Đô Thị Tàng Kiều - Chương 21: Người giúp việc (một).
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
140


Đô Thị Tàng Kiều


Chương 21: Người giúp việc (một).



Diệp Lăng Phi biết rằng mình và Chu Hân Mính đã kết hạ “thù oán” . Đi ra khỏi cục cảnh sát, Diệp Lăng Phi chở Đường Hiểu Uyển về nhà sau đó mới lái xe về lại nhà trọ

Cả trưa không ăn gì nên Diệp Lăng Phi có cảm giác đói bụng, mở tủ lạnh bên trong ngoài thức ăn chỉ có bia.

“Cứ như vậy không phải là biện pháp hay, ta phải kiếm một người giúp việc mới được.”

Diệp Lăng Phi nghĩ xong liền lấy ra hai gói mì ăn liền, lại phải ăn mì ăn liền rồi.

Sau khi quyết định mướn người giúp việc, sáng ngày hôm sau , Diệp Lăng phi đi tìm một công ty giới thiệu giúp việc gia đình để thuê một người giúp việc. Yêu cầu người giúp việc phải chịu khó, lại là một người nấu ăn ngon. Hơn nữa cần phải là nữ, trông dễ thương một chút.

Kế quả công ty giới thiệu giúp việc gia đình giới thiệu ba người giúp việc, hoặc là xấu xí quá, hoặc là chịu khó nhưng cơm nước lại không ra gì . Diệp Lăng Phi nhất quyết từ chối.

– Chẳng lẽ đầu năm tìm người giúp việc khó như vậy sao?

Diệp Lăng Phi trong lòng có chút thất vọng, hắn muốn tìm một người giúp việc để giúp mình dọn dẹp làm cơm. Lúc trước, hắn có Tần Dao làm việc tính giờ, nhưng dù sao làm việc tính giờ cũng không bằng người giúp việc. Hơn nữa, Tần Dao lại gọi điện bảo bây giờ không làm việc tính giờ cho Diệp Lăng Phi nữa vì nàng đã tìm được công việc tốt . Trong điện thoại , Tần Dao không tiết lộ là công việc gì , Diệp Lăng Phi cũng mặc kệ không thèm hỏi.

Từ công ty giới thiệu người làm đi ra, Diệp Lăng Phi đi lên cầu vượt, chuẩn bị qua bãi đỗ xe đối diện lấy xe. Đến giữa cầu vượt, hắn thấy một đứa con gái tóc tai bù xù ngồi trên đất, trước mặt là một cái chén bể, trong chén có một tệ tiền còm.

Người con gái này ăn mặc quần áo quê mùa, thoạt nhìn có chút bẩn thỉu, trên chân là đôi guốc gỗ. Tuy rằng mặt nàng rất bẩn , lại bị tóc tai bù xù che mất hơn phân nữa nhưng trông thân hình mà đoán thì tuổi nàng cũng không quá lớn.

Diệp Lăng Phi dừng lại, lấy từ trong túi quần ra mười tệ, ném vào trong bát. Đang muốn đi thì nghe người con gái kia nói.

– Cảm ơn ngài, tôi sẽ nhớ kỹ lòng tốt của ngài.

Một tia cảm giác khác thường xuất hiện trong lòng, Diệp Lăng Phi không nói được đó là loại cảm giác gì, trước đây rất ít tên ăn mày nào nói như vậy. Diệp Lăng Phi cúi xuống hỏi thăm:

– Thân thể cô cũng không tàn tật, vì sao lại đi ăn xin ?

Người con gái tránh né cái nhìn của Diệp Lăng Phi, âm thanh khàn khàn nói:

– Tôi không biết cách nào để kiếm tiền, không biết làm gì khác hơn là đi ăn xin, phải làm sao để no bụng cái đã.

Nghe giọng nói của người con gái này thì không phải là người địa phương, Diệp Lăng Phi liền hỏi tiếp:

– Vậy ăn no xong cô làm gì tiếp ? Ăn xin tiếp hay sao ?

– Không

Nữ nhân trả lời kiên quyết trả lời.

– Tôi muốn tìm việc làm, tôi nghe người ta nói chỉ cần cố gắng chịu khổ ở thành phố lớn, nhất định có thể tìm được việc làm. Tôi cũng không cần nhiều tiền, chỉ cần có thể nuôi sống bản thân mình là được.

Những lời này đả động Diệp Lăng Phi, chỉ cần cố gắng chịu khó , nhất định có công việc. Con người sợ nhất là cái gì ? chính là mất đi ý chí chiến đấu . Diệp Lăng Phi suy nghĩ một chút rồi hỏi:

– Có biết nấu cơm không?

– Biết, tôi mỗi ngày ở nhà đều nấu cơm.

Diệp Lăng Phi gật đầu nói:

– Tôi đang muốn tìm một người giúp việc, chỉ cần biết nấu cơm, chịu khó, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ. Nếu cô cảm thấy có thể làm được, có thể thử một lần xem sao.

– Tôi có khả năng, tôi nhất định làm được.

Cô gái hưng phấn thiếu chút nữa quỳ xuống lạy Diệp Lăng Phi , trong lúc nhất thời không biết nói gì cho phải. Diệp Lăng Phi cười cười nói:

– Không cần vội,cô dọn dẹp đồ đạc trước đi.

Diệp Lăng Phi lấy ra hai trăm tệ ném cho cô gái nói.

– Cô cầm những tiền này đi tắm rửa, thay quần áo . Nếu có thể thì chiều đến gặp ta . Tôi sống ở khu nhà Trí Thức, tầng năm , phòng số ba.

– Ngài … ngài không sợ tôi lừa ngài hay sao ?

Người con gái kia không tin được đây là sự thật, tay cầm tiền run lên nhè nhẹ.

– Tôi có giác quan thứ sáu , tôi tin tưởng nhân cách của cô.

Diệp Lăng Phi cười cười nói:

– Tôi chưa bao giờ nhìn nhầm, hy vọng lần này cũng không.

– Tôi nhất định đến, tôi đi thu dọn, buổi chiều đến tìm ngài.

Người con gái líu quíu thu thập đồ đạc, kỳ thật có gì mà thu thập chứ ? Có cái chén bể mà thôi . Nàng cầm chén lên, đang muốn cảm ơn Diệp Lăng Phi thì Diệp Lăng Phi đưa cho nàng một tấm danh thiếp nói

– Nếu không tìm được tôi thì gọi theo số điện thoại này, tôi có việc phải đi trước.

Nói rồi Diệp Lăng Phi bước đi .

Cô gái này tên là Trương Vân, năm nay 26 tuổi, ở tại một thôn nhỏ cách thành phố Vọng Hải hơn một trăm dặm. Cách đây chừng hai năm , Trương Vân được gả đến thôn đó. Lúc đầu rất hạnh phúc, nhưng sau khi kết hôn chưa được một năm thì người chồng chết đi . Theo thuyết pháp của nông thôn thì cái này gọi là “sát chồng” . Vì vậy nhà chồng đối với cô con dâu này vô cùng chán ghét, mẹ chồng hở tí là đánh chửi, bảo nàng là khắc tinh, khắc chết chồng mình

Ba ngày trước, Trương Vân len lén cầm mười tệ chạy trốn . Nàng nghe nói ở thành phố lớn đều có việc làm, kiếm tiền rất dễ , nhất là thành phố Vọng Hải. Kết quả là sau ba ngày đến đây, việc làm chẳng thấy đâu, tiền lại tiêu hết, không còn cách nào khác là phải lưu lạc đầu đường xó chợ. Nàng muốn ăn xin đủ một bữa no rồi đi tìm việc làm, kết quả là gặp Diệp Lăng Phi.

Trương Vân vui mừng tìm một nhà tắm công cộng, tốn ba tệ để tắm rửa. Trong nhà tắm, nàng ngâm mình vào trong hồ nước, mệt mỏi mấy ngay nay đều tiêu tan hết. Nước ấm vỗ về thân thể đẫy đà của nàng, Trương Vân vừa xoa tay lên bộ ngực phong mãn, vừa nghĩ đến có thể kiếm tiền, trong lòng nàng ngập tràn vui sướng.

Tắm rửa xong, nàng lại tìm một cửa hàng trang phục, bỏ ra tám mươi tệ để mua một bộ quần áo. Mặc vào rồi thì so với lúc trước khác nhau một trời một vực. Ngực nàng cao vút , lại vô cùng tròn trịa, da dẻ lại trắng nộn. So với những đứa con gái xì tin thì Trương Vân ẩn chứa một vị đạo của mỹ phụ thành thục.

Theo địa chỉ mà Diệp Lăng Phi cung cấp, Trương Vân đi đến nhà số 3 , lầu 5 . Nàng không gõ cửa ngay mà đi qua đi lại hai lần, xác nhận đúng là nhà này mới nhẹ nhàng gõ cửa.

Diệp Lăng Phi nghe được tiếng gõ cửa, hắn lúc này đang online chat chit với nick “đừng chọc ta” . Hắn vẫn chưa biết nick chat kia là nam hay nữ, vội vàng xin lỗi rồi từ trong phòng ngủ đi ra mở cửa phòng.

– Tôi … tôi đã đến

Trương Vân có chút khẩn trương, nói lắp bắp.

– Dạ…có phải là tôi đến quá sớm hay không.

– Không, rất đúng giờ.

Diệp Lăng Phi lại xoa bụng, trưa nay hắn không ăn cơm, lại ăn mì tôm. Hắn chỉ vào nhà bếp nói:

– Lại đây, làm thử một bữa cơm để tôi xem tay nghề thế nào,

Trương Vân đi vào nhà bếp nửa ngày không có phản ứng gì . Diệp Lăng Phi thấy lạ nên đi vào xem thì thấy Trương Vân đang bối rối đứng khóc. Diệp Lăng Phi vỗ đầu cười ha ha.

– Tôi quên mất, có phải cô không biết sử dụng không? Không sao đợi một chút.

Diệp Lăng Phi trở về phòng ngủ, soạn ra một bản hướng dẫn. Hắn cầm bản hướng dẫn đưa cho Trương Vân nói

– Cô cứ theo bản hướng dẫn này mà làm, nếu không hiểu cái gì thì hỏi ta.

Thực tế, Diệp Lăng Phi không phải hướng dẫn nấu ăn như thế nào , hắn chỉ hướng dẫn cách sử dụng đồ nấu bếp. Nếu như muốn bắt hắn xuống bếp nấu ăn thì thà giết hắn còn hơn. Nếu không phải như vậy thì việc gì hắn phải đi ăn mì gói và đồ hộp ăn liền chứ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN