Đô Thị Tàng Kiều
Chương 8: Già trẻ không gạt
– Mời ngồi!
Trần Ngọc Đình nhìn Diệp Lăng Phi bình tĩnh nói. Nhưng nàng vẫn còn chưa dứt lời thì Diệp Lăng Phi đã ngồi xuống trước mặt nàng.
“Người này da mặt thật là dày, nhưng lại rất thích thợp đề phát triển phòng tiêu thụ này”
Trần Ngọc Đình thầm nghĩ trong lòng.
– Diệp trưởng phòng, chúng ta hình như vừa mới gặp mặt nhau.
Trần Ngọc Đình chắp hai tay lại đặt lên trên bàn công tác, nhìn Diệp Lăng Phi chằm chằm nói:
– Con người tôi ghét nhất là cấp dưới lười nhác, hy vọng anh không phải là người như vậy.
“Nếu như tôi không đoạt chỗ đỗ xe của cô thì cô cũng sẽ không tỏ ra như vậy”
Diệp Lăng Phi nghĩ thầm trong lòng”Thoạt nhìn, mỹ phụ này xem ra là một nhân vật rất đối phó, như vậy cũng tốt, đỡ cho ta phải làm một công việc nhàm chán”
Diệp Lăng Phi híp mắt lại, cố ý đảo qua bộ ngực của nàng. Trần Ngọc Đình bỗng có một cảm giác rung động, cảm giác này nhiều năm nay nàng chưa từng gặp. Nàng cũng không hiểu nổi tại sao mình lại có cảm giác này. Cảm giác này chính là giác quan thứ sáu, Trần Ngọc Đình cảm thấy khác thường liền ho khan một tiếng, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc nói:
– Lý trưởng phòng, xin anh hãy chú ý hành vi của mình.
– A cô hiểu lầm rồi, đây chỉ là thói quen của tôi mà thôi. Mỗi khi thấy mỹ nữ tôi đều không nhịn được mà lộ ra thói quen này. Nhưng tôi đảm bảo, tôi tuyệt đối là một chính nhân quân tử.
Diệp Lăng Phi không vì dáng vẻ nghiêm túc của Trần Ngọc Đình mà tỏ ra khúm núm, ngược lại, hắn còn tỏ ra mình là kẻ quang minh lỗi lạc.
Trần Ngọc Đình bất động thanh sắc nói:
– Dựa vào câu nói của Diệp trưởng phòng, tôi chính là đối tượng để anh tán dương?
– Không cần. Chỉ cần Phó tổng hiểu rõ con người của tôi là được.
Diệp Lăng Phi giả bộ hồ đồ, cố ý nói.
Trần Ngọc Đình cảm thấy hai tay mình run run. Ánh mắt nàng nhìn Diệp Lăng Phi cũng càng trở nên hung hiểm. Nàng biết rõ người này đang đùa giỡn mình. Trong tổng bộ tập đoàn Tân Á, chưa có người nào dám đối xử với nàng như vậy.
Thế nhưng, nàng vẫn cố gắng kìm chế sự tức giận, nghiêm khắc nói:
– Diệp trưởng phòng, tôi xem lý lịch thì thấy anh mới tốt nghiệp trung học. Tuy anh sống ở nước ngoài nhưng cũng không nói rõ ra ở nước ngoài làm nghề gì, anh có thể giải thích cho tôi điều đó khong?
– Cái này, tôi không biết phải giải thích thế nào. Thẳng thắn mà nói, tôi đúng là đã tốt nghiệp trung học, hơn nữa còn la do hối lộ giáo viên mới có được cái bằng tốt nghiệp. Về phần sáu năm tôi ở nước ngoài, tôi đã đi du lịch ở khắp thế giới. Cô cũng biết bây giờ công việc ở nước ngoài rất khó xin cho nên tôi chỉ có thể đi du lịch mà thôi.
Diệp Lăng Phi nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của Trần Ngọc Đình thì bổ sung nói:
– Tôi biết tại sao cô cảm thấy khó hiểu. Nhưng tôi cũng không biết tại sao mình lại được đảm nhiệm chức vụ này. Có lẽ công ty của cô sốt ruột tìm một trưởng phòng nên mới nhận tôi. Nhưng mà, một người từ nước ngoài về như tôi đốt đèn lồng cũng khó tìm, đảm nhiệm chức vụ trưởng phòng này xem ra vẫn chưa đúng với năng lực của tôi. Phó tổng, cô xem có thể nói chuyện với cấp cao, cho tôi làm một vị trí cao hơn để tôi thi triển quyền cước được không?
Trần Ngọc Đình bị lời nói này của Diệp Lăng Phi làm cho tức giận. Trước kia nàng đã từng gặp đủ loại người nhưng chưa thây ai như hắn, hôm nay coi như là được mở rộng tầm mắt. Diệp Lăng Phi đúng là một tên đại biểu cho loại người vô liêm sỉ, nếu như không phải ngại ngùng thân phận của mình, Trần Ngọc Đình đã nói thẳng với hắn “Bất kỳ ai cũng không thể vô sỉ đến độ này”
Nhìn thấy Trần Ngọc Đình vui vẻ, trong lòng Diệp Lăng Phi cảm thấy kỳ lạ. Lãnh diễm nữ nhân Trần Ngọc Đình này quả là một con người thành thục.
Trần Ngọc Đình ngưng cười để tính toán. Lần đầu tiên nàng có một cảm giác vô lực như vậy, rất khó đối phó với nam nhân cợt nhả trước mặt mình. Nói hắn háo sắc cũng đúng, nhưng lại có vẻ mê đắm hơn những nam nhân khác. Ánh mắt của những tên háo sắc khác lại không như hắn, mục quang của người này thanh tịnh vô cùng. Nói hắn không háo sắc, cũng đúng nhưng trong người hắn có một hương vị của mộ kẻ lưu manh. Càng như vậy, Trần Ngọc Đình lại càng có hứng thú với Diệp Lăng Phi.
Trần Ngọc Đình khẽ ngả người về phía sau, vắt chân lên, thả lòng tư thế nói:
– Bây giờ anh đã là trưởng phòng phòng tiêu thụ, vậy chắc là anh đã quen thuộc với những sản phẩm của công ty, đây chính là tố chất của một trưởng phòng và cũng chỉ như vậy mới khiến thủ hạ tin phục. Thử nghĩ xem, một trưởng phòng mà không biết đến sản phẩm của công ty thì làm sao có thể phục chúng được? Dựa theo bằng cấp và kinh nghiệm của anh thì không có bất kỳ thứ gì tốt, thậm chí ngay cả một chút hiểu biết về cơ giới cũng không có. Anh lấy cái gì chứng minh mình có thể lãnh đạo tốt được?
Diệp Lăng Phi cười nói:
– Tuy tôi không có kinh nghiệm, nhưng tôi có thể học. tôi tin tưởng chỉ cần khoảng năm mười năm tôi nhất định có thể hiểu rõ mọi sản phẩm của công ty.
Trần Ngọc Đình đã bưng tách cà phê lên nhấp một ngụm nhỏ, nghe thấy Diệp Lăng Phi nói câu này thì thiếu chút nữa đã phun tất cả ra:
– Mười năm, anh cho rằng tập đoàn Tân Á chính là trường học hay sao? Mà cho dù là học ở trường thì cũng không cần mười năm chứ?
Nàng cũng không biết tại sao mình lại tức giận. Trước kia nàng rất ít khi nhúng tay vào chuyện của phòng tiêu thụ, nhưng hôm nay nàng không thể nhịn được mà phải dạy bảo cấp dưới của mình.
Trần Ngọc Đình giơ tay phải lên, chỉ một ngón tay ra:
– Đây là thời gian của anh, nếu như anh không làm được, thì tôi chẳng cần biết ai sắp xếp anh vào công việc này, tôi sẽ lập tức ho anh thôi việc. Tôi được phân công quản lý phòng tiêu thụ, tôi tuyệt đối không cho thuộc hạ của mình ngay cả sản phẩm của công ty cũng không hiểu.
– Năm năm, ừ tôi đồng ý.
Diệp Lăng Phi nghênh mặt đáp ứng.
Trần Ngọc Đình cảm thấy thật đau đầu, nàng thầm nghĩ:
– Tổng tài, phiền ông lần sau sắp xếp một người bình thường làm trưởng phòng, đừng mang một người không bình thường như thế này đến đây cho tôi.
Cho dù Trần Ngọc Đình là một nữ nhân mạnh mẽ cũng không khỏi bị hắn làm cho dở khóc dở cười. Nàng miễn cưỡng nhấp một ngụm cà phê đè nén sự tức giận xuống.
– Năm ngày, tôi cho anh thời gian năm ngày.
– Năm ngày, khoảng thời gian này thật là quá ngắn.
Diệp Lăng Phi cau mày nói:
– Nếu không thì cũng phải cho tôi nửa năm hay là ba tháng để cho tôi ngồi ấm chỗ đã chứ. Tôi vừa đến công ty mới năm ngày, cái ghế vẫn còn đang lạnh.
– Năm ngày sau, anh đến gặp tôi.
Trần Ngọc Đình cười lạnh, không cho hắn bất kỳ một con đường sống nào.
Diệp Lăng Phi cười thầm trong lòng:
“Đừng nói là cô, cho dù là tổng giám đốc muốn tôi rời đi cũng cần phải tôi thương lượng một chút.”
Biết rõ Trần Ngọc Đình cố ý như thế, hắn vội vàng hồ đồ nhìn ra bên ngoài nói.
– Ừ, bây giờ đã trễ rồi, tôi cần phải chuẩn bị một chút, khoảng mười một giờ.
– Anh không có thời gian làm việc đó, mau trở lại phòng làm việc đi.
Trần Ngọc Đình không nhịn nổi nữa, nghiêm khắc nói.
– Diệp Lăng Phi, chỗ này không phải là chỗ để anh muốn làm gì thì làm. Trước mắt anh có hai con đường, hoặc là hiểu rõ hết sản phẩm của tập đoàn Tân Á, hoặc là anh lập tức cút xéo cho tôi… rời khỏi cương vị công tác này.
Trần Ngọc Đình thiếu chút nữa là bị nam nhân này làm cho tức chết. Nàng không rõ tại sao mình lại phải tức giận như thế, tựa hồ như mỗi lời nói của nam nhân này đều mang lại một hương vị khác thường cho nàng.
Diệp Lăng Phi nghiêm mặt lại, thu hồi nụ cười. Giờ phút này hắn tưởng như vừa rồi hai người, mà ngay cả Trần Ngọc Đình cũng cho rằng người đối diện mình nói chuyện một cách rất lưu manh. Nàng trừng mắt nhìn hắn, xác nhận xem mình có nhìn lầm người hay không, trong lòng cũng cảm thấy kỳ lạ, loại tương phản này nàng thật khó chấp nhận.
Diệp Lăng Phi đưa tay cầm lấy hồ sơ ở trên bàn Trần Ngọc Đình, mở trang thứ nhất ra rồi nói:
– Sản phẩm chủ yếu của tập đoàn Tân Á chính là động cơ, khách hàng rộng rãi khắp nước, mặt hàng có cả xe hơi, thuyền và các công trình máy móc khác.
Sau đó Diệp Lăng Phi khép quyển sách lại, nhìn Trần Ngọc Đình chằm chằm rồi tiếp tục nói:
– Chủ yếu là phái nhóm LA, phái nhóm QC cùng với phái nhóm HD. Trong đó nhóm HD hiện đang bị loại bỏ.
Trần Ngọc Đình nghe hắn nói làm cho ngây ngốc. Nàng không ngờ Diệp Lăng Phi trong một thời gian ngắn có thể hiểu rõ nhiều như vậy. Hắn không chỉ những quen thuộc các sản phẩm, tính năng của nó mà còn có thể chỉ ra công suất của động cơ. Ngay cả các lão công nhân ở đây cũng chưa chắc đã tinh tường được như vậy. Thậm chí chỉ có những nhân viên sản xuất kỹ thuật tương quan mới có thể biết được rõ ràng như vậy.
Sau đó Diệp Lăng Phi tiếp tục nói cho Trần Ngọc Đình vài câu mà khiến cho nàng phải giật mình:
– Mấu chốt của động cơ chính là bộ phận đốt cháy, làm sao để có thể biến nhiên liệu trở thành năng lượng. Dựa theo dự đoán của tôi thì nhiên liệu đốt cháy của tập đoàn Tân Á mới chỉ chuyển được một phần nhỏ, còn 70% là bị lãng phí. Hơn nữa, kết cấu, hành trình, cách sắp xếp năng lượng cũng không được để ý nhiều. Thực tế trong nhiều kỹ thuật khí khổng còn khá tệ, chỉ có thể đạt được 4 khí khổng. Tuy cái này cũng đủ để dùng cho xe hơi, nhưng không thể trở thành thiết bị chính xác cho động cơ. Trong mắt của tôi, tập đoàn Tân Á lựa chọn kỹ thuật còn khá lạc hậu, nếu không thì không thể có nhiều năng lượng lãng phí như vậy được. Cho nên, nếu như muốn tập đoàn Tân Á có thể phát triển tốt, cần phải sắp đặt kết cấu, phong kín lại những lỗ hổng kỹ thuật, đây là một điều rất quan trọng.
Trần Ngọc Đình không hề nhúc nhích đôi mắt, nàng nhìn chằm chằm vào Diệp Lăng Phi. Trực giác cho nàng biết, nam nhân trước mặt mình tuyệt đối không phải là tên Diệp Lăng Phi vừa rồi. Diệp Lăng Phi này đã đưa ra đề nghị cải tiến cho tập đoàn Tân Á, trong đó có những chi tiết mà ngay cả Trần Ngọc Đình cũng chưa từng nghĩ tới.
Diệp Lăng Phi nói xong đứng dậy, vừa nói vừa đi quanh người Trần Ngọc Đình.
– Về phương diện động cơ này, nước Mỹ rất giỏi. Nhất là khi đất nước đó có những thiết bị quân dụng, những thứ này tôi cam đoan là nó có thể thiêu đốt được nhiên liệu với hiệu suất cao. Hơn nữa, trong những điều kiện khắc nghiệt vẫn còn có thể hoạt động tốt. Ví dụ như tập đoàn hummer chính là điển hỉnh cho về phương diện này. Quân xa Hummer chính là một trong những tập đoàn buôn bán súng ống đạn dược, nếu như cố muốn mua quân xa thì nhất định phải chọn Hummerr. Đến lúc mua thì đừng quên nói cho tôi biết. Diệp Lăng Phi vỗ vỗ vai Trần Ngọc Đỉnh rồi nói tiếp:
– Nhớ kỹ, nhất định phải nói cho tôi biết, bằng không cô rất dễ mua phải hàng giả. Nếu như tôi mua thì sẽ là hàng tốt, tuyệt đối không giống như những vũ khí đạn dược buôn lậu mạo danh của tập đoàn Hummer.
Trần Ngọc Đình nghe mà ngây ngốc, sau đó nàng gật đầu một cái trả lời:
– Được.
Lời này vừa dứt nàng liền tỉnh táo trở lại. Hơi tức giận nhìn Diệp Lăng Phi đang đặt tay trên vai mình, nàng bực mình nói:
– Cút đi, bây giờ mau lăn ra khỏi phòng làm việc của tôi.
– Mỹ nữ lại mắng người!
Diệp Lăng Phi nở ra một nụ cười xấu xa:
– Tôi đi ra ngoài cũng được, nhưng ngàn vạn lần không cho phép cô lấy việc công báo thù tư.
Nói xong Diệp Lăng Phi nhanh chóng rời khỏi văn phòng.
Diệp Lăng Phi vừa đi, Trần Ngọc Đình liền có một cảm giác mất mát không thể hiểu nổi. Trong lòng nàng bỗng có một ý muốn để Diệp Lăng Phi ở đây lâu hơn một chút. Nàng không thể khống chế nổi tâm tình của mình, vừa rồi nàng nói như vậy là do đã che dấu nội tâm tận đáy lòng mình.
Diệp Lăng Phi rốt cuộc là người như thế nào?
Trần Ngọc Đình phát hiện ra rằng mình cũng không đoán ra được nam nhân kỳ quái này lai lích ra sao. Lúc trước nàng cho rằng Diệp Lăng Phi là một tên gia họa dựa vào mối quan hệ mới vô được đây, hắn nói năng lưu manh khiến cho người ta vô cùng chán ghét. Nhưng vừa rồi, biểu hiện của hắn đã khiến nàng thay đổi ý nghĩ. Khí chất của Diệp Lăng Phi đã thuyết phục hoàn toàn Trần Ngọc Đình, nàng cũng bị hấp dẫn bởi hắn, trong lúc nói chuyện bất giác bị cuốn hút, hoàn toàn bị Diệp Lăng Phi dẫn dụ.
Là một người quản lý phòng tiêu thụ cần phải làm chủ đại cục, không bị người khác dẫn dụ. Chỉ có tố chất như thế mới có thể thuận lợi bán được hàng. Trần Ngọc Đình rất tự tin về phương diện này, nếu không thì nàng cũng không leo lên được chức phó tổng của Tập đoàn Tân Á. Thế nhưng vừa rồi nàng đã hoàn toàn thất bại trước mặt Diệp Lăng Phi, mơ hồ lúc đó bỗng có một ý nghĩ mua xe quân dựng Hummer.
Trần Ngọc Đình có một cảm giác khá nóng nực. Nàng vuốt vuốt chiếc cổ trắng của mình, xác định nhiệt độ ở đó.
“Đây không phải là sự thực, ta vừa rồi chỉ là bị hắn làm cho tức giận mà thôi.”
Trần Ngọc Đình không ngừng nhủ thầm mình như thế, chỉ là vừa rồi mình kích động nên mới như vậy. Nàng cố gắng kìm chết khát vọng ở trong lòng, bắt đầu xử lý tài liệu, lúc này có rất nhiều tài liệu cần được xử lý.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!