Dịu Dàng Dành Riêng Em - Chương 36: Nhớ tránh thai
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
156


Dịu Dàng Dành Riêng Em


Chương 36: Nhớ tránh thai


Hóa trang xong, Nghê Hạ đi ra ngoài. Tống Đình và Trâu Phương Diệc ngồi chờ ở ngoài, vừa thấy Nghê Hạ, Tống Đình liền giơ phần ăn sáng trong tay lên, “Sandwich vừa mua đấy, ăn một miếng không?”

Nghê Hạ xua tay, “Tôi ăn rồi.”

Dứt lời, cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh đọc kịch bản.

“Phải rồi, hôm qua cảm ơn các anh đã giúp tôi làm sáng tỏ sự việc.”, Nghê Hạ nói.

Tống Đình, “Không cần đâu, chẳng qua là nói sự thật thôi mà, tôi cũng không tin cô với… Khụ khụ, dù sao thì kiểu gì cũng thấy không có khả năng.”

Nghê Hạ cười cười, “Vâng.”

Trâu Phương Diệc đang nghịch điện thoại bỗng thò đầu tới, “Anh cũng không tin, em cũng biết mà, anh hiểu nội tình.”, nói xong, anh ta liền ném cho Nghê Hạ ánh mắt kiểu “anh hiểu”.

Nghê Hạ cụp mắt, không thèm để ý đến anh ta nữa…

“Nghê Hạ, từ lúc em vào đoàn là anh đã theo dõi em rồi, sao trước giờ em chẳng đăng cái gì thế?”, Trâu Phương Diệc chán quá bèn mở Weibo của Nghê Hạ ra xem, “Bài đăng gần nhất là từ năm ngoái ư?”

Nghê Hạ liếc một cái. Đúng thật, trước giờ cô chỉ dùng Weibo để xem, chứ không phải để đăng bài, những thứ có trên Weibo đều là do Hạ Dĩ San đăng.

“Ngày nào cũng chỉ đóng phim với đóng phim, có cái gì hay đâu mà đăng.”

“Em như thế là quá làm tổn thương trái tim fan hâm mộ rồi, người ta ngày nào cũng chờ tin tức của em đấy.”

Nghê Hạ bất đắc dĩ cười, “Em đâu phải Trâu đại soái ca anh, không có cả nghìn fan chờ tin của em mỗi ngày đâu.”

“Cũng phải, rốt cuộc thì sức hấp dẫn của anh vẫn là không thể cưỡng lại được.”, Trâu Phương Diệc nhướng mày, “Nào nào, chúng ta selfie một cái nào, nhân thể cho fan biết tình trạng của anh.”

Trâu Phương Diệc vừa giơ di động lên, Nghê Hạ liền đưa tay che sườn mặt. Trâu Phương Diệc giương cái mặt 360 độ không góc chết lên, lại kéo tay Nghê Hạ xuống, sau đó “tách” một tiếng, một bức hình ra đời.

“Ừm, không tồi.”, Trâu Phương Diệc hài lòng chèn thêm một hàng chữ vào ảnh: Sáng sớm đã phải làm việc, cũng may có người chịu khổ cùng ~ Nghê Hạ, Tống Đình

Nghê Hạ nhìn anh ta với vẻ “đến chịu”, “Ngồi ăn sáng no nê, anh chịu khổ cái gì?”

Trâu Phương Diệc nhìn cô một cái, “Anh đang làm cho fan thương anh đấy, haiz, Nghê Hạ à, em cứ lạnh lùng như thế thì làm sao chiếm được trái tim các fan.”

Nghê Hạ mấp máy môi, ai bảo không thể, Hoắc Thiệu Hàng chẳng phải cũng là người lạnh lùng đấy thôi, vậy mà fan của anh vẫn đếm không xuể…

“Nào nào, chuyển phát, chuyển phát đi, Nghê Hạ, Tống Đình, chuyển phát mau.”

Tống Đình ngồi cách hai người kia khá xa, nghe thấy Trâu Phương Diệc gọi, anh ta liền xem Weibo của Trâu Phương Diệc, sau đó mặt mũi tối sầm lại.

Trong ảnh, Trâu Phương Diệc đẹp trai ngời ngời, gương mặt chiếm phần lớn; Nghê Hạ nhìn vào ống kính, nhưng mặt mày ngơ ngác; Còn anh ta, vì ngồi ở xa, lại không nhìn vào màn hình, nên trông giống hệt một người không liên quan.

Tống Đình tức giận chuyển phát kèm bình luận: Quả nhiên trong mắt nam chính Lâu Khuyết, Tô Diệp Bạch tôi chỉ là cái bóng đèn to tướng mà thôi. *mặt hờ hững*

Đám cư dân mạng nhanh chóng xông vào bình luận bài đăng của Tống Đình.

“Ôi ~ Ôm Tiểu Bạch nhà tôi một cái nào. Lúc đọc tiểu thuyết đã thương Tiểu Bạch lắm rồi ý.”

“Chờ gì nữa, chiếm luôn đi!”

“Đẹp trai quá, đẹp trai quá ~~ Tôi thích cả hai. Tôi mà là Lâu Dật Kiều, chắc không chọn nổi mất.”

“Diễn viên đóng Lâu Dật Kiều là Nghê Hạ à? Giờ tôi mới biết đấy! Trời ơi, sao hóa trang kiểu gì mà đẹp thế kia!”

“Tôi chỉ hi vọng là đừng phá hỏng tiểu thuyết thôi, vẫy tay bye bye…”

“Nghê Hạ diễn Lâu Dật Kiều, ba chữ, tôi không xem.”

“Vẫn hóng, giá trị nhan sắc của các nhân vật đều khiến tôi hài lòng.”

“Nghê Hạ, sao chưa chuyển phát?”, Trâu Phương Diệc chống cằm nhìn cô.

Nghê Hạ, “Chẳng thấy ai ép người ta chuyển phát như anh.”

Trâu Phương Diệc, “Mặc kệ, chuyển phát đi. Em viết thế này này, Lâu Khuyết, mệt mỏi còn có ta, ha ha ha ha.”

Nghê Hạ trợn mắt, lôi di động ra, dưới cái nhìn chằm chằm của Trâu Phương Diệc, cô viết: Đang quay phim.

Trâu Phương Diệc, “…”

Lúc Hạ Tông Nguyên đến, Nghê Hạ đang xem bình luận của dân mạng. Tốt xấu đều có, nhưng nhìn thấy những bình luận cổ vũ mình, cô vẫn rất vui.

“Nghê Hạ.”, Hạ Tông Nguyên gọi cô một tiếng.

Nghê Hạ ngẩng đầu, không mặn không nhạt đáp, “Thầy Hạ.”

Hạ Tông Nguyên nói, “Còn có phóng viên làm phiền cô không?”

Nghê Hạ lắc đầu, “Hôm qua nhờ có cô Khâu ra mặt, người khác còn có thể nói được gì nữa ạ.”

Hạ Tông Nguyên gật đầu, “Ừ, cô tập trung đóng phim là được.”

Nghê Hạ “vâng” một tiếng, thấy Trâu Phương Diệc đi trước chuẩn bị cho cảnh quay, bên cạnh lại không có ai, cô mới thì thầm, “Thế nên mới bảo bố đừng có đến thăm tôi, bố lại cứ không nghe. Chẳng lẽ bố muốn cho người khác biết chuyện bố có một đứa con gái à?”

Giọng của Nghê Hạ rất bình thản, nhưng Hạ Tông Nguyên lại cảm thấy lồng ngực tê tái, cảm giác áy náy lại ùa ra, “Tiểu Hàm…”

“Thôi, tôi sắp quay rồi.”, Nghê Hạ đặt kịch bản xuống, “Bố đi hóa trang đi.”

Nói xong, Nghê Hạ liền đi về phía Trâu Phương Diệc.

Vì phần diễn đơn lẻ của những người khác đã xong, ngoại trừ những cảnh có Nghê Hạ, vì thế những ngày sau, người khác thì có thời gian nghỉ ngơi, còn Nghê Hạ thì liên tục ở trường quay.

Sau khi kết thúc công việc, Nghê Hạ mệt nhoài. Cảnh Tố tháo trang sức giúp cô rồi lái xe đưa cô về, “Về khách sạn hay là…?”

“Đến Đức Nhã.”

Cảnh Tố cười một cách mờ ám, “Nghê Hạ, dạo gần đây anh Hoắc luôn ở cùng em à?”

Nghê Hạ nhắm hai mắt nghỉ ngơi, “Ngày kia anh ấy phải đi Bắc Kinh rồi.”

Cảnh Tố, “Thế hai ngày nay em đều đến chỗ anh ấy sao?”

“Đại khái thế.”

“Nghê Hạ.”, Cảnh Tố hắng giọng, “Nếu hai người ấy ấy, nhớ tránh thai cẩn thận đấy, uống thuốc hại sức khỏe, đừng có uống, ừm… Em cũng biết là hiện giờ em không thích hợp để có baby mà.”

Nghê Hạ đột ngột mở mắt ra, nhìn về phía Cảnh Tố với vẻ kinh ngạc, “Chị có thể đừng suy diễn nhiều như thế được không? Baby á?”

“Chị nói toàn chuyện thực tế thôi, em đừng có mà không lo đến.”

Nghê Hạ bó tay, quay đầu sang hướng khác, “Lo vớ lo vẩn.”

Nói là thế, nhưng Nghê Hạ lại chợt nhớ đến hình ảnh trên sô pha tối hôm qua, hình như, suýt chút nữa thì…

Nghê Hạ về tới nhà Hoắc Thiệu Hàng, lấy chìa khóa mở cửa, vừa lúc nhìn thấy Tiểu Nguyên ở chỗ huyền quan.

“Tiểu Nguyên.”

“Cô Nghê.”, Tiểu Nguyên gật đầu.

“Anh để gì trong cái túi to đùng thế này?”

Lúc này, Hoắc Thiệu Hàng đi từ trong bếp ra, anh nói, “Anh bảo cậu ấy mua đồ để làm cơm tối đấy”

Nghê Hạ đổi dép đi vào phòng khách, “Hôm nay lại muốn nấu cơm sao?”

“Ừm.”

Hoắc Thiệu Hàng nhận lấy cái túi từ Tiểu Nguyên, “Vất vả rồi.”

Tiểu Nguyên cười, “Vậy, không còn việc gì thì em đi đây.”

“Ừ, tối mai lại mua nhé.”

“Vâng.”

Tiểu Nguyên nói xong liền đi luôn.

Nghê Hạ đến cạnh Hoắc Thiệu Hàng nhìn đống nguyên liệu nấu ăn, “Wow, phong phú thế.”

Hoắc Thiệu Hàng nhìn cô, hai mắt giăng đầy tơ máu. Anh khẽ cau mày, “Đi ngủ một lúc đi, làm cơm xong anh sẽ gọi em dậy.”

“Ấy, bỏ mặc bạn trai hậu phương cả ngày, em vừa về đã đi ngủ, không hay cho lắm đâu.”

Hoắc Thiệu Hàng búng nhẹ vào trán cô, “Bạn trai hậu phương cho phép em đi ngủ.”

Nghê Hạ cười khúc khích, “Nhưng mà lương tâm em bất an, để em giúp anh đi.”

“Chuyện này không cần em giúp.”, Hoắc Thiệu Hàng đặt túi xuống, một tay ôm vai cô, đưa cô về phòng ngủ, “Ngoan, ngủ đi, anh làm xong nhanh thôi.”

Nghê Hạ bĩu môi, trong lòng lại ngọt như ngâm mật, “Thôi được rồi, em làm biếng một chút vậy.”

“Ừm.”

Hoắc Thiệu Hàng thay cô đóng cửa. Có lẽ vì thật sự mệt mỏi nên Nghê Hạ vừa nằm xuống đã ngủ luôn.

Giấc ngủ này có vẻ lâu. Hoắc Thiệu Hàng không nỡ gọi cô dậy, đành phải cho đồ ăn vào tủ nóng. Nhưng sau đó anh lại lo Nghê Hạ đói, hết cách lại phải gọi cô dậy.

Nghê Hạ nhìn đồng hồ, hơn 8 giờ rồi.

“Sao anh không gọi em dậy?”, Nghê Hạ ngáp một cái rồi đi theo Hoắc Thiệu Hàng ra ngoài.

“Ngủ say thế đấy, gọi cũng không tỉnh.”, Hoắc Thiệu Hàng nói.

Nghê Hạ, “… Em dễ đánh thức cực luôn.”

Hoắc Thiệu Hàng cong khóe môi, đưa tay xoa đầu cô, “Đùa thôi, anh không gọi em dậy đấy. Nghê Hạ, đừng để bản thân mệt như vậy.”

“Qua đợt này là xong rồi.”, Nghê Hạ nói, “Toàn là cảnh diễn của em, chẳng còn cách nào.”

Hoắc Thiệu Hàng cũng hiểu, nhưng vẫn xót cô.

Hai người ăn cơm xong liền làm tổ trên sô pha chuẩn bị xem phim.

“Thích xem gì?”

Nghê Hạ ngẫm nghĩ, “Tống Phỉ Nhi nói với em là bộ điện ảnh chiếu năm ngoái của anh hay lắm, nhưng mà em cứ chẳng có thời gian xem, giờ chắc là trên mạng có rồi đấy, mình xem đi.”

Hoắc Thiệu Hàng khựng lại, có vẻ bất đắc dĩ, “Anh chưa từng xem phim mình đóng bao giờ.”

“Em biết.”, Nghê Hạ từng nghe anh nói vậy trong một cuộc phỏng vấn, “Thỉnh thoảng xem một lần được mà.”

Giọng nói chuyện bất giác đượm chút nũng nịu, Nghê Hạ không tự phát hiện ra, nhưng Hoắc Thiệu Hàng thì lại nhìn cô, lời từ chối phải nuốt ngược trở lại.

Cuối cùng, anh vẫn chọn bộ phim điện ảnh đó.

Nghê Hạ ngồi xem say sưa, Hoắc Thiệu Hàng để cô dựa vào lòng mình, lúc cô hỏi đến một cảnh quay nào đó, anh lại kể cho cô nghe.

Hai người cứ thỉnh thoảng mới nói đôi ba câu như vậy, yên bình mà hòa hợp.

Nghê Hạ không biết mình ngủ từ lúc nào, đến hôm sau tỉnh dậy thì đã ở trong phòng rồi. Cô còn nhớ một chút, hình như tối qua xem phim xong thì nói chuyện một lúc, sau đó… Sau đó cô ngủ luôn ư?

“Đang định gọi em dậy.”, Hoắc Thiệu Hàng đẩy cửa vào, thấy Nghê Hạ đang trợn tròn mắt nhìn trần nhà. “Thì ra là dậy rồi.”

Nghê Hạ nhìn về phía anh, đuôi mắt cong lên, “Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.”, Hoắc Thiệu Hàng dựa vào cửa, dáng vẻ nhàn nhã, tạo thành một cảnh tượng vi diệu.

Nghê Hạ thầm nói trong lòng, mới sáng sớm đã được nhìn thấy cảnh này, phúc lợi tốt thật đấy…

Hai ngày vừa rồi, Nghê Hạ ngày đi quay phim, tối lại về đây. Quãng thời gian ở chung bình yên giữa anh với cô trở thành thứ để Nghê Hạ nhớ nhung mong đợi sau mỗi ngày đi đóng phim về. Nhưng ngày mai là anh không còn ở đây rồi. 10 giờ máy bay cất cánh, anh phải đến sân bay từ trước đó.

Nghê Hạ về đến nhà, hai người ăn xong bữa tối rồi Nghê Hạ đưa anh ra cửa. Quản lý của Hoắc Thiệu Hàng đã biết quan hệ giữa anh và cô, nhưng lúc thấy ánh mắt Hoắc Thiệu Hàng nhìn Nghê Hạ thì anh ta vẫn vô cùng kinh ngạc. Lúc đóng phim thì có thể là diễn, nhưng ngoài đời thường, Hoắc Thiệu Hàng chưa từng dùng ánh mắt này để nhìn ai cả.

Xem ra lần này là thật rồi.

Ở góc độ người ngoài không nhìn thấy được, Hoắc Thiệu Hàng cúi đầu hôn một cái lên môi Nghê Hạ, “Tối về ngủ sớm một chút, sau này nhớ ăn tối đầy đủ đấy.”

“Anh không ở đây em cũng chẳng đến đâu.”, Nghê Hạ cụp mắt, trong lòng thầm nghĩ, ở đây thì lại tức cảnh sinh tình.

Hoắc Thiệu Hàng trầm tư một lát rồi nói, “Cũng được, ở khách sạn có quản lý với trợ lý của em, anh cũng yên tâm.”

“Ừm, anh đi nhanh đi, muộn lại không kịp chuyến bay.”, Nghê Hạ cố tỏ ra không lưu luyến, nhưng cô biết, cô vô cùng lưu luyến.

Có lẽ Hoắc Thiệu Hàng nhìn ra cảm xúc của cô, anh khẽ thở dài, “Ba tuần sau gặp lại ở Thượng Hải, nhớ đừng để anh nhìn thấy em gầy đi đấy.”

Nghê Hạ gật đầu, “Vâng, đến lúc đấy, em muốn đi ăn bánh bao chiên, cả mấy món đặc sản nữa.”

Hoắc Thiệu Hàng cong môi cười, giọng nói đầy dịu dàng và cưng chiều, “Được, sẽ đưa em đi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN