Đô Thị Tại Dị Giới
Chương này mặn lắm a
Trong một giấc mơ… có một tên điên đang cuồng tiếu “a ha ha ha… cuối cùng cũng trở lại đây a ha ha ha… ”
Hắn chạy lòng vòng đi tìm Dâm Nữ nhưng không thấy nên đành ngồi trên tảng đá lớn để chờ đợi. Hắn nghĩ ngợi về những chuyện đã xảy ra “hmm, tại sao giấc mơ lại có cảm giác thật như thế a, thật là khó hiểu… “. Chưa nghĩ xong thì Dâm Nữ từ đâu xuất hiện đã sà vào ngực hắn “Ca ca a, ta nhớ ngươi a”, vãi, hắn chỉ ra khỏi giấc mơ khoảng vài tiếng mà đã nhớ hắn a “he he không ngờ ta lai có mị lực lớn như vậy “, Ngạo Thiên đắc ý nghĩ thầm. Mà cũng đúng là Ngạo Thiên rất tuấn tú a, tuy gương mặt có nét ngây ngô, nhưng nếu vài năm nữa thì chắc mấy cô gái sẽ chết mê chết mệt a. Ngạo Thiên vuốt ve Dâm Nữ mà hỏi “phải rồi, ta còn chưa biết tên nàng nữa ”
“ta tên Như Nguyệt, Lâm Như Nguyệt ” nàng nhanh nhảu đáp lại, trông nàng có vẻ ngây ngô hiền lành nhưng lại là một Tiểu Dâm Nữ. Không hiểu sao Ngạo Thiên lại bị bị Tiểu Dâm Nữ mê hoặc a ngay cả sờ ngực mà không dám bóp mạnh nữa là. Rồi hắn hỏi nàng về giấc mơ và nàng trả lời cho hắn thế là hắn biết một thiên đại bí mật.
Đại khái, vào 300 năm trước phụ thân của nàng là một nhà khoa học đã chế tạo ra vô vàng công nghệ, trong đó nổi bật nhất là Không Gian Giả Lập Vũ Trụ, đây là một không gian có khả năng giả lập thành vũ trụ bắt đầu từ lúc vũ trụ khai sinh và đặc biệt, khi bước vào đây chủ nhân của bảo vật này có khả năng khống chế thời gian và không gian tác động lên bản thân nhờ đó chủ sở hữu có tuổi thọ vô hạn và khống chế mọi thứ trong không gian này. Đáng tiếc thay, một tổ chức thần bí đã giết phụ thân nàng nhằm mục đích cướp đoạt bảo vật, cuối cùng phụ thân cùng mẫu thân nàng đã mất, trước khi chết phụ thân đã đưa nàng vào đây và cho nó chạy loạn trong dòng thời không, không hiểu tại sao không gian này lại dung hợp vào linh hồn của Ngạo Thiên… nói đến đây nàng bậc khóc… Thấy Như Nguyệt khóc, Ngạo Thiên bỗng nhiên lại sợ sệt a “Đừng khóc nín đi, đừng khóc nữa… ”
Dỗ dành đã đời, Ngạo Thiên thở phào nhẹ nhõm hắn ôm lấy Như Nguyệt “đừng khóc nữa có ta ở đây rồi “. Còn Như Nguyệt đã sống trong linh hồn hắn lâu rồi nên cũng có sự đồng cảm với hắn, thậm chí còn yêu hắn a. Thấy Ngạo Thiên an ủi, nàng như được ăn đường hóa học, hai mắt long lanh nhìn hắn “chàng ơi, ta muốn a, ta muốn được chàng hiếp dâm ta nữa a”.
Ngạo Thiên lại được hít cỏ a, hắn đưa tay sờ soạn khắp người nhưng không dám mạnh tay, hắn mân mê nàng như bảo vật vậy, hành động của Ngạo Thiên khiến nàng bừa nhột vừa kích thích “ưm chàng a… ưm hay mình vào nhà a… ưm ” nói xong nàng vung tay một cái. Không gian bỗng biến đổi trước mắt Ngạo Thiên là một cái giường bằng lông thú, hắn bế Như Nguyệt lên, nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường rồi sau đó từ từ thoát y phục ra. Một thân thể tuyệt trần hiện ra trước mắt, phải nói là Như Nguyệt rất đẹp, đẹp đến từng milimet, ngay cả ngón chân cũng khiến hắn mê muội.
xXx
Ngạo Thiên đang mút ngón chân của Như Nguyệt hắn ngậm từng ngón một làm Như Nguyệt kích thích không thôi “Thiên ca hôn thiếp, hôn thiếp đi “.Nghe lời nàng Ngạo Thiên bò lên hôn lấy đôi môi đỏ mọng của nàng, hai cái lưỡi cứ quấn quýt lấy nhau, hôn môi đã xong Ngạo Thiên hôn lấy vành tai nàng, phả ra hơi thở nam nhân làm Như Nguyệt say đắm, tiếp theo Ngạo Thiên hôn vào xương quai xanh, hôn vào vai và giờ hắn đang nhìn chằm chằm vào cặp ngực ngoại cỡ, Ngạo Thiên ngoạm luôn hạt đậu nhỏ hồng hào, hắn cứ đá lưỡi vào đó nên Như Nguyệt không thể chịu nổi, rồi bắt đầu cất tiếng rên rỉ “ưm… đừng đùa nữa a…. ưm thiếp ngứa quá… ưm… “, nghe nàng nói vậy, hắn tìm đến tiểu khê của nàng, mà lúc này Như Nguyệt đã dang rộng hai chân thành chữ M, hắn có thể thấy rõ hai cánh anh đào đang động đậy, Ngạo Thiên vùi đầu vào trong, bắt đầu liếm khắp nơi, cái lưỡi của Ngạo Thiên đã chui vào mật động ướt át “ưm… ưm… aaaaaaaa”, Như Nguyệt thét lên một tiếng rồi mật động tuôn trào ra rất nhiều nước “Thiên ca, muội ngứa quá, giúp muội đi “nàng nói một câu nói đầy dục vọng. Ngạo Thiên không chừng chờ, hắn nhanh chóng dùng cự vật đẩy vào trong “ưm… đừng nương tay a… mạnh bạo với muội đi”, bây giờ Ngạo Thiên như hít 10 kg cần sa vậy, hắn điên cuồng vận động “ư… ưm… to nha… ưm sướng… ưm thoải mái a…. aa… ư… ư… ưm”… hai tay Ngạo Thiên bắt đầu nhào nắn, vuốt ve liên tục, còn Như Nguyệt thì ôm cổ hắn “ưm… thiếp không xong rồi a… thiếp sắp… sắp ưm…. aaaaa”, “ta cũng không xong rồi “Ngạo Thiên cũng sắp không xong rồi.
“ưm cho thiếp… ưm… cho thiếp… thiếp muốn sinh cho chàng đứa con wm, ra đi …ư… á á thiếp… ưm ra a”
“ta cũng ra đây… ”
hai người đạt khoái cảm cùng lúc, Như Nguyệt thì đã ngủ, Ngạo Thiên thì đã trở lại với đời thực.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!