(ĐM) Huyền Thoại biển xanh - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
116


(ĐM) Huyền Thoại biển xanh


Chương 5


#Đoản: Huyền Thoại Biển Xanh
Tác giả: Hải Anh
Đoản 5…

Nó nhìn đám người đang cười cợt nó mà bực không chịu nổi, giống như phụ vương nó lun cho nó là một đứa trẻ ko hiểu chuyện ấy, nó tức mình đạp cánh cổng sắt bay lên trời và rơi rầm xuống… Sao vậy? Sao không thấy ai hết chơn vậy?…. ai cũng xách quần chạy te te, sợ té đái chứ chẳng chơi, nó xé luôn bộ quần áo đang mặc vì nó thấy không thoải mái chút nào cả…

Nó nhìn thấy nhà kế bên có một dây treo đồ, toàn là đầm dạ hội, nó liền lao qua chôm một bộ mặc chơi. Bên kia đường là một quán bán cá cảnh, nó liền ghé vào:

– Ê cá, sao chúng bay ở cái nơi chật chội như thế chứ?- nó hỏi lũ cá cảnh.

– “Chúng tôi bị con người bắt nhốt đó, cứu chúng tôi đi!”

– Được… thế để Tiểu Long cứu nhé!

Nối đoạn nó một tay bưng hồ cá, một tay xách váy và chạy tuốt ra biển, biển cũng gần chớ mấy, chỉ tầm 48 cây số thôi à. Nó trở thành tâm điểm của phóng viên, vì tin đồn “thanh niên lạ mặc áo đầm bán cá cảnh chạy long ngong không giấy phép”…
Tới biển, nó thả lũ cá xuống:

– Thong thả nhé, Tiểu Long đi chu du tiếp đây!

Nó chưa kịp nghe lũ cá thì đã biến mất dạng, nó nào biết đám cá màu nước ngọt sao mà sống dưới biển chứ… chết cả lũ.

Thành phố thân yêu trong mắt nó bắt đầu xế chiều, xe cộ qua lại tấp nập hơn, vài nhà bật đèn và nó nghĩ trong đầu là trên mặt đất có nhiều ánh trăng quá… Nó lang thang lang thang, chân đất, đầm xòe, tóc ngắn, ai cũng dè biểu nhìn nó bằng con mắt quái dị… nó chẳng thèm để ý nữa.
Bụng nó đang cồn cào đây… Nó thèm ăn cái gì đó, nó liếc và nhìn thấy một đống cây trái đủ màu sắc, nó liền tiến đến và ngậm lấy ngậm để. Ui mọe ơi, nó đang cắn một đống cây trái làm bằng xi măng sơn màu trong công viên…

– Ưm, ê hết cả răng, Tiểu Long ăn ko được thứ này… con đói quá phụ vương ơi…

Nó nghĩ về phụ vương và các chị, hằng ngày nó đều được ăn sung ngủ sướng, giờ nó tự chuốt lấy cái khổ chỉ vì ước muốn lên bờ. Nó ngồi sập xuống thảm cỏ, nhìn lên bầu trời và… một ổ bánh mì rơi xuống đầu nó.

– Cho cưng đấy… lo kiếm một chỗ ngủ đi, chứ chỗ này lũ giang hồ hay lui tới, đừng ở đây, chúng bắt bán đó!

Ánh mắt của Tiểu Long rưng rưng hẳn lên, mặt dù ko hiểu người kia nói cái gì, nó cầm ổ bánh mì và nhai thử, mùi là lạ nhưng ngon ghê, nó ngốn một cái hết sạch.

– Đói lắm hay sao mà ăn nhanh vậy?- người đó hỏi nó.

– Ưm, ưm…

– Có muốn ăn nữa không?

– Ưm, ưm…

Nó gật đầu liên tục, người tốt bụng kia liền đi mua bánh mì cho nó… Tiểu Long liền đuổi theo, nó hông tin là người đó có lòng tốt đến vậy. Đến tiệm bánh mì, nó xít xoa cả lên, lấy tay sờ vào tủ kính trưng bánh mì, nó đột ngột đấm nhẹ vào… mấy tấm kính vỡ tan tành nó lượm bánh mì, vén đầm lên và bỏ hết vào xong chạy tuốt… để lại những ánh mắt trợn tròng, sợ hãi…

————- Hết đoản 5,,, đoán xem đoản 6 ———–

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN