Đồ Chơi Của Đôi Song Sinh - Chương 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
351


Đồ Chơi Của Đôi Song Sinh


Chương 6


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trở lại phòng Tuyết Nhi, chuyện đầu tiên Trân Châu làm chính là kiểm tra thân thể cho Tuyết Nhi.

Cởi xuống tất cả quần áo, Trân Châu liền nhìn thấy dấu vết loang lổ trên thân mình Tuyết Nhi, tia mong chờ cuối cùng tan biếtn.

Bởi vì đã tắm qua, trên người rất sạch sẽ, nhưng những dấu vết kia rửa cũng không sạch, người sáng suốt vừa thấy là biết xảy ra chuyện gì, che lấp cũng vô dụng.

Trân Châu nhăn mày lại, tối hôm nay sẽ sắp xếp để Tuyết Nhi khai bao, cho dù không có mấy dấu vết này trên người, muốn làm giả màng trinh cũng không còn kịp rồi, xem ra chuyện không thể giấu được, nếu để Lưu tỷ biết chuyện này, không rõ sẽ đối xử Tuyết Nhi ra sao, chị không có con trai hay con gái, lúc chăm sóc Tuyết Nhi liền xem cô như con ruột của mình.

“Tuyết Nhi, sao em lại đến chỗ đó chứ?” Trân Châu thở dài nói, “Nếu em đến đó trễ một ngày thật sự tốt qua, chuyện nói không chừng còn có thể giấu giếm đi qua, bây giờ…. Haizz!”

“Chị Trân Châu, em… em không cẩn thận lạc đường.” Tuyết Nhi cúi đầu, giống đứa nhỏ làm sai sợ người lớn trách phạt.

“Tuyết Nhi, đợi lát nữa Lưu tỷ sẽ tới, chuyện này không thể gạt được bà ấy, đến lúc đó em biểu hiện ngoan một chút, thành thật xin lỗi Lưu tỷ, bà ta lại tức giận thêm nữa thì em cũng phải chịu đựng, nói không chừng bà ta sẽ tha cho em một lần.” Trân Châu nói như thế, nhưng chị biết khả năng này tính ra cực nhỏ bé, Lưu tỷ có tiếng tàn nhẫn không nể mặt.

“Vì sao ạ?” Tuyết Nhi nghi hoặc nhìn Trân Châu, “Vì sao Lưu tỷ sẽ tức giận? Chị Trân Châu, không phải chị nói làm loại chuyện này, sẽ được đàn ông thích mà? Đến lúc em có thể về nhà, tại sao Lưu tỷ sẽ tức giận?”

“Tuyết Nhi,” đối mặt cô gái đang hoang mang, Trân Châu cũng không biết nên giải thích thế nào, “Lưu tỷ nổi giận tự nhiên có lý do của bà ta, nơi này của chúng ta cũng có quy tắc của chúng ta, trước khi khai bao mà ngủ cùng đàn ông, đây chính là chuyện làm trái quy tắc, hơn nữa người kia lại là Sở đại thiếu gia, tuy rằng chị không rõ lắm thân phận thiếu gia nhà họ Sở, nhưng mà nơi bọn họ ở là chỗ bị cấm, dù là em xông lầm vào cũng sẽ bị cho rằng cố ý cám dỗ bọn họ, nếu là đàn ông khác còn đỡ, thiếu gia Sở gia vạn vạn không thể cám dỗ. Tóm lại đợi lát nữa em chủ động xin lỗi Lưu tỷ, nói em thật sự lạc đường xông lầm vào, tuyệt đối không có ý quyến rũ cám dỗ bất cứ ai, nghe rõ không?”

“Dạ.” Gật gật đầu, Tuyết Nhi vẫn không quá hiểu rõ, cô chỉ biết bản thân đã làm chuyện sai lầm, chính là vì người làm chuyện kia với cô là Sở Dạ sao? Cô bắt đầu nhớ lại, tối hôm qua thật sự giống như đang nằm mộng, tuy rằng vừa mới bắt đầu rất đau, đau đến mức cô chỉ biết khóc thôi, nhưng sau đó thật thoải mái, gần như muốn chết đi.

“Tuyết Nhi, lại đây, chị giúp em thoa thuốc trước.” Trân Châu cầm hộp thuốc mỡ ra, hi vọng dấu vết trên người Tuyết Nhi có thể sớm chút tan mất.

“Dạ.” Tuyết Nhi ngoan ngoãn đứng dậy đi, bởi vì không hiểu, cho nên cô không lo lắng giống Trân Châu như vậy.

“Trân Châu.” Người phụ nữ mập đi đến.

“Lưu tỷ.” Trân Châu kính cẩn kêu một tiếng, trong lòng rất là kích động.

“Đứa này chị sắp xếp tối nay khai bao cho nó, thời gian chị cho em một tháng qua, tin rằng năng lực bồi dưỡng người mới của em không làm cho chị thất vọng, nói vậy khách hàng mua đêm đầu tiên của nó sẽ khá là hài lòng mới đúng.” Lưu tỷ đến trước mặt Tuyết Nhi nâng cằm cô trái phải nhìn xem, “Thật đúng là người con gái xinh đẹp. Đúng rồi, chị quên mất nó tên là gì rồi.”

“Tuyết Nhi, cháu tên Tuyết Nhi.” Tuyết Nhi tự mình trả lời, giọng nói giống như chim hoàng anh kêu thanh thúy.

“Ừm, không tệ, giọng nói rất êm tai, dùng loại giọng này nói chuyện và rên rỉ, đàn ông sẽ rất thích.” Lưu tỷ cười hài lòng.

“Lưu tỷ… Tuyết Nhi nó…” Trân Châu muốn nói lại thôi, dựa vào tình huống Tuyết Nhi muốn giấu giếm được đêm nay là không có khả năng, so với đến lúc đó bị phát hiện, còn không bằng bây giờ chủ động thừa nhận sẽ tốt hơn một chút.

“Uhm? Xảy ra chuyện gì? Ấp a ấp úng, có chuyện gì nói thẳng ra là được rồi.” Tâm tình bây giờ của Lưu tỷ không tệ.

Trân Châu không nói gì, đi đến phía sau Tuyết Nhi kéo ra dây lưng bên hông cô, cởi bỏ áo choàng tắm duy nhất che trên người cô.

“A!” Tuyết Nhi hô nhỏ một tiếng, bản năng muốn co người lại, bị Trân Châu từ phía sau chụp tay lại.

Dấu vết xanh tím trên người không hề che lấp bị lộ ra bên ngoài, Trân Châu khẩn trương nhìn Lưu tỷ, vận mệnh Tuyết Nhi hoàn toàn bị nắm giữ trên tay bà ta.

Lưu tỷ nheo mắt lại, bà ta làm sao không nhìn ra được dấu vết trên người Tuyết Nhi từ đâu đến. “Trân Châu, em giải thích cho chị một chút, nó lẽ ra đêm nay mới khai bao, chuyện này là tại làm sao?”

Cảm nhận được Lưu tỷ nổi giận, Tuyết Nhi co rụt thân mình lại, không dám nói lời nào, không rõ bản thân tột cùng đã làm sai chuyện gì.

“Lưu tỷ, Tuyết Nhi nó…”

“Trân Châu, chị muốn nghe lời thật, là gã đàn ông nào làm?” Lưu tỷ dời tầm mắt trên người Tuyết Nhi đến nhìn chằm chằm Trân Châu, không có chút bản lĩnh làm sao quản lý được phố Hoa Đào, tùy tiện một câu nói đều có thể khiến người ta kinh sợ cứng người.

“Lưu tỷ, chị cũng biết, Tuyết Nhi đầu óc không tốt, tối hôm qua nó bị lạc đường, không cẩn thận… không cẩn thận đi tới sân kia chỗ các vị Sở thiếu gia ở.” Trân Châu không nói tiếp, cũng không cần phải nói.

Ánh mắt Lưu tỷ nhất thời rét lạnh, bàn tay vỗ mạnh lên bàn, phát ra tiếng vang thật lớn, nước trong ly trà bị hắt văng ra ngoài. “Không cẩn thận lạc đường?”

Trân Châu từ phía sau đẩy đẩy Tuyết Nhi, ý bảo cô trả lời.

Cô gái đang hoảng sợ ngoan ngoãn gật đầu, “Uhm.”

“Tuyết Nhi, nói với ta, sau khi con đến cái kia sân xảy ra chuyện gì.” Lưu tỷ ngồi ra sau dựa lưng vào sofa, thu lại vẻ không vui trên mặt.

“Lưu tỷ…”

“Trân Châu, bây giờ không phải là lúc em nói chuyện, chị muốn nghe tự nó trả lời.” Lưu tỷ không giận mà uy.

Tuyết Nhi bị đấy đến trước mặt Lưu tỷ, giống như một đứa nhỏ làm chuyện sai lầm bị đưa đến trước mặt phụ huynh trong nhà, cô cầu cứu nhìn về phía Trân Châu, nhưng giờ phút này Trân Châu chỉ có cúi đầu không nói gì.

“Tuyết Nhi, kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối với ta, không cần sợ, nói ra hết, ta sẽ không trách con.” Nhớ đến bản tính Tuyết Nhi, Lưu tỷ dụ dỗ nói, bà ta quản lý phố Hoa Đào nhiều năm như vậy, hiểu rõ làm thế nào đối phó với những cô gái khác nhau.

“Thật sự không trách cháu?” Ánh mắt xinh đẹp của Tuyết Nhi bởi vì sợ hãi và tủi thân bịt kín một tầng sương mù, nghe xong lời Lưu tỷ nói lộ ra một chút chờ mong.

“Ừ, không trách con. Tuyết Nhi, nào, đến đây. Nói cho ta biết hôm qua tột cùng xảy ra chuyện gì.” Lưu tỷ ngồi thẳng người dậy vẫy tay với Tuyết Nhi.

Tuyết Nhi nơm nớp lo sợ đi đến bên người Lưu tỷ, hai tay buông ở hai bên hông mình.

Ở khoảng cách gần nhìn kỹ xem thân thể trần trụi của Tuyết Nhi, Lưu tỷ không thể không thầm khen ngợi kiệt tác của thượng đế, da thịt trong suốt trắng noãn, nhấp nhô những đường cong tinh tế, thân thể đẹp như vậy có thể làm cho người ta xem nhẹ vấn đề trí lực của cô gái. Đêm qua đã lưu lại dấu vết ái dục rành rành như khắc ở trên người, vừa có thể khơi gợi lên ý niệm chà đạp của đàn ông, vừa có năng lực khiến bọn họ nảy sinh lòng thương tiếc, hình thành một loại cảm giác mâu thuẫn, trong phố Hoa Đào đã bao lâu rồi không xuất hiện người con gái nào như vậy? Lưu tỷ cũng không còn nhớ rõ nữa, sự ngây thơ trong sáng của Tuyết Nhi tự nhiên so với người con gái làm ra vẻ hoàn toàn khác nhau.

“Cháu đêm qua đuổi theo đom đóm, không cẩn thận lạc đường, rồi mới đến cái sân kia.” Tuyết Nhi dừng lại, vụng trộm liếc mắt nhìn người phụ nữ trước mặt một cái, thấy vẻ mặt bà ta không thay đổi mới có dũng khí tiếp tục nói, “Có một anh trai rất đẹp đang ngủ, cháu hình như đã đánh thức anh ấy, anh ấy…. anh ấy liền cùng cháu… cùng với cháu…”

Tuyết Nhi mặt đỏ hồng muốn tìm dùng từ thích hợp nhất.

“Nó cùng với con lên giường, phải không?” Lưu tỷ nâng tay lên, đầu ngón tay mơn trớn làn da thịt co dãn trắng nõn của Tuyết Nhi, cảm xúc khá là tốt, hệt như da thịt trẻ con vài tháng, nếu bà ta là đàn ông cũng sẽ muốn nếm thử tư vị kiểu con gái như vậy.

“Dạ.” Tuyết Nhi vô tội gật đầu, kỳ thực cô cũng không biết hàm nghĩa chân chính của từ “Lên giường”, thầm nghĩ cả hai người quả thật đều lên trên giường, nếu để hai người bên cạnh biết được cô hiểu sai nghĩa, không biết sẽ có biểu cảm gì.

“Người đó tên gọi là gì?”

“A… Sở Dạ.” Tuyết Nhi khẽ ngâm một tiếng, tay Lưu tỷ lướt qua chỗ mẫn cảm bên hông cô, thân thể bản năng co rụt lại.

Lưu tỷ thu tay, không tiếp tục đùa giỡn cô gái toàn thân đã phiếm hồng, ánh mắt lại hết sức sắc bén.

Bớt đi cánh tay sờ loạn trên người, suy nghĩ của Tuyết Nhi hơi linh hoạt hơn một chút, cô nghiêng đầu, dường như nhớ đến cái gì đấy, tiếp đến nói, “Nhưng mà sau đó anh ta còn bảo anh ta tên Sở Dương.”

Nghe được lời của cô, ánh mắt Lưu tỷ càng trở nên bén nhọn hơn, hai thằng nhóc kia hoàn toàn không hề để trong lòng lời bà ta nói.

Tuyết Nhi bị bà ta nhìn chằm chằm đến hốt hoảng, nhất là ở dưới trạng thái toàn thân trần trụi.

Lưu tỷ đột nhiên lộ ra một nụ cười có thể xem là “Ôn nhu”, ngữ khí cũng trở nên mềm mỏng, “Tuyết Nhi, ta đã nói không trách con, không cần sợ hãi, mặc áo vào đi nào.”

Tuyết Nhi như được đại xá, vội vàng đi nhặt áo choàng tắm bị vứt trên mặt đất.

“Lưu tỷ, chị thật sự không trách Tuyết Nhi?” Trân Châu ở một bên ngạc nhiên nghi ngờ, chị cho đến bây giờ chưa từng thấy qua bộ dáng dễ nói chuyện như vậy của Lưu tỷ, phảng phất dự báo bất an lớn hơn nữa.

“Chuyện đã xảy ra, trách móc có tác dụng gì?”

“Vâng ạ, cám ơn Lưu tỷ. Em sẽ quản giáo nó thật tử tế.” Trân Châu hạ thấp đầu, âm thầm lau mồ hôi lạnh, chuyện này thật muốn truy cứu đến cùng, không chỉ có Tuyết Nhi phải nhận xử phạt, chị cũng không tránh khỏi trách nhiệm.

“Trân Châu, chuyện này chị không truy cứu trách nhiệm của em, nhưng sau này sẽ không xong việc đơn giản như thế.”

“Dạ, Lưu tỷ, em hiểu được.”

“Tối nay nhân vật chính đổi người, em đợi lát nữa báo cho Liễu Diệp đưa Lưu Ly mang ra.” Lưu Ly vào phố Hoa Đào trễ hơn so với Tuyết Nhi, vốn là để cô ta khai bao vào tuần sau.

“Lưu tỷ, vậy… vậy Tuyết Nhi thì sao?” Trân Châu đột nhiên có loại dự cảm không lành.

“Nó đêm nay là phụ thuộc phẩm của Lưu Ly.” Thanh âm Lưu tỷ lạnh lẽo mà vô tình.

Trân Châu trong lòng cả kinh, ở phố Hoa Đào, chỉ có phạm phải sai lầm nghiêm khắc trầm trọng hoặc là những phụ nữ không hề được sủng ái mới bị trở thành phụ thuộc phẩm, mặc dù ở loại địa phương như phố Hoa Đào này, đàn ông có thể tiêu tiền cùng đàn bà lên giường, nhưng cũng có những quy định luật bất thành văn, nắm được người đàn bà thì các người có thể tùy ý làm càng đùa bỡn, nhưng không thể để trên thân thể cô gái đó tạo thành thương tổn quá độ.

Phụ thuộc phẩm không giống vậy, mặc kệ bị người ta đối đãi, đủ loại thủ đoạn tàn nhẫn biến thái thường gây nên trên thân thể phụ thuộc phẩm, chẳng sợ đùa bỡn các cô gái đến tàn phế hoặc thậm chí bị giết chết thì người ta cũng không bị truy cứu trách nhiệm. Cho nên phụ thuộc phẩm tuy rằng địa vị thấp hơn, nhưng mà cũng hết sức được tranh giành, vô số người muốn lợi dụng phụ thuộc phẩm phát tiến bản tính bạo ngược trong lòng.

Chính mắt Trân Châu đã gặp qua rất nhiều kết cuộc của phụ thuộc phẩm, đều cực kì thê thảm, thậm chí có một số bị đàn ông giày xéo cho đến chết, cho nên khi chị nghe thấy Lưu tỷ nói vậy, thân thể mềm nhũn liền té quỵ trên nền đất.

Phụ thuộc phẩm.

Chỉ vài chữ này cơ hồ liền phán Tuyết Nhi tử hình.

Tuyết Nhi vẫn như cũ nhu thuận đứng ở một bên, cô không hiểu ý nghĩa của phụ thuộc phẩm, còn đang vui mừng bản thân làm sai chuyện lại không bị trách phạt, có lẽ dù giải thích với cô thì cô cũng không nhất định có thể hiểu rõ ràng.

“Tuyết Nhi, cháu tên Tuyết Nhi.” Tuyết Nhi tự mình trả lời, giọng nói giống như chim hoàng anh kêu thanh thúy.

“Ừm, không tệ, giọng nói rất êm tai, dùng loại giọng này nói chuyện và rên rỉ, đàn ông sẽ rất thích.” Lưu tỷ cười hài lòng.

“Lưu tỷ… Tuyết Nhi nó…” Trân Châu muốn nói lại thôi, dựa vào tình huống Tuyết Nhi muốn giấu giếm được đêm nay là không có khả năng, so với đến lúc đó bị phát hiện, còn không bằng bây giờ chủ động thừa nhận sẽ tốt hơn một chút.

“Uhm? Xảy ra chuyện gì? Ấp a ấp úng, có chuyện gì nói thẳng ra là được rồi.” Tâm tình bây giờ của Lưu tỷ không tệ.

Trân Châu không nói gì, đi đến phía sau Tuyết Nhi kéo ra dây lưng bên hông cô, cởi bỏ áo choàng tắm duy nhất che trên người cô.

“A!” Tuyết Nhi hô nhỏ một tiếng, bản năng muốn co người lại, bị Trân Châu từ phía sau chụp tay lại.

Dấu vết xanh tím trên người không hề che lấp bị lộ ra bên ngoài, Trân Châu khẩn trương nhìn Lưu tỷ, vận mệnh Tuyết Nhi hoàn toàn bị nắm giữ trên tay bà ta.

Lưu tỷ nheo mắt lại, bà ta làm sao không nhìn ra được dấu vết trên người Tuyết Nhi từ đâu đến. “Trân Châu, em giải thích cho chị một chút, nó lẽ ra đêm nay mới khai bao, chuyện này là tại làm sao?”

Cảm nhận được Lưu tỷ nổi giận, Tuyết Nhi co rụt thân mình lại, không dám nói lời nào, không rõ bản thân tột cùng đã làm sai chuyện gì.

“Lưu tỷ, Tuyết Nhi nó…”

“Trân Châu, chị muốn nghe lời thật, là gã đàn ông nào làm?” Lưu tỷ dời tầm mắt trên người Tuyết Nhi đến nhìn chằm chằm Trân Châu, không có chút bản lĩnh làm sao quản lý được phố Hoa Đào, tùy tiện một câu nói đều có thể khiến người ta kinh sợ cứng người.

“Lưu tỷ, chị cũng biết, Tuyết Nhi đầu óc không tốt, tối hôm qua nó bị lạc đường, không cẩn thận… không cẩn thận đi tới sân kia chỗ các vị Sở thiếu gia ở.” Trân Châu không nói tiếp, cũng không cần phải nói.

Ánh mắt Lưu tỷ nhất thời rét lạnh, bàn tay vỗ mạnh lên bàn, phát ra tiếng vang thật lớn, nước trong ly trà bị hắt văng ra ngoài. “Không cẩn thận lạc đường?”

Trân Châu từ phía sau đẩy đẩy Tuyết Nhi, ý bảo cô trả lời.

Cô gái đang hoảng sợ ngoan ngoãn gật đầu, “Uhm.”

“Tuyết Nhi, nói với ta, sau khi con đến cái kia sân xảy ra chuyện gì.” Lưu tỷ ngồi ra sau dựa lưng vào sofa, thu lại vẻ không vui trên mặt.

“Lưu tỷ…”

“Trân Châu, bây giờ không phải là lúc em nói chuyện, chị muốn nghe tự nó trả lời.” Lưu tỷ không giận mà uy.

Tuyết Nhi bị đấy đến trước mặt Lưu tỷ, giống như một đứa nhỏ làm chuyện sai lầm bị đưa đến trước mặt phụ huynh trong nhà, cô cầu cứu nhìn về phía Trân Châu, nhưng giờ phút này Trân Châu chỉ có cúi đầu không nói gì.

“Tuyết Nhi, kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối với ta, không cần sợ, nói ra hết, ta sẽ không trách con.” Nhớ đến bản tính Tuyết Nhi, Lưu tỷ dụ dỗ nói, bà ta quản lý phố Hoa Đào nhiều năm như vậy, hiểu rõ làm thế nào đối phó với những cô gái khác nhau.

“Thật sự không trách cháu?” Ánh mắt xinh đẹp của Tuyết Nhi bởi vì sợ hãi và tủi thân bịt kín một tầng sương mù, nghe xong lời Lưu tỷ nói lộ ra một chút chờ mong.

“Ừ, không trách con. Tuyết Nhi, nào, đến đây. Nói cho ta biết hôm qua tột cùng xảy ra chuyện gì.” Lưu tỷ ngồi thẳng người dậy vẫy tay với Tuyết Nhi.

Tuyết Nhi nơm nớp lo sợ đi đến bên người Lưu tỷ, hai tay buông ở hai bên hông mình.

Ở khoảng cách gần nhìn kỹ xem thân thể trần trụi của Tuyết Nhi, Lưu tỷ không thể không thầm khen ngợi kiệt tác của thượng đế, da thịt trong suốt trắng noãn, nhấp nhô những đường cong tinh tế, thân thể đẹp như vậy có thể làm cho người ta xem nhẹ vấn đề trí lực của cô gái. Đêm qua đã lưu lại dấu vết ái dục rành rành như khắc ở trên người, vừa có thể khơi gợi lên ý niệm chà đạp của đàn ông, vừa có năng lực khiến bọn họ nảy sinh lòng thương tiếc, hình thành một loại cảm giác mâu thuẫn, trong phố Hoa Đào đã bao lâu rồi không xuất hiện người con gái nào như vậy? Lưu tỷ cũng không còn nhớ rõ nữa, sự ngây thơ trong sáng của Tuyết Nhi tự nhiên so với người con gái làm ra vẻ hoàn toàn khác nhau.

“Cháu đêm qua đuổi theo đom đóm, không cẩn thận lạc đường, rồi mới đến cái sân kia.” Tuyết Nhi dừng lại, vụng trộm liếc mắt nhìn người phụ nữ trước mặt một cái, thấy vẻ mặt bà ta không thay đổi mới có dũng khí tiếp tục nói, “Có một anh trai rất đẹp đang ngủ, cháu hình như đã đánh thức anh ấy, anh ấy…. anh ấy liền cùng cháu… cùng với cháu…”

Tuyết Nhi mặt đỏ hồng muốn tìm dùng từ thích hợp nhất.

“Nó cùng với con lên giường, phải không?” Lưu tỷ nâng tay lên, đầu ngón tay mơn trớn làn da thịt co dãn trắng nõn của Tuyết Nhi, cảm xúc khá là tốt, hệt như da thịt trẻ con vài tháng, nếu bà ta là đàn ông cũng sẽ muốn nếm thử tư vị kiểu con gái như vậy.

“Dạ.” Tuyết Nhi vô tội gật đầu, kỳ thực cô cũng không biết hàm nghĩa chân chính của từ “Lên giường”, thầm nghĩ cả hai người quả thật đều lên trên giường, nếu để hai người bên cạnh biết được cô hiểu sai nghĩa, không biết sẽ có biểu cảm gì.

“Người đó tên gọi là gì?”

“A… Sở Dạ.” Tuyết Nhi khẽ ngâm một tiếng, tay Lưu tỷ lướt qua chỗ mẫn cảm bên hông cô, thân thể bản năng co rụt lại.

Lưu tỷ thu tay, không tiếp tục đùa giỡn cô gái toàn thân đã phiếm hồng, ánh mắt lại hết sức sắc bén.

Bớt đi cánh tay sờ loạn trên người, suy nghĩ của Tuyết Nhi hơi linh hoạt hơn một chút, cô nghiêng đầu, dường như nhớ đến cái gì đấy, tiếp đến nói, “Nhưng mà sau đó anh ta còn bảo anh ta tên Sở Dương.”

Nghe được lời của cô, ánh mắt Lưu tỷ càng trở nên bén nhọn hơn, hai thằng nhóc kia hoàn toàn không hề để trong lòng lời bà ta nói.

Tuyết Nhi bị bà ta nhìn chằm chằm đến hốt hoảng, nhất là ở dưới trạng thái toàn thân trần trụi.

Lưu tỷ đột nhiên lộ ra một nụ cười có thể xem là “Ôn nhu”, ngữ khí cũng trở nên mềm mỏng, “Tuyết Nhi, ta đã nói không trách con, không cần sợ hãi, mặc áo vào đi nào.”

Tuyết Nhi như được đại xá, vội vàng đi nhặt áo choàng tắm bị vứt trên mặt đất.

“Lưu tỷ, chị thật sự không trách Tuyết Nhi?” Trân Châu ở một bên ngạc nhiên nghi ngờ, chị cho đến bây giờ chưa từng thấy qua bộ dáng dễ nói chuyện như vậy của Lưu tỷ, phảng phất dự báo bất an lớn hơn nữa.

“Chuyện đã xảy ra, trách móc có tác dụng gì?”

“Vâng ạ, cám ơn Lưu tỷ. Em sẽ quản giáo nó thật tử tế.” Trân Châu hạ thấp đầu, âm thầm lau mồ hôi lạnh, chuyện này thật muốn truy cứu đến cùng, không chỉ có Tuyết Nhi phải nhận xử phạt, chị cũng không tránh khỏi trách nhiệm.

“Trân Châu, chuyện này chị không truy cứu trách nhiệm của em, nhưng sau này sẽ không xong việc đơn giản như thế.”

“Dạ, Lưu tỷ, em hiểu được.”

“Tối nay nhân vật chính đổi người, em đợi lát nữa báo cho Liễu Diệp đưa Lưu Ly mang ra.” Lưu Ly vào phố Hoa Đào trễ hơn so với Tuyết Nhi, vốn là để cô ta khai bao vào tuần sau.

“Lưu tỷ, vậy… vậy Tuyết Nhi thì sao?” Trân Châu đột nhiên có loại dự cảm không lành.

“Nó đêm nay là phụ thuộc phẩm của Lưu Ly.” Thanh âm Lưu tỷ lạnh lẽo mà vô tình.

Trân Châu trong lòng cả kinh, ở phố Hoa Đào, chỉ có phạm phải sai lầm nghiêm khắc trầm trọng hoặc là những phụ nữ không hề được sủng ái mới bị trở thành phụ thuộc phẩm, mặc dù ở loại địa phương như phố Hoa Đào này, đàn ông có thể tiêu tiền cùng đàn bà lên giường, nhưng cũng có những quy định luật bất thành văn, nắm được người đàn bà thì các người có thể tùy ý làm càng đùa bỡn, nhưng không thể để trên thân thể cô gái đó tạo thành thương tổn quá độ.

Phụ thuộc phẩm không giống vậy, mặc kệ bị người ta đối đãi, đủ loại thủ đoạn tàn nhẫn biến thái thường gây nên trên thân thể phụ thuộc phẩm, chẳng sợ đùa bỡn các cô gái đến tàn phế hoặc thậm chí bị giết chết thì người ta cũng không bị truy cứu trách nhiệm. Cho nên phụ thuộc phẩm tuy rằng địa vị thấp hơn, nhưng mà cũng hết sức được tranh giành, vô số người muốn lợi dụng phụ thuộc phẩm phát tiến bản tính bạo ngược trong lòng.

Chính mắt Trân Châu đã gặp qua rất nhiều kết cuộc của phụ thuộc phẩm, đều cực kì thê thảm, thậm chí có một số bị đàn ông giày xéo cho đến chết, cho nên khi chị nghe thấy Lưu tỷ nói vậy, thân thể mềm nhũn liền té quỵ trên nền đất.

Phụ thuộc phẩm.

Chỉ vài chữ này cơ hồ liền phán Tuyết Nhi tử hình.

Tuyết Nhi vẫn như cũ nhu thuận đứng ở một bên, cô không hiểu ý nghĩa của phụ thuộc phẩm, còn đang vui mừng bản thân làm sai chuyện lại không bị trách phạt, có lẽ dù giải thích với cô thì cô cũng không nhất định có thể hiểu rõ ràng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN