Đồ Keo Kiệt Bủn Xỉn Yêu Tôi
Chương 21
Cốc cốc cốc…
…
Cốc cốc cốc…
5 phút sau
Cốc cốc cốc…
Lại 5 phút nữa…
Cốc cốc cốc
….
Cứ như thế, một tiếng trôi qua, một cánh cửa ngăn cách hai thế giới
– Shit! Trần Quân cậu có bước ra đây không thì bảo?
Lộ John mặt đỏ mày cay tức giận mắng. Đàn em Trần Quân cũng phải ngao ngán lén liếc nhìn.
Cậu chủ của họ đúng là trâu bò.
Cự vật to ra vào nhẹ nhàng, Trần Quân ôm cô thật chặt.
– Ah, có ai gọi cửa
– Kệ họ đi, chúng ta chỉ cần hợp tác sản xuất ra sản phẩm là được. Em ngoan đi.
Nói rồi hắn hôn lên tóc cô.
– Thôi mà, anh hành em hơn hai ngày rồi, vẫn chưa đủ sao? Á á ư…
Hắn không kiêng dè đâm mấy phát mạnh vào cô. Cắn cắn vành tai cô.
– Là em quyến rũ anh trước, anh chỉ hầu hạ em thôi. Đúng chứ?
– Mặt dày vô liêm sỉ.
Hắn thúc vào cô thêm mấy chục phát nữa rồi bắn tinh vào trong cô.
Cự vật rút ra, tinh dịch tuôn ra ào ào. Hai ngày nay thật sự hắn cho cô quá nhiều rồi, cô không chứa nổi nữa.
Bụng cô phải có đến hàng tỉ tỉ con t*ng trùng.
Rụng hết trứng cũng không đáp ứng được đàn t*ng trùng mặt dày của Trần Quân đâu.
Haiz…
– Em ngẩn ở đó làm gì? Hay là…
– Hửm…!
– Muốn thêm mấy hiệp nữa?
Hắn gian tà cười cười tới trước mặt cô.
Cô nhìn gương mặt yêu nghiệt của hắn, nhìn xuống cơ bụng sáu múi sáng lóa cô vô thức nuốt nước miếng. Lại nhìn xuống nữa…
Ặc, nó nó chưa xẹp.
– Ai thèm anh chứ, đi tắm.
Cô tung giường ngồi dậy, bị hắn tóm lại ép sát vào tường. Cái đó của hắn chà chà cọ cọ vào bụng, cô xấu hổ cúi đầu xuống thấy vật to trước mặt lại ngẩng đầu lên.
Môi cô ướt át, đầu lưỡi lạ xâm nhập thành công. Hắn hôn cô đến khi sắp không thở nổi mới luyến tiếc thả ra.
– Đi với anh, nhé!
– Đi đâu?
– Tới nơi em sẽ biết. Rất bất ngờ đấy.
– Đi tắm thôi…
Sau khi mặc đồ đàng hoàng, Trần Quân hiên ngang mở cửa phun ra mấy chữ làm người hóa đá.
– Tôi và vợ đang vận động mạnh tạo thế hệ mới, tại sao lại làm phiền hả?
Như này… Như này… Mặt cậu chủ họ tại sao lại dày hơn bức tường rồi?
Lộ John quắc mắt nhìn, hung hăng mắng.
– Tên khốn khiếp nhà cậu, vận động mạnh cái gì chứ? Shit nhìn cậu thụ thế mà có con được à? Hahaha…
Trần Quân ung dung đi ra, tiện tay bỏ vào túi quần tiếp tục mặt dày phun chữ.
– Tôi mà là thụ thì cậu là đại công. Trên giường tôi phải ở trên còn cậu ở dưới, đừng mơ tưởng được nằm trên tôi.
Lộ John:….
Vệ sĩ:….
– Gì đấy?
Cô bước ra khỏi cửa, chân run run tiến lên phía trước. Lòng thầm mắng Trần Quân ngàn lần, tại hắn mà cô không đi đứng đường hoàng được.
Cô mặc một cái áo thun trắng, khoác áo rin, cổ quàng khăn gió, mặc quần rin dài, đi bốt đen. Nhìn rất trẻ lại năng động, thoạt nhìn phải nghĩ là thiếu nữ chứ không phải là người phụ nữ mới bị Cậu chủ của họ vùi dập tơi bời hoa lá suốt hai ngày rưỡi đâu.
Hắn chạy lại bế ngang cô lên, tiến về chiếc xe đậu ngoài đường.
– Em chớ vội, chúng ta mới rời nhau hơn nửa tiếng, vận động mạnh rất tốt cho sức khỏe nhưng không phải ở đây.
Đại ca à, anh có thể đừng có tỉnh bơ như vậy không? Làm như hai ngày nay không ai biết chúng ta làm gì ấy.
Thấy cô nhìn hắn trân trối, hắn lại cười.
– Em thấy tên đại thụ đang làm tài xế kia không? Anh ta là đầy tớ vừa nhận việc của anh đó.
Lộ rít lên, gằn từng chữ.
– Trần… Quân….! Cậu muốn chết phải không?
– Tôi chết thì ai làm đại công của cậu?
– Hả? Anh làm đại công của đại thụ. Vậy tôi… tôi là nữ phụ đam mỹ ư? Anh lấy tôi che mắt thiên hạ?
– Anh… Chỉ là hiểu lầm thôi mà.
– Hiểu lầm?
– Ngọc Diễm à, em đừng nghe hắn nói. Ngày nào hắn cũng tới nhà anh, còn mang theo một chai dầu ăn 5 lít đấy… Bla bla bla…
Cô giận dỗi ngồi thụt lùi trong góc, một cỗ khó chịu truyền từ bụng lên.
– Oẹ…
– Gì nữa hả, người đẹp tụi anh chỉ giỡn thôi, đừng tưởng thật chứ? Trần Quân, cô ấy mà vấy bẩn xe của tôi, tôi phải quẹt hết thẻ của cậu.
– Em đã đỡ hơn chưa?
– Em… Em… Oẹ… Mau mau cho em cái túi.
Sau khi nôn xong, người cô xanh như tàu lá. Ỉu xìu không sức sống…
Đùng đùng đùng.
Ba phát súng bắn về phía xe của Trần Quân đang đi.
– Trần Quân, tại sao lại xảy ra chuyện này?
– Tôi không biết, cậu lái nhanh lên đi.
Chiếc xe màu đen lao nhanh trên đường núi, một bên là núi, một bên là biển. Nếu trật bánh rơi xuống sẽ không còn đường sống.
Cuộc rượt đuổi bắt đầu.
Cô bị say sóng, xe đột nhiên tăng tốc khiến đầu óc cô càng nặng nề lại muốn ói.
Đùng đùng đùng..
Thêm ba phát nữa bắn vào cửa sổ nhưng đều hụt.
– Chơi với anh hả? Không có cửa đâu cưng.
Lộ khéo léo lái xe chạy trên đường dốc quanh co, mày nhíu lại, nhìn gương chiếu hậu rồi trầm tĩnh nói.
– Trần Quân, chúng ta có cả một đội xe 50 người đuổi theo. Đàn em của chúng ta bị chúng hại rồi.
# dạo này làm biếng quá
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!