Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
Chương 25: Khi dễ người không ai biết
Ngọc Ngôn thò tay móc ra một cái ngọc bài đưa cho nàng. Chúc Diêu liền nhìn kỹ lại.
A, cái ngọc bài này sao nhìn quen mắt vậy ta. Cái ngọc bài này không phải là cái ngọc bài mà 5 năm trước nàng đi lĩnh ngọc bài thân phận đó hay sao? Lúc đó nàng chưa mở ra được linh lực, nên cái ngọc bài này sớm đã bị nàng ném vào trong cái xó xỉnh nào đó rồi. Đến bây giờ, nàng thật sự đã quên béng mất rằng nàng đã từng có nó.
“ Sư phụ người tìm thấy nó ở đâu vậy?”
Ngọc Ngôn cũng không có trả lời, liền đưa ngọc bài này cho nàng rồi nói:
“ Vũ khí của ngươi ta để trong tấm ngọc bài này.”
Chúc Diêu nhanh chóng tiếp nhận.
Nàng thả thần thức vào trong ngọc bài tìm kiếm. Rất nhanh nàng phát hiện ra bên trong ngọc bài này có một vài bộ quần áo và một vài công pháp nhập môn. Đây là món quà mà môn phái dành tặng cho mỗi người khi gia nhập môn phái, bên cạnh công pháp có một cây quạt đang nằm bất động. Nàng nhanh chóng lấy cây quạt kia ra ngoài. Cây quạt này không biết làm từ chất liệu gì mà khi nàng cầm nó vào trong tay liền cảm thấy ấm áp. Cây quạt có màu đỏ sậm. Phía trên nó cũng không có hoa văn gì. Từ trên thân nó có một mùi hương nhàn nhạt tỏa ra. Nó rất là đẹp.
Chúc Diêu quạt quạt hai cái. Thì thấy nó có thể co rút tự nhiên lại được.Lại còn đúng theo yêu cầu của nàng là có thể công được, có thể thủ được. Ngay lập tức, Chúc Diêu liền yêu thích cây quạt này.
“ Cây quạt này, sau khi phát động có thể biến thành một cây pháp khí để phi hành. Tốc độ của nó không kém gì ngự kiếm cả.”
Đối với chuyện ngự kiếm, hắn hoàn toàn thất vọng về nàng. Nếu như người đồ đệ của hắn chết do ngã từ trên thân kiếm xuống, thì thể diện của Ngọc Ngôn hắn sẽ mất hết.
Chúc Diêu gật đầu thật mạnh. Nàng càng thêm yêu thích cây quạt. Nàng sờ sờ mặt quạt. Đột nhiên nàng nhớ tới chuyện hắn mất tích mấy ngày qua liền hỏi:
“ Sư phụ, không phải một tháng qua người luyện chế cây quạt này giúp ta đấy chứ?”
Ngọc Ngôn nhàn nhạt gật đầu, dường như chuyện một tháng qua hắn mất tích làm ra cây quạt này cho đồ đề cũng không phải là chuyện gì quá ghê gớm.
Chúc Diêu cầm cây quạt trong tay, rưng rưng nước mắt nói:
“ Sư phụ! Ngươi tốt quá! Đồ đệ nhất định nghe lời ngươi cố gắng tu luyện, để cho ngươi có thể an dưỡng tuổi già!”
Khóe miệng Ngọc Ngôn liền giật một cái, đồ đệ của hắn lại ngu xuẩn nữa rồi,
“ Không phải ngươi muốn ra ngoài hay sao?? Ngươi nhanh thay quần áo đi còn theo ta tới Diễn võ trường ở Phong chủ.”
“Được rồi Đại Vương, không thành vấn đề thưa Đại Vương.”
Chúc Diêu lập tức xoay người, nhanh chóng chạy vào trong phòng.
Ngọc Ngôn nhìn theo phương hướng nàng chạy đi liền thở dài thật sâu. Tính tình của đồ đệ hắn cũng không biết là xấu hay tốt nữa. Chuyện gì cũng viết hết lên trên mặt, đối với người khác lại nhiệt tình quá mức. Người tu tiên mà không cẩn thận thì sau này gặp phải người xấu chắc chắn sẽ chịu nhiều đau khổ.
Vào trong phòng, Chúc Diêu liền nhanh nhẹn móc toàn bộ đồ đạc ở trong ngọc bài ra. Mấy quyển công pháp, nàng sớm đã học thuộc lòng. Nàng nhìn thoáng qua liền quăng tụi nó trở lại vào trong ngọc bài. Mấy bộ quần áo kia, chắc là phải dùng tới rồi. Đó mà y phục thống nhất của môn phái. Màu trắng, nhìn rất là tinh xảo, trên đó còn thêu rất nhiều đóa tường vân. Ài, xấu quá!
Mấy năm qua, do không mở ra được cái ngọc bài này, nên tất cả y phục của nàng đều do sư phụ đưa cho. Kiểu dáng còn đẹp hơn rất nhiều so với bộ y phục này. Ai bảo sư phụ của nàng rất là khéo tay cơ chứ.
Nhưng hôm nay là thi đấu môn phái, nàng cảm thấy tốt hơn hết nàng nên mặc cái y phục môn phái đưa cho thì hơn. Học sinh tới trường để thi, không phải đều mặc một đồng phục thống nhất do nhà trường phát cho hay sao. Mà nàng cũng không muốn mình lại lạc loài so với mọi người. Vì vậy, nàng liền mặc cái y phục này vào, rồi theo sư phụ bay ra ngoài.
Sau khi đứng ở trên cây quạt, nàng mới cảm thấy được chỗ tốt của cây vũ khí. Lúc nàng đưa linh khí vào, thì cây quạt này liền biến lớn lên nhiều lần. Cho dù trên đó có 10 người đứng đi chăng nữa cũng không thành vấn đề. Quan trọng nhất là linh khí mà nàng đưa vào lại không khác gì linh khí khi phải dùng ngự kiếm, nó rất là ít. Trên cây quạt còn có một trận pháp phòng ngự. Nàng phi hành trên không trung, đến ngay cả gió cũng không lọt vào được. Chúc Diêu yên lặng tặng cho sư phụ 30 điểm mười.
Diễn võ trường nơi thi đấu môn phái được bố trí bên cạnh Phong chủ.
Chúc Diêu nhìn thấy cái lôi đài này liền liên tưởng tới cái võ đài Chiêu Thân mà ngày xưa người ta hay dùng. Nó đơn giản không khác gì bàn đánh bóng bàn. Mà không ngờ, cái lôi đài trôi nổi kia lại là một ngọn núi. Nói ngọn núi có chút khoa trương quá, nhưng to bằng ba sân đá banh thì không sai vào đâu được.
Khán đài được xây dựng vòng xung quanh lôi đài.
Đối diện với lôi đài có một cái khán đài vô cùng cao. Phía trên có mấy cái bàn lơ lửng mà không có ghế. Ở đó có vài người đang ngồi lẻ tẻ. Họ mặc những trang phục khác nhau. Có năm vị mặc trang phục màu trắng, không cần phải nói, chắc chắn bọn họ chính là các Phong chủ của Khâu Cổ Phái rồi.
Bên cạnh họ chắc là những vị chưởng môn của các môn phái khác mang đệ tử tới để tham dự thi đấu.
Ngọc Ngôn mang theo đồ đệ nhìn không chớp mắt. Hắn hiên ngang bay tới chỗ cao nhất ở trên cái khán đài kia.
Tử Đan là người đầu tiên phát hiện ra hắn. Hắn vô cùng kinh ngạc, rồi nhanh nhẹn đứng dậy chào đón.
“ Bái kiến thái sư thúc.”
Vị đại thần này, mấy nghìn năm qua chưa một lần tham gia vào hoạt động thi đấu môn phái. Thế mà ngày hôm nay lại có hứng thú tới xem.
“ Hi! Lão đầu!”
Chúc Diêu từ phía sau Ngọc Ngôn chui ra ngoài. Liền phất phất tay vẫy Tử Đan. Đã 5 năm rồi, lần đầu tiên nàng mới có thể nhìn thấy người quen. Điều này khiến cho nàng cảm thấy thật sự kích động.
Tử Đan cứng đờ, rồi ho khan một tiếng, rồi hiểu ra được chuyện gì đang xảy ra.
“ Bái kiến Tiểu sư thúc.”
Thì ra là do đồ đệ tới quan chiến.
Tử Đan liếc mắt tỉ mỉ nhìn lại Chúc Diêu một chút. Ngay lập tức, hắn phát hiện ra tiểu sư thúc mà 5 năm trước chưa có dẫn khí nhập thể, thế mà ngày hôm nay đã là Trúc Cơ, hơn nữa còn là Trúc Cơ đại viên mãn!
Tốc độ tu luyện này quá khủng khiếp, quả nhiên danh sư xuất cao đồ. Thảo nào mà năm đó sư thúc cố tình thu nhận nàng làm đồ đệ cho bằng được.
Những người khác cũng chú ý tới tình huống bên này. Mắt mọi người liền sáng lên, liền rối rít hành lễ:
“ Bái kiến Ngọc Ngôn tôn thượng.”
Thần tình mọi người vào lúc này đều kích động hết cả lên. Đây chính là tu tiên giới đệ nhất nhân Ngọc Ngôn tôn thượng đấy. Vị tôn thượng truyền thuyết này hơn một vạn năm qua chưa từng xuất hiện trước mắt mọi người, thế mà hôm nay mọi người lại có thể gặp được.
Ngọc Ngôn gật đầu, rồi không khách khí đi tới cái ghế ở chính giữa ngồi xuống.
Những người khác thấy hắn không nói gì, chỉ đành sờ sờ cái mũi, rồi yên lặng ngồi lại chỗ cũ. Mọi người im lặng ngồi xuống thấp một chút, nhường cái ghế cao nhất cho Ngọc Ngôn.
Bị cướp mất cái ghế Tử Đan: “…”
Hắn đành phải phân phó cho một đệ tử mang một cái ghế khác lại đây.
Chúc Diêu liền móc ra cây quạt rồi bay tới đứng thẳng tắp ở sau lưng sư phụ. Sư phụ của ta quả thật quá ngông cuồng, bá tuyệt, chói lọi. Mà ta chính là ngông cuồng, bá tuyệt, chói lọi xếp thứ hai.
Đột nhiên nàng cảm thấy lành lạnh ở sau lưng. Một cái ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn chằm chằm vào nàng. Nàng quay lại nhìn bốn phía xung quanh, sau đó liền bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của một nữ tử.
A, người này sao nhìn quen mặt vậy ta. Đây không phải là Phong chủ Dược Phong mà năm đó khi nàng nhập môn đã đắc tội hay sao? Hình như nàng tên Hồng Trù thì phải.
Nhớ tới chuyện trước đây nữ tử này từng mắng chửi nàng, khóe miệng Chúc Diêu liền nở nụ cười. Ngay lập tức nàng liền tỏa ra một hơi thở trào phúng rồi nói vọng sang:
“Ê! Tiểu sư điệt!”
Nhất thời nữ tử kia liền chán nản. Nữ tử kia hung hăng liếc mắt nhìn nàng một cái, rồi hừ lạnh một tiếng quay đầu lại, đưa cái ót cho nàng nhìn.
Ai, sao lại kiêu ngạo như vậy chứ. Kiêu ngạo như thế thì ai yêu cho nổi.
Đã 5 năm trôi qua rồi thế mà Hồng Trù này vẫn còn mang lòng thù oán với nàng. Bây giờ lại còn nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lẽo nữa chứ. Nhưng ai bảo nàng là đồ đệ của sư thúc cơ chứ. Đại nhân như nàng không cần so đo với tiểu bối như vậy. Chúc Diêu đang định im lặng xem cuộc vui, lại đột nhiên nghe thấy âm thanh chào đón người mới tới.
Chẳng biết là ai đã lên tiếng nói:
“ Ba vị tôn giả đã tới.”
Tất cả mọi người ở chỗ này đều quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy ở phía trên bay tới ba người gồm có hai nam, một nữ. Một người thì đứng trên lưng một con Chim loan cầu vồng. Một người thì đứng trên lưng một con Bạch Hổ. Người còn lại thì đứng trên một cái Ngọc liên có ánh sáng lấp lánh kỳ dị. Trên người ba người này tản mát ra tiên cốt, giống như là tiên từ trên chín tầng trời hạ xuống phàm trần vậy. Đặc biệt là vị nữ tử kia. Nàng đẹp như là ánh trăng sáng vậy. Khí chất thánh khiết mà cao nhã, mà âm thanh chào đón kia chính là từ miệng con chim Loan ở dưới chân nàng phát ra.
Nhìn khí thế kia, đích thị là ba vị tôn giả Hóa Thần của Khâu Cổ Phái mới đến.
Chúc Diêu còn chưa kịp khiếp sợ một màn không khác gì phim của Hollywood thì đột nhiên một trận uy áp phô thiên cái địa liền đập sang chỗ nàng. Nàng mới chỉ Trúc Cơ thế mà phải chịu đựng uy áp của ba vị Hóa Thần Kỳ đè ở trên người. Ngay lập tức khí huyết trong người nàng quay cuồng, một cỗ đau đớn như dùi cưa khoan thẳng vào trong đan điền nàng. Nàng liền cảm giác thấy tu vi của mình sắp bị phế mất.
Một cánh tay liền chạm vào vai nàng, ngay lập tức toàn bộ uy áp trên người nàng đều biến mất.
Sắc mặt Ngọc Ngôn trong nháy mắt liền lạnh đi hai phần. Một cổ uy áp khủng khiếp hơn nhiều so với lúc nãy mang theo sát khí nồng nặc ngay lập tức phóng trở lại ba người.
Ba vị kia trong nháy mắt cũng cảm giác được cỗ uy áp khủng khiếp kia. Vì không có chuẩn bị, nên chân của ba người lập tức mềm nhũn ra. Nếu như không phải giữ thể diện thì ngay lập tức bọn họ đã té từ trên linh thú rơi xuống rồi. Bọn họ hoảng loạn vận công chống đỡ. Lúc này mới phát hiện ra Ngọc Ngôn lạnh như băng đang ở trước mặt nhìn bọn họ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!