[Đm] Chàng Trai Quàng Khăn Đỏ
Chương 18
Thấm thoát đã lết qua 3 tháng!
Aaaaa!!!
Xuyên suốt 3 tháng qua, bạn nhỏ Hữu Bân đã làm những việc gì nào!
– Ăn bám.
– Ăn hại.
– Ăn vạ.
– Ăn táo.
– Ngủ sáng.
– Ngủ trưa.
– Ngủ chiều.
– Ngủ đêm.
Chà! Có câu “Ăn được ngủ được thành tiên.” mà ta! Mà… hình như sai sai.
Kệ đi, đây gọi là sự phá cách! Mở đầu cho thế hệ mới!
“Sói ca! Mai đi đâu chơi giờ?”
“Ngươi quên mai ta lên núi à?”
…..
“Chết thật, Hữu Bân, anh lại giận tôi cái gì nữa?”
Hắn tay một đè bụng nén cười, tay kia lay lay bả vai của người phụ nam tội nghiệp đang ngồi lì góc tường.
“Anh hỡi … hãy vui bên người mà anh … anh đã chọn. Hãy thôi bên nhau làm dằn vặt từng tháng năm. Đừng thương hại em nữa, cho em hai chữ yên bình….”
“Ta có sống ở đó mãi đâu. Tầm tháng rưỡi về với ngươi. Ngươi có thể lên thăm ta mà?” – Hắn cố gắng lay lay bả vai cún con, mong vớt vát được chút tinh thần.
Lấy hai tay bịt tai mình lại, Vi Hữu Bân lắc đầu kịch liệt! Hai mắt nhắm nghiền! Hai mày cau lại! Môi méo xẹo!
Đây là bản mặt của cháu nhỏ bị táo bón lâu ngày chứ giận dỗi cái gì hả cháu nhỏ!!
Cứ dỗi một lúc lâu, không thấy động tĩnh gì, quay lại liền thấy hắn ngồi vắt chéo chân, nghiêng đầu nhìn thế giới bên ngoài, chốc chốc lại chép miệng.
“Này, Sói ca, anh làm sao thế?” – Hữu Bân mon men đi tới, từ phía sau âu yếm vòng hai tay qua cổ hắn.
“Hôm nay là ngày cuối, ngươi cứ giận dỗi như vậy, ta đi không yên lòng.”
Hữu Bân chà chà cái má phúng phính với má hắn.
“Hứ, là do anh hết chứ!?”
Hắn quay ra đối mặt với cậu, dang hai tay chờ cậu nhào vào lòng.
Hai người ôm nhau thắm thiết như keo dinh chuột….
Đẳng Tước tựa cằm lên đỉnh đầu cậu.
“Đổ tội cho ta hẳn là nghề của ngươi? Hầy, thật muốn đem ngươi nhét vào bao mang lên núi…”
Hữu Bân cười khanh khách. Rúc sâu vào lòng hắn hơn.
Hắn đặt tay lên lưng cậu, vuốt vuốt lên xuống.
“Ta trên đó sẽ không được ăn thịt….”
“Hử? Lạ thế? Sao lại không được?” – Cậu cẩn thận nghiêng đầu rời đi vị trí cằm của hắn rồi mới dám ngước lên nhìn. Cậu sợ giống như lần trước đã húc cho hắn một cái.
“Hừm, sao nhỉ? Không có Bân Bân ở đó thì làm gì có thịt?”
…..
Giác quan thứ 6 mách bảo cậu sắp tới sẽ có chuyện không lành….
“Mẹ em nói, ăn thịt nhiều không tốt!”
Bàn tay to lớn của hắn như con lươn, khéo léo trườn vào trong áo cậu.
Hữu Bân nhột co dúm người lại.
“Nhưng mà, không ăn thịt nhiều sẽ gầy….” – Hắn nói xong, liền đem cậu bế bổng lên, đặt nhẹ nhàng lên giường.
Kế tiếp là một màn hôn nhau kiểu Pháp khiến con dân trào máu.
Hết cảnh hôn rồi đến cảnh nào, thì, các bạn nhỏ thân ái tự-nghĩ.
Chúng ta có quyền tự do mơ mộng.
______ ____
Ngay sáng sớm hôm sau, hắn đã chuẩn bị xong đồ đạc để đi.
Nhìn cái con cún miệng chảy dãi vẫn đang say ngủ kia, Thượng Đẳng Tước không nhịn được, đi đến đặt lên trán cậu chiếc hôn nhẹ.
Nhịn không được hôn thêm hai cái nữa vào hai má. Vẫn lí do nhịn không được liền nhằm ngay cánh môi vẫn còn sưng đỏ kia hôn tiếp.
“Đừng khóc… ta chỉ là đi tu luyện, không có đi chết.” – Ghé sát tai cậu, giọng nói ấm áp thì thầm.
Hữu Bân hai mắt nhắm chặt, nơi khóe mắt đã phiếm đỏ, lệ nãy giờ cứ tuôn
.
Xót xa, đưa tay gạt lệ mặn, hắn hôn thêm vài cái nữa rồi mới luyến tiếc rời đi.
“Em sẽ nhớ Tước ca nhiều lắm.”
“Cám ơn, cún con.”
Đẳng Tước sống mũi cũng cay cay, hắn có điểm thấy buồn cười, đến người mang danh nghĩa sinh thành, nữ hoàng ấy còn chẳng thèm chúc thằng con lấy một lời bình an thế mà chẳng khiến hắn mất lòng, nay cái con cún kia nói có vài lời đã khiến hắn nhộn nhạo.
Chỉ là đi sẽ về, chứ đâu phải lần cuối gặp mà đã đau lòng đến độ này?
Khi đã ngồi lên lưng ngựa, hắn vẫn ngoái ra sau, ngước lên, thấy chỗ cửa sổ, cún con dơ lên cái bảng có dòng chữ.
[SÓI CA CỨ LĂNG NHĂNG THỬ XEM, THIẾN →_→ .]
Đám tùy tùng bấm bụng nén cười.
Mặt hắn thì đỏ phừng phừng!! Cái con cún này! Mới giây trước xúc động dạt dào! Giờ thì không thương tiếc xé tan cảm xúc mà!
Phồng má, hắn lè lưỡi lêu lêu cậu.
Cậu cũng không kém, quay mông lại, ngoáy ngoáy chọc tức hắn.
Nắm chặt giây cương, hắn đã dồn tất cả quyết tâm để tiến lên phía trước, không chấp nhặt kẻ tiểu nhân, vì nếu chấp nhặt, hắn sẽ lún sâu vào, hùa theo Hữu Bân, sẽ lại làm ra cái trò vớ vẩn nào đó, nát hình tượng.
Thấy đoàn người đã mất dạng dưới ánh bình minh.
Vi Dung ngồi đằng sau cậu mới lên tiếng.
“Hôm bữa ngươi tính nói gì?”
Mắt vẫn nhìn về khoảng không nào đó, Hữu Bân nói.
“Em không đủ can đảm tự sát, muốn Mèo ca giết em.”
“Chuyện nhỏ. Tầm 4, 5 hôm nữa, đêm khuya qua phòng ta. Chú ý có người theo dõi.”
_____ _____ ________
Đã qua một ngày kể từ lúc hắn đến được nơi này.
“Hoàng tử, để sở hữu sức mạnh này. Cần phong ấn phần lớn yêu lực của ngài.”
“Biết rồi.” – Hắn vén áo, lộ ra tấm lưng rắn chắc.
Sau khi phong ấn xong, hắn thấy mình yếu, yếu, yếu đến không còn gì diễn tả, hiện tại so với Yến Vũ hay cái tên Mèo gia kia, hắn yếu hơn rất nhiều. Vừa mới lảo đảo, đã có tùy tùng đến đỡ lấy.
“Hiện tại ngài nên nghỉ ngơi. Bắt đầu từ tuần sau mới…”
“Ta tự biết. Im đi, ồn ào.”
Nói đến đây… Đầu hắn lại vang lên mấy tiếng lải nhải của kẻ ăn hại.
Chắc là, Hữu Bân của hắn vốn đã có tuyệt kĩ lắm mồm không gây ghét…
Tức là, cậu có nói suốt đêm suốt sáng thì ngoài nhức tai, hắn không thấy ghét chút nào, trái lại, còn thấy có chút dễ thương.
Còn lão già kia, à, còn tất cả kẻ khác, chỉ vài lời dư thừa đã khiến hắn chán ghét, nhức cả óc rồi.
“Hầy… mới có một ngày thôi mà…”
___________
.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!