Trước tết âm lịch Quý Tranh trở về, sau khi xác nhận không phải tham gia nhiệm vụ tác chiến nữa cả hai đã ngừng sử dụng biện pháp tránh thai. Nhưng tháng đầu tiên, kinh nguyệt của cô đến rất đều đặn. Từ tháng thứ hai trở đi cho đến tận bây giờ không thấy xuất hiện nữa, việc mang thai đã nằm trong dự đoán nhưng vẫn mang đến niềm hạnh phúc bất ngờ.
Sau khi mang thai, Khương Cách vẫn quay phim đến tháng thứ năm, thứ sáu của thai kỳ. Thời gian mang thai, vóc dáng của Khương Cách không thay đổi gì nhiều nhưng phần bụng gồ lên, trang phục cũng không thể che được. Sau khi hoàn thành xong những cảnh quay của mình, Khương Cách bước vào thời kỳ nghỉ thai sản.
Trong thời gian nghỉ thai sản, Khương Cách không hề cảm thấy buồn chán, cô đi học tại Học viện Điện ảnh vào các ngày trong tuần, bữa trưa có khi ăn ở cư xá Sơn Diêu lúc thì ăn ở đại viện quân khu còn buổi tối thì ăn cơm ở nhà với Quý Tranh.
Thời gian cứ chầm chậm trôi qua, Khương Cách mong chờ bé con trong bụng lớn lên, mong chờ con chào đời, cuộc sống như rơi vào viên kẹo bông mềm, lăn qua lăn lại, chạm vào đâu cũng thấy mềm mại và ngọt ngào.
Nam Thành bước vào tháng Mười một, cái mát mẻ của mùa thu dần bị thay thế bởi hơi lạnh ẩm ướt, trong gió biển quyện chút se lạnh của chớm đông. Ánh trời chiều cuối thu chiếu qua ô cửa sổ rọi những tia nắng vàng vào phòng ngủ, cả không gian ấm áp sáng bừng.
Khương Cách ngồi ở mép giường ngắm nhìn dáng hình cao lớn của người đàn ông đang đi qua đi lại giữa phòng ngủ và phòng thay đồ. Cho dù không mặc quân phục trên người anh vẫn hiển hiện dáng dấp của một quân nhân, tác phong làm việc gọn gàng, quần áo trong vali đã được gấp ngay ngắn thẳng thớm.
Bé con còn chưa chào đời, với phương châm mưa dầm thấm đất, Quý Tranh đã cho bé con trong bụng một chương trình giáo dục tiền sản quân sự hóa.
Bọn họ sắp xếp hành lý, là chuẩn bị cùng nhau… đi bộ đội.
Cuộc thi bắn súng quốc tế được tổ chức giữa quân đội các nước sẽ diễn ra ngay sau Tết Nguyên đán. Đây là sự kiện quốc tế mà đơn vị hết sức coi trọng, trước đây khi Quý Tranh chưa tham gia, quân đội trong nước hiếm khi giành được huy chương vàng ở các giải đấu quốc tế, về sau Quý Tranh đã giúp phá vỡ cục diện bế tắc này. Đối với đơn vị mà nói, Quý Tranh là niềm hi vọng đồng thời cũng là người thắp lên ngọn lửa hi vọng. Anh vừa phải chuẩn bị cho cuộc thi vừa phải phụ trách huấn luyện cho các binh sĩ đặc công tham gia thi đấu khác, khoảng thời gian này, anh bận rộn đến mức chân không chạm đất.
Chương trình học trong học kỳ này của Khương Cách kết thúc vào tháng Mười một, để tránh cho Quý Tranh phải tất tả chạy ngược chạy xuôi, trong thời gian nghỉ sinh Khương Cách sẽ ở cùng với Quý Tranh trong đơn vị.
Quý Tranh là sĩ quan, cấp bậc quân hàm đã đạt tiêu chuẩn có thể mang theo gia quyến. Hơn nữa Quý Tranh còn là nhân tài được tổ chức rất mực coi trọng, sinh hoạt cá nhân của anh cũng được hưởng đãi ngộ đặc biệt, chuyện Khương Cách đi theo vào đơn vị chẳng mấy chốc đã được phê chuẩn.
Sau khi nhận được sự phê duyệt, tranh thủ buổi chiều đơn vị có buổi huấn luyện dã ngoại đặc biệt, Quý Tranh quay về đón Khương Cách.
Trong bụng rục rịch cử động, Khương Cách hơi cúi đầu xuống, đặt tay lên xoa xoa. Quý Tranh đang hoàn tất việc thu dọn hành lý, nhác thấy động tác của Khương Cách, anh ngước mắt nhìn sang.
Khương Cách mặc một chiếc váy cotton màu sáng, bên ngoài khoác áo len. Trong thời gian mang thai, cơ thể Khương Cách trải qua một loạt thay đổi, làn da của cô trắng nõn mịn màng hơn, những đường nét trên khuôn mặt vốn xinh đẹp càng trở nên dịu dàng thoát tục không vướng bụi trần.
Lúc Quý Tranh thu dọn hành lý, thỉnh thoảng anh lại ngước mắt lên nhìn Khương Cách. Mỗi khi anh nhìn cô, cô dường như đang chờ đợi, vẫn luôn chờ đợi, ánh mắt hai người giao nhau, lặng lẽ nhìn nhau. Nụ cười hé nở trên môi quyện trong mùi hương thoang thoảng mê hoặc lòng người, khắp phòng ngủ tràn ngập sự ngọt ngào.
Kéo khóa vali lại, Quý Tranh bước đến giường ngồi xuống bên cạnh Khương Cách. Bàn tay anh úp lên tay Khương Cách, vừa mới đặt lên, bé con trong bụng dường như cảm nhận được, giơ chân lên đá.
Cả hai vợ chồng đều cảm nhận được động tác nho nhỏ của sinh mệnh mới này, đáy lòng mềm mại tan chảy.
“Thật là nghịch ngợm.” Quý Tranh chống hai tay bên hông Khương Cách, cúi đầu hôn nhẹ cái bụng nhô lên của cô. Cử động của thai nhi bắt đầu từ giữa thai kỳ, hiện giờ đã là giai đoạn cuối của thai kỳ, thế nhưng mỗi lần bé con trong bụng rục rịch, đôi ba mẹ tân binh vẫn hào hứng xúc động vô cùng.
Nhận xét này của Quý Tranh xuất phát từ việc tổng hợp những dấu hiệu bé con truyền ra, Khương Cách mang thai không bị nôn nghén nhiều cũng không gặp phải các triệu chứng thai hành. Thời gian đầu bé con rất ngoan ngoãn, không ngờ đến giai đoạn sau, nhóc con bày đủ trò nghịch ngợm, có khi nửa đêm còn lăn lộn đá cho Khương Cách tỉnh giấc.
Khương Cách áp tay lên mặt Quý Tranh, đôi mắt sáng ngời ý cười, cô cất giọng dịu dàng: “Bà nội nói hồi bé anh rất ngoan.”
Quý Trang ngước cổ hôn lên môi cô, chóp mũi hai người chạm nhau, anh cười trêu: “Vậy là nhóc con giống em đúng không? Dì út nói lúc nhỏ em rất nghịch ngợm.”
Trong mắt chỉ có đối phương, cả hai mỉm cười.
Thời gian vẫn còn sớm, Quý Tranh và Khương Cách lên giường. Hiện giờ tư thế nằm khiến Khương Cách không được thoải mái lắm, hai người bèn ngồi tựa vào đầu giường, Khương Cách dựa vào lòng anh, ngón tay anh đan vào tay cô, Khương Cách vừa vuốt ve những vết chai trên ngón tay anh vừa tán gẫu.
“Không biết là con trai hay con gái?” Trước giờ cả hai chưa từng thảo luận về giới tính của đứa trẻ, họ không có kỳ vọng đặc biệt nào về giới tính của con mà chỉ cảm thấy vô cùng hiếu kỳ.
Bất luận là trai hay gái, hai vợ chồng đều thích. Con trai có thể mang đến cho họ niềm hạnh phúc thuộc về con trai, con gái cũng thế. Vì vậy Khương Cách không hỏi anh muốn con trai hay con gái, mà bảo anh đoán giới tính, đây là trò chơi thân mật nho nhỏ giữa hai vợ chồng.
“Em muốn đánh cuộc không?” Quý Tranh cười hỏi.
“Dạ.” Khương Cách gật đầu, ngước đôi mắt trong vắt nhìn anh: “Ai thắng, người đó sẽ đặt tên cho con.”
Khương Cách nói xong, Quý Tranh bật cười, gật đầu đáp: “Được. Em đoán trước đi.”
Khương Cách nhìn xuống bụng mình, bé con trong bụng dường như cũng đang tương tác với cô, lúc cô ngắm nghía, bé con chọc vào bụng cô một cái, bàn tay nhỏ gồ lên trên bụng mẹ. Khương Cách cảm nhận được rất rõ sức lực của sinh mệnh kỳ diệu này: “Em đoán là con gái.”
Nói xong, Khương Cách bổ sung thêm một câu: “Xuất phát từ trực giác của một người mẹ.”
Quý Tranh khẽ cười nhìn cô, rồi nhìn xuống chiếc bụng tròn trịa: “Vậy thì anh đoán đây là con trai.”
“Vậy anh đã nghĩ sẽ đặt tên gì chưa?” Khương Cách hỏi. Hai người, một đoán con trai, người còn lại đoán con gái, vừa khéo để chọn tên.
“Em thì sao?” Quý Tranh hỏi ngược lại.
Khương Cách khẽ nhướng mày: “Em không nói đâu.”
Lần đầu tiên Quý Tranh không chiều theo Khương Cách, anh cười hôn tóc cô: “Chờ anh thắng, anh sẽ cho em biết.”
Khương Cách trái lại hơi không phục: “Nói không chừng là em thắng đó.”
“Vậy thì anh sẽ biết em đặt tên con là gì.” Quý Tranh cười mãn nguyện, tựa như bất luận là thắng hay thua, anh đều rất vui vẻ.
Đây là những gì mà một đứa trẻ chào đời đã mang đến cho người làm cha.
Khương Cách thoáng ngây người, cuối cùng ôm lấy anh, lẩm bẩm: “Anh thật sự rất dễ thỏa mãn.”
Quý Tranh vốn dĩ chính là người dễ thỏa mãn, sau khi ở bên Khương Cách, dường như có gặp phải sóng gió gì trong cuộc đời, chỉ cần có cô đứng cạnh anh, anh đều cảm thấy hạnh phúc đủ đầy.
Ngồi trên giường nghỉ ngơi mười lăm phút, Quý Tranh xách hành lý, dắt Khương Cách xuống lầu. Cất đồ đạc vào cốp xong, Quý Tranh lái xe chở Khương Cách tới quân khu Nam Thành.
Sau khi kết hôn với Khương Cách, Quý Tranh vẫn nằm trong vùng bí mật, nhưng tên của Khương Cách đã phủ sóng khắp quân khu. Thời điểm Khương Cách xuất hiện công khai lần đầu, tin tức Quý Tranh kết hôn với nữ minh tinh Khương Cách đã gây chấn động toàn quân. Trong quân đội không ít binh sĩ biết Khương Cách, trước kia Khương Cách là nữ thần của bọn họ, bây giờ còn là chị dâu xinh đẹp của bọn họ, nói gì đi nữa quan hệ cũng gần gũi thân thiết hơn trước kia rất nhiều, ai nấy đều tíu tít gọi ‘chị dâu’, gọi đến niềm nở ân cần.
Căn phòng trong ký túc xá của Quý Tranh vốn là phòng đơn, nhưng phòng ốc quá nhỏ, trước khi Khương Cách đến, Cao Viễn đã đặc biệt phê duyệt một căn hộ có một phòng ngủ một phòng khách khác cho bọn họ. Tuy vẫn không rộng hơn được bao nhiêu nhưng có đầy đủ vật dụng cần thiết và đặt biệt có một gian bếp nhỏ để nấu nướng, đồ đạc trong quân đội đều được dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ, hai vợ chồng son ở cũng đủ dùng.
Hơn nữa, gian phòng nằm gần tòa nhà văn phòng quân khu, vừa yên tĩnh lại an ninh.
Xe ngừng trước khu nhà ở quân đội, Quý Tranh xuống xe mở cửa cho Khương Cách rồi đỡ cô xuống. Sau khi Khương Cách đứng vững, anh đi vòng ra cốp sau bắt đầu lấy hành lý.
Khương Cách là phụ nữ mang thai, đồ đạc của cô được Quý Tranh xếp vào mấy chiếc vali lớn, ngoài ra còn vài túi nhỏ đựng đồ lặt vặt khác, cốp xe đầy kín.
Bây giờ bụng Khương Cách to, eo có phần không chịu nổi, cô chống tay đỡ hai bên hông rồi đi ra phía sau xe xem có thể giúp được gì không. Vừa mới đi được hai bước đã nghe thấy tiếng bước chân truyền tới từ cách đó không xa.
“Chị dâu!” Thẩm Văn gọi to.
Nghê Ngạn đang đi tới, đạp một cái vào mông cậu ta, bắt bẻ: “Đội trưởng ở đó, sao cậu không gọi đội trưởng trước hả?”
Thẩm Văn xoa chỗ mông bị đạp, lý sự: “Em nhìn thấy chị dâu trước, bụng chị ấy to như vậy, nhìn một cái là thấy ngay.”
Hai người lao vô trận chiến đấu võ miệng, Khương Cách quay đầu lại nhìn, khẽ nở nụ cười.
Có lẽ khi mang thai nội tiết tố có sự thay đổi nên thần sắc và tính cách của Khương Cách dịu dàng hơn bình thường rất nhiều, sự sắc bén trước đây không còn sót lại chút gì, giờ đây quanh cô vương vít sự thư thái nhẹ nhàng.
Đây chính là ánh sáng thiên tính của người mẹ.
Tuy nhiên, khi ánh sáng thiên tính này chiếu xuống Khương Cách, dù chiếc bụng to tròn, cô vẫn vô cùng xinh đẹp. Mấy anh em đã đi theo Quý Tranh lâu như vậy, chứng kiến anh yêu đương rồi kết hôn, trong lòng ai nấy đều vui vẻ hồ hởi.
Ngoại trừ Thẩm Văn, Nghê Ngạn ra, Lý Khả và Triệu Dã cũng nối đuôi tới. Sau khi Quý Tranh ngừng tham gia nhiệm vụ, Triệu Dã trở thành tay súng bắn tỉa của tiểu đội Thẩm Văn bọn họ. Hiện tại Triệu Dã đang được Quý Tranh huấn luyện, lần này cũng sẽ tham gia cuộc thi bắn súng quốc tế.
Bốn người bọn họ vừa mới đi huấn luyện dã ngoại xong, trên người toàn là bùn đất, mũ cởi ra móc ở cổ tay áo, mặt dính đầy thuốc màu, miệng cười toe toét lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp.
Người lính là vậy, tràn đầy năng lượng nhiệt huyết lại rắn rỏi kiên cường.
Huấn luyện dã ngoại đòi hỏi cường độ huấn luyện cực cao, kết thúc buổi tập, lính đặc công được phép nghỉ ngơi sau giờ cơm trưa. Bọn họ đang chuẩn bị đi ăn cơm thì nghe nói Quý Tranh và Khương Cách đã về đến, còn chưa kịp tắm rửa đã nháo nhào chạy ra xem có thể giúp được gì không.
Sau khi mấy người bọn họ đến, Khương Cách tự động đứng sang một bên, bốn tay lính đặc công thân thể cường tráng vạm vỡ, mỗi người xách một chiếc vali nhẹ hẫng như xách cục bông, cười nhe răng liến thoắng: “Để đó, để đó, để bọn em xách cho.”
Quý Tranh không khách sáo với bọn họ, anh cũng xách một túi hành lý, đóng cốp xe lại rồi dắt tay Khương Cách đi lên lầu.
“Đội trưởng, anh nhìn xem, anh đang ở trong quân khu, anh không thể để ý một chút được sao, bốn con cẩu độc thân đang ở đây, anh nỡ lòng nào nắm tay trước mặt bọn em làm cho bọn em bứt rứt khó chịu?” Triệu Dã vừa xách vali vừa giả vờ thở hổn hển từ phía sau nói vọng tới.
Quý Tranh buông tay Khương Cách ra, anh vòng tay ra sau đỡ hông cô, vừa đi vừa bình thản trả lời: “Anh không yên tâm để chị dâu cậu tự đi cầu thang một mình.”
“Rồi.” Triệu Dã đã hiểu, cậu ta là người thô kệch, chưa từng yêu đương, căn bản không biết phải chăm sóc người khác như thế nào. Hoặc là nói trung đội trưởng có thể cưới được nữ thần như thế, ngoại trừ vẻ ngoài đẹp trai còn phải biết dịu dàng thấu hiểu.
Thẩm Văn cười ha hả, húc vai Triệu Dã một cái: “Học được chưa?”
“Học được, học được.” Triệu Dã đáp liên tù tì.
Trong hành lang là tiếng cười nói của mọi người và cả tiếng vang vọng lại.
Lý Khả đi theo phía sau, vừa đi vừa nói: “Đội trưởng của các cậu còn chưa có ăn cơm đâu đấy, lát nữa chúng ta cùng đến nhà ăn đi.”
“Anh chị nhất định phải đến nhà ăn đó, nghe nói chị dâu sẽ tới, hôm nay nhà ăn sẽ nghiên cứu mỗi ngày một món mới.” Nghê Ngạn nói đoạn không quên bổ sung: “Còn đặc biệt làm riêng thức ăn giàu dinh dưỡng cho chị dâu.”
Khương Cách vào quân khu không giống như đi tòng quân, mà trái lại giống như linh vật của quân đoàn.
Khương Cách nghe bọn họ nói, vừa đi vừa cười đáp: “Được.”
Sau khi đặt đồ đạc xuống, bốn người liền hỏa tốc chạy về ký túc xá tắm rửa thay quần áo. Quý Tranh sửa soạn lại giường ngủ để Khương Cách nghỉ ngơi một lát, anh tranh thủ thời gian cô chợp mắt, sắp xếp ngăn nắp mọi vật dụng trong phòng.
Căn phòng hơi nhỏ, đồ dùng trong quân đội cũng đơn sơ, nhưng nơi này có thể che chắn gió mưa, không nóng không lạnh, còn có thể được nhìn thấy Quý Tranh mỗi ngày, đó chính là một mái nhà nhỏ.
Sau khi thu dọn đồ đạc xong, Khương Cách và Quý Tranh đi đến nhà ăn của quân khu.
Nhà ăn quả nhiên đã đổi món mới, lúc hai vợ chồng tới, mọi người đã yên vị. Khương Cách vừa bước vào, các binh sĩ đồng thanh hô to.
“Hoan nghênh chị dâu đến quân khu!”
Bọn họ đều là những chàng trai căng tràn nhiệt huyết, âm thanh hét to dõng dạc tựa hồ làm rung chuyển cả nhà ăn, Khương Cách giật mình đứng ngẩn ra giây lát, sau đó nhoẻn miệng cười, Quý Tranh cũng cười lắc đầu. Cao Viễn lật đật phất tay bảo bọn họ dừng vỗ tay rồi dẫn Khương Cách và Quý Tranh đến bàn dành cho cán bộ.
“Cô không sao chứ?” Cao Viễn nhìn Khương Cách, nghĩ tới vừa nãy cô bị giật mình, nên ông cảm thấy hơi lo lắng. Ông vốn chỉ định chào đón đơn giản, không ngờ lại làm cô hoảng sợ. Đây là phụ nữ mang thai đó, không được phép có bất kỳ sơ suất nào.
Thật ra Khương Cách không có hoảng sợ chỉ là không kịp phản ứng, cô lắc đầu nói: “Không sao ạ.”
Khi Khương Cách ngồi xuống, các binh sĩ trong nhà ăn đều quan sát tình hình bên này, nghe thấy cô nói không sao, bọn họ cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đây là lần đầu tiên các binh sĩ tiếp xúc gần gũi với Khương Cách, bọn họ đều tưởng rằng những mỹ nhân xinh đẹp như vậy thường nũng nịu khó gần, nhưng Khương Cách hoàn toàn không giống vậy. Sau khi ngồi xuống, cô bắt đầu ăn cơm rất thoải mái, sự bình dị của cô khiến sự ngại ngùng của họ tan biến, bầu không khí sôi động trở lại, mọi người vui vẻ cầm đũa lên ăn cơm.
‘Cùng nhau ăn bữa cơm’ mang đến cho người ta không khí rất ấm cúng dễ chịu, những món ăn dành cho thai phụ do nhà ăn làm vô cùng ngon miệng, cân đối về dinh dưỡng, đầy đủ sắc hương vị, Khương Cách ăn đến thỏa mãn. Các binh sĩ ăn như hổ sói, Khương Cách không theo kịp tốc độ của bọn họ, đến cuối cùng, trong nhà ăn chỉ còn lại Quý Tranh đang chăm chút cô.
Khương Cách ăn xong miếng cơm cuối cùng, Quý Tranh lấy khăn giấy lau khóe miệng cho cô, hỏi: “Em ăn no chưa?”
Khương Cách gật đầu, nhìn thoáng qua nhà ăn trống trơn: “Tối nay anh còn phải làm gì không?”
Quý Tranh lắc đầu: “Không có.”
Anh dọn mâm cơm, dẫn Khương Cách đến bồn rửa rửa tay, hai người rời khỏi nhà ăn đi về phía khu nhà ở. Quân khu của binh chủng đặc công nằm ở ngoại ô Nam Thành, kề núi, nhiệt độ thấp hơn trong nội thành.
Nhưng sau khi ăn cơm xong, Khương Cách vừa mới đi ra khỏi cửa Quý Tranh đã quấn kín khăn quàng vào cổ cô, gương mặt nhỏ nhắn chỉ còn lộ ra đôi mắt, cùng với cái bụng to tròn xoe giống như chim cánh cụt, cũng không tính là lạnh.
Nhà ăn cách khu ký túc không xa, nhưng hai người cũng không vội đi về, doanh trại về đêm yên tĩnh lạ thường, chỉ khi đi ngang qua thao trường và khu nhà ở tập thể mới nghe thấy tiếng hò hét của các binh lính.
Cho dù cường độ huấn luyện ban ngày cao như vậy nhưng bọn họ vẫn tràn đầy năng lượng.
Trên sân bóng rổ vẫn còn có người đang chơi bóng, nhìn thấy Khương Cách và Quý Tranh đi tới, mấy binh sĩ trên sân reo to: “Chị dâu, vào chơi bóng đi!”
Cú ném bóng vào rổ lần trước của Khương Cách vẫn còn được mọi người xuýt xoa nhắc lại đến tận bây giờ. Thấy Quý Tranh và Khương Cách, bọn họ không gọi Quý Tranh mà gọi Khương Cách.
Khương Cách bật cười, Quý Tranh bên cạnh cũng cười chịu thua, Khương Cách chỉ vào bụng mình, nói: “Đợi qua một thời gian nữa lại chơi.”
Các binh sĩ trên sân cười phá lên, Quý Tranh vẫy tay tạm biệt mọi người rồi dẫn Khương Cách rời đi.
Đi dạo sau bữa tối vừa dễ chịu lại thư thái, Khương Cách được Quý Tranh nắm tay thả bước chầm chậm men theo con đường mòn, cô nói: “Lẽ ra không nên đến đơn vị vào lúc này.”
Nghe thấy cô nhỏ giọng lẩm bẩm, Quý Tranh cúi đầu ghé sát vào, cười hỏi: “Em nói gì thế?”
Khương Cách ngước mắt nhìn anh, nói lí nhí: “Cả doanh trại không có được mấy cô gái, em cảm thấy em sắp sinh con trai rồi.”
Nói như vậy, cô thua cuộc.
Nghe lý lẽ quanh co của cô, Quý Tranh không phản bác, anh bật cười, nhẹ giọng chiều chuộng: “Vậy em có muốn đánh cuộc lại một lần nữa không?”
Anh cho phép cô phá vỡ quy tắc.
Bóng đêm như nước, doanh trại rộng lớn trống trải, ngay cả nền trời đêm cũng mênh mông vô tận khác hẳn nội thành, ngắm nhìn trời sao lấp lánh, Khương Cách lắc đầu: “Em không đổi đâu.”
Nếu thật sự là con trai, anh sẽ đặt tên cho con, cô cũng sẽ rất vui.
Những ngày Khương Cách ở trong doanh trại có thể nói là vầng trăng được các vì sao vây quanh, toàn đơn vị chỉ có duy nhất một phụ nữ mang thai như vậy, cô thật sự trở thành linh vật. Nhà ăn thay đổi cách nấu cho cô, ban ngày Quý Tranh phải làm việc, cô ra ngoài đi dạo một mình, thỉnh thoảng chạm mặt mấy cậu lính đi ngang qua, bọn họ sẽ lẽo đẽo theo cô, chờ đến khi cô đi dạo xong sẽ đưa cô về đến tận cửa nhà.
Quý Tranh bận đến mức chân không chạm đất nhưng Khương Cách cũng không vì vậy mà cảm thấy buồn chán vô vị. Giai đoạn cuối của thai kỳ cô rất tham ngủ, tỉnh dậy đúng giờ ăn cơm, sau khi ăn cơm xong thì đi dạo, có đôi khi còn đi tìm Quý Tranh xem bọn họ huấn luyện bắn súng.
Sợ Khương Cách gặp nguy hiểm, Cao Viễn không cho cô xem trực tiếp ngoài sân tập. Trong tòa nhà văn phòng có một phòng làm việc vừa khéo có thể nhìn thấy sân tập bắn, ông bảo Khương Cách ngồi trong văn phòng và theo dõi qua ống nhòm.
Khi Khương Cách dùng ống nhòm quan sát thao trường, Quý Tranh cũng sẽ dùng ống nhòm ngắm nhìn cô vào lúc nghỉ ngơi giữa buổi tập. Ánh mắt giao nhau, Khương Cách vẫy vẫy tay, vận một thân đồng phục tác chiến anh tuấn Quý Tranh – chỉ tay vào ngực mình.
Cô đặc biệt thích Quý Tranh làm động tác này. Lính đặc công dũng mãnh táo bạo, xuất quỷ nhập thần, khi làm động tác này có một vẻ dịu dàng độc nhất. Tựa như toàn thân anh kiên cố không gì phá hủy nổi, chỉ còn duy nhất sự dịu dàng này dành riêng lại cho cô.
Những ngày đầu mùa đông âm thầm trôi qua trong tiếng súng và tiếng hô vang dội của những buổi huấn luyện, cuối tháng Mười hai, còn mười lăm ngày nữa là đến ngày dự sinh của Khương Cách, ông bà nội ở nhà lo lắng Khương Cách ở trong quân đội sẽ không được chăm sóc chu đáo nên sốt ruột gọi điện thoại bảo Quý Tranh đưa Khương Cách về nhà.
Quý Tranh không có cách nào xin nghỉ phép trong khoảng thời gian này, anh chỉ có thể về trước ngày dự sinh của Khương Cách một ngày. Vì lo lắng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, việc khám thai của Khương Cách đều được thực hiện tại bệnh viện quân khu, đến khi sinh con cũng sẽ sinh ở bệnh viện của quân khu. Như vậy cho dù Khương Cách có chuyển dạ đột ngột, Quý Tranh cũng có thể lập tức chạy tới đồng hành cùng cô vượt cạn.
Cuộc sống trong quân đội rất nhàn nhã thoải mái, nhưng mọi người trong nhà lại lo lắng đến mất ăn mất ngủ, Khương Cách và Quý Tranh đã bàn bạc, dự định Quý Tranh sẽ đưa cô về sau khi hoàn tất buổi tập huấn vào thứ sáu tới.
Trong khoảng thời gian này, Khương Cách vẫn luôn thèm ngủ. Ngày nào Quý Tranh cũng thức dậy trước năm giờ rưỡi sáng để đi tập luyện, trước khi ra khỏi cửa anh đều hôn cô. Thường ngày Khương Cách đều ngủ rất sâu nhưng hôm nay lại thình lình tỉnh giấc.
Quý Tranh ngồi ở mép giường cúi người khẽ hôn lên má cô, phòng ngủ ấm áp ngăn lại cái lạnh trước khi mặt trời ló dạng của mùa đông.
“Sao em lại thức dậy?”
Khương Cách vừa mới tỉnh giấc, đầu óc vẫn còn đang mơ màng, cô giơ tay ôm lấy Quý Tranh, mắt nhắm mắt mở tố cáo: “Đá em.”
Bé con trong bụng lại nghịch ngợm.
Khương Cách còn chưa tỉnh hẳn, lúc nói chuyện giọng mềm như bông. Đáy lòng Quý Tranh tan chảy, anh hôn lên trán cô: “Em ngủ thêm một lúc nữa đi, chút nữa gặp nhau ở nhà ăn.”
Buổi sáng, sau khi hoàn thành xong bài huấn luyện, Quý Tranh sẽ ăn sáng với các anh em trong quân khu. Nhà ăn có giờ giấc cố định, cô cũng sẽ có mặt đúng giờ.
“Hôm nay anh vẫn ở sân huấn luyện bắn súng sao?” Khương Cách vẫn ôm chặt lấy anh, giương mắt hỏi.
“Ừm.” Quý Tranh nói: “Em có thể quan sát anh trong văn phòng.”
Nghĩ đến việc Quý Tranh nhìn mình qua ống nhòm, Khương Cách mỉm cười rồi nhắm tịt mắt lại: “Dạ, hôm nay e sẽ ngắm anh từ sáng đến tối.”
Cô thu cánh tay lại, hơi thở dần trở nên đều đặn. Tiếng còi báo thức vang lên bên tai, những bài huấn luyện khô khan đơn điệu dường như bởi vì một câu nói của cô mà trở nên ấm áp ngọt ngào.
Quý Trang đưa tay vén tóc cô ra sau tai, khẽ mỉm cười rồi đứng dậy rời đi.
Bảy giờ sáng, Khương Cách thức dậy, rửa mặt xong cô đi ra phòng khách. Trong phòng khách có mấy chiếc vali đã được dựng sẵn ở đó. Hôm qua cô đi ngủ sớm, mấy cái này đều do Quý Tranh thu dọn. Chiều nay, cô và Quý Tranh sẽ phải mỗi người ở một nơi.
So với khoảng thời gian phải tạm xa nhau nửa năm trước kia, mười mấy ngày lần này vốn không có gì to tát, nhưng con người là vậy, được ủ trong mật ngọt quá lâu, đột nhiên bị vớt ra, ít nhiều sẽ cảm thấy hụt hẫng.
Khương Cách thay quần áo rồi đi đến nhà ăn, ăn sáng với Quý Tranh. Sau khi ăn sáng xong, cô đi ngay đến văn phòng.
Bước vào đông, khí hậu ở Nam Thành trở nên ẩm ướt và lạnh lẽo, lúc hít thở cứ như đang hít hơi lạnh. Nhưng hôm nay nắng rất đẹp, tất cả hơi nước trong không khí dường như đã bị bốc hơi đi hết, thời tiết bỗng khô ráo và ấm áp.
Mặt trời rọi vào văn phòng, khung cảnh biến ảo theo nhịp điệu nhảy múa của những vạt nắng vàng óng ả, Khương Cách cầm ống nhòm quan sát bãi tập bắn, chốc tỉnh táo chốc lại mơ màng thiếp ngủ, cứ như vậy trải qua một ngày cuối cùng ở bên Quý Tranh.
Buổi huấn luyện của Quý Tranh hôm nay sẽ kết thúc lúc sáu giờ chiều. Hiện tại đã hơn năm giờ rưỡi. Mùa đông, ngày ngắn đêm dài, mặt trời đang từ từ chìm vào đường chân trời, sắp lặn xuống núi. Sau khi huấn luyện xong một vòng thực hành bắn mục tiêu bay thấp, Quý Tranh nghỉ ngơi giây lát, chờ đến khi hoàn tất vòng cuối cùng thì buổi tập hôm nay sẽ kết thúc.
Trong khoảnh khắc nghỉ ngơi ngắn ngủi, Quý Tranh lấy ống nhòm nhìn về phía tòa nhà văn phòng ở đằng xa. Tầm mắt của anh tập trung chính xác vào cửa sổ văn phòng trên tầng sáu, đường ngắm cũng chuẩn xác bắt được Khương Cách đang ở bên cửa sổ.
“Đội trưởng, hôm nay chị dâu sẽ đi sao?” Triệu Dã hỏi.
Trong lúc huấn luyện, mỗi khi có thời gian rảnh rỗi Quý Tranh đều dùng ống dòm ngắm nhìn Khương Cách. Hành động nhỏ này ẩn chứa một sự lãng mạn khôn tả, đám cẩu độc thân bọn họ đều câm nín chết lặng.
“Ừ.” Quý Tranh nhìn Khương Cách trên mặt kính, đáp một tiếng. Lúc anh vừa nhìn sang, Khương Cách dường như không nhìn anh, cô đang cúi đầu nhìn vào bụng mình.
“Đội trưởng, anh đã nghĩ ra tên của em bé chưa?” Thẩm Văn đề nghị: “Nếu chưa nghĩ ra, bọn em sẽ tập trung trí tuệ thử xem sao.”
Thẩm Văn vừa dứt lời, Nghê Ngạn lập tức quăng ra một ý kiến rất gợi đòn: “Chi bằng gọi luôn là Quý Văn đi.”
Nghê Ngạn nói xong, Thẩm Văn lập tức nhìn ra được bộ mặt bỉ ổi của cậu chàng, một cước đạp qua, Nghê Ngạn linh hoạt né tránh, Thẩm Văn tức giận nhào tới quyết tóm cậu ta bằng được. Nghê Ngạn đánh cận chiến không bằng Thẩm Văn, loáng cái đã bị tóm, cậu chàng cuống quýt xin tha, Thẩm Văn hầm hè: “Cậu muốn tôi kêu đội trưởng là ba hả?”
“Làm con trai của đội trưởng thì có gì không tốt chứ?” Nghê Ngạn cất giọng ngâm nga: “Ba là sĩ quan, mẹ là minh tinh, trong nhà lại có tiền, có thể làm con trai của đội trưởng là kiếp trước cậu đã giải cứu cả giải ngân hà đó.”
Thẩm Văn nghe cậu chàng nói vậy, mặt nghệch ra thật thà ngẫm ngợi. Lợi dụng lúc cậu ta mất thần hồn, Nghê Ngạn chạy vọt đi. Thẩm Văn mắng to một tiếng rồi quay phắt qua định tìm Quý Tranh phân xử nhưng lại nhìn thấy vẻ mặt của Quý Tranh có gì đó là lạ.
“Đội trưởng?” Thẩm Văn nhìn thoáng qua văn phòng cửa sổ, hỏi: “Có chuyện gì vậy anh?”
Bên trong ống nhòm, Khương Cách chống tay lên bệ cửa sổ, cô không dùng ống nhòm mà nhìn thẳng về hướng của anh, cuối cùng, cô chỉ vào bụng mình.
Thẩm Văn cảm nhận được tinh thần và thân thể Quý Tranh căng cứng lại trong chớp mắt. Khi người đàn ông căng thẳng, thần thái trở nên nghiêm nghị lạnh lùng. Thẩm Văn nổi gai ốc khắp người. Cậu ta lo lắng, sốt ruột gọi lại lần nữa: “Đội trưởng?”
Quý Tranh đưa ống nhòm cho cậu, nói: “Khương Cách sắp sinh rồi.”
Vừa dứt lời, dáng người cao lớn lao nhanh về phía văn phòng.
Nghe Quý Tranh bỏ lại một câu như vậy, mấy binh sĩ đứng sững người hồi lâu, Nghê Ngạn là người đầu tiên hoàn hồn lại, sau một tiếng ‘trời’, mấy mặt nhìn nhau rồi hớt hải co giò chạy theo Quý Tranh.
Tim Quý Tranh đập dồn dập nhưng không phải do anh chạy quá nhanh, hai mươi tuổi anh đã vào đơn vị đặc công, mỗi ngày đều phải trải qua những bài huấn luyện ma quỷ vô cùng khắc nghiệt, chạy tốc độ cao trong quãng đường ngắn như vậy không thể làm tim anh đập nhanh thế này.
Anh lao vọt vào tòa nhà, phóng lên căn phòng Khương Cách đang đợi.
Khương Cách chuyển dạ sớm hơn ngày dự sinh mười lăm ngày, kỳ thật lúc chiều cô thấy bụng hơi lâm râm đau nhưng sau đó hết ngay nên cô cũng không để ý lắm.
Nhưng vừa rồi, cơn đau đột nhiên tăng lên gấp nhiều lần, cảm giác đau đớn ập đến, Khương Cách nằm bò trên bàn, nhất thời không gượng dậy nổi. Cùng lúc đó, cô cảm nhận được sự lạnh toát giữa hai chân mình.
Sau khi ý thức được chuyện gì đang xảy ra, Khương Cách giương mắt nhìn về phía cửa sổ, trên bãi tập bắn đằng xa, tốp năm tốp ba các binh sĩ đang nghỉ ngơi, Quý Tranh đang dùng ống nhòm nhìn về phía bên này.
Khương Cách tựa hồ không đứng nổi, cô chống tay vào bệ cửa sổ, ra hiệu cho Quý Tranh. Quý Tranh thoáng sững người nửa giây, sau khi định thần lại, anh tức tốc chạy ngay sang bên này.
Khương Cách lại nằm sấp xuống bàn, cô hít một hơi thật sâu để giảm bớt cơn đau, dường như chưa đến một giây sau, cánh cửa văn phòng bị đẩy bật ra, Quý Tranh xuất hiện ở cửa.
Nhìn thấy Khương Cách rồi, tim Quý Tranh vẫn đập loạn xạ nhưng vẻ mặt của anh lại bình tĩnh vô cùng, đáy mắt đen láy như biển cả vô tận.
“Khương Cách.” Anh chạy tới, quỳ một gối bên cạnh Khương Cách.
“Hình như em sắp sinh rồi.” Khương Cách thều thào.
Quý Tranh không nói gì, anh gật đầu, bế Khương Cách lên. Cơn đau tới rất nhanh, sắc mặt cô tái nhợt, tim Quý Tranh đập thình thịch, anh cúi đầu hôn trán cô: “Chúng ta đi bệnh viện.”
Nói xong, Quý Tranh bế Khương Cách ra khỏi văn phòng.
Vừa bước ra cửa, một đám lính đặc công cũng đã nối gót theo tới, nhìn thấy cảnh tượng này ai nấy đều đã hiểu. Nghê Ngạn phản ứng nhanh nhất, hét toáng lên: “Triệu Dã, đi lấy xe!”
Thẩm Văn cũng la to với mấy người đến sau: “Mọi người tránh ra, tránh ra!”
Cảnh tượng trong hành lang rối loạn thành một nùi, Cao Viễn cũng chạy tới, nhìn thấy Quý Tranh bế Khương Cách rời đi, Cao Viễn sửng sốt, có người nói với ông: “Chị dâu sắp sinh rồi.”
Cao Viễn định thần lại, vội vàng gọi điện cho bệnh viện quân khu.
Hiệu suất làm việc của quân nhân luôn nhanh chóng, mạnh mẽ. Sau khi được bế lên xe, Khương Cách tức tốc được chưa đến bệnh viện quân khu.
Khương Cách sinh con đầu lòng, có thể coi là một trận chiến khá cam go, nhưng cô không có cảm giác nào khác ngoài đau đớn. Có thể do sự việc xảy ra quá đột ngột, cô vẫn chưa kịp phản ứng.
Cổ tử cung của Khương Cách mở rất nhanh, sau khi được đưa đến bệnh viện, bác sĩ sản khoa kiểm tra sơ bộ sau đó lập tức đẩy cô vào phòng sinh.
Quý Tranh đứng bên băng ca, cúi nhìn Khương Cách trên xe.
Trán Khương Cách rịn mồ hôi, có lẽ do đau hoặc vì hồi hộp, nhưng so với cô, sắc mặt Quý Tranh còn kém hơn. Anh mặc đồng phục chiến đấu, ngũ quan anh tuấn bị ánh đèn hành lang nhuộm bên sáng bên tối phủ một tầng bóng mờ, chân mày nhíu chặt, ánh mắt căng thẳng lo lắng.
Khương Cách giơ tay lên, ngón tay vuốt nhẹ giữa hai đầu chân mày của anh, cười nói: “Anh căng thẳng gì chứ?”
Đầu ngón tay lạnh lẽo của người con gái giống như dây leo ôm ấp trái tim anh, nhịp tim của Quý Tranh tựa hồ chậm lại. Anh dần bình tĩnh nắm lấy tay cô, cúi đầu hôn ngón tay cô, dịu dàng nói: “Không có, anh không có căng thẳng.”
Khương Cách phì cười rồi được đẩy vào phòng sinh.
Bảy giờ tối, màn đêm buông xuống, tiếng khóc ‘oa oa’ chào đời của bé con như một chùm sáng rực rỡ bừng lên trong bóng đêm.
Bệnh viện quân khu đèn đuốc sáng choang, đứa con đầu lòng của Khương Cách và Quý Tranh chào đời, được đặt tên là Nhiên.