(ĐM) Huyền Thoại biển xanh
Chương 1
Ước mơ của nó đã chìm trong dòng nước lạnh buốt… mái tóc đen óng khiến bao nhiêu người say đắm đã trộn màu máu đỏ tươi, dòng nước đẩy nó ra khơi xa, chìm sâu xuống đáy đại dương xanh….
———————————————————–
– Phụ vương ơi, sao người cá lại không có chân?
– Phụ vương cũng không biết nữa… nhưng mà chúng ta sống dưới nước cho nên phải có cái đuôi để bơi chứ con!
– Phụ vương ơi, sao người cá không ăn cá như con người?
Tiểu Long ngư nhỏ bé nhìn vào quả cầu có hình ảnh những con người đang ngồi nướng cá trên biển.
– Chúng ta cũng là con người nếu như con lên bờ, chúng ta chỉ ăn rong biển và nhím biển để sống, đó là đặc điểm của người cá của chúng ta hàng vạn năm nay…
– Vậy phụ vương ơi… con muốn lên bờ để có một đôi chân để đi chu du thiên hạ, có được hông phụ vương?
– Con mới tí tuổi đầu làm sao phụ vương có thể cho con lên bờ được, ít ra con phải đủ 180 tuổi phụ vương mới cho con bước vào nhân gian được!
– Huhu… hông chịu đâu, phụ vương thiên vị cho mấy chị của con đi chơi trên bờ, còn con… huhu… phụ vương suốt ngày bắt con học binh khí, cung tiễn, phép thuật… con muốn lên bờ hái hoa bắt bướm như các chị của con cơ!
Thái tử nhỏ bé lại nhỏng nhẽo, thật là làm khó cho phụ vương đây mà.
– Thủy mẫu của con mất sớm nên các con không có mẹ nuôi dưỡng, một thân ta đã chăm lo cho các chị con và giờ là con đó Tiểu Long… cho nên con phải biết rằng nếu con còn nhỏ, lên bờ chơi sẽ bị loài người dụ dỗ và con sẽ gặp nguy hiểm… con hiểu chưa?
– Huhu… hông chịu, hông chịu đâu…
Trong cơn đua đòi, so bì với các chị, Tiểu Long đã bơi thật nhanh về phía hòn long thủy nhằm lấy nó để hóa thành người cá trưởng thành… Nhưng vua Thủy Tề đã nhanh chóng cản nó lại…
– Con hư lắm… đây là vật trấn thủy của ta, con không được động vào nó!
Nước mắt thái tử rơi hóa thành kim cương trắng sáng, nó không thèm chơi với phụ vương nữa, bao lần nó thấy hòn long thủy phát sáng nó thích lắm mà mấy chị lại còn kể cho nó nghe rằng: ” Nếu như em chạm được hòn long thủy em sẽ hóa thành người cá trưởng thành”… Thế là nó luôn chú ý đến báu vật đó, nhưng phụ vương luôn canh giữ nó suốt ngày, làm sao mà lấy được cơ chứ…
– Phụ vương, con ghét phụ vương huhu…
Nó khóc và bơi đi về phòng…
————– Hết đoản 1,,, đoán xem đoản 2….————-
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!