[Đm]Yêu! Tôi Hận Em... - Yêu! Tôi Hận Em - Chương 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
169


[Đm]Yêu! Tôi Hận Em...


Yêu! Tôi Hận Em - Chương 10


Tận đến lúc có tiếng đổ vỡ lớn ở tầng dưới… Cậu mới sực tỉnh….
Thấy vẻ mặt sợ hãi… đũng quần ươn ướt của cái thằng vừa định hiếp… Nhầm! Giết mình…. Rồi thấy bỗng mắt nhìn được bình thường… thì hiểu chuyện….. Khẽ cười… môi nhếch lên 2 cm.
” Lại đây anh mày bảo này… ấy…. Đừng chạy nào cưng…”
” Cút… cút!! Tránh xa tô-“
” Bốp “
” Ựa”
Khổng Sơ Minh nhanh chóng tung cước vào gáy cu cậu….. Chậc… Gục luôn kìa…..không biết nó có ngất như trong phim hay… gãy mọe cổ rồi ngủ ngàn thu không đây….. mà có khi thế lắm… thường thì dùng tay chặt… Mình cho nó hẳn một cái giò cơ mà…. Ế mà kệ đi a…?
Bất quá… theo trực giác… Cậu biết hắn đang ở tầng dưới…. Chậc chậc!!!! Làm sao bây giờ đây!!!???? Cứ thế này mà xuất hiện trước mặt hắn haaaa!?…… Không! Không bao giờ à nha!!!!!!
Cậu nghe thấy tiếng giầy cộp cộp trên nền….. Chết rồi….. Tiếng ngày càng gần……..
Đồ chết tiệt! Lúc cần không đến! Lúc ứ cần đến là sao hả!!??? Giờ thì chết rồi!! ban đêm còn nói là mơ chứ ban ngày thế này!!!!!!!!!!!







Thịch… thich…. thich… Tim cậu đập loạn….
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Tôn Tử Dạ…. chẳng hiểu sao… hắn có một linh cảm rằng… Sơ Minh ấy… đang ở rất gần đây……
… Ahahaha…. Lại bị ảo tưởng quá độ rồi sao….. Nhưng mà… vẫn à hắn di chuyển thật nhanh đến căn phòng ấy….
Sơ Minh…. Sơ Minh……
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ __ _ _
Khoảng cách 1m…….. 50 cm…!!!! Ôi ô!!!! Làm sao đây!!!???
_ _ _ _ _ _ _ _ _ __ _ _ _ _
” Rầm!”
Chính xác là hắn dùng chân để đạp bay cái cửa phòng…. Cơ mà…….
Trong phòng vắng tênh….. Chỉ có một xác thanh niên đang nằm vật trên nền… chờ đã…
Hắn cúi đầu nhìn kĩ gáy ” nạn nhân”…. Chính xác… Sơ Minh ở đây!
” Triệu Tự kiểm tra camera ngôi nhà này cho tôi!… Không cần! Chỉ cần cái phòng này thôi!”
________________________________________________
Cậu lúc này ở đâu!?





Chính xác là đang lấp lửng trên cành cây! hả!? Sao lại là cây!?
Chính xác là cậu nhảy từ cửa sổ tầng 3 xuống… Cậu tính sẵn rồi!! Cái cây này đỡ nếu trượt thì chết thẳng cẳng khỏi lo gặp hắn! Nhưng mà 90% là vẫn thành công mà!
May quá đê! Mình tính toán như thần mà!!!
” Sơ…. Minh đấy hả?”
Cậu giật bắn!!!! Đứa nào biết tên mình hay vậy!!!??…… Cậu khẽ liếc mắt……. May quá méo phải hắn a!
” Sơ Minh đúng không?”
“…………….”
” Cái mặt thớt kia của mày giấu đâu cho khuất? Bơ nhau à?”
……. Cậu đã định bơ tên này cơ mà….. Cứ dông dài thế này! Khéo bị lộ mất!
“…… Ờ…. Cơ mà… quen nhau à?”
Một cái dép lào bỗng từ dưới phi lên như tên lửa! Cậu vội nhảy xuống! Đậu! Cao thủ phương nào đâu a!? Chơi tiểu lí phi đao… à dép cơ à!?
” Bố đây” – Cậu trai gỡ kính mát ra – ” Mạnh Dực”
_____ _ _ _ __ _ __ _ _ __ _ _ _ _ __ _ _ _ _ _ _ _ _ _
” Thưa sếp…. Phòng này không cài camera… Mà… camera chỉ ghi lại cậu này bế Sơ Sơ thôi… Không có sự xuất hiện của Sơ Minh”
……. Không thể như vậy… không thể được… Chỉ là tia hy vọng mong manh thôi… tôi vẫn tìm em!
Hắn đang tính tự mình kiểm tra toàn bộ khu vực này 1 lần nữa thì bị công việc réo gọi nên cũng chẳng nán lại lâu.
” Các cậu kiểm tra toàn bộ khu vực này cho tôi! Tìm Sơ Minh!”
” Vâng thưa sếp!”
Thấy hắn đi đã xa…. Mấy bạn nhỏ tay sai tụm lại xì xào.
” Ế!? Tóm lại tìm Sơ Minh hay Sơ Sơ đây!?” – Bạn nhỏ kính đen 1.






“….. Chắc là Sơ Sơ đấy…. Thì bao nhiêu lần tìm Sơ Minh có thấy đâu!” – Bạn nhỏ kính đen 2.
” Tìm cái con mèo ú Sơ Sơ đi! Có khi sếp lỡ miệng thôi!” – Triệu Tự cũng phát mệt!
________________________________________________
Cậu rụt rè bước vào nhà Mạnh Dực… Nói với tôi là bạn bè toàn là đứa trá hình nhà nghèo đi!? Cả cái tên Tử Dạ lẫn Thiên Ngự! Bây giờ là đến lượt thằng này! Tụi mi nói với ta rằng nhà các mi rất có điều kiện sẽ chết đúng không!? Biết vậy khi xưa vay thằng này 1 đống tiền rồi qua Mỹ bùng luôn một thể có phải hay hơn không!?
” Này, tao tưởng mày đi Nhật với bồ nhí mà?”
Mạnh Dực thả cơ thể rơi tự do lên ghế sô pha to oạch…. ngán ngẩm.
” Đứa nào nói thế?”
” Thiên Ngự”
” Tát chết mợ nó đi!”
Cậu sáp sáp lại gần, cẩn thận dò hỏi.
” Ơ thế không phải thật à? Bao dưỡng tao đi a?”
” Trừ phi mày là mèo….”
” Nếu tao là mèo mày sẽ bao dưỡng đúng không?!!!!!”
An Mạnh Dực lập tức nhéo nhéo hai cái má của cậu.
” Mày ngớ ngẩn hả? Cơ mà sao tự nhiên xuất hiện thế?”
Cậu nuốt khan một ngụm….
” Thì… Mày… nghe tao kể này… đừng có sốc nhá…”
20 phút trôi qua….
Mạnh Dực lộn cái bàn! Đúng là lật luôn cái bàn lên!
” Hừ hừ! Tao đang điên tiết với thằng Thiên Ngự thì mày lại đến đây truyền đạo hả!? Mày đùa tao à? Nói thẳng là mày muốn tránh mặt Tử Dạ luôn đi! Dám xúc phạm loài mèo!?”
Cậu khóc không ra nước mắt! Sống chết bàm đùi Mạnh Dực….
” Tin tao đi mà!!!………… Tao là mèo thật đâ—” ” Phốc”
Một làn khói trắng tỏa ra….. Cậu biến mất…. xuất hiện trước mặt Mạnh Dực là… chó hả?….. Mà chờ đã…. mới có 1 giây thôi mà thằng Sơ Minh đâu mất rồi!? Ảo thuật à!?
” Ngao~ Ngaooo~” – Cậu đi đến dụi cái đầu nhỏ vào chân Mạnh Dực.
” À nhớ rồi…. Chó của Sơ Minh,,,, hừm… dễ thương ghê!… Hừm… theo kiến thức chuyên cày đam của mình thì…”
Nựng Sơ Minh trên tay… Mạnh Dực hí hửng gọi điện đến số của hắn.
” Đây nhá! Giờ thì cho tao con mèo nhà mày đi!”
“…….. Không bao giờ!”
” Há há!! Tao là tao thích con mèo này rồi nhá!”- Mạnh Dực dừng lại một nhịp – ” Nhưng mà tao biết con mèo này thích ở với tao hơn MÀY!”
” Tý tao đến đón Sơ Sơ”
” Ooh! Sơ Sơ cơ mà ~” – Mạnh Dực híp mắt nhìn Sơ Minh – ” Đừng nói với tao là mày cố ý đi!?”
” Hả?”
” Không có gì, đến nhanh nhanh cái…. Tao cho mày biết cái này”
……. Cậu tối mặt… Theo Mạnh Dực là quyết định sáng suốt hay lối tắt đến gặp tử thần!?
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
[ Ngoại truyện: Chào, Tôi là Thiên Ngự.
Tôi chẳng biết sao… hiện tại lại bị tên này dồn vào tường cả…..
Nhớ là sáng nay tên này mới chuyển đến trường này thôi….. Mình chỉ là lỡ tay tát cho thằng này 1 phát…. Nhỡ chân dẫm lên bụng nó 1 cái…. xong lỡ lời chửi :” Thằng biến thái!” Thôi mà a?… Không lẽ chỉ vậy thôi mà nó muốn giết mình!?
” Mạnh Dực à! Anh yêu em!!!”
” Bốp ”
Vũ Thiên Ngự ăn một tát… à đâu! Tổng cộng là 2 tát 2 lên gối trong ngày! Nhưng mà Ngự không có bỏ cuộc nha! Mỹ nhân nghìn năm có một thế này! Không nhanh tay là chấm hết!
” Tôi đếm đến 3 có bỏ ra không hả?… Ông đây đang rất là bực à nha!”
” Trả lời anh đã!!!!”
….. Đệt…. cái đối thoại này quen quen… À… Vừa điên tiết với thằng Tử Dạ xong giờ là thằng này à?
” Tôi thẳng 100% sữa tươi con bò cười, có bỏ ra không đây?”
Khóe môi Thiên Ngự khẽ nhếch lên……
” Chào! Tôi là Thiên Ngự!” – Bỏ lửng câu nói, Ngự dùng một chân chèn giữa hai chân cậu để tránh bị dính cước – ” Và, anh sẽ bẻ cong em!”
….. Rất nhiều năm sau, mỗi lần nhớ lại vụ này…. Mạnh Dực rất muốn phi đến đá cho bay răng cái khuôn mặt đang cười ngu ngu trước mặt mình!
” Tôi hối hận rồi!”
Thiên Ngự tay đang kẹp thuốc lá ngồi thành giường… đứng hình.
” Thì lúc đó em vẫn là đá cho tôi 1 phát phải vào viện 1 tuần đấy thôi!”
” Tôi hận lúc đấy không đạp cho cái chuym của anh nát luôn đi!
” Em ác!.. Hắc hắc…. Nát cái này thì…. ai thỏa mã-“
Tiếp đó là tiếng la hét của cậu thanh niên trẻ tuổi }
________________
[T/g: Vừa viết truyện mới ~ vừa thêm chương mới Ọ v Ọ thành người chăm chỉ nhất ngày rồi?!]

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN