Đồ Cổ Xuống Núi
Chương 23: Nguyễn thời hành: thơm quá!
Cáo] Sửa xưng hô vài nvp, từ cậu thành anh, nhóm vck già từ anh em thành ông bà
******
Gần đây tin tức đang sốt trên weibo của nhóm dân mạng thủ đô chính là nhà ma siêu cấp kinh dị mới mở ở Kinh Giao.
Nhà ma này mặc dù mới khai trương không lâu nhưng danh tiếng rất lớn, căn nhà đã có lịch sự rất nhiều năm, cộng thêm chuyện cả nhà gia chủ đã chết bất đắc kỳ tử, vừa nghe đã làm người ta cảm thấy u ám.
Thật ra lúc mới khai trương nhà ma này cũng không được quá chú ý, mặc dù được bloger trên mạng quảng cáo rất nhiều nhưng dù sao cũng là thủ đô, trò vui có rất nhiều, loại sân chơi bình thường này cho dù có dụng cụ hiện đại cũng không thể hấp dẫn được nhóm trẻ.
Thế nhưng sau đó đã xảy ra một loạt sự kiện ngoài dự đoán của mọi người, đầu tiên là nhà ma mới vừa mở cửa lại đột nhiên tuyên bố đóng cửa chỉnh sửa. Mọi người cứ tưởng phương diện phòng cháy an ninh hoặc giấy phép kinh doanh có vấn đề, nào ngờ sau đó mơ hồ có tin, nói lý do đóng cửa là vì có khách tới chơi bị dọa đến ngã bệnh, người nọ gia thế kinh người nên người nhà đã tức giận ra lệnh đóng cửa.
Chuyện này lập tức hấp dẫn không ít người, giới trẻ không ngừng rỉ tai nhau, thảo luận không rõ là dạng nhà ma gì lại có thể kinh khủng tới mức dọa người ta bị bệnh.
Bên dưới khu bình luận có không ít giải thích, nói là nhà ma kia thật sự rất đặc biệt, không giống nhà ma trong các khu vui chơi, bầu không khí rất dọa người, mấy cô gái nói lúc mình đi được một nửa thì có cảm giác lạnh buốt trên mặt, cứ như bị thứ gì đó chạm vào, thế nhưng cẩn thận quan sát thì rõ ràng không có gì bên cạnh.
Bởi vì lời nói này thực sự quá huyền huyễn nên có không ít người khịt mũi xem thường, cảm thấy là người do nhà ma mời tới quảng cáo.
Cách giải thích đóng cửa chỉnh sửa rồi qua một đoạn thời gian nữa sẽ mở lại càng có căn cứ hơn, cộng thêm lần này có cả bảng hiệu mới tinh, đổi thành Nhà Ma Thái Thương, có người liền nói, quả nhiên là tự quảng cáo.
Bất quá vẫn hấp dẫn không ít khách hàng, nhóm trẻ tuổi đi dạo phố chán muốn tìm kiếm kích thích, nhiều người thì muốn tận mắt xem nhà ma dọa cậu thiếu gia nhà giàu kia rốt cuộc có gì đặc biệt, cũng có không ít blogger muốn tự mình kiểm tra để vạch trần màn quảng cáo lớn lối của nhà ma.
Thế nhưng status vui vẻ nhộn nhạo muốn thử nghiệm biến thành: “A a a a a!!!”
“Mẹ ơi!! Quỷ a!!!”
“Móa! Nguyên cái đầu máu me tự dưng lăn tới bên chân ông! Con mắt còn chớp chớp nhìn ông nữa chứ!!! Thế nhưng đưa tay chộp lấy thì lại chụp trúng không khí, thế nhưng nó rõ ràng ở đó a, con mẹ nó rốt cuộc là đạo cụ thần tiên gì vậy! Là hình chiếu toàn tức à??”
“Con bà nó… khoảnh khắc đi ra khỏi nhà ma, ánh mặt trời đẹp đến lạ lùng.”
“Chân sợ tới mềm nhũn… bên trong có một nữ quỷ diễn tốt thật, từ trên trần nhà trực tiếp rớt xuống trước mặt tôi mà không đeo dây lẫn đệm an toàn, miệng không biết nhét đạo cụ gì, đầu lưỡi thè ra còn dài hơn cánh tay tôi…”
“Quỳ! Nhà ma Thái Thương này rốt cuộc là công ty nào đầu tư vậy? Hoàn toàn khác biệt với loại nhà ma giả giả trong khu vui chơi.”
“Quá kích thích!! Tôi muốn dẫn bạn tới chơi lần nữa! Lâu lắm rồi không gặp trò vui thú vị như vậy!”
“Một vé ba trăm đồng, căn bản không đắt! Nhà ma này không biết đã đầu tư bao nhiêu tiền, thiết kế quá hoàn hảo! Toàn bộ hành trình xuất hiện đều là hình chiếu của nhân viên, còn có thể giao tiếp với bạn, cứ hệt như đang ở ngay trước mặt vậy! Tôi chưa từng thấy hình chiếu nào thật đến vậy!”
Cứ vậy miệng truyền miệng, giới trẻ ở thủ đô lập tức điên cuồng truyền nhau những mẩu chuyện về nhà ma, lượng khách của nhà ma Kinh Giao tăng vùn vụt, thật sự trở thành thánh địa thám hiểm của giới trẻ.
Trong buổi họp bạn cũ, Hoàng Giác lướt thấy tin thám hiểm nhà ma của cô bạn gái cũ, liền oán hận nhấn like cho cô nàng, sau đó đột nhiên cảm thấy có chút quen tai, liền quay qua hỏi bạn học: “Cái nhà ma này có phải cái mà Nguyễn Thời Hành đi rồi bị bệnh không? Không phải nhà cậu ta đã ép nhà ma đóng cửa chỉnh đốn à? Sao lại mở rồi?”
Dù sao cũng tốt nghiệp đã lâu, bình thường qua lại không nhiều, bạn học cũ cũng không nắm rõ nội tình, mỉm cười suy đoán: “Chắc là đùa thôi. Ông cũng tin cậu ta đi nhà ma xong rồi bị bệnh à? Nhất định là nhà ma đó mượn chuyện để tạo xì căng đan thôi, mà ngay cả tên cậu ta cũng không nhắc tới mà.”
“Nguyễn Thời Hành bị bệnh? Có nghiêm trọng không?” Một bạn học khác nghe bọn họ thảo luận thì lo lắng sáp tới, hoàn toàn không biết gì về chuyện này.
Hoàng Giác gật đầu: “Ừm, bị bệnh một trận, bất quá triệu chứng là bị quỷ áp giường ngủ không ngon cộng thêm ảo giác này nọ, phỏng chừng cũng không quá nghiêm trọng.”
Người nọ kinh ngạc: “Này mà còn không nghiêm trọng á? Không phải thật sự đụng trúng đồ bẩn đi?”
Hoàng Giác khoát tay: “Đồ bẩn gì đâu, chắc là áp lực quá lớn thôi. Huống chi ông không biết Nguyễn Thời Hành là ai à, cậu ta là đảng viên, trước giờ không tin mấy chuyện này.”
Vừa dứt lời thì có bóng người đi vào cửa, Nguyễn Thời Hành mặc âu phục giày da, dáng điệu tinh anh tiến vào: “Từ xa đã nghe thấy tên tôi rồi, lại tụ lại nói xấu tôi đấy hả?”
Bạn học cũ thấy Nguyễn Thời Hành tới thì cười vui vẻ, đồng học kia nhìn Hoàng Giác, có chút lo lắng nói: “Đừng nói cậu ta nữa, ông nhìn lại ông đi, sao sắc mặt lại kém nư vậy? Không phải bình thường vẫn rất khỏe mạnh à?”
Lúc học đại học Hoàng Giác là bạn cùng phòng của Nguyễn Thời Hành, hai người thân thiết chào hỏi, sau đó mới cười khổ: “Aiz, tôi cũng không khác cậu ta lắm, có thể là gần nhất áp lực quá lớn nên nằm mơ toàn thấy mấy thứ kỳ quái, có người cứ ở trước mặt tôi khóc lóc kể lể. Rồi bạn gái tôi nữa, đã định là sẽ kết hôn rồi, phòng cưới cũng mua xong, kết quả tự nhiên nháo chia tay. Aiz, thôi, không nói nữa, nói nhiều cũng không có lợi gì.”
Hoàng Giác vừa dứt lời, chỉ thấy Nguyễn Thời Hành tiến tới trước mặt, ánh mắt sáng lấp lánh hỏi: “Ông nói thật à?”
Hoàng Giác không rõ lắm, lúng túng cười nói: “Vấn đề nhỏ thôi, giống giống chuyện ông gặp trước đó, không lo nghĩ nữa thì tốt thôi.”
Nào ngờ Nguyễn Thời Hành nghe vậy thì biểu tình trở nên nghiêm túc, còn kéo ghế tới ngồi xuống bên cạnh. Hoàng Giác thấp thỏm, nghĩ là đối phương bất mãn vì mình nói chuyện huyền huyễn mê tín này nọ. Dù sao thì Nguyễn Thời Hành có chút độc đoán về chủ nghĩa duy vật, năm đó lúc ở chung ký túc xá, mỗi khi kể về truyền thuyết thần bí trong trường, cậu ta vẫn luôn xem thường.
Nào ngờ Nguyễn Thời Hành đặt tay lên vai Hoàng Giác, há mồm nói: “Lão Tam, có vài vấn đề tuy nhỏ nhưng không thể xem thường được.”
Hoàng Giác: “?”
Chỉ thấy Nguyễn Thời Hành móc bóp, rút một tấm danh thiếp đưa qua: “Tôi biết một đại sư rất giỏi về phương diện này, muốn tôi dẫn ông qua gặp đại sư không?”
Hoàng Giác: “…”
Nguyễn Thời Hành bổ sung: “Trừ tà bắt quỷ đặc biệt thành thạo, tôi là VIP của bọn họ.”
Nhóm bạn học câm nín tập thể.
****
Lúc dẫn bạn học cũ đang hoảng hốt tới Vệ Gia, Nguyễn Thời Hành có chút thấp thỏm, lần trước sau khi về mấy ngày anh đã khỏe trở lại, trừ bỏ bóng ma tâm lý thì không còn mơ thấy những giấc mơ làm anh ngủ không ngon nữa. Biến hóa này làm cả nhà trước nay vẫn luôn tin thuyết duy vật cảm thấy thật thật kỳ, còn thuận theo tới miếu đốt hai nén hương, càng miễn bàn là bản thân Nguyễn Thời Hành tự trải nghiệm chuyện này.
Vì thế mặc dù tốn một số tiền lớn để đăng ký khách hàng VIP nhưng Nguyễn Thời Hành không hề tiếc nuối, so với một cuộc sống bình an, tiền có là gì?
Chỉ là cầm tấm thẻ VIP này vẫn cảm thấy có chút phỏng tay, chủ yếu là gần nhất không biết vì sao anh cứ nhớ tới Vệ Tây, thế nhưng có nghĩ nhiều thế nào cũng không có lí do chính đáng tới cửa tìm người.
Cũng may trong buổi họp bạn cũ, Hoàng Giác đã giúp Nguyễn Thời Hành giải quyết nan đề này.
Hoàng Giác đến tận lúc nãy vẫn thực sửng sốt: “Lão, lão đại, ông bị gì vậy, ông không phải là đảng viên à? Sao tự dưng bây giờ cũng tin mấy chuyện linh dị thần quái này vậy?”
“Đảng viên thì sao?” Nguyễn Thời Hành hùng hồn nói: “Đâu liên quan gì đến tôn giáo tín ngưỡng, huống chi ông làm sao biết là linh dị thần quái? Ông biết quà tặng kèm thẻ VIP là gì không mà nói càn?”
“…cái gì?”
“[Nguyên Tắc Chủ Nghĩa Mac] này chính là căn cứ xã hội khoa học!”
Hoàng Giác lau mồ hôi, cảm giác càng nghe lại càng không đáng tin.
Cảm giác không tin tưởng này lúc đứng ở cổng Vệ gia đạt tới đỉnh điểm.
Chỉ thấy bãi cỏ trong sân đã bị móc sạch, đào ra một đống lớn bùn đất, một con Husky cả người đầy bùn đất đang vui vẻ lăn lộn trong đống bùn, cả khoảng sân là một mảnh hỗn loạn, nếu không phải có tấm biển phía ngoài thì thoạt nhìn giống như còn đang xây dựng.
Ba chữ Thái Thương Tông ngược lại rất mạnh mẽ hữu lực, đáng tiếc lại viết trên một tấm ván kỳ quái, còn tùy tiện treo ngoài cổng, Hoàng Giác nhìn kỹ tấm bảng hiệu kia, càng xem càng thấy giống cánh cửa bị tháo tay cầm ra.
Nguyễn Thời Hành nhấn chuông cửa, một lát sau một giọng nam âm trầm lạnh lùng truyền ra: “Ai vậy?”
Nguyễn Thời Hành hỏi: “Đây là Thái Thương Tông à?”
Giọng nam kia khựng lại một chốc, sau đó cất cao: “Ba ba, tới lượt ba kìa.”
Ngay sau đó là một trận huyên náo hùng hùng hổ hổ, một lát sau cửa mở ra, một người nam dáng vẻ quản gia mướt mồ hôi chạy ra, một người nam trung niên đeo kính râm thở hổn hển đứng phía sau.
Hoàng Giác: “…”
Thật sự không phải anh đa nghi, thế nhưng công ty này quả thực có cái gì đó không đúng!
*****
Vệ Tây xách giỏ trúc của mình đi xuống lầu thì thấy Nguyễn Thời Hành cùng một người xa lạ dè dè dặt dặt ngồi ở phòng khách, Vệ Thiên Di ngồi trên ghế sô pha đơn bên cạnh, dáng vẻ khoanh tay vô cùng bất mãn.
Vệ Tây không hề kinh ngạc, ánh mắt vừa chạm vào người trẻ tuổi xa lạ kia liền dời đi, gọi một tiếng: “Uyển Dung!”
Thư Uyển Dung chậm rãi từ góc phòng đi ra, tóc búi gọn gàng, tay đeo túi Hermes, ánh mắt do dự: “Tiểu Tây, dì có hẹn với bạn đi spa..”
“Bà lấy cái bọc vải đỏ, mở ra rồi vẫy đều bùn đất bên trong ra sân vườn đi.” Vệ Tây không chút để tâm, đưa giỏ trúc qua nói: “Làm xong nhiệm vụ của bà rồi hãy đi.”
Thư Uyển Dung: “…”
Vệ Thiên Di đen mặt, dáng vẻ lại muốn mắng người, cuối cùng bị Vệ Thừa Thù trầm mặc tiến tới nhận lấy giỏ trúc, vừa cầm một cái liền nặng tới lảo đảo, phải gọi Chu quản gia tới phụ mới miễn cưỡng kéo ra ngoài được.
Vệ Tây thực thưởng thức Vệ Thừa Thù, liền nói với nhị đồ đệ ở phía sau: “Đây là môn nhân cần cù nhất tông môn chúng ta.”
Sóc Tông: “…”
Im lặng quan sát, ánh mắt Sóc Tông đuổi theo chiếc giỏ trúc tỏa ra mùi hương kỳ diệu kia ra ngoài, mùi hương rất quen thuộc, thế nhưng nhất thời anh lại không nhớ ra được đã ngửi thấy ở đâu.
Nguyễn Thời Hành cùng Hoàng Giác cũng lần đầu tiên thấy quý bà đeo túi Hermes kéo giỏ trúc, đang trợn mắt há hốc thì nghe Vệ Tây hỏi: “Hai người tìm tôi à?”
Nguyễn Thời Hành hồi phục tinh thần, nhất thời có chút không biết làm sao, ho khan một tiếng mới gật đầu, ánh mắt chuyển về phía thanh niên đặc biệt xinh đẹp phía sau Vệ Tây thì sửng sốt: “Ách? Lục Khuyết? Sao cậu cũng ở đây?”
Liếc nhìn lỗ tai đỏ ửng của Nguyễn Thời Hành, Sóc Tông không muốn để ý tới người này.
Vệ Tây khá hữu hảo với khách hàng VIP, sau khi giải thích thân phận của nhị đồ đệ, Vệ Tây liếc mắt về phía bàn, sau đó nhìn qua Vệ Thiên Di: “Sao không có trà nước bánh trái gì cả?”
Mặt Vệ Thiên Di đen xì xì, nhăn nhó hệt như trái khổ qua, Nguyễn Thời Hành ngượng ngùng xua tay: “Không cần không cần, bác trai tiếp đãi tụi anh tốt lắm, bảo Chu quản gia rót trà rồi.”
Vệ Tây có chút bất mãn vì Vệ Thiên Di quá biếng nhác, thấy khách không có ý kiến thì ngồi xuống, liếc nhìn hai người rồi dừng lại trên người Hoàng Giác đang lúng ta lúng túng: “Nói đi, gặp chuyện gì?”
Trong lòng Hoàng Giác vẫn không quá tin tưởng, huống chi Thái Thương Tông mà Nguyễn Thời Hành dẫn anh tới cứ kỳ kỳ quái quái, một đại sư trẻ măng, không khí trong phòng cũng thực quỷ dị, thậm chí còn không đáng tin bằng đạo quán miếu thờ thông thường, vì thế Hoàng Giác có chút kháng cự. Bất quá Hoàng Giác vẫn thực kinh ngạc khi đối phương nhìn ra mình là người cần giúp đỡ, cười cười nói: “Một ít chuyện nhỏ mà thôi, có thể là gần nhất áp lực quá nên ngủ không ngon giấc.”
Vệ Tây không nói gì, nhận lấy ly nước Chu quản gia đưa qua uống một ngụm, nhàn nhạt quan sát Hoàng Giác, đột nhiên hỏi: “Làm thẻ không?”
Hoàng Giác cứ tưởng Vệ Tây muốn giả thần giả quỷ thuyết phục mình, thế nhưng nghe thấy mùi rao hàng thì nhất thời sửng sốt: “Hả?”
Vệ Tây giải thích: “Thẻ chỉ tính một người, ưu đãi thẻ VIP của Nguyễn Thời Hành không thể tính cho anh được.”
“…” Hoàng Giác không biết nên nói gì, cứ cảm thấy mình vừa tới salon làm đẹp, đợi đến khi thấy rõ Vệ Tây cùng hai đồ đệ, nhất là tướng mạo của đồ đệ Lục Khuyết thì cảm giác này lại càng rõ ràng hơn, vì thế xấu hổ trả lời: “Không, không cần.”
“Ò.” Vệ Tây có chút thất vọng, thái độ cũng mất đi hứng thú: “Nhà anh có ít nhất ba tai họa, giá cả không rẻ đâu, anh khẳng định không muốn làm thẻ?”
Hoàng Giác vốn đã định đứng dậy bỏ đi, nghe vậy thì chấn động, chậm rãi quay đầu: “Cậu… cậu nói gì? Ba cái gì?”
“Quỷ a, ở trong mộng anh không đếm à?”
Nháy mắt Hoàng Giác túa mồ hôi lạnh, mồ hôi bên thái dương cứ hệt như xả vòi nước ồ ạt chảy xuống, anh nghe thấy âm thanh nuốt nước miếng của mình, há miệng run rẩy hỏi: “Cậu… ngài làm sao biết?”
Quấy nhiễu giấc mộng làm anh ngủ không ngon bình thường chỉ có một bóng dáng, có lúc cũng có tập thể, sau khi tỉnh lại anh có nhớ lại giấc mơ đó, lần nhiều nhất quả thật là ba không sai. Chuyện này anh chưa từng kể với người nào.
Lúc này ý tưởng kẻ lừa đảo trong đầu Hoàng Giác nháy mắt bị quét bay, trái tim nảy lên thình thịch, chẳng lẽ thật sự có chuyện tà hồ như vậy? Chỉ đoán thôi đã đoán được là ba sao, này cũng quá chuẩn xác đi?
Vệ Tây không rõ rung động của Hoàng Giác, nói tiếp: “Có gì mà không biết? Một tháng trước anh mới chuyển qua nhà mới đúng không? Cũng sau đó mới phát sinh chuyện nằm mơ?”
Hoàng Giác sửng sốt, dè dặt ngồi thẳng người: “Ngài, ngài nói đúng, gần nhất tôi định kết hôn với bạn gái, thế nhưng giá nhà ở Bắc Kinh thật sự đắt quá, mua không nổi. May mắn có một người họ hàng bán cho tôi một căn hộ, tôi mới chỉnh sửa lại xong, tháng trước mới dọn vào ở.”
Căn hộ này nằm ở khu khá tốt, giá cả thấp hơn giá thị trường một phần ba, người họ hàng kia nói định mua cho con trai làm phòng cưới, vì thế Hoàng Giác cùng cha mẹ rất cảm kích đối phương.
Hoàng Giác chuyển nhà rất kín tiếng, trừ bỏ bạn gái cùng cha mẹ, anh không thông báo với ai khác, ngay cả Nguyễn Thời Hành rất thân thời đại học cũng không biết.
Lần này Hoàng Giác hoàn toàn tin phục, chuyện này không thể nào đoán được, vì thế ánh mắt anh nhìn Vệ Tây cũng thay đổi, hệt như đang nhìn phao cứu mạng, dù sao thì hơn một tháng ngủ không ngon, đổi lại là ai thì cũng không kiên trì nổi.
Hoàng Giác nơm nớp lo sợ hỏi: “Đại, đại sư, nếu ngài có thể tính được vậy thì có cách nào hóa giải không?”
Đại sư vẫn là dáng vẻ đó, chẳng qua vào lúc này thì trong mắt Hoàng Giác, hình tượng không dáng tin cậy đã hóa thành thần thánh lãnh đạm cao lĩnh chi hoa. Cao lĩnh chi hoa nhìn anh, lộ ra ánh mắt bễ nghễ, chậm rãi mở miệng…
“Anh thật sự không muốn làm thẻ Vip của chúng tôi à? Làm thẻ còn được tặng quà.”
Hoàng Giác: “…”
Ý ngài là [Nguyên Lý Chủ Nghĩa Mác] à?
…*…
[Tác giả] Nguyễn Thời Hành: Thơm quá!
…*…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!