Đó Là, Yêu - Chương 20: Thời gian sống chung
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
165


Đó Là, Yêu


Chương 20: Thời gian sống chung


Theo xã hội phát triển, rất nhiều nam nữ được phép sống thử. Chúng tôi cho rằng trước hôn nhân nên sống chung với nhau mới biết được hai người cuối cùng có thích hợp ở chung với nhau hay không. Nếu như không thích hợp, cũng đừng nên bắt đầu một đoạn hôn nhân thất bại.

Tôi cũng tán thành sống thử. Nhưng tôi cho rằng, sống thử không phải đế xem hai người có hợp để kết hôn hay không, mà là xem hai người vì sao lại không hợp nhau, cần phải thya đổi thói quen sinh hoạt như thê nào mới có thể hòa hợp sinh hoạt chung một chỗ.

Không thử không biết, thử một lần đã giật mình a!

*Action 1

Bạn học tiểu Trình là một nam sinh đặc biệt ưa thích sạch sẽ, thường xuyên ghét tóc của tôi rụng mọi lúc mọi nơi. Ghét tôi làm rớt khoai tây chiên trên giường, còn ghét đồ đạc của tôi lúc nào cũng vứt lung tung, hiến cho căn phòng trở nên lộn xộn.

Tâm trạng tốt thì tôi sẽ tỏ thái độ tốt bụng mà nhận sai, tâm trạng không tốt thì tôi bị hắn ghét bỏ chê phiền, bất mãn mà khinh bỉ bỏ về.

Vài ba câu không hợp, chúng tôi khó tránh khỏi cãi vã.

Con người hắn ưu điểm lớn nhất chính là lời nói có nội công rất thâm sâu, khuyết điểm lớn nhất chính là lời nói có kỹ thuật quá thâm sâu. Mỗi lần cãi nhau thì tốc độ phản ứng của hắn rất nhanh nhẹn, tư duy Lô-gíc tinh tế, cùng với lời nói sắc bén như kim châm. Mười phút có thể khiến người sống tức chết, người chết tức mà sống lại!

Có một lần, tôi bị hắn giận chạy về phòng ngủ.

Bạn cùng phòng mới của tôi có am hiểu rất sâu sắc tinh tường về các chòm sao, cô ấy thấy tôi tức giận chạy về, tốt bụng nói cho tôi biết: “Chòm sao Xử Nữ và chòm sao Song Tử căn bản là không hợp ở cùng một chỗ với nhau, việc đó chính là bi kịch của nhân gian.”

Tôi căn bản không tin. Sau khi lên mạng nghiên cứu chiên tinh với cô ấy, cuối cùng tôi cũng hiểu được tại sao mỗi nagy2 tôi đều muốn quẳng bạn học tiểu Trình đi một trăm lần, một ngàn lần.

Bởi vì tính cách của chòm sao nam Xử Nữ tinh tế chu đáo và chòm sao nữ Song tử hay thay đổi là hai loại người điển hình bất đồng với nhau.

Xử Nữ nam yên tĩnh, chỉnh tề ngay ngắn của chủng tộc, mà Song Tử là loại hình ồn ào, không cò nguyên tắc, nói một đàng làm một nẻo. Lúc đầu có thể có cảm tình, lực hấp dẫn ban đầu có thể rất mãnh liệt, yêu đến chết đi sống lại, nhưng một khi chung sống lâu dài, Xử Nữ nam dần dần có xu hướng lãnh đạm, thậm chí phiền chán, dưới tình huống như vậy cảm tính Song Tử nữ sẽ không rời bỏ hắn sao?

Đương nhiên không!

Giữa lúc hai bên không hợp nahu khắc sâu vào tâm trí tôi thì bạn học tiểu Trình gọi điện thoại đến.

Tôi thận trọng nói cho hắn biết: “Chúng ta chia tay đi!”

Hắn ở đầu dây bên kia trầm mặc vài giây, không níu kéo: “Được, em muốn chia thì chia đi.”

“Anh tống đồ đạc của em về đây, tất cả đồ của em.” Nói xong, tôi cúp điện thoại.

Nửa giờ sau, hắn gọi điện cho tôi, kêu tôi xuống lầu. Tôi phát hiện trong tay hắn chỉ cầm mỗi bọc khoai tây chiên của tôi.

“Đồ đạc của em đâu Sao lại chỉ có cái này?”

Hắn bất đắc dĩ nhìn tôi: “Đồ đạc của em nhiều như vậy, anh mang tới đây chốc nữa lại phải mang về, phiền lắm, cầm một ít đồ tượng trưng là được rồi.”

“Aish?” Tôi tức giận dâm chân, “Anh đừng nghĩ rằng em nói giỡn với anh, em nghiêm túc đó.”

“Được! Em nói chia tay thì chia tay.” Hắn nhìn đồng hồ đeo tay một chút, “Đã hơn mười hai giờ rồi, Em còn không ăn cơm đi? Chúng ta đi ăn bữa cuối cùng, xem như bữa cơm chia tay.”

“. . . Đi đâu ăn?”

“Em thích mùi vị quán Lão Xuyên mà.”

“À. Đi!”

Thời điểm ăn cơm chia tay, hắn vô cùng chân thành mà thừa nhận sai lầm của mình, quyết tâm sửa sai. . .

Trên đường trở về, tôi nói với hắn: “Em có thể tha thứ lỗi cho anh, nhưng em có hai yêu cầu. Yêu cầu thư nhất rất đơn giản: nếu chúng ta cãi nhau, em mà tức giận, anh nhất định phải dỗ em, dỗ đến khi nào em vui vẻ mới thôi.”

“Sao anh phải dỗ em, em có dỗ anh đâu?”

“Không được à! Con người của em rất nhỏ nhen, chút chuyện nhỏ cũng giống như trời sập xuống! Nếu tâm tình em không tốt, em sẽ ăn không ngon ngủ không yên, nói không chừng còn có thể chết tâm nữa chứ! Anh không giống em, năng lực chịu đựng của anh rất mạnh mẽ, đối với anh mà nói — trời sập xuống cũng là chuyện nhỏ!”

Phiền Nhân cẩn thận suy nghĩ: “Hình như là vậy. Được rồi, anh đáp ứng em! Yêu cầu thứ hai là gì?”

“Thứ hai, chỉ có em được nói bỏ anh, anh không được nói bỏ em.”

“Nghe không công bằng.”

“Là không công bằng. Nhưng em là con gái, em cảm tính, em xúc động! Em vừa xúc động đã quyết định, ba phút sau sẽ hối hận. Anh sống lý tính như vậy, bình tĩnh lãnh đạm như vậy, nếu anh nói bỏ em, vậy nhất định là anh có ý định bỏ em!”

Hắn nghĩ nghĩ: “Nghe rất có lý. Được rồi, anh đồng ý với em.”

Tôi lập tức chìa ngón út: “Chúng ta ngoéo tay! Ngoéo tay thắt cổ một trăm năm không thay đổi!”

Rất nhiều rất nhiều năm sau đó, ngày nào tôi cũng cảm thán thật sâu: “Người kia, ngàn vạn lần đừng vì thương hoa tiếc ngọc, dưới thẻ tre một trăm năm là hiệp ước không bình đẳng, bởi vì một trăm năm là quá dài, ba vạn sáu trăm nghìn ngày hứa hẹn dễ dàng, giữ vững là quá khó. . .”

*Action 2

Mấy ngày sau, chúng tôi lại cãi nhau.

Sau khi cãi nhau kịch liệt.

Tôi vô cùng tức giận mà rống to: “Anh để em đi, đừng cản em!”

Hắn buông tay đang nắm chặt cổ tay tôi ra: “Em nhất định phải đi, vậy thì đi đi. Trước khi đi, anh tặng em một thứ.”

“Thứ gì?”

Hắn lôi ra một cái vòng tay tinh xảo: “Vòng tay này, vốn dĩ anh định lễ tình nhâ sẽ tặng em, nếu chia tya rồi, xem như quà chia tay.”

“Trước giờ em chưa nghe qua chia tay còn tặng quà.”

“Chúng ta là ngoại lệ.”

Hắn cẩn thận đưa vào tay đeo vào cổ tay tôi, còn tặng ch tôi một cái ôm thật chặt: “Anh sẽ nhớ em.”

“Em biết.” Ngay lúc đó tôi cũng nhớ hắn.

“Vậy thì đừng đi nữa, anh biết sai rồi, từ nay về sau anh sẽ không bao giờ chọc giận em nữa, được không?”

Tôi cúi đầu nhìn chiếc vòng tinh xảo trên cổ tay, đó là cái vòng tôi từng rất thích, nhưng vì quá mắc nên tôi không cam lòng bỏ tiền ra mua, không ngờ hắn lại mua cho tôi.

Tôi ngậm nước mắt hỏi: “Anh thực sự không chọc em giận nữa sao?”

“Không.”

“Ừm.” Tôi tháo vòng xuống đặt trong tay hắn, “Chờ ngày lễ tình nhân rồi tặng em.”

. . .

*Action 3

Lại sau khi cãi nhau kịch liệt.

“Lần này em nhất định phải chia tay với anh, anh có nói gì cũng vô dụng!” Tôi nói chắc chắn.

Hắn trầm mặc giây lát: “Hơn nửa đêm rồi, em muốn chia tay, ít nhất cũng phải đợi đến ngày mai!”

“Em không muốn đợi, một phút cũng không thể!”

“Em không thể sống lý tính một chút sao, bây giờ phòng ngủ của em đã đóng cửa rồi, chia tay, em đi đâu? Hôm nay em muốn lang thang trên đường phố mùa đông lạnh lẽo sao?”

Tôi nói: “Em đi ra quán net.”

“Quán net vừa dơ vừa loạn, mệt mỏi không có chỗ nghỉ ngơi, mệt mỏi không có chỗ ngủ, hà cớ gì em lại tự chuốc khổ vào thân?” Thấy tôi có chút do dự, hắn buông ra giọng điệu êm dịu, vỗ vổ vai tôi, “Như vậy đi, em ngủ trong nhà anh, anh đi ra quán net.”

“Nhưng mà quán net vừa dơ vừa loạn, còn không có chỗ ngủ. . .”

Hắn lập tức nói: “Nếu không chúng ta đợi sáng mai rồi mới nói chuyện chia tay.”

“Được rồi.” Tôi ôm mền nằm xuống.

Hắn đi tới dựa vào, ôm lấy tôi, sau một hồi cực lực phản kháng, tôi trở nên . . . khuất phục!

*Action 4

Vài ngày sau, trong lúc cãi nhau kịch liệt. . .

Tôi không mở miệng, bạn học tiểu Trình thấu hiểu lòng người nói thay tôi: “Lại muốn bỏ anh phải không? Em không cần phải nói, bỏ thì bỏ đi.”

” . . . ” Tôi không cướp lời.

“Cuối tuần là sinh nhật em, anh dẫn em đi mua một món quà, xem như quà chia tay, giữ àm kỉ niệm.”

“Em không cần quà chia tay!” Quà chia tay của tôi đã rất nhiều rồi.

“Vậy em tặng anh một món đi.” Hắn nghiêm túc nói, “Anh tặng em nhiều thứ như vậy, mà em một món cũng chưa từng tặng anh.”

Tôi nghĩ nghĩ, rất có lý lẽ: “Em tặng anh một đôi giày đá banh, giày của anh sắp hư rồi.”

Mắt hắn sáng lên một tia dịu dàng: “Được.”

Chúng tôi cùng đi mua giày, hắn lại mua cho tôi một món quà sinh nhật, chúng tôi lại ăn “tiệc chia tay”. . .

Tôi nghĩ không ra lý do buổi sáng chúng tôi cãi nhau là gì thế nhỉ?

Lúc sau, tôi nói với hắn: “Mỗi lần anh tùy tện dụ dỗ một cái là em hết giận ngay. Em là người bị anh dụ dễ lắm, chỉ có anh mới biết quý trọng hiểu biết em, như vậy mới không chọc giận em nữa.”

Hắn u oan liếc nhìn tôi một cái: “Tùy tiện dụ dỗ? Em có biết để mỗi lần dỗ em, anh lãng phí rất nhiều tế bào não hay không?!”

Tôi vỗ vỗ đầu hắn, “Lãng phí một chút cũng không sao! Dù sao anh cũng không thiếu não mà.”

*Action 5

Một tháng giày vò đấu đá với bạn học tiểu Trình, tôi nhớ không rõ chúng tôi đã chia tay nhau bao nhiêu lần, tóm lại tôi thu được “quà chia tay” đầy cả một tủ, vòng tay có, nhẫn có, giày có, váy có, còn có cả gối ôm. . .

Đến nỗi “cơm chia tay” cũng không biết ăn bao nhiêu lần.

Nhưng kết quả chia tay từ đầu đến cuối kết quả cũng chỉ có một là — mua quà tặng, ăn hết thức ăn ngon, chúng tôi lại tay nắm tay hoan hoan hỉ hỉ về nhà.

Có một ngày, tôi hỏi bạn học tiểu Trình: “Mọi người đều nói hai từ ‘chia tay’ không thể dễ dàng nói ra, nói rồi sẽ làm tổn thương tình cảm, nhưng em nói nhiều lần như vậy rồi, cũng không thấy tình cảm của anh bị tổn thương à?”

Hắn dừng tay lật sách, giương mắt nhìn tôi, nghiêm túc đáp: “Đó là bởi vì tình cảm của anh dành cho em quá sâu, tổn thương một ngàn tám trăm lần, em căn bản cũng nhìn không ra.”

Tôi vui vẻ, tận sâu trong lòng cảm thấy lời ngon tiếng ngọt của bạn học tiểu Trình càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng dễ hiểu.

Tôi lại hỏi: “Anh đã hứa anh sẽ không bỏ rơi em. Tại sao mỗi lần em nói chia tay với em, anh đều dỗ em quay về? Sao anh không rời bỏ em?”

Hắn cúi đầu tiếp tục xem sách.

Tôi cướp cuốn sách của hắn: “Trả lời em nhanh lên!”

Hắn bất đắc dĩ nhìn cuốn sách trong tay tôi một cái, trả lời tôi: “Bởi vì em rất lâu trước đây đã nói với anh: Em yêu một người, khi gặp sẽ toàn tâm toàn ý, em không chịu được đau khổ khi ‘chia tay’. Mặc dù mỗi ngày anh đều muốn vứt bỏ em một trăm lần, nhưng cuối cùng anh lại sợ em không chịu được. . .”

Sóng mủi tôi cay cay, con mắt có chút ẩm ướt, tôi hung hăng ném sách cho hắn: “Anh đúng là phiền nhất, nói một câu ‘bỏ em’, có thể chết à!”

Hắn ôm chầm lấy bờ vai tôi, cười nói: “Nếu như lúc trước quyết định nói lời yêu đương một hồi không phân biệt được tay ai là ai, vậy thì chúng ta chỉ có thể chấp nhận như vậy.”

Chúng tôi đây đã tạm chấp nhận như vậy đã mấy chục lần rồi. . .

Tôi không biết chúng tôi có thể chấp nhận được như vậy suốt đời hay không, nhưng tôi không hối hận khi quen biết hắn, yêu hắn, lựa chọn hắn, tất cả tuổi thanh xuân của tôi đều dành cho hắn. . .

Vốn dĩ đàn ông trời sinh không phải liền gặp được người đàn bà tốt, mà là hắn muốn được dạy dỗ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN