Độ Ngọt Là Không - Chương 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
118


Độ Ngọt Là Không


Chương 3


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Dajiangyou

Beta: Jessica & Gỗ Mục

Lâm Thiếu Bân kêu tài xế tới đón, tôi và Lâm Dĩnh cùng đứng đợi ở cửa. Hôm qua mới vừa trải qua một trận vận động khá kịch liệt, hôm nay lại phải vác cái bao to đùng đứng ở đây cả buổi, quả thật có chút mệt mỏi. Tôi đành phải dựa vào vách tường, tay trái nắm Lâm Dĩnh, tay phải gian nan cầm điện thoại xem tin tức.

Tin nhắn Triệu Tịnh gửi cho tôi nhiều tới nỗi chỉ cần mở lên là điện thoại lập tức đi đời nhà ma, iphone chất lượng không quá tốt, gió lạnh thổi vù vù có mười phút mà pin đã rớt ào ào.Tôi nghĩ tài xế chắc cũng sắp tới rồi, điện thoại chỉ còn hơn 20% pin, tôi cũng lười lấy sạc dự phòng, cúi đầu nhìn thử, Lâm Dĩnh vẫn đang cắn ống hút uống nước trong ly giữ nhiệt, quấn lại khăn quàng cổ hình gấu trúc cho bé xong, tôi cũng đem cái cổ của mình rút vào trong khăn choàng, thật là ấm mà. Lâm Dĩnh vừa lên xe liền ngủ, tôi gõ gõ tấm ngăn phía sau, kêu tài xế hạ điều hòa xuống thấp một chút đừng để cao như vậy, sợ lát nữa xuống xe bé sẽ bị cảm lạnh.

Cô nàng chơi cả một buổi chiều, bây giờ thì ngủ say sưa, cái đầu gối trên chân tôi nóng hừng hực. Lúc Lâm Thiếu Bân gọi đến, chúng tôi đang đợi cái đèn đỏ cuối cùng, tôi vừa ấn nghe vừa nhẹ nhàng vỗ lên vai Lâm Dĩnh, con bé rầm rì khó chịu, không muốn phản ứng với tôi đây.

Có lẽ là vì bầu không khí này quá ấm áp, cho nên lúc nói chuyện với Lâm Thiếu Bân giọng tôi cũng ôn hòa đến kỳ lạ.

Chắc là từ trước đến nay anh ấy chưa thấy tôi như thế bao giờ, hơi sửng sốt một chút, tôi vội hắng giọng, nói cho anh biết chúng tôi sắp tới rồi.

Tôi dắt Lâm Dĩnh còn đang dụi mắt, đi lên lầu bằng thang máy nội bộ. Tòa nhà này là sản nghiệp của Lâm thị, hôm cắt băng khánh thành, tôi còn được mời đến với tư cách là khách quý, khi đó vừa bắt đầu cùng Lâm Thiếu Bân chưa lâu, lúc bị anh đè lên cửa sổ thủy tinh của văn phòng ở tầng cao nhất làm, thật lòng mà nói thì biểu hiện cao trào của tôi ngày hôm đó hơn phân nửa là do sợ độ cao có được.

Tôi nhìn tấm gương trong thang máy phản chiếu ra dáng vẻ một người thiếu niên, bộ dáng nói chung là tạm được, tóc được định hình bằng keo xịt tóc, làn da màu lúa mạch hơi trắng, cộng thêm đôi con ngươi màu hổ phách mang theo một chút ý cười dịu dàng.

Thật ra lúc này tôi nhìn không rõ lắm, cho dù hiện tại Lâm Thiếu Bân đứng ngay cửa thang máy, thì tôi cũng chỉ thấy được một bức tranh mosaic (*) đang đi mà thôi.

(*) Tranh mosaic:

Về phần tại sao, rất đơn giản, bởi vì kính áp tròng tôi đang đeo không có độ.

Tuy rằng độ cận thị không cao, nhưng 1-2 độ gì đó nói thế nào thì vẫn làm mờ tầm nhìn của tôi, cho nên biểu hiện tối nay, tôi nghĩ phải dựa vào diễn xuất của tôi thôi.

Thang máy ” đinh” một tiếng, tôi lập tức tiến vào trạng thái —— Thật ra, từ khi tôi nhận được điện thoại của Lâm Thiếu Bân thì tôi đã bắt đầu điều chỉnh trạng thái của mình rồi.

Trên mặt phải có nụ cười, nhưng không cần quá mức, hơi mỉm là được, không cần nói nhiều, nhưng cũng không thể câm như hến, bởi vì Lâm Thiếu Bân còn nói ít hơn tôi, đặc biệt là khi ăn cơm nếu hai người đều không nói gì thì sẽ rất xấu hổ.

Tôi cảm thấy mình có thể viết ra hẳn một quyển sách, chuyên môn nói về những điều tâm đắc và trải nghiệm của tôi——Làm cách nào để lấy lòng mấy kẻ có tiền.

Lâm Thiếu Bân không có đứng trước cửa thang máy, tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà ánh mắt của chị lễ tân nhìn tôi hơi là lạ, bên trong có kinh ngạc và vui mừng chợt lóe.

Trên thực tế, nếu nói tôi là một minh tinh nhỏ không ai biết đến thì hơi khiêm tốn, dù sao Lâm tổng cũng tốn một đống tiền cho tôi nhận vai phụ trong một số bộ phim, nói vai phụ thì cũng không đúng, cho thêm chút ánh sáng, chút gió khi quay, thì vai diễn chắc chắn sẽ chiếm được yêu thích hoặc đồng tình của mọi người, mấy cô trẻ tuổi hoặc mấy bạn nữ sinh chắc cũng không lạ gì cái gương mặt này của tôi.

Cho nên tôi mỉm cười, gật đầu với cô. Cô nàng quả nhiên lập tức khôi phục tiêu chuẩn mà chức nghiệp của mình nên có, mỉm cười nói:

– Mời anh đi bên này

Không dư thêm câu nào, có lẽ là cũng muốn nói thêm, nhưng sợ mất việc mà thôi.

Giống như lúc này tôi vô cùng muốn Lâm Thiếu Bân đưa cho tôi menu rồi nói câu ” Em thích ăn món nào thì gọi”, đối với loại thức ăn này, phải cho tôi ngồi ăn hơn hai tiếng đồng hồ tôi mới chịu, trước tiên là khai vị, tiếp là món chính, sau cùng là tráng miệng cùng điểm tâm ngọt. Thật ra tôi không có chút hứng thú nào với món cơm tây lịch sự tao nhã nhưng ăn không đủ no này, cái tôi muốn ăn là những quán ăn khuya ven đường có thể làm cho tôi cay đến nỗi đầu đầy mồ hôi kia kìa, nhưng tôi sẽ không nói, tôi chỉ gật đầu, tiếp lấy menu, hai ngón tay kẹp lấy nemu nặng trịch, hơi hơi cúi đầu, thuận tiện cho Lâm Thiếu Bân thấy được góc độ đẹp nhất của tôi—— có thể thấy rõ lệ chí (*) ở khóe mắt tôi—— sau đó nói với bồi bàn:

– Bít tết chín 5 phần

(*) Lệ chí: Nốt ruồi

Nói thật, tôi đi theo Lâm Thiếu Bân cũng sắp 5 năm, nói không quá thì cũng ăn qua mười mấy nhà hàng Michelin (*) kiểu này, nhưng bít tết tôi thích ăn nhất vẫn là bít tết trẻ em trong nhà hàng cơm Tây giá rẻ được ba mẹ dẫn đi sau khi học xong giờ dạy kèm.

Mà không phải loại cắt ra toàn là vết máu đông này. Tuy rằng tôi biết nó chín, nhưng tôi vẫn cảm thấy mình giống như cương thi đang gặm thịt sống vậy.

(*) Nhà hàng Michelin: Một sao vàng Michelin đồng nghĩa là “Nhà hàng rất tốt so với mặt bằng chung”, với hai sao nhà hàng này sẽ tương ứng là “Nhà hàng có chất lượng nấu nướng xuất sắc và đáng để bạn đi một quãng đường dài để ghé thăm”. Nhà hàng được tôn vinh là “Có phong cách ẩm thực đặc biệt nhất và hoàn toàn bỏ công cho hành trình được thưởng thức” sẽ được trao giải thưởng ba sao vàng Michelin danh giá.

Tôi xem thường trong lòng, tận lực không làm cho tướng ăn của mình quá khó coi, thuận tay ngăn chặn hành vi quét sạch kẹo bông gòn trên ly kem của Lâm Dĩnh, trước khi Lâm Thiếu Bân la làng thì dỗ bé ngoan ngoãn ngồi vào chỗ của mình.

Trong quá trình này, tôi có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực từ đầu đến cuối không hề chớp của Lâm Thiếu Bân dán vào sau lưng mình.

Năm chữ ” lưng như bị kim chích” này (*), tôi luôn là người thấu hiểu nhất.

(*) Raw là 如芒在背这四个字 cho dễ hiểu thì mình sẽ dịch thành ” Năm chữ””

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN