đồ ngốc! em yêu anh thật đấy! - Ngày tôi gặp em.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


đồ ngốc! em yêu anh thật đấy!


Ngày tôi gặp em.


Huy hiện đang là học sinh lớp 12 với thành tích học tập thuộc loại trung bình, khuân mặt thì bình thường không có gì nổi bật để người khác chú ý tới, ngoài việc hắn được sinh ra trong một gia đình giàu có bố làm giám đốc của một công ty xuất khẩu có tiếng trong nước, vì vậy từ nhỏ hắn đã không phải làm gì, được ăn sung mặc sướng, ở trong căn biệt thự mặt đường to tướng có hồ bơi riêng, lối đi vào thì được bao phủ bởi những hàng cây xanh mát được cắt tỉa gọn gàng.
Như thường ngày vào khoảng 6h30 sáng giống như một chiếc đồng hồ báo thức bà Hai người giúp việc nhà Huy bước lên lầu đứng trước cửa phòng hắn gọi hắn dậy.
“Huy ơi! Dậy ăn sáng rồi còn đi học không kẻo trễ giờ nè con!” Hắn vẫn còn buồn ngủ nắm như vẫn phải cố dậy vì không muốn mình đi học muộn, hắn ngồi dậy đầu tóc bù xù như tổ quạ, còn mắt thì nhắm tịt lại như vẫn muốn ngủ tiếp, mặt hắn đần thối nói với bà Hai:
“Hai cứ xuống trước đi! con xuống ngay đây.” Nói vậy thôi chứ hắn vẫn ngồi đần ở đó, khoảng 5 phút sau hắn mới có thể tỉnh táo để bước xuống giường bắt đầu vệ sinh cá nhân. Nhanh như choắt hắn đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi rồi bước xuống nhà, như mọi khi đồ ăn đã được dọn sẵn ra chỉ còn đợi hắn bước xuống để thưởng thức, hắn ngồi vào bàn và bắt đầu ăn cùng với bà Hai. Hắn quý bà Hai nắm, hắn coi bà như là bà nội của hắn, vì từ nhỏ bố mẹ hắn đã hay bận đi công tác, một tay bà Hai nuôi hắn khôn lớn, hắn tôn trọng bà như một người thân chứ không phải là quan hệ chủ tớ như bình thường. Bỗng nhiên bà Hai lên tiếng:
“Huy này, do công việc gặp trục trặc lên bố mẹ con sang tháng mới có thể về thăm con được, không phải giữa tháng này như dự định.
Hắn nghe xong thì dừng ăn một chút rồi lại cười “hì” với bà Hai một cái như không có chuyện gì, vì thực sự hắn đã quá quen với những chuyện như thế này, bảo là đã quen nhưng hắn vẫn buồn nắm chứ, nhưng vì không muốn bà Hai phải lo lắng, lên hắn phải giả bộ bình thường. Hắn từ từ đứng dậy cầm chiếc balo để bên cạnh rồi bắt đầu đi học, vì giờ hắn đâu còn tâm trạng mà ăn uống nữa đâu.
“Thưa Hai, con đi học đây.” Bà Hai thấy vậy như hiểu ý hắn buồn, lên cũng không nài nỉ hắn ăn thêm.
“Được rồi, thôi con đi đi! Mà trưa nay có muốn ăn gì không để Hai nấu cho?” Hắn cười nói với bà Hai với giọng nịnh nọt:
“Hai nấu gì con ăn cũng thấy ngon.” Bà Hai lắc đầu cười nhẹ, nhìn về phía hắn, trong lòng bà nghĩ thương Huy mà không thể giúp gì được.

Hắn bước ra cổng thì đã có tài xế riêng đang đợi ở đó, thấy hắn tới anh tài xế vội mở cửa xe mời hắn vào, hắn nhíu mày nói với anh tài xế:
“Em tự lên được mà, anh không cần phải làm vậy hoài đâu!” Anh tài xế cười.
“Cậu cứ nói vậy thì ông bà cho tôi nghỉ việc sớm mất.” Hắn im lặng bước lên xe vì không muốn làm anh tài xế khó xử.
Đúng là con nhà có điều kiện có khác xe hắn đi cũng cực kì sang trọng và đắt tiền, ngồi trong xe như một căn phòng vip đầy đủ tiện nghi được cách âm rất tốt, có thể ngủ được luôn mà không cảm thấy khó chịu. Khoảng 15 phút sau thì hắn đã có mặt tại cổng trường. Hắn bước xuống xe là hàng chục con mắt đổ dồn về phía hắn, thay vì là vẻ mặt ngưỡng mộ thì lại là những khuân mặt tỏ vẻ khó hiểu, cùng những lời bàn tán không tốt về hắn.
“Nó bị tự kỷ hả? sao không thấy chơi hay nói chuyện với ai vậy?” Đó là giọng của một tên mập đứng ở gốc cây gần chỗ hắn nói.
“Mày hỏi tao sao tao biết được. Mà có khi thế thật.” Thằng gầy ở cạnh tên mập trả lời.
“Haha…” Hai tên cười đê tiện với nhau.
Hắn nghe loáng thoáng những câu nói với giọng cười cợt như vậy, nhưng hắn vẫn mặc kệ bỏ ngoài tai như không biết gì, vì thực sự hắn cũng không có ý định kết bạn hay nói chuyện với bất kỳ ai, hắn trở nên như vậy từ khi hắn bị chính cậu bạn thân nhất hồi cấp hai của mình lợi dụng, mỗi lần nghĩ lại chuyện đó hắn đều muốn phát khóc thật to như một đứa con nít, vì sự tin tưởng về tình bạn của hắn cũng không bằng những đồng tiền khốn kiếp kia. Hắn đúng là một con người cô độc thực sự, sống trong giàu sang nhưng cũng không cảm thấy hạnh phúc.
Mỗi ngày đi học của hắn đều thật sự tẻ nhạt và buồn chán như vậy, hắn ngồi trong lớp như một thầy tu đang tịnh tâm không màng đến bất kỳ điều gì đang diễn ra xung quanh mình. Cho tới khi tiếng chuông báo hiệu đã đến giờ ra về thì ngay lập tức hắn bước nhanh ra khỏi lớp như muốn trốn tránh tất cả mọi người xung quanh, hắn đứng ở trước cổng trường đợi tài xế đến đón như thường ngày, đột nhiên điện thoại của hắn vang lên “ring, ring…”, mở ra thì thấy là anh tài xế đang gọi.
“Cậu chủ hả? tôi đây đường đang kẹt xe quá chắc khoảng 30 phút nữa tôi mới đến đón cậu được, cậu thông cảm cho tôi nha!” Hắn đáp lại với giọng thông cảm:
“Không sao đâu anh, em đứng đợi một chút cũng được mà.”, hắn cười rồi cúp máy. Hắn không biết là lần đợi xe này của hắn chính là định mệnh sẽ dẫn hắn đến bao nhiêu chuyện vui buồn lẫn lộn sẽ xảy ra trong tương lai không xa.

Đứng đó được khoảng 20 phút nhìn xung quanh thì mọi người đã về hết, chỉ còn hắn đứng trước cổng trường cùng với một thanh niên cao to đội mũ đen, tay xăm hình hổ dữ tợn, đang trong tư thế cúi gầm mặt đứng gần đó. Đột nhiên người thanh niên kia tiến nhanh lại gần hắn, hắn có linh cảm không tốt liền bám chặt tay vào quai xách balo, đúng không phải hắn tưởng tượng mà thực sự người thanh niên đó có ý đồ xấu.
Tên đó vung tay giật mạnh balo của hắn, với sự phòng bị trước đó hắn cầm quai balo kéo lại, hai bên bắt đầu giằng co nhau, hắn hoảng loạn đến mức không nói lên được lời chỉ biết cố gắng dùng sức để chống cự. Đột nhiên đằng sau hắn có tiếng người vọng lại:
“Bớ người ta! Ăn cướp! Ăn cướp!” Tên đó hốt hoảng, liền buông tay bỏ chạy thục mạng, để lại hắn ngã trổng vó vì đang giằng co, chiếc balo văng ra một bên.
“Cậu không sao chứ?” Đó là giọng của một người con gái trong trẻo nhưng muốn làm tan chảy bất cứ chàng trai nào khi nghe thấy.
Cô đưa tay về phía hắn, như hiểu ý hắn đưa tay mình nắm nấy tay cô để cô kéo hắn đứng dậy, bàn tay cô thô ráp khiến hắn vô cùng ngạc nhiên vì một người con gái với giọng nói tuyệt vời lại có bàn tay như vậy sao ?, hắn ngước mắt nhìn cô điều hắn trông thấy là một khuân mặt vô cùng xinh đẹp và dễ thương, cặp mắt to tròn, đôi môi thì đỏ mọng, có điều làn da cô thì lại hơi ngăm đen, cô mặc một chiếc quần jean rộng cùng áo và mũ đều là kiểu thể thao của nam. Cho dù như vậy thì hắn vẫn nhận ra ngay, đây chẳng phải cô nàng tên My “hot girl” nắm tai tiếng cặp kè với đại gia bên trường nữ sinh bên cạnh hay sao, thật trớ trêu người giúp hắn lại chính là thể loại mà hắn ghét.
“Sao cậu ngu vậy? bộ cậu không biết la lên hay sao?” Cô gái nói. Hắn đần thối ra vì không nghĩ cô lại nói những lời như vậy.
“Ờ thì, tại mình hoảng quá nên cũng không biết làm gì luôn á.” Hắn đáp.
“Cậu đúng là đần.” Cô gái trả lời với vẻ bực mình. Cô tiến nhanh tới balo của hắn vội vàng ngồi xuống nhặt những thứ gì đó đã bị rơi xuống, thì ra đó là tiền của hắn để ở ngăn ngoài cùng đã bị bay ra ngoài khi balo rơi xuống đất, trong khi hắn vẫn còn đang bận vỗi quần áo bị bẩn, cô cầm xấp tiền 500 ngàn vừa mới nhặt lên cùng chiếc balo tiến về phía hắn và nói:
“Đây! Balo và tiền của cậu nè! Cậu đếm xem có thiếu đồng nào không! Tiền đóng học thì cậu phải cất cẩn thận hơn chứ! Nay cậu quên chưa đóng cho cô hả?” Thì ra cô nàng nghĩ số tiền này là tiền mà hắn dùng để đóng học, nhưng cũng phải thôi vì số tiền lên đến vài triệu và cũng đang đến kỳ hạn thu tiền học phí của nhà trường, hắn lúng túng trả lời cho qua vì mất tiền hay không với hắn cũng không quan trọng:
“Chắc là đủ rồi.” Thấy vậy cô nàng đúc tay vào túi áo của mình và bước đi, trước đó cũng không quên nhắc nhở hắn.
“Lần sau cậu nhớ cẩn thận vào đấy.” Rồi cô nàng nhanh chóng bước đi, trong khi hắn vẫn tỏ ra đầy sự ngạc nhiên, hắn tự hỏi mình:
“Đây thực sự có phải là thể loại con gái lẳng lơ, đào mỏ mà như mình từng nghĩ hay không?” Không hiểu sao ngay lúc này tim hắn lại đập nhanh như vậy, hai má thì đỏ ửng, lần đầu tiên trong đời hắn có những cảm xúc lạ lùng như vậy. Một lúc sau như tỉnh lại hắn nhận ra mình quên chưa nói lời cảm ơn, nhưng cô gái đã đi khuất tầm nhìn của hắn, hắn cảm thấy nuối tiếc vì chưa nói điều đó.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN