[Đm] Hãy! Giữ Em Đi!
Chương 8
……
….
Trời thu tháng 8.
Từng làn gió vô tình hay cố ý làm bay tóc ai!
Trách gió vô tình hay người vô tâm?
Theo góc độ của một học sinh có thị lực 10/10 thì:
– Một cậu trai đáng yêu đang cúi mặt xuống nhìn phía dưới của mình, tóc cậu bay bay che đi ánh mắt đẫm lệ.
– Một cậu trai anh tuấn đứng tại chỗ rất suy tư.
Đây có phải là phân cảnh của một bộ phim lúc 8 giờ?
Khi mà nữ chính bị nam chính hiểu lầm chỉ biết đau đớn ngồi gục xuống mím chặt môi ngăn đi những giọt lệ….
Nam chính thì sao? Đau khổ lắm chứ!!! Anh ấy đang cố gắng ngăn đôi chân đang tính chạy đến nữ chính… ngăn đi vòng tay đang muốn ôm nữ chính……
Khá khen bạn nhỏ a!
Ahahaha!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Cho ta cười cái nhé!
Sự thật là:
Phắc!!!!! Sao chả hợp với văn cảnh gì hết vậy ???? Hả hả cái bà tác giả kia??? Có cảnh nào trong phim hai nhân vật đang hiểu lầm nhau thì cái quần lên ngôi không hả????? Hả?? Tại sao cái quần lại rách hả? Rách đâu chả rách lại rách…………!!!!!!!!!!!! Phắc!!!…. Cầu anh… Trúc Du . đừng đến đây… em sợ .. sợ lắm chứ cái cảm giác….nhục nhã này… Cầu anh Trúc Du à….. Em sợ… sợ anh đến rồi… tinh thần em sẽ bị vũ nhục nặng nề a!!!!….. Mất đi một lớp che chắn… gió…gió… thật vô tình a!! Sao lại hững hờ lợi dụng sơ hở….làm chỗ đó… rất lạnh a!!!!
Dương Lâm xấu hổ, ngồi bệt xuống, khép đùi lại để che đi thứ gì đó chúng-ta-đều-biết!
Hắn cũng biết điều-gì-đó-đã-xảy-ra thì dừng bước. Hắn đang đấu tranh tư tưởng mạnh mẽ… Có nên đến đỡ em ấy dậy không?…. Hay là cứ bơ em ấy… Sao có cảm giác rất xấu hổ khi nhận người quen thế này….. Anh sợ lắm cái cảm giác……
Thấy cảnh hay như vậy… càng lúc học sinh tụ tập lại đến xem càng đông mới chết mịa chứ!!!!!
Cái ánh mắt hiếu kì đó là sao??? Hả hả? Cái con bé kia? Mày đang mơ cái cảnh xa xôi ngõ nào vậy? Hả cả cái thằng đũy khi nữa? Mày lấy khăn tay ra lau nước dãi ở mắt mày làm gì???
Bao tiếng xì xầm được dịp trồi lên:
-” Ôi ô tớ khóc mất… không nghĩ là… ôi ô…”- Nữ sinh1.
Cái nền!!! Em gái a? Em nghĩ cái mịa gì?
-” Tớ không nghĩ là…. nó … lại có thể…Ôi ô..”- Nữ sinh 2.
Nó là cái gì??? Hả hả??
-” Thật cảm động sao lại có thể….huhuhuuu”- Gay sinh1.
Cái mịa gì??? Cái gì không thể hả ku?? Anh mày nói anh mày rách quần thì sao hả?? Quần anh làm bằng vải chứ không phải là kim cương nhé!! Nó rách anh mày ngồi xuống che không được hả hả??? Muốn anh mày show hàng hả hả??? Méo nhé! Anh mày…. lạnhhhhhhhh!!!
Cậu đang rất uất ức cúi gằm mặt xuống……
Hắn cau mày…. vẫn là quay đầu lại đi đến bên cậu, quỳ xuống quay lưng lại…
Cậu sửng sốt một hồi.
” Ách…. không cần đâu… em e….”
” Đừng nhiều lời”
” Nhưng mà nhưng mà…”
” Không lạnh hả?”
Cậu lại sửng sốt tập 2! Sao anh biết! Thế này anh hỏi sao tôi có mặt mũi nào để leo lên lưng anh a!!! Ôi Tôi cũng có lòng tự trọng của một người rách quần đó!!!!.
Hắn mất kiên nhẫn, xoay lại bế bổng cậu lên…
Ôi ô ô!!! Anh không thèm để lại cho tôi một chút lòng tự trong nào hả??…. Cậu vì uất ức mà phát khóc!
” Huhuhuhuhuhu em không muốn sống… em ủy khuất!!! Ghét anh a!”
” Người nên ủy khuất là anh…”
Vậy đấy thế là cuối cùng nam chính vẫn bị cảm xúc đè bẹp lí chí đã đến bên nữ chính… ôm lấy cô ấy…
Nữ chính hạnh phúc không nói lên lời… chỉ biết mắng yêu nam chính… nén đi nụ cười hạnh phúc…
Happy Ending …………. Ê!!! Đây chỉ là cái kết của đại đa số các cháu học sinh có mặt thôi nhé!
——————————————————-
Tại phòng y tế:
Cậu sau khi thay quần xong thì chỗ đầu gối có vết xước nhỏ.
Dương Lâm ngoan ngoãn ngồi trên ghế để hắn sát trùng. Vu vơ:” Sau tất cả ~ mình lại trở về với nhaooo~~”
” Giải thích cho anh”
” Hả?”
” Giả ngu anh ném em ra ngoài”
Cậu đúng là nhất thời đã quên béng chuyện đó!!!
” Ách… chỉ là em trêu Vương Lãnh thôi!!! Ai.. Ai bảo nó có người yêu mà không báo cho bạn bè biết…. Này này!! Cái vết đỏ trên cổ em là do em làm mà!!!! Tin em đi!!”
” Lấy gì để anh tin?”
” Cái vết này nhìn cũng biết là….. giả thôi mà!!! Dấu hôn nó phải khác hẳn!!!???”
Hắn giả ngu nhìn cậu ý muốn nói:” Khác thế nào?”
Cậu biết mình là người gây hiểu lầm nên chỉ cắn răng cởi từng cúc áo xuống, kéo trễ một bên vai.
Mặt hết sức ngây thơ mà nói : ” Anh làm thử một cái xem khác biết!!” AAA!!!! Hôm nay ta hi sinh trinh tiết để bảo vệ khí tiết a!!!!!!!!!!
Hắn ngoảnh mặt sang chỗ khác.
” Hả? Làm cái gì?”
Cậu tức đỏ bừng mặt.
” Anh không phải giả nai a!”
“………………”
” Dấu hôn! Là dấu hôn đó! Anh làm đi!!”
Hắn lấy tay che đi nụ cười tà mị.
Cậu bực bội áp hai tay lên má hắn, quay đầu hắn lại về phía mình rồi cố rướn chiếc vai mảnh mai của mình gần sát môi hắn.
” Dâm dê công khai! Đừng có giả nai thánh thiện!”
Vừa phát ngôn xong mặt cậu đỏ lựng, nhắm chặt mắt.
” Ai nha!” – Hắn tay giữ lấy tay cậu kéo lại gần hơn, tay kia cư nhiên bóp nhẹ chiếc mông căng tròn của cậu a! Thản nhiên há miệng cắn một ngụm ở cổ cậu rồi vừa mút vừa ngậm chặt tại chỗ vừa cắn , liên tục…
“A……… Nhẹ… nhẹ chút… a…a.~~” cậu bật lên tiếng rên rỉ… cậu chỉ thấy có cảm giác đau nhẹ mới đầu rồi lại thấy hơi tê tê….
Thích voãi hà!!!!
[T/g: *Ôm mặt*]
_____________________________________________________
Tiếng trống vào tiết 3 vang lên.
Cậu vui mừng bước ra từ phòng y tế.
” Anh yêu! Sướng thật đó nha!!! Mỗi ngày đều phải làm như vậy nha!!!”
Hắn nhu nhu trán…. A? Nên vui hay buồn đây?
” Anh nói này”
” Vâng?”
” Gọi ” Ông xã””
” Vâng! Ông xã!”- giọng cậu như kẹo hết hạn chảy nước….
Hắn rùng mình một trận!? Tại sao? Trong phim thấy bọn người yêu gọi nhau như vậy bọn nó vui mừng ra mặt mà??…. a! Thực tế khác xa….
” Thôi khỏi đi”
Cậu nhăn mặt, nhảy chồm lên lưng hắn.
Hắn biết trước cậu sẽ làm vậy, ngay khi cậu nhảy lên liền thuận vòng hai tay ra sau giữ lấy cậu.
” Quay mặt lại nhìn em!!!”
” Sa-” – Hắn vừa quay lại liền bị cậu dán chặt cánh môi nhỏ nhắn của cậu vào môi mình.
” Em từ giờ quyết rồi!!! Em sẽ là ” Bà xã” của ” Ông xã” nha!”
” Miễn đi… sến “
” Ứ biết! Ông xã em năm bờ oăn a!!!!”
” Chậc chậc….”
” Anh chậc cái gì!?”
Hắn cười, thả cậu xuống rồi vòng tay từ sau khóa chặt eo cậu lại, thì thầm :” Chậc… Bà xã anh quá hư đốn đi!”
” Tại… tại ai đó đó!!!”
————————————————–
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!