Dịu Dàng Dành Riêng Em
Chương 42: Chụp ảnh quảng cáo
Nghê Hạ vừa cười vừa kéo xem cuộc trò chuyện, nhưng cô không nói gì cả. Xem một lúc thì thấy đồng chí Đại Bàn nói: Nghê Hạ, sao em không nói lấy một câu nào thế! À đúng rồi, nổi tiếng đừng quên anh nhé *mặt ngại ngùng*
Chỉ một câu như vậy mà cả đoàn đột nhiên tập trung vào cô, ngoài Lâm Ngộ Thành và Thẩm Tòng Ngưng ra, những người khác đều lôi cô vào mà trêu chọc.
Nghê Hạ bị chỉ điểm một cách bất đắc dĩ, đành phải gửi một câu: Công lao của đạo diễn mà.
Đừng khiêm tốn, là do em cố gắng mà —– Hoắc Thiệu Hàng.
Cả nhóm im lặng.
Năm giây sau.
Ai đấy? Tôi không nhìn nhầm đấy chứ? Thiệu Hàng, là cậu nhắn sao?
Phe tàu ngầm quanh năm đây sao? Không thể tin nổi!!!
Tôi tin chắc là quản lý nhắn đấy *mặt cười toe toét*
Thiệu Hàng? Thiệu Hàng?
Thấy chưa, không trả lời, tôi đã bảo không phải cậu ấy rồi mà.
Nghê Hạ nghĩ, Hoắc Thiệu Hàng không mấy khi xem điện thoại, rất nhiều bài đăng của anh đều do quản lý soạn, nhưng có người khác ở đây, cô vẫn nên nói một câu cảm ơn xuất phát từ sự lễ phép thông thường.
Vì thế, Nghê Hạ nói: Cảm ơn anh Hoắc đã khen.
Ơ kìa Nghê Hạ, không phải cậu ấy nhắn đâu, nói câu khách sáo mà làm gì – Phó đạo diễn đùa.
Anh Vu*, anh để Thiệu Hàng chính miệng khen còn tạm được – nhà sản xuất nói.
*Quản lý của Hoắc Thiệu Hàng
Nghê Hạ cong khóe môi, gửi một cái icon mặt cười.
Đột nhiên, ảnh đại diện của Hoắc Thiệu Hàng lại xuất hiện, là một đoạn tin nhắn thoại. Trống ngực Nghê Hạ dồn liên hồi, cô click mở rồi dí loa vào tai nghe.
Sau đó, cô nghe thấy giọng nói quen thuộc của Hoắc Thiệu Hàng truyền ra, “Cứ nhất quyết phải xác nhận là chính tôi sao?”
Tống Phỉ Nhi: Aaaaaaaaa, là anh ấy thật đấy!!!!
Mọi người:……
Trong nhóm chat yên tĩnh lại, mà ở một nơi khác, Lâm Ngộ Thành nhìn hình đại diện của Nghê Hạ đến thất thần. Thẩm Tòng Ngưng siết chặt di động, nhìn chằm chằm dòng tin nhắn Nghê Hạ gửi, sau đó là của Hoắc Thiệu Hàng, sắc mặt tái lạnh.
Còn Nghê Hạ, sau khi nghe xong giọng nói của Hoắc Thiệu Hàng, thì lại nghe thấy tiếng chuông báo. Ngoài nhóm chat, Hoắc Thiệu Hàng gửi riêng cho cô một đoạn tin nhắn: Mai đến đây sớm một chút, anh mang đồ ăn sáng cho em.
Tim Nghê Hạ mềm nhũn ra, cô trả lời anh: Đã biết, thưa anh Hoắc.
Sáng sớm hôm nay, Nghê Hạ lên xe đến studio. Tới nơi, người đầu tiên Nghê Hạ gặp là người tạo nên thương hiệu Evili, Yuka. Trên mạng đều có thông tin, Yuka là một người Pháp chính hiệu, đã hơn bốn mươi tuổi. Nhưng sau khi nhìn thấy người thật, Nghê Hạ không thể không cảm thán, đúng là nhà thiết kế có khác, phong cách thời trang độc đáo, thời thượng, dung nhan cũng được chăm chút vô cùng tốt.
Nghê Hạ đi cùng Cảnh Tố đến chào chị ấy. Yuka bắt tay Nghê Hạ, nặn ra được hai chữ tiếng Trung “Chào cô!”, sau đó đều nói chuyện bằng tiếng Pháp, phiên dịch của Yuka nhanh chóng dịch lại cho cô.
Thì ra Yuka không học được tiếng Trung, hơn nữa chị ấy lại không thích nói tiếng Anh, thế nên thời gian làm việc ở Trung Quốc đều có phiên dịch đi theo. Nghê Hạ nghiêm túc nghe phiên dịch viên nói xong mới dùng tiếng Pháp đáp lại Yuka, “Chào chị, tôi tên Nghê Hạ, ngưỡng mộ danh tiếng chị từ lâu, lần này có thể làm đại diện cho thiết kế của chị, tôi rất vinh hạnh.”
Yuka kinh ngạc nhìn cô, “Cô biết nói tiếng Pháp sao?”
“Tôi từng học một chút.”
Yuka nhướng mày, hiển nhiên là rất vừa lòng, “Cậu Hoắc nói nhất định phải dùng cô, tôi nghĩ, tại sao cậu ấy lại tán thưởng cô đến thế, xem ra hẳn là không sai rồi.”
“Cảm ơn chị, tôi sẽ không làm anh Hoắc và chị thất vọng.”
“Được, vậy vào đi, tới phòng trang điểm trước đã.”
“Dạ được.”
Nhân viên của studio dẫn Nghê Hạ và Cảnh Tố vào phòng trang điểm. Trên đường đi, Cảnh Tố không nhịn được bèn giơ một ngón tay cái ra với cô, “Nghê cô nương, xin hỏi còn có cái gì mà em không biết không?”
Nghê Hạ liếc chị một cái, bình tĩnh nói, “Cái gì không biết em đều có thể học được.”
Cảnh Tố hít sâu một hơi, “Trâu bò…”
“Cảm ơn đã khen.”
Nghê Hạ vừa vào phòng hóa trang đã nhìn thấy Hoắc Thiệu Hàng đang được làm tóc, cô hơi cong khóe môi, đứng bên cạnh anh, nghiêm trang nói, “Anh Hoắc, chào anh.”
Qua tấm gương, Hoắc Thiệu Hàng đã nhìn thấy cô vào từ trước rồi. Thấy cô giả vờ như vậy, trong mắt anh hiện rõ một tầng ý cười, “Ừm, tới rồi à! Em ăn sáng chưa?”
Nghê Hạ lắc đầu, “Không kịp ăn ạ.”
“Ồ, vừa hay.”, Hoắc Thiệu Hàng gọi với ra phía sau, “Tiểu Nguyên, mang đồ ăn sáng lại đây.”
Tiểu Nguyên xách một túi đầy đồ ăn sáng ra.
“Vừa hay hôm nay mua nhiều hơn một phần, em ăn đi, không lát nữa chụp ảnh lại tụt huyết áp.”
Đám nhân viên ở xung quanh xôn xao khen anh Hoắc tốt thế này thế kia, với một nghệ sĩ bình thường mà cũng bình dị, dễ gần như vậy…
Nghê Hạ nhìn Hoắc Thiệu Hàng với vẻ “cảm kích”, “Cảm ơn anh Hoắc, vậy tôi không khách sáo nhé.”
“Ừm.”
Hai người “khách sáo” xong, Tiểu Nguyên lấy một suất đồ ăn sáng đưa cho Nghê Hạ. Nghê Hạ nhận lấy rồi ngồi xuống ghế trang điểm, vừa ăn vừa để chuyên viên trang điểm cho mình.
Trong khi đó, Tiểu Nguyên và Cảnh Tố lẳng lặng đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt cả hai đều hiện rõ sáu chữ “hai người này diễn giỏi thật”.
Buổi chụp ảnh bắt đầu. Hoắc Thiệu Hàng chuẩn bị xong thì đợi ở ngoài. Mười mấy phút sau, Nghê Hạ thay xong trang phục mới đi ra khỏi phòng thay đồ, mà khi cô vừa xuất hiện, thì ngay cả Cảnh Tố thường xuyên ở bên cạnh cũng phải ngẩn người.
Đôi môi đỏ mọng, đôi mắt đánh màu khói, diện trên người bộ quần áo rất khuôn thước mẫu mực. Hình ảnh này hoàn toàn trái ngược với phong cách thanh tú, thoát tục ngày thường của Nghê Hạ.
Trước đây, khi cô ăn vận, trang điểm kiểu đó, sẽ chẳng có ai nghĩ cô hợp với phong cách này. Nhưng giờ nhìn rồi, mọi người mới cảm thấy, thanh tú, đơn thuần chỉ là mây gió, còn quyến rũ, ma mị mới là chân thật.
Nghê Hạ đi đến cạnh Hoắc Thiệu Hàng. Anh mặc một bộ âu phục đen. Hai người đứng cạnh nhau, thật sự đem lại cảm giác vô cùng đặc biệt.
Ánh mắt Hoắc Thiệu Hàng dừng trên người cô một lúc, sau đó anh lẳng lặng dời tầm mắt đi. Không thể không nói, cô bé này của nhà anh, đúng là càng khai quật càng thấy lóa mắt, xem ra anh phải giám sát chặt chẽ một chút mới được.
Hai người bắt đầu chụp. Yuka vẫn luôn ngồi trước màn hình máy tính xem thành quả. Nếu nói trước kia chị vẫn còn chút hoài nghi về khả năng của Nghê Hạ, thì xem phần thể hiện của cô ngày hôm nay, chút hoài nghi đó đã bị đánh bay. Diễn viên chụp ảnh đương nhiên là diễn rất tài rồi. Tập ảnh này chụp những bộ trang phục công sở do chị thiết kế, mà hai người này đứng chung một chỗ, từ ánh mắt đến cử chỉ tay chân, đều phô ra khí chất của những người thuộc tầng lớp cao nhất trong chốn đô thị.
Sau phần trang phục công sở là phần trang phục đôi.
Nghỉ ngơi một lúc, Nghê Hạ lại vào thay quần áo. Khác với những bộ nghiêm chỉnh vừa rồi, đợt quần áo mới này trông tương đối sinh động, màu sắc cũng rất phá cách.
Bắt đầu chụp ảnh, nhiếp ảnh gia yêu cầu hai người mặt đối mặt, người nam ôm eo người nữ, gương mặt gần nhau một chút. Trước giờ Nghê Hạ chưa từng thân mật như vậy với Hoắc Thiệu Hàng trước mặt người khác, vì thế, trong thoáng chốc, cô có chút do dự.
Dường như Hoắc Thiệu Hàng có thể hiểu được tâm tư của cô, thế nên anh đột ngột giơ tay kéo cô lại gần mình. Tư thế mờ ám, hơn nữa nam chính lại là Hoắc Thiệu Hàng, mấy cô gái đứng xung quanh còn đỏ mặt, nếu không phải vì sợ bị mắng thì họ đã rú lên inh ỏi rồi.
Nghê Hạ hít sâu một hơi, cũng chẳng quan tâm được nhiều, để mặc cho mình nhập tâm.
Ban đầu Yuka còn tự hỏi liệu Nghê Hạ có thể thả lỏng trước nhân vật lớn như Hoắc Thiệu Hàng hay không, nhưng giờ thì xem, Nghê Hạ mặt không đổi sắc, tư thế của hai người không hề gượng gạo, giống hệt như một đôi yêu nhau vậy. Xem ra… chị tìm đúng người rồi.
Thay đổi nhiều tư thế thân mật, nhiếp ảnh gia tác nghiệp đến sung sướng, mỗi lúc hai người dựa vào gần nhau thì lại lải nhải, “Tốt, tốt, tốt, gần chút nữa, gần thêm chút nữa, tốt, tốt, tốt…”
Nghê Hạ, “…”. Gần thêm nữa là hôn đấy!
Hoắc Thiệu Hàng cong môi cười, đột nhiên duỗi tay đặt ở sau gáy cô. Trước ánh nhìn kinh ngạc của mọi người, anh kéo Nghê Hạ lại, nhờ ưu thế cao lớn, anh đặt môi lên giữa trán cô.
Nghê Hạ mở to hai mắt, hai người giữ yên tư thế đó trong vài giây. Anh chàng nhiếp ảnh gia cực kỳ phấn khích, chụp nhoay nhoáy liên hồi.
Một ngày chụp ảnh kết thúc, sắc trời cũng tối dần. Nhân viên trong ê kíp nhanh tay thu dọn đồ đạc, mấy cô gái trẻ còn không quên thảo luận.
“Bộ ảnh ngày hôm nay mà được tung ra á, đảm bảo sẽ chọc mù mắt mọi người cho mà xem.”
“Ánh mắt của Hoắc Thiệu Hàng dịu dàng dã man, tôi mà là nữ chính chắc sướng điên đảo luôn, chết cũng cam lòng.”
“Đúng đấy, đúng đấy, trông thật ghê cơ… Như kiểu Nghê Hạ là bạn gái của anh ấy thật ý.”
“Diễn xuất, diễn xuất, cái đấy gọi là diễn xuất đấy mấy cô bé.”
…
Ở một bên khác, Nghê Hạ và Hoắc Thiệu Hàng chia nhau rời studio.
Đang ở trên xe, Nghê Hạ nhận được điện thoại của Quý Thư Bạch. Nhìn màn hình, cô thoáng kinh ngạc, nhanh chóng nhấn nút nghe, “A lô.”
“A lô, Nghê Hạ, giờ có rảnh không?”
“Giờ đang ở trên xe, có chuyện gì ạ?”
“Là thế này.”, Quý Thư Bạch nghiêm túc nói, “Trước đây anh vẫn đang chuẩn bị để làm một bộ phim, tự anh làm đạo diễn, ừm… Anh tìm nữ chính lâu lắm rồi mà vẫn không chọn được ai, anh nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng thấy em là người thích hợp nhất. Thế nào, có hứng thú không?”
Nghê Hạ ngẩn người, “Phim tự anh đạo diễn? Tìm em làm nữ chính sao? Anh chắc chứ?”
“Sao lại không chắc?”, Quý Thư Bạch cười nói, “Trước tiên không nói về độ nổi tiếng của em hiện giờ, chỉ dựa vào diện mạo và khí chất của em thôi đã vô cùng hợp với cảm giác của anh rồi.”
“Sao anh không tìm chị Giang Thần?”, Nghê Hạ hỏi.
“Khán giả đã quá quen với Giang Thần rồi, hơn nữa mọi người cứ suốt ngày kéo anh với cô ấy vào mấy cái vụ thị phi, không được đâu. Nghê Hạ, vẫn là em thì hơn, em giúp anh đi.”
“Chuyện này…”
“Làm ơn, làm ơn đi mà. Đây là hàng nguyên tem của anh, em nhất định phải giúp đấy!”
“…”
“Nghê Hạ, nếu em không giúp, anh sẽ “không cẩn thận lỡ miệng” nói ra chuyện của em với Hoắc Thiệu Hàng đấy!”
Nghê Hạ nhức đầu, “Để em hỏi quản lý của em đã.”
“Nhất định quản lý của em sẽ đồng ý.”, Quý Thư Bạch nói, “Anh báo trước với Thiệu Hàng một tiếng, có điều không phải để hỏi cậu ta đồng ý hay không đâu đấy nhé, thế nên nếu lát nữa cậu ta có bảo em không được nhận thì anh cũng mặc kệ, dù sao thì anh cũng coi như em đồng ý rồi.”
Khóe miệng Nghê Hạ giần giật, cô không hề biết thì ra Quý Thư Bạch lại có khả năng chơi khăm vô lại đến như thế…
“Nếu quản lý của em đồng ý thì em không thành vấn đề.”, Quý Thư Bạch là một trong những người bạn ít ỏi mà cô quen ở Trung Quốc, nếu anh thật sự cần hỗ trợ, cô sẽ không do dự.
“Được, cảm ơn, cảm ơn em, anh nhất định sẽ trả thù lao thật cao cho em.”
Nghê Hạ cười, cũng không khách sáo, “Được ạ.”
Nghê Hạ vừa cúp điện thoại, Cảnh Tố đã hỏi, “Ai đấy?”
“Cảnh Tố, Quý Thư Bạch muốn mời em làm nữ chính cho phim của anh ấy.”
“Phim của Quý Thư Bạch á?”
“Ừm, anh ấy bảo đấy là phim đầu tiên anh ấy làm đạo diễn.”
“Nhận!”, đột nhiên Cảnh Tố hét lên một tiếng, “Nhất định phải nhận!”
Nghê Hạ không biết Cảnh Tố lại phản ứng mạnh đến mức này, “Sao lại là nhất định?”
“Em ngốc à, Quý Thư Bạch là ai hả? Huyết mạch của giới giải trí, lại là nam thần trong lòng bao nhiêu người, dự án anh ấy tham gia đã đủ để người ta chú ý rồi, giờ lại còn tự mình làm đạo diễn, thế chẳng phải còn hấp dẫn hơn sao? Em mà nhận thì chỉ có lợi chứ không có hại.”. Ngừng một lúc, Cảnh Tố lại nói, “Mấy hôm nay có nhiều lời mời lắm, chị còn đang do dự không biết chọn cái nào, giờ ngẫm lại, đều không bằng vụ của Quý Thư Bạch. Em cứ yên tâm làm to một lần đi!”
Nghê Hạ dở khóc dở cười, “… Thôi được rồi.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!