Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh - Chương 1:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
115


Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh


Chương 1:


Mộ dung phủ Thừa tướng

“Nhất sơ sơ đáo lão, nhị sơ sơ bạch phát tề mi, tam sơ sơ nhân tôn mãn đích, tứ sơ sơ tương phùng ngộ quý…” (1)

Trong lúc, bà mối vui mừng cầu chúc, ta từ trong gương đồng nhìn thấy mẫu thân mỉm cười rơi lệ.

Ngày mai là ngày ta xuất giá. Cứ tưởng rằng ta có thể tự quyết định được
cuộc sống sau này nhưng cuối cùng vẫn là tránh không được.

“Thanh nhi, con từ khi còn bé đã thất lạc, ta thật vất vả mới tìm được con về, cứ tưởng sẽ được ở bên nhau vài năm, ai ngờ…”

Trong khi bà mối cầm lược ngọc trong tay đang chậm rãi lướt trên mái tóc dài
như thác của ta, thì mẫu thân lại nghẹn ngào không nói nên lời.

Nha
hoàn hầu hạ một bên Bích Chỉ xưa nay lanh lợi, thấy tình cảnh như vậy,
vội đưa khăn tay cho mẫu thân lau lệ, một mặt khéo léo khuyên nhủ:
“Người mà ngay mai Tiểu thư gả đi chính là Nam Triều Tam hoàng tử, trời
sinh khí chất cao quý, tuấn dật hào phóng, đã có biết bao nữ nhi các nhà mong mỏi mà không được, phúc khí tốt như vậy, phu nhân còn có gì phải
lo lắng.”

Mẫu thân nghe vậy, đôi mắt rưng rưng mỉm cười gật đầu: “Tất nhiên là ta biết, chỉ là không đành lòng.”

Sau khi bà mối hoàn tất nghi lễ cầu phúc, mẫu thân từ trong ghế quý phi
đứng dậy, tự mình đỡ ta ngồi xuống bên cạnh, có lẽ nhìn thấy thần sắc ta quá mức im lặng, người mới nở nụ cười nhưng không khỏi có chút buồn bả: “Thanh nhi, giờ phút này trong phòng cũng không có người ngoài, đối với mẫu thân con cứ việc nói ra. Ta biết, chuyện lần này là uỷ khuất con,
chỉ là tin vui giữa Mộ Dung gia tiểu thư cùng Tam hoàng tử đã sớm truyền ra ngoài, thiên hạ ai ai cũng biết, Diễm nhi lại càn quấy như vậy, làm
ra việc đào hôn này chính là đại hoạ cho cả gia tộc, không phải vạn bất
đắc dĩ, phụ thân của con và ta, sao lại để cho con chịu uỷ khuất mà xuất giá thay như thế.”

“Con hiểu rõ, cũng chưa từng cảm thấy uỷ khuất.”
Ta dịu dàng cười, đáy lòng phẳng như gương sáng, tuy là thay mặt gả,
nhưng hễ là những người không biết, ai cũng sôi nổi nghị luận ta đúng là thiên hạ đệ nhất phúc khí, nếu muội muội không làm ra việc đào hôn
ngoài dự đoán của mọi người, thì làm sao có thể đến phiên ta có được vị
hôn phu như ý như thế, may mắn còn không kịp, nói chi đến uỷ khuất.

Đem tầm mắt chuyển qua đôi đèn long phượng phía trước cửa sổ, ta nhẹ nhàng
mở miệng: “Thanh nhi chỉ lo lắng sợ rằng phụ lòng mong đợi của phụ mẫu.”

Mẫu thân nghe ta nói như vậy, trái lại là mỉm cười: “Đây cũng là do con quá lo lắng, người trong thiên hạ chỉ biết Mộ Dung gia tiểu thư được chọn
gả cho Tam điện hạ, chiếu trong thánh chỉ cũng không viết rõ là vị Mộ
Dung tiểu thư nào. Phụ thân con sáng sớm đã tìm đến Tam vương phủ để nói rõ đầu đuôi với điện hạ, có điện hạ nhận lời gánh vác, Hoàng Thượng
cũng sẽ không truy cứu.”

Ta chưa kịp tiếp lời, nhìn thấy vẻ mặt mẫu thân thì xem ra Tam điện hạ đã nhận lời, hết thảy mọi chuyện đã ngã ngũ.

Mẫu thân thấy ta không nói thêm gì, sắc mặt hiện lên một tia lo âu, bỗng
nhiên nhớ tới điều gì đó, bắt lấy tay ta mở miệng nói: “Thanh nhi, con
chính là lo lắng Tam điện hạ coi trọng dung mạo của Diễm nhi?”

Ta hơi mỉm cười, không ngờ mẫu thân lại nói ra việc này, dù sao muội muội Mộ
Dung Diễm vốn xinh đẹp tài hoa, sớm đã danh chấn kinh thành.

Ta vẫn
chưa nói gì, nha hoàn Sơ Ảnh một bên đã lạnh lùng mở miệng: “Lấy sắc thị người, có kết cục tốt há được mấy người, tiểu thư xinh đẹp thế nào
người bình thường sao có thể so sánh.”

Mẫu thân không ngờ nàng lại
dám nói chen vào như vậy, ngẩn ra một lúc, cũng mỉm cười mở miệng: “Đứa
trẻ ngoan, ngươi và Thanh nhi cùng nhau gặp nạn, luôn luôn ở bên người
nàng, bảo vệ nàng như vậy, tình cảm thâm sâu, ta thực rất cảm kích
ngươi.”

Ta nâng đôi mắt mỉm cười với nàng, năm năm trước khi cả nhà
đang trên đường dời lên kinh, gặp phản quân tiền triều, kiệu của ta
trong lúc hỗn loạn liền rớt xuống vực sâu, khi đó, ta bất quá chỉ mới
mười hai tuổi, mà bên trong kiệu cũng chỉ có Sơ Ảnh cùng ta.

Sơ Ảnh
không hề nói gì, mà mẫu thân cũng không nói tiếp chủ đề vừa rồi, chỉ là
dặn dò ta vài điều mãi cho đến đêm, Bích Chỉ vài lần cười thúc giục nói, đêm trước khi gả của tân nương cần phải ngủ cho thật tốt, vào ngày đại
hỷ thì dung nhan mới tươi tỉnh, lúc đó người mới rời đi nhưng trong mắt
lộ vẻ không muốn.

Ta tiễn người đến ngoài cửa tiểu viện, mẫu thân gắt gao nắm lấy tay của ta, cũng không nói gì hơn.

Cửa nhà quyền quý thâm sâu khó lường, từ xưa đến nay đều như vậy, huống chi là cánh cửa Thiên gia.

Chúng ta đều hiểu rằng, qua ngày mai, cho dù gặp mặt, hết thảy đều không còn như trước.

Mãi đến khi bóng dáng mẫu thân biến mất khỏi con đường uốn khúc sau hoa
viên, ta xoay người, nhìn thấy phía chân trời, lãnh nguyệt như câu.

Mà trên mái hiên, phía dưới ánh trăng khuyết, một bóng người bạch y như
tuyết, thấy ta quay người lại, hắn vác vò rượu trên vai hướng ta thi lễ.

Ta mỉm cười: “Nếu đã đến đây, sao không vào nhà, lại ở trên mái hiên làm cái gì?”

Hắn cười, mủi chân điểm nhẹ, trong nháy mắt liền đứng vững vàng trước mặt
ta: “Đi, ta mang tỷ đi cưỡi ngựa, qua hôm nay, không biết đến khi nào
mới có cơ hội.”

Lòng ta như được sưởi ấm, mỉm cười nắm lấy bàn tay hắn đang đưa ra, Mộ Dung Liễm, đệ đệ nhỏ nhất của ta.

“Mang cổ cầm ra đây.” Ta mỉm cười nhẹ nhàng.

Hắn gật đầu, nhân thể nắm lấy tay, nhẹ nhàng nâng eo của ta, mủi chân phát lực, liền vút lên trời cao.

Ta chỉ nghe thấy tiếng gió gào thét bên tai, giọng nói hổn hển của Sơ Ảnh
truyền đến: “Liễm thiếu gia, người muốn dẫn tiểu thư đi đâu, ngày mai
nàng phải xuất giá, không thể ra ngoài…”

(1)

Nhất sơ sơ đáo lão, nhị sơ bạch phát tề mi.

Một lần chải sống lâu trăm tuổi, hai lần chải phải biết nâng khay ngang mày (xuất phát từ tích vợ của Lương Hồng thời Hậu Hán khi dâng cơm cho
chồng ăn thường dâng khay ngang lông mày, biểu thị sự tôn trọng giữa vợ
chồng)

Tam sơ nhân tôn mãn đích, tứ sơ tương phùng ngộ quý nhân.

Ba lần chải con cháu đầy đàn, bốn lần chải gặp lại quý nhân.

Ngũ sơ ông lý hòa thuận.

Năm lần chải phải biết hiếu thuận với bậc cha chú.

Lục sơ phu thê tương kính.

Sáu lần chải vợ chồng yêu thương nhau.

Thất sơ thất tỷ hạ phàm.

Bảy lần chải Thất tỷ hạ phàm (lấy từ truyện cổ tích Ngưu Lang – Chức Nữ, ý chỉ phu thê có bị xa cách thì vẫn gặp lại nhau)

Bát sơ xuyên liên đạo ngoại du.

Tám lần chải đi đường được bình an;

Cửu sơ cửu tử dạng dạng hữu.

Chín lần chải con cháu sống no đủ.

Thập sơ phu thê đáo bạch đầu.

Mười lần chải vợ chồng sống đến đầu bạc răng long.

(1)

Nhất sơ sơ đáo lão, nhị sơ bạch phát tề mi.

Một lần chải sống lâu trăm tuổi, hai lần chải phải biết nâng khay ngang mày (xuất phát từ tích vợ của Lương Hồng thời Hậu Hán khi dâng cơm cho
chồng ăn thường dâng khay ngang lông mày, biểu thị sự tôn trọng giữa vợ
chồng)

Tam sơ nhân tôn mãn đích, tứ sơ tương phùng ngộ quý nhân.

Ba lần chải con cháu đầy đàn, bốn lần chải gặp lại quý nhân.

Ngũ sơ ông lý hòa thuận.

Năm lần chải phải biết hiếu thuận với bậc cha chú.

Lục sơ phu thê tương kính.

Sáu lần chải vợ chồng yêu thương nhau.

Thất sơ thất tỷ hạ phàm.

Bảy lần chải Thất tỷ hạ phàm (lấy từ truyện cổ tích Ngưu Lang – Chức Nữ, ý chỉ phu thê có bị xa cách thì vẫn gặp lại nhau)

Bát sơ xuyên liên đạo ngoại du.

Tám lần chải đi đường được bình an;

Cửu sơ cửu tử dạng dạng hữu.

Chín lần chải con cháu sống no đủ.

Thập sơ phu thê đáo bạch đầu.

Mười lần chải vợ chồng sống đến đầu bạc răng long.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN