Đồ đáng ghét, ta thích ngươi!!!
Ngoại truyện 2: Kim Ân_ Mặc Vi
Kim Ân đời nào chịu buông, hắn nắm chặt tay nàng hơn, hai mắt đỏ hoe: “Mặc Vi… Tại sao không trở về???”
Tại sao ư??? Là bởi vì lòng tin của hắn không đặt ở chỗ nàng… Về??? Để làm gì cơ chứ??? Cứ mãi chạy theo một người biết rằng sẽ không thuộc về mình… nàng thực sự rất mệt rồi…
“Ta nói buông tay.” Mặc Vi cố gỡ tay hắn ra.
“Không!!!” Kim Ân gần như mất kiểm soát mà gầm lên.
Giằng co một hồi, hắn dứt khoát điểm huyệt Mặc Vi, vác nàng lên vai vận khí đi về dịch quán. Mặc Vi không ngờ hắn lại làm ra hành động lớn mật như vậy giữa đường phố, không hề phòng bị, cứ như thế bị hắn khiêng đi như bao gạo.
Về đến dịch quán, Kim Ân bỏ Mặc Vi xuống giải huyệt cho nàng, không để Mặc Vi kịp phản ứng đã ôm nàng thật chặt: “Vi Nhi… Ta nhớ nàng.”
Mặc Vi bị hắn ôm định đẩy ra nhưng nghe hắn nói liền buông thõng hai tay.
Hắn nói hắn nhớ nàng…
Vậy… nàng có nhớ hắn không???
…
…
…
…
…
Tất nhiên là có rồi…
Mặc Vi cứ đứng như vậy, mặc kệ hắn ôm. Một lúc sau, Kim Ân thủ thỉ: “Vi Nhi… Trở về đi, về bên cạnh ta.”
Mặc Vi nghe vậy có chút mệt mỏi. Trở về sao??? Còn ý nghĩa gì không???
“Vi Nhi… Trả lời ta, nàng sẽ trở về đúng không?” Kim Ân thấy nàng không trả lời liền trở nên gấp gáp.
“Kim Ân, hà tất gì phải như vậy… Người cứ như lúc trước, xem như ta đã chết dưới vách núi kia đi, không được sao?” Mặc Vi mệt mỏi nói.
“Không thể. Ta không thể. Vi Nhi… Ta biết, ta biết, là ta sai, ta đã sai khi không tin nàng… Nhưng ta sẽ sửa, sẽ sửa… cho nên nàng trở về… Về bên cạnh ta… Nàng đánh ta cũng được, mắng ta cũng được nhưng đừng rời xa ta. Có được không?” Kim Ân khẩn thiết nhìn nàng.
“Kim Ân, đừng tự làm khổ mình nữa. Cần gì phải vì một cọng cỏ như ta mà bỏ qua cả rừng cây ngoài kia.” Mặc Vi đẩy hắn ra.
“Không, ta không cần gì hết, ta chỉ cần nàng chịu tha thứ, chịu trở về bên cạnh ta. Ngoài ra ta không cần bất kì nữ nhân nào hết.” Kim Ân lại ôm lấy nàng thật chặt như thể chỉ cần lơi một giây nàng liền biến mất vậy.
“Ta…” Mặc Vi rõ ràng có chút dao động.
“Vi Nhi… Trở về bên cạnh ta, ta sẽ dùng quãng đời còn lại để bồi tội với nàng.” Kim Ân khẩn thiết nói.
“Cho ta thời gian… Ta sẽ suy nghĩ…” Mặc Vi cúi đầu lí nhí.
Kim Ân: “Được. Ta chờ nàng. Nàng ở lại dịch quán không?”
Mặc Vi: “Không. Đưa ta về Tĩnh vương phủ.”
“Tĩnh vương phủ?” Kim Ân nghe tới đây thì hơi nhăn mày.
“Đúng vậy.” Mặc Vi gật đầu.
“Nàng quen biết Tĩnh vương.” Kim Ân cảm thấy nguy cơ chập chùng.
“Không. Ta quen với Mặc Viên.” Mặc Vi khẽ lắc đầu.
“Mặc Viên???” Kim Ân hơi kinh ngạc.
“Ừm. Là bằng hữu, cũng là ân nhân.”
“Được rồi, ta đưa nàng về.” Kim Ân thở phào nói.
——————–
Sau đó dưới sự chân thành của Kim Ân cùng sự khuyên giải hết lời của Mặc Viên thì cuối cùng Mặc Vi cũng đồng ý tha thứ.
Mặc Viên nói đúng. Nàng không nên cứ mãi sống mãi trong cái bóng ma do chính nàng tạo ra. Nàng nên nhìn về tương lai phía trước, cho hắn một cơ hội, cũng như cho chính bản thân nàng một cơ hội. Dầu sao nàng cũng không còn gì để mất, cứ cược một lần đi để xem liệu hạnh phúc có mỉm cười với Mặc Vi này không.
Đến thật nhiều năm về sau, khi nhìn thấy mái ấm nhỏ của mình Mặc Vi đã âm thầm cảm ơn Mặc viên đã cho nàng dũng khí để cược, để ngày hôm nay, hạnh phúc đã thực sự đến với nàng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!