Dịu Dàng Nói Tiếng Yêu Em - Chương 17: Món Ăn Kinh Hoàng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
140


Dịu Dàng Nói Tiếng Yêu Em


Chương 17: Món Ăn Kinh Hoàng


Tôi trợn tròn mắt nhìn hắn ta. Đối diện với đôi mắt sâu thẳm của hắn gần trong gang tấc khiến tôi cảm thấy hoảng loạn và không thể nào biết được hắn đang đùa hay nói thật nữa. Không biết bao lâu sau, tôi mới có thể bật lên một tiếng.

-Hể?

-Nguyễn Thùy Dương, để xem lần này em có giả ngu được nữa không? –Tùng Lâm khàn khàn lên tiếng, hắn ta nhìn xoáy vào tôi khiến tôi không thể nào dứt mắt ra khỏi hắn được.

-Đợi… đợi đã… Ghen cái gì? Ghen với ai? Sao lại ghen cơ chứ? Ơ cái thằng bệnh này… -Tôi lắp bắp lên tiếng, có cảm tưởng như nếu tôi không nhanh chóng chạy khỏi hắn thì tôi sẽ bị ánh mắt của hắn thiêu đốt chết mất.

Tùng Lâm lạnh lùng nhìn tôi. Đáy mắt hắn ta dường như xám lại hẳn. Tùng Lâm nhấc một tay đang chống xuống đất đưa lên, nâng lấy cằm tôi, khóe miệng dường như cong lên nhè nhẹ.

-Vậy giờ anh cho em đoán đấy. Em nghĩ anh ghen cái gì? Ghen vì ai? Và vì sao anh lại “ghen chết đi được”? Em nói xem nào Thùy Dương?

Tôi nuốt khẽ nước bọt. Cái tình cảnh chó chết gì thế này? Đây là chiêu trò bắt nạt mới của hắn ta đấy à??? Tôi thầm gào lên.

Nhưng được, anh đã tung thì tôi sẽ là người hứng.

Tôi hít một hơi sâu rồi cố cong môi lên thành một nụ cười đểu, ủa quên, nụ cười thân thiện. Tay đưa lên cố kéo tay hắn ra khỏi cằm mình mà nói.

-Thôi nào ông anh đẹp trai. Ông anh đừng có chèn ép thiếu nữ yếu đuối như em chứ, đúng không?

-Em trốn nhiều rồi đấy, Dương. Trả lời anh, nhanh. –Tùng Lâm cau mày, gương mặt bỗng chốc lạnh lẽo đến kì lạ. Bàn tay đang cố gỡ tay hắn khỏi cằm tôi cũng bị hắn túm lấy rồi ghì lại khiến tôi có chút hốt hoảng. Tùng Lâm cất giọng, lạnh đến thấu xương. –Em giả ngu hay em ngu thật thế? Những câu nói của anh, hành động của anh có con chó nó cũng hiểu! Tóm lại đầu em chứa toàn rác đúng không?

-Ý anh là anh yêu thằng Khánh chứ gì? –Tôi xẵng giọng gào lên. –Thích mấy thằng baby thì nói toạc ra đi! Bày đặt hỏi tới hỏi lui!

-Nguyễn Thùy Dương!!! Sao em lúc nào cũng nói mấy câu như thế với anh hả??? Anh hỏi em nhé! Từ nhỏ đến lớn ai chơi với em??? Lúc em vác xác đòi đi đánh nhau ai đi theo để bảo vệ cho em??? –Tùng Lâm gào lên.

-Anh bảo vệ cho em bao giờ!! Chẳng phải lúc đó anh nói anh muốn nhìn thấy bộ dạng bị đánh thê thảm của em à??? –Tôi cũng không vừa, cũng gào vào mặt hắn.

-Ai là người ngăn chặn bọn con trai đểu cáng dê già đụng đến em? Anh nói cho em nghe, Nguyễn Thùy Dương! Nếu không có anh bảo vệ thì giờ có khi em bị bọn xấu dụ dỗ rồi, hiểu không???

-Không phải ngày đó anh nói tội thằng nào dính vào em sẽ gặp nguy hiểm, bị trời đất diệt tận gốc nên cật lực bảo vệ cho thằng cha đó không tiếp xúc với em à???

-Ngày trước, ai là người bất chấp trời nắng nóng đứng tận trưa đón em về khi thằng Hoàng không kịp đón em đi học về????

-Chẳng phải ngay sau đó anh bắt em đãi anh một chầu kem vì tội bắt anh đứng dưới trời nắng à??? –Tôi uất ức quát lại.

Cứ thế chúng tôi lại cãi nhau ầm ĩ cả lên. Mà tôi cũng không hiểu nổi, tại sao hắn có thể lật lọng đến mức mấy cái chuyện xấu hắn gây ra cho tôi bây giờ hắn kể lại lại giống như hắn lo cho tôi thế chứ????

-Được rồi! Thế anh hỏi em, khi nhìn thấy em chăm sóc cho một thằng nào đó cùng lớp bị đánh thê thảm ngay tại nhà, anh ghen chết đi được là tại sao? Khi nhìn thấy em bị thằng khác hôn má anh tức điên lên là vì sao???? Khi nhìn thấy một thằng nhóc đeo bám em như con sam anh rất rất bực mình vì ghen là tại sao??? –Tùng Lâm chốt hạ câu cuối bằng thứ âm giọng vọt lên cao.

-Vì anh rỗi hơi nên kiếm chuyện mà cãi nhau với em!

-NGUYỄN THÙY DƯƠNG!!!! NÃO EM LÀ ÓC XI MĂNG À????

-Hai người im đi!!!!

Xen vào giữa đám cãi nhau, bỗng nhiên một giọng nói trầm nhẹ vang lên nhưng cũng gay gắt. Tôi và Tùng Lâm đồng loạt nhìn lại. Khánh đang đứng cạnh cửa bếp. Mặt cậu ta tối lại.

-Hai người lúc nào cũng cãi nhau ầm ĩ cả lên. Cãi mãi không biết chán à??? Đã thế còn giống như hai đứa trẻ con bị giật kẹo mà cãi nhau ấy. Em đói rồi.

Khánh lại gần rồi túm lấy cổ áo của Tùng Lâm lôi ngược ra phía sau khiến hắn ta ngã ngửa ra đất. Cậu ta lạnh lùng ném cho Tùng Lâm cái nhìn lạnh lẽo rồi nhìn sang tôi, một gối khuỵu xuống, cậu ta kéo tôi lên.

-Chị Dương, em mệt quá…

Khánh lờ đờ nhìn tôi khi tôi đã ngồi dậy được. Rồi tiếp theo hai tay cậu ta vươn ra ôm chầm lấy cổ tôi.

-ÓE!!!! –Tôi hét lên.

Cả người cậu ta nhũn xuống, tựa hết vào người tôi khiến tôi cảm thấy nặng khủng khiếp.

-Chị Dương, em đói quá…

Khánh dụi nhẹ đầu vào vai tôi, dễ thương quá… Thằng nhóc này toàn dùng chiêu trẻ con không, dễ thương đến mức dù tàn nhẫn đến đâu cũng không thể xô ra được. Ngay lúc đó, cổ áo Khánh bị kéo lên lôi ra sau. Tùng Lâm sừng sộ nhìn thằng có gương mặt siêu baby đang làm nũng, nghiến răng nói.

-Đói thì ăn! Thằng này mày đứng có lợi dụng!

***

“U….u…..u….”

Tiếng kêu chết chóc từ cái nồi trước mặt tỏa ra. Tôi và Khánh ngồi chôn mông xuống ghế, vai cứng đờ không thể nhũn ra nổi.

Trước mặt tôi là cái nồi tạp nham đủ thứ tống hết vào bên trong. Nó tỏa ra thứ mùi siêu đáng sợ và tiếng kêu chết chóc. Cả bầu trời màu đen sì như ụp xuống đầu tôi. Một đàn quạ bay ngang kêu quang quác phụ họa.

-Chị Dương… Em nghĩ là em hết đói rồi… Hơ hơ… Em vào phòng đây…

Khánh cười khan một tiếng rồi khẽ nhích mông khỏi ghế định chuồn đi. Nhưng nhanh như cắt, cậu ta bị lôi cổ lại ấn xuống ghế. Cả người Tùng Lâm phừng lửa mãnh liệt.

-Nhóc kêu đói lắm mà? Ăn đi nào.. Ăn đi nhóc… -Tùng Lâm múc ra một môi vào bát dí sát mặt Khánh, mùi chết chóc từ cái bát bốc ra nồng nặc đến phát hãi.

-Không! Không!!! Không!!! –Khánh nhiệt liệt cự tuyệt, lắc đầu nguầy nguậy đến phát tội. Máu anh hùng nổi lên. Tôi hùng hổ chuồi người ta trước giật ngay cái bát, cố dũng cảm hết mức mà nói.

-Tha cho Khánh đi, để em ăn trước. –Tôi nâng cái bát lên cao. Cảm thấy rùng mình vì thứ đặc nghẽn bên trong. Tôi đưa cao cái bát lên môi.

-KHÔNGGGGGG!!! –Khánh gào lên nhưng đã muộn. Tôi đã cho thứ đặc sệt tởm ấy vào trong miệng.

Ngay lập tức, điện như giật đùng đùng trong người tôi. Cái vị kinh tởm!!!

Tôi lật người vội chạy ra khỏi bàn ăn, chạy thẳng vào nhà WC và…

-ỌE….

Tôi nôn hết chỗ thức ăn trong miệng ra. Khánh chạy vào, hốt hoảng nhìn tôi.

-Chị Dương, chị có sao không? Chị Dương???

Tôi đứng dậy, lảo đảo bước đến bồn nước, rửa mặt cho tỉnh rồi quay sang Khánh nói.

-Cưng yêu, vì tương lai tươi sáng của cưng, chị khuyên cưng đừng nên ăn thứ đó vào nếu muốn sống…

-Chúng ta ra ngoài ăn đi… Thật đáng sợ…

Đúng lúc nó, bên ngoài bỗng có tiếng gọi cửa. Tôi và Khánh đồng loạt nhìn nhau, tim như muốn cẫng lên, cả hai lên tiếng đầy hạnh phúc:

-Anh Hoàng!!! Anh về rồi!!!

Tôi xông ra cửa, vội vàng mở ra.

-Anh về rồi sao anh H… -Tôi toét miệng cười rồi ngẩng đầu lên, ngạc nhiên mở to mắt rồi khựng lại, phun nốt chữ cuối -…oàng….. Thanh Tú, sao cậu lại ở đây?

Thanh Tú đang đứng trước mặt tôi. Dưới cặp kính cận, đôi mắt cậu ta vẫn đẹp đến kì lạ. Khánh bước sau lưng tôi, nhíu mày hỏi.

-Mĩ nữ nào thế?

-Mĩ nữ cái đầu cưng! Mĩ nam đấy! –Tôi cằn nhằn rồi quay sang Thanh Tú -Sao cậu biết nhà tôi thế?

Thanh Tú hơi trầm lại một chút, cậu lướt nhanh sang Khánh rồi nhìn tôi, nhẹ nhàng lên tiếng.

-Tôi hỏi mấy đứa cùng lớp cậu.

-Ra thế, có chuyện gì sao?

Thanh Tú thoáng do dự, mặt cậu ta thoáng đỏ bừng lên rồi ngập ngừng lên tiếng.

-Tôi đến để đưa cho cậu cái này…

Nói rồi cậu ta mở cặp mình, lấy ra hai con cừu nhồi bông lớn chìa trước mặt tôi. Tôi ngạc nhiên, mở căng mắt, há hốc mồm, nhìn lên cậu ta. Thanh Tú lúng túng gãi đầu, khẽ nói.

-Xin lỗi vì lúc chiều không thể giúp cậu lấy hai con thú nhồi bông tình nhân đó. Nên giờ, tôi mua nó cho cậu đấy.

-Thanh Tú, cậu bị dư tiền à? Làm sao tôi lấy được? –Tôi ngây mắt nhìn cậu ta.

-Vì đáng lẽ, hai con đó thuộc về cậu, đúng không? Hãy xem như chúng ta chiến thắng trong trò chơi đó và tự thưởng đi. –Thanh Tú đẩy mạnh hai cừu vào người tôi, vành tai đỏ lên đến đáng yêu.

Tôi nhìn hai con cừu trong tay mình, không nén nổi vui mừng và cảm động. Tôi lấy ra một con cừu có vẻ là trai lên, dúi mạnh vào mặt Thanh Tú, cười tươi.

-Con này, là của cậu mới đúng.

Thanh Tú đưa tay lên đỡ lấy con cừu, đờ đẫn nhìn tôi. Tôi cười tít.

-Vì hai con cừu này là một cặp, theo lí thì tôi một con, cậu một con mới đúng, đúng không?

Thanh Tú mở to mắt nhìn tôi. Cậu thoáng lúng túng, mặt bỗng chốc đỏ lên. Cậu đỡ lấy con cừu vào mình, ngước lên nhìn tôi. Rồi bỗng nhiên, Thanh Tú bật cười.

-Chúng ta cứ như một đôi ý nhỉ?

-Đôi điếc gì! Ở đây có con kì đà cản mũi đây này.

Khánh đứng một bên nhăn nhó lên tiếng. Rồi cậu ta vươn tay ôm chặt tay tôi kéo vào trong.

-Chị Dương, em đói… Đi, vào ăn thôi… Đi mà…

-Khoan.. Khoan đã! –Tôi hốt hoảng kêu lên khi nhớ lại món ăn đáng sợ của Tùng Lâm bên trong. Rồi không kịp suy nghĩ gì, tôi đã vươn tay níu lấy áo Thanh Tú, nói nhanh –Thanh Tú à, cậu biết nấu ăn không?

***

Tùng Lâm chống cằm nhìn chăm chăm vào Thanh Tú, sát khí bốc lên ngùn ngụt.

-Anh nấu cũng không đến nỗi nào, tại sao phải kêu thằng này vào chứ?

Tùng Lâm bực mình lảm nhảm mấy tiếng.

-Anh im đi! Chó nó cũng không dám ăn món anh nấu nhé!

Tôi bực mình quặc lại, quay sang giúp Thanh Tú thái đồ. Mùi đồ ăn bốc lên thơm đến chảy dãi.

Thanh Tú vẫn chăm chú đảo đồ trên chảo, một giọt mồ hôi chảy từ trán xuống cổ. Tôi nhìn Thanh Tú, cậu ấy quả là thằng con trai hiếm có khó tìm, đảm đang quá mức rồi! Nhưng cái kính. Mỗi khi xào nấu, hơi nước lại bám lên kính thành một lớp mờ mỏng. Bất tiệt thật nhỉ?

-Xong rồi đấy. –Thanh Tú đưa tay tắt bếp. Vuốt nhẹ mồ hôi lên trán rồi quay sang tôi. –Cậu cần thêm gì nữa không?

-Này Thanh Tú, cậu cận mấy độ vậy? –Tôi nhìn cậu ta.

Thanh Tú hơi nất ngờ trước câu hỏi của tôi. Cậu khẽ nâng nhẹ kính.

-Tôi lâu rồi không đi đo lại, nên cũng không rõ nữa.

-Vậy thế này, cậu có nhìn rõ mặt tôi không? –Tôi đưa tay tháo luôn cái kính trên mặt cậu ta ra, tò mò hỏi.

-Mờ đấy, không rõ đâu. –Thanh Tú chớp nhẹ mắt, cười một tiếng.

-Nặng vậy? Thế giờ rõ không? –Tôi bước đến gần Thanh Tú thêm một bước nữa. Thanh Tú lại khẽ lắc đầu, cậu nhún vai bất lực.

-Tôi chịu.

-Hể? Chán vậy? –Tôi nhíu mày.

Tôi đang định trả kính lại cho cậu ta thì Thanh Tú bỗng nhiên bước nhanh đến sát tôi. Một tay cậu ta vươn ra giữ chặt lấy vai tôi kéo lại. Phút chốc, gương mặt Thanh Tú kề sát đến. Tôi ngây người trợn tròn mắt nhìn cậu ta trong khoảng cách gần đến phát hãi, đối diện với đôi mắt sâu và trong của cậu ta. Gần đến mức những sợi tóc lòa xòa trên trán cậu ta chạm vào mặt tôi, chóp mũi cậu ta chạm nhẹ vào mũi tôi. Gần đến khó thở, tim tôi cũng muốn rụng ra ngoài. Thanh Tú nhìn chăm chăm vào tôi, rồi cậu nhẹ nhàng lên tiếng.

-Nhưng trong khoảng cách gần như thế này thì tôi có thể nhìn rõ cậu đấy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN