưa một bàn tay ra xoay mặt cô lại, “Nhìn dáng vẻ của em, hình như không quen diễn cảnh hôn rồi.”

Nghê Hạ há miệng thở dốc, không còn lời nào để nói. Cô vừa mới bắt đầu đóng phim, đương nhiên là lần đầu tiên diễn cảnh hôn rồi.

“Không sao.”, giọng nói của Hoắc Thiệu Hàng rất nhẹ nhưng lại quyến rũ chết người, “Anh có thể dạy em.”

Nghê Hạ chấn động, cô nhìn thẳng vào anh. Nhưng chỉ trong tích tắc cô ngước nhìn, thì gương mặt Hoắc Thiệu Hàng ngay lập tức phóng đại trước mắt cô, sau đó… Cô cảm nhận được sự mềm mại ở môi, cảm giác trơn ướt khiến cô suýt chút nữa không đứng vững nổi.

Trong nháy mắt, Nghê Hạ hoàn toàn mắc kẹt, hơi thở của Hoắc Thiệu Hàng vờn quanh vây chặt lấy cô. Anh đang hôn cô, anh đang hôn cô!

Vài giây sau, Hoắc Thiệu Hàng thoáng kéo ra một chút khoảng cách, anh cúi đầu nhìn người nào đó đang thất thần rồi khẽ nhíu mày, “Lát nữa không được thất thần, bằng không em phải quay đi quay lại đấy. Anh không thích thấy em hôn Trâu Phương Diệc mãi đâu, hiểu chưa?”

Nghê Hạ siết chặt vạt áo trước ngực anh. Hoắc Thiệu Hàng nghĩ ngợi một lát rồi bổ sung thêm một câu, “Lúc hôn, em cứ coi môi của cậu ta là một miếng kẹo mạch nha thơm ngon là được, không cần nghĩ đến chuyện khác.”

Nghê Hạ chậm rãi ngước lên nhìn anh, trong mắt thoáng vẻ hoảng hốt, “Lúc người khác không biết, anh cũng dạy thế này à?”

Hoắc Thiệu Hàng sửng sốt, sau đó khẽ bật cười, “Không, chuyện tự thân truyền thụ thế này, chỉ có em thôi.”

Nghê Hạ mím môi, trên mặt không nhiều dao động, nhưng trái tim cô thì sắp nổ tung mất rồi.

Đúng lúc này, bên ngoài phòng trà có tiếng đập cửa, sau đó lại có người liên tục vặn tay cầm. Nghê Hạ giơ tay định mở cửa, nhưng Hoắc Thiệu Hàng vội kéo cô lại, anh hạ giọng nói, “Em muốn cho người khác thấy hai chúng ta ở riêng trong này à?”

Nghê Hạ cuống cuồng lắc đầu.

Hoắc Thiệu Hàng nhếch môi, “Vậy thì ngoan ngoãn, đừng lên tiếng.”

Nghê Hạ hít sâu một hơi, cúi đầu nhìn lồng ngực Hoắc Thiệu Hàng.

Ngoài cửa có thêm mấy người nữa, “Sao thế nhỉ, sao cửa lại bị khóa thế này?”

Một người khác nói, “Trong đấy có ai không?”

Những người kia nói chuyện làm Nghê Hạ cực độ căng thẳng.

Nhìn thấy vẻ mặt rối rắm của cô, tâm trạng bực bội vì cô thân mật với Trâu Phương Diệc của Hoắc Thiệu Hàng trở nên tốt hơn rất nhiều. Trước đó, nhìn cô hôn người khác, đúng là không hề thoải mái như trong tưởng tượng.

Khó chịu đến mức anh muốn phạt cô, khó chịu đến mức đợi tới khi anh lấy lại tinh thần thì anh đã kéo cô vào lòng rồi.

“Nghê Hạ.”

“Dạ?”, Nghê Hạ vẫn còn đang chú ý đến đám người ở ngoài. Lúc này Hoắc Thiệu Hàng gọi tên cô, cô lập tức căng thẳng ngẩng đầu nhìn anh.

“Khóa học vẫn chưa kết thúc.”

“Khóa gì… Ưm.”

Đám người ngoài cửa gọi mấy lần không thấy ai đáp thì bỏ đi, miệng còn lẩm bẩm nói lát nữa phải tìm người đến mở khóa. Ngoài cửa yên tĩnh, bên trong càng yên tĩnh hơn, dường như chỉ có tiếng sột soạt của quần áo cọ xát và tiếng thở đan xen.

Tất cả, vô cùng khẽ khàng, vô cùng triền miên…

Thời điểm Hoắc Thiệu Hàng buông cô ra đã là một lúc lâu sau. Anh lẳng lặng điều hòa hơi thở, giọng nói hơi khàn khàn, “Ra ngoài đi, lát nữa anh không xem em diễn đâu, chờ em trong phòng nghỉ.”

Hoắc Thiệu Hàng buông cô ra, thay cô mở cửa gian trà nước. Nghê Hạ cứ thế thẫn thờ bị đẩy ra ngoài.

Kết thúc công việc của buổi chiều.

Nghê Hạ vẫn mặc trang phục diễn thoắt ẩn thoắt hiện ở phim trường. Lúc Trâu Phương Diệc và Tống Đình – người diễn vai nam thứ Tô Diệp Bạch thay quần áo xong đi ra, thấy Nghê Hạ vẫn mặc nguyên đồ diễn thì hỏi, “Sao vẫn còn ở đây, chưa về hả?”

Nghê Hạ cười cười, “À, lát nữa em thay sau.”

Tống Đình nói, “Nghê Hạ, chút nữa mấy người chúng ta đi ăn tối đi, đi cùng luôn.”

Thời trẻ Tống Đình khởi nghiệp trong vai trò ca sĩ, vì có diện mạo tuấn tú nên chuyển trọng tâm sang diễn xuất. Khí chất của anh ta rất hợp với yêu cầu của Phạm Khuê Ân đối với vai Tô Diệp Bạch, thế nên anh ta có được vai diễn này.

Nghê Hạ chần chừ, “Tôi…”

“Ối giời, tối nay người ta có việc rồi!”, Trâu Phương Diệc hớn hở nói, “Người đẹp có hẹn, Tống Đình, cậu nghỉ đê.”

“Hả?”, Tống Đình tỏ vẻ tiếc nuối, “Thế, đành để lần sau vậy.”

Nghê Hạ cười vẻ xin lỗi, “Ừm, lần sau tôi mời các anh ăn cơm.”

Trâu Phương Diệc sán lại ghé sát vai Nghê Hạ, thấp giọng nói, “Ừ, lần sau được, lần sau được đấy, lần này em về an ủi trái tim vị kia nhà em đi.”

Nghê Hạ dùng củi trỏ huých Trâu Phương Diệc một cái. Trâu Phương Diệc làm màu ôm bụng nhăn nhó, “… Độc ác nhất là lòng dạ đàn bà mà.”

Nghê Hạ lườm anh ta, “Thế các anh đi ăn đi, em về trước đây.”

Trâu Phương Diệc hừ hừ, đột nhiên tỏ vẻ thần bí, “Nghê Hạ, nghỉ ngơi có một lát, lúc quay lại em hôn khá hơn hẳn đấy, ừm… Làm thế nào mà biết nhanh thế?”

Nghê Hạ nghẹn họng, trong đầu lại ào ào xuất hiện hình ảnh trong gian trà nước. Cô căng thẳng nói, “Em nghĩ, cứ tưởng tượng anh là một miếng kẹo mạch nha, thế là có thể nhập vai được.”

“Hả? Hả?!”, Trâu Phương Diệc trợn trừng mắt, “Kẹo mạch nha á? Em nói anh là kẹo mạch nha á? Nghê Hạ! Tốt xấu gì anh cũng là bạn trai quốc dân đấy nhé! Bao nhiêu người muốn hôn anh mà em lại đối xử với anh thế à!”

Nghê Hạ nhún nhún vai, mặc kệ cho Trâu Phương Diệc rít gào, cô xoay người bỏ đi.

Trâu Phương Diệc tức tối muốn đuổi theo, Tống Đình đành phải giữ anh ta lại, “Thôi được rồi, đi nào.”

“Tống Đình, cậu nghe thấy không? Cô ấy dám bảo tôi giống kẹo mạch nha kia kìa!”, Trâu Phương Diệc rõ đau lòng.

Tống Đình, “Được hôn là tốt lắm rồi, tôi còn không có cảnh hôn đây này.”

Trâu Phương Diệc, “…”

Nghê Hạ do dự mãi mới đi vào phòng nghỉ. Có trời mới biết vừa nãy cô loăng quăng ở ngoài phim trường là lúc cô rối rắm đến mức nào.

Hoắc Thiệu Hàng dựa vào sô pha, trong tay cầm quyển tạp chí, ung dung lật giở. Thấy cô vào, anh gấp tập chí lại rồi đứng lên, “Xong rồi à?”

Nghê Hạ gật đầu.

“Thay quần áo đi, lát nữa đi ăn.”

Nghê Hạ, “Khi nào thì anh đi? Ở đây lâu thế không sao à? Thật ra, thật ra anh không cần phải đi ăn với em đâu.”

Hoắc Thiệu Hàng, “Em muốn anh đi à?”

“Dạ? Em không có ý này.”

“Ừ, anh cũng nghĩ là không phải.”, Hoắc Thiệu Hàng khẽ cười, “Lịch trình đều hủy rồi, cả ngày hôm nay anh nhàn lắm, em yên tâm.”

“…Vâng.”

Nghê Hạ lê chân đi thay quần áo, tháo trang sức.

Tẩy trang xong, Cảnh Tố đứng cạnh nhìn ngắm cô một lát rồi nói, “Chuyên gia, chị trang điểm lại cho cô ấy nhẹ nhàng một chút nhé.”

Chuyên viên trang điểm ra dấu ok.

Nghê Hạ bất mãn nhìn về phía Cảnh Tố, “Vừa tẩy trang xong lại trang điểm, làm gì?”

Cảnh Tố tỏ vẻ bực mình vì cô không hiểu chuyện, chị ghé sát lại thầm thì, “Chị biết em đẹp sẵn rồi, nhưng em ra ngoài hẹn hò với Hoắc Thiệu Hàng, tốt xấu gì cũng phải trang điểm nhẹ nhàng một chút chứ?”

Nghê Hạ trừng mắt nhìn chị, “Thế nào là em đi hẹn hò? Chỉ ăn một bữa cơm thôi mà.”

Cảnh Tố cười hai tiếng, “Được, được, thế thì ăn một bữa cơm cũng phải chú ý đến dung nhan. Chuyên gia, mau lên, đang vội.”

“À được rồi.”

Nghê Hạ, “…”

“Mình đi đâu ăn ạ?”, xe lăn bánh, Nghê Hạ mới hỏi.

Hoắc Thiệu Hàng nhìn cô, “Em biết nấu món gì?”

“Nấu ăn?”

“Ừ, đi mua nguyên liệu trước, mình về nhà nấu.”

Nghê Hạ chớp chớp mắt, “Em nấu chưa chắc đã ăn được đâu.”

“Bữa sáng lần trước em làm ngon mà.”

Hoắc Thiệu Hàng đang nhắc đến hôm Giang Thần say rượu. Nghê Hạ hơi xấu hổ, “Cái đấy dễ mà, còn đồ Trung thì em không nấu giỏi lắm đâu, ăn một mình thì đại khái cho xong, chứ làm cho người khác thì…”

“Không sao.”, Hoắc Thiệu Hàng cong môi cười, “Anh giống em, dễ ăn lắm, anh không kén chọn. Với lại… cứ cho là em không nấu được thì còn có anh, anh có thể nấu cho em ăn.”

“Anh biết nấu ăn?”, Nghê Hạ kinh ngạc nhìn anh.

Hoắc Thiệu Hàng, “Sống một mình, cũng phải biết chút kĩ năng chứ.”

Xe chạy đến Đức Nhã. Đây là lần thứ hai Nghê Hạ vào nhà Hoắc Thiệu Hàng ở bên này.

Vừa vào cửa, Hoắc Thiệu Hàng đã đi thẳng vào bếp, “Em ngồi chơi đi, đợi anh làm một lúc là xong.”

Làm sao Nghê Hạ có thể ngồi không được. Cô theo đuôi Hoắc Thiệu Hàng vào bếp, “Em giúp anh rửa rau.”

Hoắc Thiệu Hàng ngăn cô lại, “Quay phim xong phải nghỉ ngơi, trên bàn có đồ ăn vặt đấy, đói thì ăn một chút lót dạ đi.”

Nghê Hạ bị đẩy ra khỏi phòng bếp, anh không cho cô động tay, cô chỉ có thể lặng lẽ quay lại phòng khách. Phòng bếp và phòng khách được ngăn cách với nhau bởi một tấm pha lê trong suốt, cô có thể nhìn thấy rõ anh đang rửa rau, lấy bát đĩa. Nói thế nào nhỉ, cô cảm thấy Hoắc Thiệu Hàng như vậy khiến cô có cảm giác vô cùng lạ lẫm.

Một nam thần cao cao tại thượng thì ra lại có một mặt gần gũi như vậy. Thêm nữa, kiểu gần gũi này lại càng khiến anh thêm phần quyến rũ. Ai đó đã từng nói, người đàn ông biết nấu ăn có sức hấp dẫn mạnh nhất, Nghê Hạ thật sự rất tán đồng với quan điểm này.

Nhìn bóng dáng vững vàng của anh, đột nhiên cô cảm thấy cuộc sống thật an nhàn…

Nghê Hạ vỗ vỗ mặt, không nhìn thấy còn đỡ, chứ vừa thấy anh là cô đã cảm thấy cả người đều khác thường rồi, không giống cô chút nào.

Nghê Hạ ngồi trên sô pha, chán quá lại bắt đầu nghĩ đến chuyện ngày hôm nay. Dù gì đi chăng nữa thì cô cũng là một sinh viên ưu tú với chỉ số thông minh cao ngất ngưởng chứ không phải đứa ngốc, cô có thể cảm nhận được Hoắc Thiệu Hàng đối xử với mình không hề bình thường. Nhưng chính bởi có thể cảm nhận được nên trong lòng cô càng sợ. Nói sao nhỉ? Một người mà bạn luôn phải ngước lên nhìn, giờ lại ở ngay trước mặt bạn, thể nào bạn cũng sẽ cảm thấy kích động và khó tin.

Haiz… Đành phải đi một bước tính một bước vậy.

Ngồi trên sô pha một lúc, thấy Hoắc Thiệu Hàng đã làm gần xong rồi, Nghê Hạ đứng dậy đi vào trong. Thật sự, bắt cô ngồi vắt chân chờ thần tượng nấu cơm cho mình ăn, cô không làm được.

“Giờ em có thể giúp được chưa?”, Nghê Hạ đứng trong bếp, nhìn ngang ngó dọc.

Hoắc Thiệu Hàng đang chuẩn bị xào một món, thấy Nghê Hạ không ngồi yên được nữa bèn cười nói, “Được rồi, lại đây thái rau.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN