Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
Chương 64: Mắc kẹt tu vi
Dịch giả: Hoangforever
Nửa giờ đồng hồ sau, Chúc Diêu mới hiểu được kiểm tra này là quan trọng cần thiết như thế nào. Đơn giản! Xem xét! Nhỏ! Nói!
” Kim đan của người đã vỡ.”
Ngọc Ngôn thu hồi thần thức thăm dò từ trong đan điền đồ đệ về, vẻ mặt ngưng trọng nói.
” Ta… ta…..”
Đan vỡ rồi thì cũng đâu cần phải nói thẳng thừng như vậy chứ?
” Mặc dù đan của người đã vỡ. Nhưng cảnh giới của người vẫn là Kim Đan đại viêm mãn.”
Ngọc Ngôn cau mày thật sâu nói,
“Giống như kiểu người vỡ đan trước khi Kết Anh vậy. Nhưng do không có linh khí. Cho nên người hoàn toàn không có dấu hiệu Kết Anh.”
” Ý của sư phụ muốn là….. ta mắc kẹt?”
Ngọc Ngôn gật đầu.
“………..”
Cái con mẹ nó chứ! Người khác Kết Anh. Một là thất bại đan hủy người chết theo. Hai là chiến thắng tu vi tăng lên. Thế nhưng nàng lại bị mắc kẹt ở giữa chừng, thế nghĩa là sao??
” Trong khoảng thời gian này đừng có nóng vội, đừng có tự tiện dẫn khí nhập thể khôi phục tu vi.”
Ngọc Ngôn căn dặn Chúc Diêu một cách nghiêm túc.
“Nếu như ta khôi phục tu vi lại thì ta sẽ như thế nào?”
” Nếu như bên trong cơ thể của người có linh khí. Lúc đó người sẽ bị cưỡng ép Kết Anh. Nhưng lúc đó linh khí của người chưa đầy. Cho nên khi người dẫn khí nhập thể thì sẽ dẫn tới linh khí bạo động. Mà lúc này người không có dẫn thêm linh khí vào nữa thì Kết Anh chắc chắn thất bại.”
Đến lúc đó chẳng lẽ nàng thật sự giống như phương án 1, đan hủy người chết theo.
” Vậy làm thế nào bây giờ?”
Chúc Diêu khóc không ra nước mắt. Không có tu vi, không có linh lực. Chẳng lẽ nàng đành phải yên ổn làm một phế nhân hay sao?
” Ngươi không cần phải quá lo lắng như vậy.”
Ngọc Ngôn sờ sờ đầu nàng, nói.
” Chờ ta tìm được một nơi có Lôi linh khí sung mãn. Tới lúc đó người có thể Kết Anh được rồi.”
Nhưng cho dù có là như vậy đi chăng nữa thì nàng cũng là một người có Lôi linh căn đó. Nàng chưa bao giờ thấy nơi nào có Lôi linh khí sung mãn như lời sư phụ nói cả. Tìm được một nơi như vậy quả thật không khác gì mò kim dưới đáy bể.
Dĩ nhiên ngoài trừ phương pháp này ra thì các loại ” Linh ” có trong người cũng có thể dùng được. Chẳng hạn như Kim Linh của Tiểu Dật. Chỉ cần hắn nghĩ tất cả thế gian đều là Kim Linh Khí thì linh khí sẽ biến thành Kim Linh để cho hắn sử dụng. Thế nhưng trong cái thế giới này chỉ có Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ. 5 loại linh này ai cũng có cả. Thế nhưng từ đầu đến cuối lại không có Lôi Linh?? Thế này không khác nào cố tình hãm hại nàng sao?
” Chiêm chiếp~”.
Mộc Linh giống như cảm nhận được tâm trạng nàng đang xuống thấp. Nó liền từ trong thần thức nàng chui ra ngoài. Nó đưa cành cây mềm nhũn lên, vuốt ve, an ủi cánh tay nàng.
” Chiêm chiếp, Chiêm Chiếp?”
” Đây là …. Mộc Linh?”
Ngọc Ngôn nhìn gốc cây đột nhiên nhảy ra kia.
Lúc này, Chúc Diêu mới kịp phản ứng lại. Nàng cũng chưa từng nói cho sư phụ biết về Mộc Linh này,
” Đây là Mộc Linh ta gặp được trong Thức Vân Khải. Lúc đó nó và con ” Vừng” kia núp trong thần thức của ta. Sau khi ta sống dậy, bọn nó cũng theo ta tới đây.”
” Uk!”
Ngọc Ngôn gật đầu. Thật ra thì hắn cũng đã đoán được một hai điều từ mấy chuyện này. Hình dạng đồ đệ đổi thành thế này. Lại còn có con dị thú xuất hiện bên cạnh nàng. Chắc chắn là nó cùng một thể, theo nàng tới đây rồi.
Nếu như lúc đó nó núp trong thần thức của nàng thì mọi chuyện có thể hiểu được rõ ràng rồi.
“Oh!”‘
Ngọc Ngôn nhàn nhạt trả lời.
“……..”
Oh? Oh một tiếng xong rồi thôi? Phản ứng này hình như không đúng,
” Sư phụ! Ý ta là ta không phải là người của Tu Tiên giới. Ta đến từ một cái thế giới khác. Nó hoàn toàn khác xa nơi này.”
” Ta biết rồi.”
” A! Ơ! Người thì biết cái gì?? Người thì hiểu cái gì?”
Ngọc Ngôn nghiêng đầu suy nghĩ một chút, rồi trả lời,
” Ngày đầu tiên người lên núi.”
” Đéo đỡ được!”
Chúc Diêu nhịn không được chửi thề một câu. Đây chắc chắn là hãm hại mình rồi. Nàng liền cảm thấy căng thẳng, hồi hộp hẳn lên.
” Cử chỉ, ngôn từ của người khác với người bình thường.”
Ngọc Ngôn nhàn nhạt phân tích:
” Lúc đó trong đầu ta đã liên tưởng tới chuyện người tới từ một nơi không biết tên nào đó. Cộng thêm với việc người đối với Lôi linh khí có độ thân thiện vượt quá mức so với người thường. Ta liền càng thêm khẳng định suy nghĩ ban đầu kia của ta là đúng. Chớ nói chi tới việc người còn có thể hai lần trọng sinh.”
“…………”
Không hiểu vì sao nàng có cảm giác cả thế giới này quay sang chửi nàng một câu ” Ngu vcl!”
Oán niệm……….
Nàng ngẩng đầu, ngẩng đầu bắn oán niệm của mình về phía sư phụ.
Thế nhưng Ngọc Ngôn vẫn kiên trì, bình tĩnh vò tóc của nàng, khiến cho đầu của nàng rối tung rối mù lên,
” Còn có một chuyện nữa?”
“……….”
Đừng có nói chuyện với ta nữa. Lúc này ta đang còn rất là thương tâm đây nè! Chỉ số thông minh của ta không bằng con gà!
” Mặc dù ta biết chuyện này. Nhưng ta cũng không thể nào tùy tiện nói điều này cho người biết được. Hiểu không?”
” Dĩ nhiên! Ta vừa không….”
A! Tại sao nàng lại đi hoài nghi mình bị ngu chứ!
Ngọc Ngôn sư phụ lại tiếp tục tìm manh mối.
Chúc Diêu dứt khoát đem toàn bộ chuyện của mình nói lại cho sư phụ nghe. Từ công việc hiện tại của nàng cho đến chuyện đủ loại chuyện dị thường từ khi nàng xuyên qua tới giờ. Chỉ bất quá những việc nàng kể lại khác xa thế giới này. Nàng muốn giải thích cho hắn hiểu. Quả thật đây là một công việc vô cùng tốn sức.
Cho nên, trọng điểm nàng muốn nói lại hoàn toàn đi chệch hướng.
“Computer là vật gì?”
“Ách…… Một loại công cụ tính toán.”
” Người ở trong thế giới của người không biết tính toán sao?”
” Không phải như vậy! Dùng computer thì tính toán nhanh hơn.”
” Khấu khấu là cái gì?”
” Đó là QQ! Một công cụ dùng để trò chuyện.”
” Các người trò chuyện mà cũng phải nhờ tới công cụ? Chẳng lẽ thân thể các người trời sinh tàn tật?”
“==, Không phải như vậy! Chẳng qua là dùng nó thì có thể truyền thông tin đi được xa hơn mà thôi.”
“Truyền Âm Phù?”
“Đúng rồi!”
” Thế game online nghĩa là như thế nào?”
” Có thể tạo ra một thế giới giống như thế giới các ngươi. Và game online cũng là một loại trò chơi giải trí.”
” Online? Dùng sợi dây để liên kết với trò chơi?”
” Đây cũng chỉ là một ví dụ cụ thể mà thôi. Nói tóm lại, mọi người không cần bước chân ra khỏi nhà nhưng lại có thể chơi với người chơi khác trong cùng một trò chơi có thế giới giống như các người vậy.”
” Truyền Âm Phù cỡ lớn?”
“Ừ! Nó cũng tương tự như vậy.”
” Thế giới của người tiêu tốn tâm tư nhiều như vậy để làm ra Truyền Âm Phù lớn như vậy. Cũng chỉ để giải trí thôi sao?”
Ngọc Ngôn nhàn nhạt nhìn nàng một cái xem coi khuôn mặt nàng có phải hay không xuất hiện chữ nói dối.
“……..”
Cũng đành chịu thui. Dù sao nàng cũng cảm thấy người trong thế giới mình khá là buồn chán?
———–
” Sư phụ! Vương Từ Chi hiện giờ thế nào rồi?”
Chúc Diêu quyết định chuyển sang chủ đề khác. Quả thật từ khi nàng không có ở đây nàng cảm tháy rất là lo lắng. Lo lắng không biết tiểu tử kia có làm chuyện ngu ngốc gì nữa không.
Sắc mặt Ngọc Ngôn sư phụ liền trầm xuống, hắn suy nghĩ một lúc nói,
” Sau khi Thức Vân Khải đóng. Đương nhiên lúc này hắn đang còn trên đường trở về rồi.”
” Thức Vân Khải??”
Chúc Diêu nghe mà giật mình. Không phải 500 năm mới mở ra một lần sao? Chẳng lẽ lần này nàng trọng sinh tiêu tốn mất 500 năm,
” Hắn đi lúc nào vậy?”
Ngọc Ngôn không khỏi nhìn nàng một cái,
” Đương nhiên là hắn đi cùng với người rồi.”
” Đi cùng với ta?”
Chúc Diêu sửng sốt. Đột nhiên nàng có một suy đoán,
“Có phải sư phụ vừa mới đi….”
” Ta đưa cho người một tia thần thức thì nó đã bị người cưỡng ép bắn ra khỏi ” Thức Vân Khải.”
Ngọc Ngôn vẫn còn rất là tức giận nhìn nàng một cái,
” Vì vậy ta mới quyết định đi ra ngoài xem xét một chút. Không ngờ ta vừa rời khỏi Ngọc Lâm Phong thì cảm ứng thấy người đang ở trên hòn đảo kia.”
Hắn muốn chạy tới cứu nàng sao?
” Ta sai rồi.”
Chúc Diêu vội vàng nhận mình sai. Nàng nghĩ tới trừng phạt vừa rồi, cái mông nàng lại nhói nhói đau. Thế nhưng từ đáy lòng lại dâng lên một cỗ cảm động. Hơn nữa lại còn rất là vui mừng. Không ngờ lần này nàng Trọng sinh lại, lại đúng thời gian như vậy. Căn bản là không sai lệch thời gian một chút nào cả. Quá tuyệt!
Ngọc Ngôn đứng dậy. Đi vài bước cách xa nàng. Sau đó hắn vươn tay niệm một câu bí quyết.
Trong chốc lát một ánh sáng màu trắng liền lóe lên. Một khối dây chuyền màu trắng liền nằm trong lòng bàn tay của hắn.
Đây chính là dây chuyền hắn dùng ẩn dấu thần thức của mình để vào trong Thức Vân Khải. Đồ đệ đã trở về rồi. Đương nhiên thần thức của hắn cũng không cần ở lại bên ngoài Thức Vân Khải nữa.
Hắn nhẹ nhàng bóp nát cái viên ngọc treo ở dây chuyền kia. Một ánh sáng màu trắng nhẹ nhàng đi ra ngoài, từ từ trở về trong cơ thể của hắn.
Chúc Diêu tiến lên kiểm tra thấy không có gì khác thường. Nàng vốn định học thêm loại thuật phân thân này. Nhưng sư phụ hoàn toàn không có ý định truyền thụ cho nàng. Hắn chỉ giảng thích cặn kẽ một chút tình huống Kết Anh. Các loại phương pháp đối phó và kinh nghiệm…. Hắn suy nghĩ một chút, sau đó tiện thể đem cái loại triệu chứng khi lên Hóa Thần nói một lần.
Mặc dù Nguyên Anh muốn lên Hóa Thần nhanh thì ngàn năm. Chậm thì mấy ngàn năm. Nhưng đồ đệ này của hắn từ trước tới này toàn học theo kiểu lên lớp như trực thăng lên thẳng. Một tháng trước nàng vừa mới ổn định cảnh giới Kim Đan Sơ cấp. Nhưng lúc này lại sắp bắt đầu Kết Anh rồi. Loại tốc độ nhảy cấp 3 thế này. Có lẽ hắn nên chuẩn bị thật tốt cho nàng từ sớm thì hơn.
Chúc Diêu nghe xong liền ngất luôn. Sư phụ nói nếu như muốn Kết Anh thì nàng chỉ cần dùng linh khí nung thần thức là được. Nung cho đến khi thần thức ngưng tụ ra chân thật mới thôi. Thậm chí khi Thần thức có thể thoát ly khỏi bản thể thì lúc đó nàng đã thành công rồi. Phân thân thần thức của sư phụ thật ra đó là kết quả trui rèn thần thức.
Lúc trước nàng ở trong Thức Vân Khải ngăn cản Kim Linh, dẫn tới linh khí bạo động. Linh khí tăng vọt mới giúp cho nàng chống đỡ được Kim Linh. Nhưng nàng cũng không thể nào Kết Anh được. Nguyên nhân là do nàng không đem linh khí hướng về phía thần thức của mình. Quả nhiên phương pháp của nàng sai lầm nên nàng mới không thể Kết Anh được.
Thần thức đối với một người mà nói là một bộ phận vô cùng quan trọng. Nó thật sự ngang hàng với linh hồn. Cho nên khi nàng nung thần thức thì nàng sẽ chịu đựng một sự thống khổ rất lớn. Mà khi đó Chúc Diêu muốn Kết Anh thì nàng cũng đã là đèn cạn dầu rồi.
Sư phụ giải thích một mạch từ sáng cho đến tối. Sau đó hắn mới để cho nàng rời đi. Nàng là đồ đệ của hắn cho nên nàng không có năng lực phản kháng. Và dĩ nhiên nàng bị sư phụ cấm bế rồi. Nhưng lúc này nàng lại tự nguyện.
Con “Vừng” kia cũng không biết chạy đi đâu rồi. Lúc này còn chưa thấy nó trở về.
Nàng định trở về giường đánh một giấc, đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
” Vương Từ Chi Kiếm Phong, cầu kiến Thái sư thúc tổ.”
Tiểu hài tử xấu xa đã trở về!
Người trong nhà còn chưa kịp trả lời lại, thì Vương Từ Chi đang còn mặc đồng phục môn phái đã từ trên trời bay xuống rồi. Hắn nhìn khá là chật vật. Thậm chí trang phục của hắn vẫn còn chưa kịp dọn dẹp máu khô lưu lại. Đầu tóc hắn lúc này thì lộn xộn. Chỉ thiếu mỗi trên mặt viết thêm hai chữ ” Mệt mỏi” to đùng nữa là đủ bộ. Thế nhưng hai con mắt hắn lúc này lại rất là có thần nhìn Ngọc Ngôn.
“Đệ tử ra mắt Thái sư thúc tổ.”
Vương Từ Chi liền hành lễ với Ngọc Ngôn.
Ngọc Ngôn nhíu mày. Rõ ràng hắn có chút thiếu kiên nhẫn. Hắn ngồi xuống ghế đá bên trong viện rồi sau đó nhàn nhạt gật đầu.
Vương Từ Chi liếc mắt nhìn Chúc Diêu ở bên cạnh một cái, đè nén sự tò mò trong lòng lại hỏi,
” Đệ tử có một chuyện muốn thỉnh giáo Thái sư thúc tổ. Xin Thái sư thúc tổ giải thích nghi hoặc trong lòng đệ tử.”
Ngọc Ngôn cũng không có trả lời. Ngày cả tầm mắt cũng không nhìn hắn tới một lần. Hắn luôn luôn thiếu kiên nhẫn đối với người khác như vậy.
Vương Từ Chi thấy vậy đành phải cắn răng, hỏi tiếp:
” Đệ tử muốn hỏi Thái sư thúc tổ một chuyện. 10 mấy năm về trước Thái sư thúc tổ có ôm về một đứa con nít. Đứa con nít đó có phải là Chúc Diêu thân truyền đệ tử của ngài hay không?”
Chúc Diêu nghe thấy vậy liền kinh ngạc. Xem ra lúc trước nàng ở Thức Vân Khải lớn tiếng công khai đã làm bại lộ thân phận của nàng. Cũng may lúc này nàng đã thay đổi sang hình dạng khác rồi.
” Xin Thái sư thúc tổ nói rõ chân tướng cho đệ tử biết.”
Ngọc Ngôn ngẩng đầu nhàn nhạt đứng dậy, không thèm quân tâm tới hắn và nói một câu đáng để bị ăn đòn:
” Có liên quan tới người sao?”
Quả nhiên nhà người và đồ đệ của ta, vân vân và vân vân…. Chuyện này là chuyện hắn ghét nhất.
Vương Từ Chi bị một câu chặn họng thẳng thừng, trên khuôn mặt liền hiện ra sự tức giận. Thế nhưng hắn lại không tài nào phát tác sự tức giận này ra ngoài được. Hắn cắn răng hít sâu vào một hơi hỏi,
” Đệ tử chỉ muốn báo cáo cho Thái sư thúc tổ biết một chuyện. Nhị đệ tử của ngài lúc này đang bị vây khốn trong bí cảnh Thức Vân Khải. Kính xin Thái sư thúc tổ tới trợ giúp. Xem còn phương pháp nào tiến vào trong bí cảnh nữa hay không?”
Ngọc Ngôn cũng không có trả lời. Hắn chậm rãi quay đầu lại trợn mắt lên nhìn Chúc Diêu một cái.
Ách…….
Quần chúng đứng xem xung quanh là vô tội mà.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!