Đồ ngốc, tôi chỉ cần mình em thôi!!
Chương 17: Anh làm bạn trai tôi đi
Khánh An nhìn xấp giấy trên tay mình rồi lại nhìn người phụ nữ trong bộ cảnh phục màu xanh đang bước đi tiêu soái ngoài kia. Miệng không nói nên lời.
Mọi người trong hội nhìn mẹ Lâm cũng không thể nói nên lời, chỉ có thể thốt ra hai từ: Bá đạo.
Nó nhìn xấp giấy mà khóc ròng. (lại) Xem mắt!!!! Hậnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn.
Bỗng nhiên có một cái đầu nhỏ ló vào bên trong, mái tóc màu đen đẹp đẽ và đôi mắt chớp chớp rất đáng yêu.
-“Khánh An.”-Tử Vi nhỏ giọng đi lại gần nó. Cô liếc xuống bàn thấy xấp giấy liền cảm thấy có thập phần ngán ngẩm.
-“Lại phải đi xem mắt nữa à?”
Gật đầu một cách chán nản.
-“Vậy cậu tính sao?”
Lắc đầu không biết.
-“Nè Khánh An, mẹ cô thật sự là người mẹ bá đạo nhất năm.”-Vũ Duy bật ngón cái.-“Nhưng hình như tôi thấy cô ấy ở đâu rồi thì phải.”
-“Tớ cũng thấy rất quen thuộc.”-Triết Hạo ngồi dựa ra ghế nói.
-“Tử Vi.”-Khánh An đột nhiên ngẩng đầu lên quay qua nhìn cô khiến cho Tử Vi có một cảm giác bất an không rõ.
Rốt cục nó tính làm gì???????
-“Cậu là bạn thân nhất của tớ.”-Nó nắm lấy hai tay cô đặt trong hai tay nó.-“Cậu là người mà tớ tin tưởng nhất.”-Khánh An gật đầu chắc nịch.-“Vì thế….”-Giọng ngập ngừng.-“Cậu đi xem mắt thay tớ nha.”
Quác. Quác. Quác……
Một con quạ và một hàng dấu chấm bay ngang qua đầu Tử Vi và mọi người.
-“Nhiệm vụ bất khả thi.”-Tử Vi sửng sờ nói với nó.-“Không lẽ cậu không nhớ lần đầu tiên tớ đi xem mắt giúp cậu sao?”
Nó gục thẳng mặt xuống bàn, giọng chán nản tụng kinh (Cốc cốc cốc!!). Cánh cửa phòng hội một lần nữa được mở ra, Thiên Phong đi vào, trên tay cậu cầm một túi đồ màu trắng. Mắt cậu khẽ nhăn lại khi nhín thấy nó đang gục đầu xuống bàn, miệng hình như đang lẩm bẩm một cái gì đó.
-“Thiên Phonng, cậu có biết là cậu đã bỏ lỡ điều gì không?”-Ngọc Long cười nửa miệng nói.
Mặt cậu nhăn lại, hôm nay chơi trò giải câu đố sao?
-“Điều gì?”
Cậu lạnh giọng nói, thả túi đồ ăn lên bàn kính của ghế sofa.
Cậu thoáng mắt thấy trên bàn có một xấp giấy trắng, tò mò cầm lên xem.
-“Mẹ Khánh An vừa đến đây…”-Ngọc Long đang nói thì dừng lại.-“Để nói cô ấy đi xem mắt.”
Mắt cậu ngưng lại một chút, trên tay Hắc Thiên Phong cậu không phải thứ gì khác lạ mà chính là xấp hồ sơ trần thuật bản thân.
Cậu ừ hử, tay vẫn lật xem, mắt đảo nhìn kỹ từng người một , đem chính bản thân mình ra so thử.
-“Ạnh đang chăm chú xem cái gì vậy Thiên Phong?”-Tử Vi nhìn cậu hỏi.
Thiên Phong giật mình. Cậu cũng không biết là mình đang xem cái gì nữa???
-“Hắc Thiên Phong”-Khánh An ngồi dậy nhìn cậu.
Thiên Phong nhìn nó, ánh mắt nó rất nghiêm nghị. Cậu nuốt nước bọt một cái ực, tim đập mạnh, cái gì vậy chứ?
-“Anh làm người yêu tôi đi!!”
Thình thịch. Thình thịch. Thình thịch. Thình thịch…..
Tiếng tim cậu đập càng ngày càng nhanh.
Mọi người xung quanh một lần nữa há hốc miệng, cằm suýt nữa thì đụng bàn. Hôm nay Khánh An phát ngôn rất dễ gây sốc.
Shock toàn tập.
Tử Vi không nói nên lời hoảng hốt nhìn nó. Cái này có phải chăng là tỏ tình???????
-“Cô…cô..cô nói cái gì vậy?’-Cậu khó khăn lắm mới thốt lên được câu nói này.
-“Tôi nói anh làm người yêu tôi.”-Trả lời rất nhanh, rất chắc chắn.
Hắc Thiên Phong: Tôi nghĩ nếu như được giết người thì người tôi muốn giết luôn luôn là Hoàng Khánh An.
Tôi nói: Cậu nói rất đúng, rất đáng được tán dương. Nhưng tôi nghĩ người bị giết lại chính là cậu thì phải???
-“Cậu có biết là cậu đang nói gi không?”-Tử Vi lên tiếng hỏi nó.
-“Tớ nói anh ta làm bạn trai tớ.”-Dừng lại một chút.-“Để tớ khỏi phải đi xem mắt nữa.”
Shock tập hai.
-“Tại sao lại là tôi?”-Cậu trầm giọng hỏi.
Mọi người cứ nghĩ đến giọng của Diêm La thì sẽ hiểu được chất giọng cậu nói là loại nào.
-“Tại sao á?”-Nó ngẩm nghĩ.-“Tôi chọn anh vì tôi không thích Lữ Ngọc Long, Vũ Duy thì quá trẻ con, còn Triết Hạo thì tôi biết chắc cậu ấy sẽ không đồng ý nên đành phải chọn anh.”
Đành phải chọn anh. Hừm, đành chọn tôi. Tôi là lựa chọn cuối cùng của cô sao?????
Mọi người trong hội cười rộ cả lên, Vũ Duy còn khoa trương đập bàn.
-“Khánh An, tôi thấy mẹ cô đã bá đạo rồi mà cô còn bá đạp hơn bà ấy nữa.”-Vũ Duy bật ngón cái lên nói.
Mặt Thiên Phong ngày càng đen lại. Hắc Thiên Phong danh tiếng lừng lẫy như cậu mà phải đi làm bạn trai giả của Hoàng Khánh An nó sao?
Nực cười!!
-“Tôi là con rối của cô ?”- Giọng cậu băng lãnh vang lên, một giọng nói với nhiệt độ âm ngàn độ. Thật sự khiến con người ta rét run cả lên.
-“Tôi không hề có ý đó. Tôi chỉ muốn nhờ anh làm bạn trai của tôi thôi.”-Nó lập tức xua tay giải thích.
Ai đời lại nghĩ lệch lạc như cậu không chứ
-“Rồi sau đó thì sao?”-Triết hạo mỉm cười nói.
-“Sau đó…Sau đó….”-Khánh An ấp úng nói. Nó thật sự cũng chưa hề nghĩ tới sau này sẽ như thế nào nữa.
-“Vậy nếu tôi giúp cô thì tôi sẽ được gì?”
-“Anh muốn tôi làm gì?”
-“Làm người hầu cho tôi trong 1 tháng.”-Cậu dứt khoát ra điều kiện.
-“Vậy thà tôi nhờ Lữ Ngọc Long còn sướng hơn.”-Nó lập tức phản bác lại.
-“Vậy cô muốn sao? 4 Tuần?”
Khánh An: ///-_-///
-“Có khác cái gì sao?”
-“Vậy tôi không làm.”-Cậu đứng dậy toan bước đi.
-“1 Tuần.”-Nó giơ một ngón tay lên biểu thị.
Thiên Phong quay đầu lại nhìn nó.
-“2 tuần.”-Cậu trả giá.
-“1 tuần.”-Nó nói lại chắc nịch.
-“Thôi bỏ luôn đi.”-Cậu quay người bỏ đi.
-“Được rồi. Tôi chấp nhận.”-Khánh An ngậm đắng nuốt cay chấp nhận.
Môi Thiên Phong nhếch lên nhanh chóng, 2 tuần hành hạ Hoàng Khánh An đang ở trước mắt cậu.
-“Thành giá.”
Khánh An chán nản ngồi xuống. Vì sự yên bình của bản thân, sự yên bình của cuộc sống FA hơn 16 năm bền vững của mình, nó đành hy sinh vài ngày đau khổ vậy.
Cậu mỉm cười vô thức đi lại xoa xoa đầu nó.
Khánh An ngước mắt lên nhìn cậu, ánh mắt như muốn giết chết tên tội đồ đang xoa đầu mình. Khánh An chỉ hận tại sao ông trời lại tạo ra Hắc Thiên Phong chứ?
Bỗng nhiên, chiếc điện thoại ngàn năm ngủ yên của nó lại vang lên. Nó lấy điện thoại ra nghe, bên kia là một giọng nói có chút quen thuộc nhưng cũng có chút gì đó lạ lẫm vang lên.
-“Hiiii, cool boy. Em khỏe không?”
-“Là chị ạ? Em không khỏe. Hoàn toàn không?”-Nó kích động nói.
-“Ể, có chuyện đó luôn sao. Giờ em ra gặp chị có được không?”
-“Hẹn gặp ở đâu ạ?”
-“Kaio café đi. Ở đường H ấy”
-“Vậy chị chờ em một lát.”-Khánh An nói xong thì tắt máy điện thoại. Nó đã quên không để ý đến là Thiên Băng lại biết số điện thoại của nó.
Nó chán nản đứng dậy, môi mấp máy, lầm bầm cái gì đó. Cậu khẽ nhăn mặt khi thấy nó đứng dậy.
-“Cô đi đâu vậy?”
Khánh An quay lại nhìn chủ nhân của giọng nói, Thiên Phong.
-“Ra ngoài có việc.”-Nó nói xong thì quay đầu bước đi, vẫn trông rất ũ rũ.
-0-0-0-0-0
San: Aye, chị ấy vẫn vậy nhỉ. Hình như đi xem mắt là một cực hình đối với Khánh An hay sao ấy, từ lúc nghe nói đi xem mắt tới giờ đều thấy chị ấy rất ũ rũ. Lỡ mà sau này tui nổi hứng lên cho chỉ đi xem mắt dài dài chắc chị ấy chết luôn quá ^^.”
-0-0-0-0-0
Kaio café
Thiên Băng ngồi ở một chiếc bàn trong góc khuất, khuôn mặ thanh tú của cô được ánh nắng yếu ớt rọi vào rất đẹp đẽ, đôi môi màu hồng tự nhiên mỉm cười nhìn khung cảnh nhộn nhịp người qua lại ở ngoài con phố xa hoa kia.
Khánh An bước vào nhìn thấy cô như thế liền vô thức cứ nhìn không chớp mắt. Khung cảnh này thật đẹp giống như một bức tranh, thật sự không muốn phá vỡ nó một chút nào.
-“Khánh An.”-Thiên Băng vẫy vẫy tay gọi Khánh An khi thấy nó đứng thất thần nhìn cô.
-“Chị Thiên Băng.”-Nó đi lại ngồi đối diện cô.-“Chị gọi em ra đây có gì không?”
-“Chỉ là nhớ em nên gọi ra thôi.”-Thiên Băng tay gác bàn nhìn nó cười nói.
-“Em đang rầu muốn chết đây.”
-“Chuyện gì vậy?”-Máu buôn chuyện của Thiên Băng nổi lên.
-“Chuyện là, @#%^$%*@#.”-nó kể lại mọi chuyện cho Thiên Băng nghe.
Thiên Băng ngồi nhìn nó mỉm cười không nói gì.
-“Vậy giờ em định đi xem mắt sao?”
-“Không thể làm trái được. Haizzzzzzzzzzzzzz, khổ thật mà.”-Nó nằm xuống bàn.
-“Chị cũng hay bị ép đi xem mắt.”-Thiên Băng mỉm cười nói. Cô thật sự là bị ép đi xem mắt rất nhiều lần rồi, trong khi cô cũng hoan toàn không thích giống như Khánh An hiện tại.
-“Thật ạ. Vậy chị có bí quyết gì không truyền thụ lại cho em với.”-Khánh An mắt sáng rức lên nhìn cô.
-“Lại đây…..”
Và rồi, hàng loạt tiếng xì xào và tiếng cười nhỏ giữa hai cô gái trong góc quán Kaio*. Sau đó, Khánh An dùng bộ mặt thán phục, tay phải để kiểu giống như chào cờ đặt lên tay trái nắm thành đấm (kiểu trong phim cổ trang í ạ ^^).
*Kaio: Có ai biết chữ Kaio có nghĩa là gì không ạ? Nghĩa của nó là thượng đế trong tiếng Nhật ấy ^^
Thiên Băng mỉm môi cười, uống một ngụm latte. Chuyện nhỏ.
-0-0-0-0-0
Aizzzzzzz, ta thật sự dạo này đầu óc bị u mê hay sao mà không hề có ý tưởng gì hết. Phải cố gắng lắm mới viết ra được nấy nhiêu cho mọi người ấy ạ.
Mọi người có thể cho San một chút phần trăm cố gắng được không ạ?
Chương 18: Chưa viết nên chưa biết. ^^
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!