Dịu Dàng Dành Riêng Em - Chương 54: Cảnh quay kinh điển
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
97


Dịu Dàng Dành Riêng Em


Chương 54: Cảnh quay kinh điển


Cảnh quay hôm nay có thể nói là cảnh quay kinh điển nhất trong cả bộ phim. Nam chính Cố Thanh Nhượng bị trúng gian kế của yêu ma, thần chí không tỉnh táo, nên đã thân mật với Dư Toàn Cơ. Vốn dĩ Dư Toàn Cơ đã thầm ái mộ chàng từ lâu, nhưng lại không dám thổ lộ, hơn nữa, nàng cảm thấy mình không xứng với chàng nên luôn giữ mối tình thầm kín. Cố Thanh Nhượng chủ động khiến Dư Toàn Cơ vô cùng hạnh phúc, vậy nên mới có cảnh triền miên ân ái ngày hôm nay.

Nghê Hạ từng quay cảnh hôn rồi, nhưng cảnh giường chiếu thế này thì lại chưa bao giờ, có điều, cũng may mà bạn diễn là Hoắc Thiệu Hàng…

Bối cảnh đều đã sắp xếp xong. Hoắc Thiệu Hàng tiến vào chăn trước. Nhân viên phụ trách cởi bỏ búi tóc cho anh, lại cố ý làm cho vạt áo lả lơi một chút. Nghê Hạ nhìn anh, mái tóc đen dài buông xõa, vạt áo cởi một nửa để lộ ra vòm ngực rắn chắc, rõ ràng là tư thế ngồi rất nghiêm chỉnh, trầm tĩnh, nhưng lại khiến người ta chộn rộn không ngừng.

Ngay lập tức, Nghê Hạ cảm thấy có chút áp lực. Bình thường, những lúc thế này, cô đã bị anh dìm vào tầng tầng sương mù rồi. Cảnh quay này… cô phải nhập tâm thế nào đây?

“Được rồi, Nghê Hạ lên đi, chuẩn bị bắt đầu.”, đạo diễn nói.

Nghê Hạ hít sâu một hơi, sải bước đi lên giường.

“Nằm xuống.”, ánh mắt Hoắc Thiệu Hàng ẩn hiện ý cười.

Nghê Hạ mím môi nằm xuống tấm nệm mềm mại. Hoắc Thiệu Hàng tiện tay chỉnh cho chăn nệm loạn một chút, sau đó tách hai chân cô ra rồi lật người lên.

“Này này này!”, Ôn Đạc không nhìn nổi nữa, “Cảnh, cảnh này chỉnh góc quay là được rồi! Đâu cần phải diễn thật như thế chứ!”

Phương Chính trợn mắt, ông tướng này sao ngày nào cũng đến xem thế, mà xem thì xem đi, lại còn cứ ồn ào!

“Tổng giám đốc Ôn, không thể dùng góc được, thế thì sẽ giảm tính nghệ thuật mất!”

Gương mặt Ôn Đạc hiện rõ vẻ khó chịu, cậu ta xem mấy phim Nghê Hạ đóng, chưa từng thấy phim nào có những cảnh như thế này. Nếu biết trước cốt truyện, chắc chắn cậu ta sẽ không để cô đóng.

“Nhưng, nhưng mà…!”, Ôn Đạc nhìn cảnh tượng kia mà nhức hết cả mắt.

Đúng lúc này, Hoắc Thiệu Hàng nghiêng đầu nhìn Ôn Đạc một cái. Ôn Đạc ngẩn ra, rồi lại càng khó chịu hơn, ánh mắt kia rõ là đang khoe khoang! Không sai, chính là khoe khoang! Ấu trĩ, quá ngây thơ!

“Không được diễn! Không được diễn!”

“Tiểu Trần, mời tổng giám đốc Ôn ra ngoài trước đi.”, Phương Chính đỡ trán thở dài.

“Từ từ… Tôi muốn xem! Phương Chính!”, Ôn Đạc bị ép phải rời đi. Phương Chính nhẹ nhàng thở phào, dù sao thì cũng ký hợp đồng rồi, muốn rút tiền cũng không được, thích làm gì thì làm!

Phương Chính nhìn vào màn hình theo dõi rồi nói, “Chuẩn bị, chuẩn bị nào.”

Hoắc Thiệu Hàng điều chỉnh lại tư thế một lần nữa, rồi nói bằng âm lượng chỉ đủ để hai người nghe thấy, “Được yên tĩnh rồi.”

Nghê Hạ buồn cười nhìn anh, “Vui lắm hả?”

“Ừ, cậu ta quá ồn ào.”

“Action!”, theo tiếng hô của đạo diễn, Hoắc Thiệu Hàng và Nghê Hạ thôi trò chuyện, bắt đầu tiến vào trạng thái của cảnh quay.

Hoắc Thiệu Hàng không hổ là ảnh đế, bản lĩnh đến độ có thể điều chỉnh gương mặt đang lạnh lùng nghiêm nghị nhưng ngay lập tức cho thấy được vẻ cuồng nhiệt, si mê. Một tay anh ôm Nghê Hạ, một tay nắm lấy đùi cô, hôn cô đến trời đất điên đảo, ngay cả nhân viên trong đoàn đứng ngoài xem mà còn đỏ mặt tía tai.

Nghê Hạ nhìn vào mắt Hoắc Thiệu Hàng, cô không cần phí quá nhiều sức để diễn, dường như chỉ cần nhìn anh thôi là có thể dễ dàng nhập vào cảm xúc của nhân vật, si mê, đắm đuối, nguyện trả mọi giá vì người… Giờ phút này, cô chính là Dư Toàn Cơ, vì người đàn ông tên Cố Thanh Nhượng trước mặt, thế nên, cô có thể trao dâng chính mình.

Hai người ngày càng nhập cảnh sâu hơn. Hoắc Thiệu Hàng khẽ dùng lực nhấc cô lên, Nghê Hạ không ý thức được còn có cảnh này, vừa thoáng kêu một tiếng thì đã ngồi trên người anh rồi. Trong lúc đổi chỗ, áo của cô trễ xuống, để lộ cả bả vai trắng ngọc ngà và cẳng chân thon thả. Chỉ riêng cảnh tượng này thôi đã khiến người xem căng phồng mạch máu rồi.

Bầu không khí mờ ám, cảm xúc cháy bỏng. Hoắc Thiệu Hàng híp mắt lại, kéo cô xuống rồi hôn ghì lên môi cô. Gương mặt trắng nõn của Nghê Hạ lúc này như phủ một lớp phấn hồng nhạt. Cô biết mình đang ở phim trường, cũng biết có rất nhiều người đang nhìn, nhưng Hoắc Thiệu Hàng thật sự quá biết cách khiến cô nhập làm một với cảnh diễn, sau lưng cô rịn một tầng mồ hôi mỏng, toàn thân nóng bừng…

Hai mắt Phương Chính sáng rực lên, nhưng lại độc ác hô một tiếng, “Cut!”

Mọi người như tỉnh từ trong cơn mộng. Mấy cô gái đứng ở ngoài nhìn Hoắc Thiệu Hàng mà sắp không nhịn được ý nghĩ muốn hét lên. Họ đã đi theo nhiều đoàn phim, đương nhiên cũng đã từng xem nhiều nam diễn viên quay cảnh thân mật, nhưng diễn thật như vậy thì quả là hiếm thấy!

Hoắc Thiệu Hàng ngồi dậy, việc làm đầu tiên là che cho Nghê Hạ, giúp cô kéo lại trang phục. Thật ra bên trong Nghê Hạ có áo bảo hộ, nhưng anh vẫn giúp cô che người theo bản năng.

Nghê Hạ lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, cảnh quay này đúng là quá nóng ruột nóng gan, cô cảm giác mình sắp bị luộc chín lên rồi.

“Sao? Không diễn được à?”, giọng nói giàu từ tính của Hoắc Thiệu Hàng khẽ vang lên bên tai cô.

Nghê Hạ vội vàng đẩy anhra, “Ai bảo!”

Hoắc Thiệu Hàng cười khẽ một tiếng, “Không sao, nếu em thích, tối về diễn tiếp.”

Nghê Hạ trừng mắt lườm, mặt đỏ thẫm, cô vòng qua Hoắc Thiệu Hàng vội vàng xuống giường. Thật không biết nếu cô còn ngồi ì ra đấy thì anh sẽ nói gì kích thích cô nữa!

Nghê Hạ thu dọn xong liền đi ra. Đường Kỳ vừa lúc hớn hở chạy đến, “Chị Nghê Hạ, vừa nãy em đứng ngoài xem đấy, wow, phải nói là quá xuất sắc luôn.”

“Cảm ơn em.”

“À, còn nữa.”, Đường Kỳ chỉ sang chỗ tổng giám đốc Ôn đang bí xị, “Hình như anh ta sắp điên lên rồi.”

Nghê Hạ bất đắc dĩ liếc Ôn Đạc một cái, “Kệ cậu ta đi.”

Nghê Hạ nói xong liền lướt qua Ôn Đạc để đi uống nước. Ôn Đạc vốn cho rằng Nghê Hạ sẽ đến chỗ cậu ta, cậu ta còn chuẩn bị xong một màn lãm nũng nữa, không thể tưởng tượng nổi là cô còn chẳng thèm để ý đến cậu ta. Ôn Đạc trừng trừng nhìn theo bóng cô, mười giây sau, rốt cuộc không nhịn được nữa phải đuổi theo.

“Nghê Hạ…”

“Ừ.”

“Nghê Hạ.”

“Nói.”

Ôn Đạc bối rối ngoảnh mặt đi, “Lần sau có thể đừng diễn những cảnh như thế được không?”

Nghê Hạ nhìn cậu ta, “Tôi là diễn viên, trong trường hợp bình thường, đạo diễn bảo diễn thế nào thì phải diễn như thế ấy.”

“Thế nếu cô phải diễn cũng đừng diễn với Hoắc Thiệu Hàng nữa!”

“Tại sao?”

“Tại anh ta không đứng đắn với cô đâu, ai mà biết được anh ta có tranh thủ sàm sỡ cô hay không.”

Nghê Hạ nghẹn họng, suýt chút nữa phun nước ra, “Tổng giám đốc Ôn, chúng tôi đều là diễn viên chuyên nghiệp.”

“Đề phòng không thừa!”

Nghê Hạ cạn lời rồi, “… Tôi còn phải chuẩn bị cho cảnh tiếp theo, không nói nữa.”

“Nghê Hạ.”, Ôn Đạc ấm ức nhìn Nghê Hạ bỏ đi.

Đường Kỳ chứng kiến hết. Là một người biết rõ sự tình, từ trong ra ngoài cô nàng đều rất thông cảm với Ôn Đạc. Nếu có một ngày tổng giám đốc Ôn biết Nghê Hạ và anh Hoắc yêu nhau từ lâu rồi, liệu có bị lên cơn trụy tim không nhỉ?

Tiên hiệp kỳ duyên – Kiếp huyền cơ quay được hai tuần, trong hai tuần này, bất kể mưa gió thế nào Ôn Đạc cũng xuất hiện ở phim trường. Tâm tư của cậu ta ra sao, mọi người đều biết. Nghê Hạ cũng chẳng biết phải làm sao, không dưới mấy lần, cô đã nói là cô sẽ không đón nhận cậu ta, nhưng cậu ta lại cứ cố tình không hết hy vọng, cô thật sự bái phục nội tâm kiên cường đó của cậu ta.

Hôm nay là thứ Bảy, Ôn Đạc lại cho trợ lý xách mấy túi đồ ăn đến. Cậu ta ngồi ngay xuống cạnh Nghê Hạ, nhìn ngó xung quanh, “Hoắc Thiệu Hàng không ở đây à?”

Cậu ta mặc âu phục, chắc là mới từ công ty đến, đem so bộ dạng này với cái vẻ mặt ngốc nghếch của cậu ta, Nghê Hạ không tài nào thấy phù hợp nổi.

“Ừ, mới ra ngoài.”

“Vậy là tốt rồi, bớt cho tôi phiền lòng. Nào, Nghê Hạ, ăn gì nào, chắc là đói lắm phải không?”, Ôn Đạc hớn ha hớn hở, Hoắc Thiệu Hàng không có mặt là tốt nhất. Cái gã làm tổn thương người ta nhưng mặt cứ tỉnh queo ấy, trên mạng còn khen anh là cái gì mà ôn nhuận như ngọc, chắc chắn là một đám đui chột.

Nghê Hạ cũng nhìn ra Ôn Đạc kiêng dè Hoắc Thiệu Hàng. Nói đến chuyện này, cô cảm thấy rất buồn cười. Hoắc Thiệu Hàng cũng không vừa mắt Ôn Đạc, cho nên khi có cơ hội là sẽ đâm chọc cậu ta đôi ba câu. Dựa vào sức của Ôn Đạc thì đấu thế nào được với Hoắc Thiệu Hàng, thế nên cậu ta thường xuyên á khẩu không nói lại nổi.

“Tổng giám đốc Ôn, tôi cũng đói, tôi ăn được không?”, Đường Kỳ thò mặt vào.

Tâm trạng Ôn Đạc đang tốt, cậu ta lại mua rất nhiều nên đáp luôn, “Ăn đi, ăn đi, đừng ăn món tôi đặc biệt mua cho Nghê Hạ là được.”

“Được rồi.”, Đường Kỳ đã ăn được mấy thứ rồi, toàn là món ngon.

Ăn xong, Đường Kỳ sán lại hỏi, “Chị Nghê Hạ, chị biết Dương Văn đúng không?”

“Dương Văn á? Chuyện gì?”

“Từ sau khi diễn Mân Phi truyện, công việc của cô ta rất suôn sẻ, cũng nhận được nhiều kịch bản tốt, theo lý mà nói thì phải lên như diều gặp gió, nhưng em nghe nói, dạo gần đây cô ta đang bị công ty đóng băng.”

Nghê Hạ hơi bất ngờ, “Sao em biết?”

“Em có một đứa bạn làm cùng công ty với cô ta, mấy tin này đều là nó nói cho em biết, ừm… Còn một chuyện nữa, em cũng không biết có phải thật hay không nữa, chị nghe thôi nhé.”

“Ừ.”

“Là về chị đấy. Đợt trước chị bị quay trộm đang… cãi nhau với cô Khâu còn gì, bạn em bảo, hình như là Dương Văn quay đấy, vì cô ta nên thân phận của chị mới lộ ra.”

“Hả?”, Nghê Hạ nhướng mày, “Chuyện này chị không biết.”

“Hình như bị ai đấy điều tra ra là cô ta làm thì phải. Haiz, nếu là thật thì cô ta đáng đời lắm, ai bảo vô đạo đức như thế.”

“Đúng là vô đạo đức! Dương Văn đúng không? Tôi cũng phải đi xử lý cô ta mới được!”, Ôn Đạc nghe một cách nghiêm túc. Mọi tin tức của Nghê Hạ trước đây cậu ta đều biết, còn nhớ lúc xem clip kia, biết được nỗi ấm ức của Nghê Hạ, cậu ta rất bất bình. Rõ ràng là con gái mà lại bị người ta nói là kẻ thứ ba! Đúng là sỉ nhục Nghê Hạ của cậu ta mà!

Nghê Hạ im lặng, chuyện này quả thật rất có thể là do Dương Văn làm, cô ta vẫn luôn khó chịu với cô, muốn bôi nhọ cô là chuyện bình thường, chỉ là không ngờ cô ta lại thành ra giúp cô một phen.

Có điều, người điều tra chuyện này là ai? Có thể là Hạ Tông Nguyên, cũng có thể là Khâu Anh Tử, hoặc là, Hoắc Thiệu Hàng?

Thôi, hỏi anh là xong, nếu là anh thật, thì trận này anh đi xử lý người ta mà không nói với cô, xem như làm được việc tốt mà không đòi tính công rồi.

Nghê Hạ cong khóe môi, cô đứng dậy.

“Này Nghê Hạ, cô không ăn à?”

“Đột nhiên có việc, lát nữa tôi về.”, Nghê Hạ xua tay rồi rời đi.

Vừa rồi hình như Hoắc Thiệu Hàng về phòng nghỉ lấy kịch bản, Nghê Hạ nghĩ vậy bèn men theo con đường nhỏ đi về phía đó. Thời gian này, tất cả mọi người đều ở trường quay chờ đến cảnh, thế nên bên này yên tĩnh hẳn. Nghê Hạ đi đến cạnh cửa, đột nhiên nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc, cô bất giác dừng bước, ánh mắt sững lại.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN