Độ Ấm Môi Em - Chương 36: Hot search
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
8


Độ Ấm Môi Em


Chương 36: Hot search


….” Khuôn mặt của Vu Vãn cứng đờ.

Đút cậu ăn cơm? Cậu là người lớn như thế này rồi, tại sao lại không biết xấu hổ nói như vậy?

Vu Vãn rất muốn vung cái túi trong tay, trực tiếp đập vào. Tên nhóc thối tha này cho cậu chút màu sắc, dám mở phường nhuộm cho cô.

“Em không có tay à?”

“Cả một ngày chưa ăn cơm, không có sức lực để cầm đũa.” Như để chứng minh, Lục Thời Dập run rẩy giơ tay lên, cánh tay mảnh mai như thể muốn gãy bất cứ lúc nào. Cậu lén lút liếc nhìn trộm Vu Vãn, thấy cô không có xu hướng mang túi xách rời đi, liền tranh thủ thời gian xụi lơ tựa vào đầu giường, lại ôm lấy ngực, “Đau quá, khó chịu quá, không thể thở nổi….”

Vu Vãn nhìn màn biểu diễn khoa trương của cậu, vừa buồn cười vừa tức giận. Nếu như bình thường, Lục Thời Dập dám đưa ra loại yêu cầu vô lễ này với cô, cho dù cô không ra tay đánh người, thì cũng trực tiếp quay người rời đi.

Nhưng mà, nghĩ đến việc tên nhóc thối tha này đúng là đang bị bệnh, lúc trước khi cô bị bệnh, cậu vẫn luôn trông coi, cẩn thận chăm sóc cô hai lần. Hơn nữa nghĩ đến buổi sáng lúc cậu rời khỏi phòng làm việc, bóng lưng bi thương kia….Nội tâm Vu Vãn không cách nào khống chế được lại mềm lòng.

Vu Vãn xuống lầu, Tô Lan biết được cuối cùng con trai mình cũng chịu ăn, vẻ mặt bất ngờ, “Tiểu Vãn, con dùng biện pháp gì khiến cho nó cuối cùng cũng chịu dùng bữa vậy?”

Vu Vãn không thể nói rằng, con trai của bà ấy muốn cô đút cơm, vì vậy mới nguyện ý ăn. Chỉ có thể thuận miệng nói cậu đói bụng, đột nhiên có khẩu vị….

Bất kể như thế nào, con trai mình chịu ăn cơm, tất nhiên Tô Lan vô cùng cao hứng đi lấy thức ăn cho cậu.

Vu Vãn theo vào phòng bếp, thấy Tô Lan chuẩn bị đi lên lầu cùng với cô, vội vàng tìm cớ nói, “Dì Tô, để cháu mang lên. Vừa hay cháu có một số việc liên quan đến công việc, vẫn chưa nói xong với em ấy.”

Một lúc nữa cô còn phải đút tên nhóc thối tha đó ăn cơm, nếu có người khác ở đó, đánh chết cô, cô cũng không có mặt mũi nào làm chuyện ấy.

“Được, vất vả cho cháu rồi.” Tô Lan không nghi ngờ, còn nói đúng lúc gặp được Vu Vãn, ngay bây giờ bà ấy sẽ đi chưng tổ yến, để một lúc nữa cho hai người bọn họ ăn, bồi bổ thân thể, dưỡng nhan sắc.

Lúc quay trở lên lầu, phòng ngủ của Lục Thời Dập không còn lờ mờ nữa, trong phòng đã sáng đèn.

Trong phòng ngủ, Lục Thời Dập tựa đầu trên đầu giường, vẫn duy trì tư thế lúc Vu Vãn đi xuống lầu, đôi mắt đào hoa kia mong chờ nhìn đến cô, như thể một mực chờ đợi cô đến.

Chỉ có điều, đầu tóc cậu không còn rối loạn giống như ổ gà nữa, đã được chỉnh sửa lại, cúc áo ngủ cũng đã cài đúng chỗ, ăn mặc chỉnh tề. Lúc cô xuống lầu, dường như tên nhóc thối tha này đã tự mình thu thập một phen, điều này hoàn toàn không giống như một người quá đói đến mức không có sức lực, còn có sức lực làm việc.

Vu Vãn nhìn cậu một chút, không vạch trần, đi đến bên giường ngồi xuống, “Thực sự rất muốn chị đút à?”

Lục Thời Dập gật đầu, gật đầu, rồi lại gật đầu.

Dường như Vu Vãn đang xây dựng tư tưởng lần cuối, sau đó hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng cầm chén lên. Bởi vì Lục Thời Dập ngã bệnh, Tô Lan đã chuẩn bị thức ăn rất thanh đạm cho cậu. Vu Vãn sợ dùng đũa bất tiện, dứt khoát dùng muỗng đút cậu ăn.

Lục Thời Dập nhìn thấy thức ăn nóng hổi đưa đến miệng, trong đôi mắt đào hoa chứa đầy sự vui vẻ cùng thỏa mãn, cậu không hề có chút áp lực tâm lý nào hé miệng tiếp nhận, miệng từng chút từng một nhai nuốt, ăn ngon lành. Trong cả quá trình đút ăn, toàn bộ quá trình Vu Vãn không nói một câu. Giống như việc giải quyết bài tập về nhà, thầm nghĩ chỉ muốn nhanh đem cơm trong chén, đút hết vào trong bụng của cậu, giải quyết nhanh gọn.

Mỗi lần một muỗng đưa đến, Lục Thời Dập lại khoa trương há to miệng, mỗi một muỗng dưỡng như muốn nuốt luôn cả muỗng vậy. Mà đôi mắt đào hoa câu người kia, vẫn chung thủy nhìn vào khuôn mặt Vu Vãn.

Vu Vãn bị cậu nhìn chằm chằm đến nổi vành tai nóng lên từng trận, tỏa nhiệt.

Thật vất vả cũng đút xong cơm, Lục Thời Dập giống như ông lớn, nghiêng cằm hơi hất lên, ý bảo cậu còn muốn uống chén canh đặt trong mâm. Cơm cũng đã cho ăn hết, Vu Vãn chỉ có thể kiên trì, tiếp tục đút canh.

Lục Thời Dập chưa bao giờ cảm thấy bị bệnh lại có thể hạnh phúc như vậy.

Mặc dù Vu Vãn đút rất nhanh, nhưng mỗi lần cậu ăn một muỗng rất chậm. Chỉ muốn kéo dài thời gian hai người ở cùng một chỗ thành vô hạn, cho dù có chậm đến mấy, thì vẫn uống cạn một chén canh.

Vu Vãn đặt chén lên khay, nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng lên tiếng, “Nếu đã ăn xong rồi, chị về trước đây, hai ngày này em hãy ở nhà nghỉ ngơi thật tốt.”

Vu Vãn đứng dậy chuẩn bị rời đi, Lục Thời Dập đột nhiên nắm chặt tay cô, đôi mắt trông mong nhìn về phía cô, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Lòng bàn tay Lục Thời Dập rất nóng, lúc cậu nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của cô, khiến trái tim Vu Vãn run lên.

Ánh mắt từ cổ tay chậm rãi dời lên trên mặt cậu, “Còn chuyện gì sao?”

Vu Vãn vì chuyện sáng nay, cố tình đến đây nói lời xin lỗi với cậu. Thực ra Lục Thời Dập vẫn muốn hỏi, những lời cô nói với cậu lúc sáng là lời nói nhảm, hay là nghiêm túc?

Nhưng cậu không dám hỏi, sợ nghe thấy câu trả lời tương tự, cũng sợ mối quan hệ giữ hai người vừa mới hoà hoãn, lại trở về điểm đóng băng…

Cậu mấp máy môi, hơn nửa ngày mới nói ra được mấy chữ, “Chị muốn rời đi sao?”

Vu Vãn “Ừ” một tiếng, cô cũng nhìn cậu, muốn nói gì đó, bỗng nhiên dừng lại, cuối cùng không nói điều gì.

Lục Thời Dập vẫn nắm cổ tay cô không buông, Vu Vãn cũng không hất tay cậu ra, hai người cứ như vậy một người đứng đó, một người ngồi, giằng co, trong lòng họ đều cất giấu lời nói, tựa như đang chờ đối phương lên tiếng trước.

Chiếc điện thoại của Vu Vãn đã đánh vỡ cục diện bế tắc này, bên trong phòng ngủ yên tĩnh chợt có âm thanh vang lên.

Trong lúc cô cúi đầu lấy điện thoại trong túi ra, lúc này Lục Thời Dập mới buông tay cô.

Cuộc gọi là của Dương Tụng gọi đến, sau khi nghe xong đầu dây bên kia báo cáo, sắc mặt Vu Vãn đột nhiên thay đổi, toàn bộ khí tức trên người lập tức biến thành lạnh lùng nghiêm nghị, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng, “Chuyện xảy ra khi nào?”

“Nửa tiếng trước, chúng tôi đã áp xuống vài lần, vẫn không thể nào dập tắt được hot search.” Dương Tụng bất kể là kỹ năng quan hệ xã hội, hay khả năng đối phó với tình huống khẩn cấp cực kỳ mạnh. Ngay cả anh ta cũng không thể áp xuống được, rõ ràng chuyện này vô cùng khó giải quyết.

“Ừ, tôi biết rồi, tôi lập tức trở về công ty.”

Lục Thời Dập nghe Vu Vãn nói chuyện điện thoại, mơ hồ nghe thấy mấy chữ hot search, vội vàng lấy điện thoại của mình đặt trên đầu giường mở lên xem, lập tức nhìn thấy Vu Vãn đã lên hot search.

#Nữ tổng giám đốc của tập đoàn Vinh Quang xúc phạm bà nội# hot search này vô cùng bắt mắt, đã bị đẩy lên top 3.

Cậu thấy Vu Vãn cúp điện thoại, vẻ mặt khó coi, vội vàng bước xuống giường, “Chị đợi em một chút, em cùng chị trở về công ty.”

Vu Vãn dừng bước, quay đầu lại nhìn cậu, “Em vẫn còn bị bệnh, ở nhà nghỉ ngơi đi.”

“Em đã khoẻ hơn rồi.” Lục Thời Dập kiên trì muốn cùng cô quay trở về công ty, lúc Vu Vãn đi xuống lầu, Lục Thời Dập nhanh chóng thay xong bộ tây trang, lạch bạch chạy xuống lầu, đuổi theo bước chân của cô.

Tô Lan nghe thấy động tĩnh, từ trong phòng bếp đi ra, nhìn thấy con trai mặc đồ giống như đi làm, hơn nữa Vu Vãn đến đây thật có bản lĩnh, khiến cho một người nằm co quắp cả ngày bỗng nhiên “khỏi bệnh hiểm nghèo” không chỉ có thể rời khỏi giường, mà trên mặt không còn có dấu hiệu bị bệnh nào.

Bà ấy tò mò hỏi, “Con muốn đi đâu vậy?”

Lục Thời Dập vẫn còn cầm cà vạt trong tay, vừa thắt vừa nói, “Mẹ, công ty xảy ra chút việc, con cùng Vãn Vãn đi đến công ty một chuyến, đêm nay sẽ trở về muộn, không cần chờ con.”

“Đã xảy ra chuyện gì?” Tô Lan không chú ý đến cách xưng hô của con trai nhà mình đối với Vu Vãn, quan tâm hỏi.

Tuy nhiên, cả hai người đã vội vàng rời khỏi biệt thự.

Mấy năm qua Vinh Quang không trải qua sóng to gió lớn nào cả, Vu Vãn đều có thể xử lý thành thạo. Tô Lan không quá lo lắng về chuyện công ty của bọn họ, chẳng qua là khá tiếc nuối, bà ấy vừa hầm tổ yến Vu Vãn còn chưa ăn mà….

*

Hot search nổ ra liên quan đến việc Vu Vãn ngược đãi bà nội của mình, chính là chuyện Lư Xuân Hoa đến Vinh Quang nháo loạn vào năm trước. Chẳng qua là nội dung bị cắt câu lấy nghĩa nghiêm trọng, còn thêm mắm dặm muối vào.

Hot search đã được đè xuống mấy lần nhưng không chìm xuống, rõ ràng có một đội ngũ marketing mạnh mẽ, ở đằng sau thao túng.

Đội ngũ marketing rất giỏi trong việc nắm bắt các từ khoá, cái gì mà “Bà nội rất nhớ cháu gái đến công ty thăm, nhưng lại bị cô cháu gái tàn nhẫn nhiều lần chặn ở bên ngoài công ty,” cái gì mà “Tổng giám đốc của Vinh Quang để cho bảo an thô lỗ đẩy bà nội ra khỏi công ty, còn xảy ra xung đột thân thể, sau khi bà nội té gãy chân phải nhập viện, chẳng quan tâm nói năng gì, còn đến đồn cảnh sát thưa bà nội về tội quấy rối….”

Quần chúng ăn dưa trợn mắt há hốc mồm, tức giận không thôi.

Những anh hùng bàn phím giơ móng vuốt, đứng trên đỉnh cao đạo đức, ra sức công kích.

“Trên đời này tại sao lại có loại phụ nữ máu lạnh như vậy? Loại phụ nữ lòng dạ rắn rết này, vì sao lại có thể trở thành tổng giám đốc của một tập đoàn lớn như thế?”

“Có thể đối xử tàn nhẫn với bà nội của mình như vậy, Vinh Quang này không biết có phải là công ty lòng dạ hiểm độc hay không? Nhất định nhân viên trong công ty đều bị cô ta chèn ép vô cùng thảm!”

“Cái loại lãnh đạo này, bầu không khí trong công ty có cái gì tốt, nghe nói làm việc với loại gian ác ấy quá áp lực, các nhân viên mỗi ngày đều nghĩ đến việc từ chức!”

“Vừa khéo năm nay vừa tốt nghiệp, vốn có ý định đi đến Vinh Quang phỏng vấn, nhìn cái tin tức này, vô cùng sợ hãi.”

“…”

Các nhân viên đang đi làm trong công ty, sau khi nhìn thấy hot search này, đều tức giận không thôi, nhưng bọn họ tức giận là vì những người đó tại sao có thể bôi đen tổng giám đốc của bọn họ như vậy.

Bọn họ nhịn không được bình luận đáp trả, thay Vu tổng lên tiếng, “Cậu chuyện đưa lên căn bản không đúng sự thật! Một cây làm chẳng nên non, rõ ràng chính là bà nội của Vu tổng làm quá, cách đối nhân xử thế cùng hành động khiến người ta ghét bỏ. Còn nữa, mặc dù Vu tổng của chúng tôi là người cuồng công việc, đối với công việc yêu cầu rất nghiêm khắc, nhưng cô ấy tuyệt đối là một người sếp rất biết chiều lòng nhân viên.”

“Đúng vậy, có thể đi làm ở Vinh Quang không biết hạnh phúc đến nhường nào, ai muốn từ chức! Không biết rõ chân tướng thì phun ít lại đi đừng ở đây bôi đen Vinh Quang của chúng tôi.”

“Ha ha, nhanh như vậy thuỷ quân đã đến tẩy trắng!”

“…..”

Lục Thời Dập lái xe, Vu Vãn ngồi ở vị trí ghế phụ, trên đường trở về công ty, đại khái lướt qua nội dung hot search. Lúc này, ngoài trừ hai đầu chân mày chứa sự lạnh lùng, thần sắc rất nhạt, trên mặt không nhìn ra được một tia gợn sóng nào.

Trong phòng họp, Dương Tụng khẩn trương triệu tập bộ phận quan hệ xã hội của công ty, thương thảo đối sách, nhìn thấy Vu tổng đến, anh ta đứng lên, kéo cái ghế ở vị trí chủ toạ ra, sau khi Vu tổng ngồi xuống, lúc này Dương Tụng mới báo cáo cụ thể tình hình trước mắt. Dựa theo hot search hiện tại, tuy chỉ qua một tiếng, Dương Tụng đã vận dụng quan hệ đè xuống 5 lần, nhiệt độ có giảm một chút, lại bị đẩy lên top 3. Như đã thấy trên Weibo, số người công kích Vinh Quang, cùng nữ tổng giám đốc của tập đoàn Vinh Quang càng ngày càng nhiều. Nhiệt độ bên này vẫn chưa giảm xuống, chắc chắn nó đã bắt đầu ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của Vinh Quang, quả thực vô cùng khó giải quyết.

Sau khi Lục Thời Dập đi theo Vu Vãn vào phòng, ngồi ở vị trí đối diện với Dương Tụng, cậu hỏi, “Việc hôm nay, là người của nhà họ Lâm làm ra sao?”

Còn nhớ rõ năm trước, trong lúc cậu và Vu Vãn đi ra nước ngoài công tác, người của nhà họ Lâm đã tìm đến truyền thông, muốn mượn chuyện của bà nội bôi đen Vu Vãn và Vinh Quang, lúc ấy tin tức rất nhanh đã bị Dương Tụng áp xuống.

Trong cuộc họp này, Dương Tụng nhíu mày, nói, “Cảm giác không giống lắm, đây là một sự bôi đen có tổ chức có quy mô, nhà họ Lâm không có năng lực chống đối với Vinh Quang của chúng ta. Thoạt nhìn càng giống như đối thủ cạnh tranh có thực lực tương đương với chúng ta hơn, ở sau lưng giở trò quỷ.”

“Vu tổng, lần trước bà cụ đến công ty nháo loạn, chúng ta có video có thể chứng minh, chính là bà ta không cẩn thận té xuống đâm mình bị thương. Hay là, chúng ta làm sáng tỏ một chuyện trước, khống chế dư luận một chút?” Trong phòng họp có người lên tiếng đề nghị.

“Tôi đồng ý, đăng video này lên có thể làm sáng tỏ chuyện này, cũng khiến cho giá cổ phiếu không còn bị ảnh hưởng.”

Có đồng ý tất nhiên cũng có tiếng nói phản đối, có người cảm thấy, địch ở trong tối ta ở ngoài sáng, không biết đối phương còn bao nhiêu chiêu thức chờ đợi bọn họ. Không nên trực tiếp đưa con ách chủ bài ra. Cho dù tát vào mặt cũng phải đợi đến lúc đối phương dùng hết tất cả thủ đoạn, rồi làm sáng tỏ mới làm chơi ăn thật.

“Đợi đến khi đó làm sáng tỏ, không biết cổ phiếu đã tuột thành cái dạng gì rồi!”

“Việc này là một nguy cơ, cũng vừa là một cơ hội, chỉ cần bộ phận quan hệ của chúng ta xử lý tốt việc này, đối với tập đoàn của chúng ta ngược lại sẽ là một sự tuyên truyền rất tốt!”

“Việc này quá mạo hiểm!”

Mọi người tranh luận không ngớt, không thể quyết định được, cuối cùng nhao nhao nhìn về người ngồi phía trên vẫn luôn một mực không lên tiếng, “Vu tổng, ngài cảm thấy thế nào?”

Trên mặt Vu Vãn vẫn không nhìn ra được bất kỳ sự biến hoà nào, đôi mắt đẹp sắc bén lạnh lùng kia, lộ ra sự lạnh lẽo cùng không sợ hãi trước sau như một, khiến cho người ta nhìn không thấu. Cô ngồi dựa vào ghế chủ tịch, mặc dù một câu cùn không nói, nhưng vẫn toát ra khí thế mạnh mẽ không cách nào bỏ qua được.

Đầu ngón tay xinh đẹp gõ lên bàn, gõ nhẹ một cái rồi lại một cái. Ánh mắt lãnh đạm của cô quét về phía mọi người, hỏi lại, “Các người nghĩ xem có bao nhiêu người trên mạng xem náo nhiệt, có bao nhiêu người quan tâm đến sự thật?”

Đôi môi hồng của Vu Vãn hờ hững nhếch lên, “Mặc dù chân tướng đã bày ở trước mắt, người không tin vẫn sẽ không tin. Bọn họ chỉ tin vào những gì bọn họ cho là đúng. Làm sáng tỏ, đối với sự việc này mà nói, chỉ là biện pháp ngu xuẩn.” Vu Vãn nói ra từng chữ một cách lạnh nhạt, hoàn toàn không giống như đang nói đến chuyện liên quan đến mình.

Những người khác nhìn nhau, có một số không hiểu Vu tổng có ý gì, “Vậy thì… Vu tổng định xử lý việc này như thế nào?”

Lục Thời Dập nhìn qua Vu Vãn, trong lúc cô nói câu đầu tiên, cậu đã hiểu rõ cô đang suy nghĩ gì.

Nếu có thể xử lý tốt nguy cơ PR này, quả thực có thể chuyển hoá thành cơ hội. Nhưng hot search hôm nay lên chuyện này, phương pháp này không thích hợp cho chuyện này. Một cụ già hơn tám mươi tuổi, chân bị gãy, phần bụng bị thương thiếu chút nữa mất mạng, đến nay vẫn còn nằm viện. Người này có thể nói là quá thảm rồi.

Một khi dính đến tình thân, cho dù người làm sai là bà Lư, cũng không biết những chuyện ân oán cũ trước kia giữa nhà họ Vu cùng nhà họ Lâm, một người cao cao tại thượng, nữ tổng giám đốc quyền lực vô hạn, một người là bà lão bị thương với nửa cái chân bị chôn vùi trong hoàng thổ*, chỉ e rằng hầu hết mọi người chỉ biết đồng tình cho kẻ yếu.

(* Hoàng thổ là tên gọi của các trầm tích đất bùn đọng lại từ các trận bão trên cao nguyên trong quá khứ. Nguồn GG.)

Cho nên, ngay cả khi giải thích rõ việc bà Lư bị thương không liên quan trực tiếp đến Vu Vãn và Vinh Quang, dư luận vẫn sẽ không thay đổi. Hơn nữa đoàn đội marketing bên kia, với nhịp điệu, mang chiến lược đánh vào tình thân.

Lục Thời Dập đúng lúc tiếp lời, “Trước mắt quan trọng nhất chính là, tìm ra đội ngũ marketing cùng đối thủ đứng ở phía sau, áp xuống hot search, giải quyết hạ nhiệt việc này.”

Khi Lục Thời Dập đang nói chuyện, ánh mắt Vu Vãn vẫn luôn đặt trên mặt cậu. Đôi mắt vốn không có một chút độ ấm nào, sau khi nghe cậu nói đâu vào đấy, qua thời gian dần dần cũng đã có ánh sáng và độ ấm, thậm chí trái tim không hiểu sao lại xuất hiện một sự ấm áp. Tựa như có thư gì đó, từng chút từng chút một, gõ vào trái tim cô đơn mất cảm giác của cô.

Vu Vãn chưa từng gặp người nào hiểu cô hơn Lục Thời Dập, người vẫn luôn thấu hiểu con người cô.

Cô thậm chí còn không ngờ đến, người có thể tâm linh tương thông với cô lại chính là Lục Thời Dập…

“Từ khi hot search xuất hiện, tôi đã dùng các mối quan hệ để điều tra, nhưng đối phương che giấu rất kỹ, chỉ trong chốc lát, sợ rằng không thể tìm ra dễ dàng như vậy…” Dương Tụng có chút đau đầu nói.

Lục Thời Dập im lặng suy nghĩ một lúc, nói: “Anh chờ tôi một chút, tôi ra ngoài gọi điện thoại, có lẽ sẽ có chút thu hoạch.”

——————//—//——————

*Tác giả có lời muốn nói: Anh Lục, đã đến lúc anh biểu hiện rồi, châm dầu đi ~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN