[ Đô thị ]Trùng Sinh Trở Thành Học Trò Bá Đạo
Sống lại trên thân một phế vật
– Trần Nhất Đao mau tỉnh lại đi, thầy giáo đang nhìn ra đây đó!
Lý Huy nhìn theo ánh mắt của thầy giáo Ngô, thấy Trần Nhất Đao đang nằm ngủ ở trên bàn, lập tức dựng quyển vở lên cúi đầu xuống vừa nhỏ giọng gọi vừa dùng chân đá vô Trần Nhất Đao.
Nhưng Trần Nhất Đao giống như chết cmn rồi vậy, một chút phản ứng cũng không có. Lý Huy thấy thằng cha Ngô mặt hầm hầm tay cầm một quyển sách đang từ từ đi lại, cứ tiến thêm một bước Lý Huy lại cảm thấy tăng thêm một phần sát khí.
– Anh em, không phải tau không giúp mày à he, mà là không ra sức được đó nghe! Tau chỉ có thể cầu nguyện cho thím mà thôi!
Cả lớp đều nhìn ra chỗ Trần Nhất Đao đang nằm ngủ bẹp ở trên bàn, học giờ của thằng cha Ngô cũng dám ngủ, điều này làm cho cả lớp đều bội phục, vì hắn quá cù lần nên lúc bình thường ai cũng dám ức hiếp hắn!
Một bước, hai bước…, học sinh phối hợp đếm số bước chân của thằng cha Ngô, cả phòng học đều yên tĩnh rơi một cái kim cũng có thể nghe được. Lúc thằng cha Ngô chạy đến bên cạnh Trần Nhất Đao, è hèm ho lên vài tiếng nhưng Trần Nhất Đao vẫn ngủ như chó chết, đã cảnh cáo như thế rồi vẫn còn ngủ được thế thì hỏng cmnr! Thằng cha Ngô tức giận dơ quyển sách lên giã mạnh xuống đầu Trần Nhất Đao, bốp một tiếng nổ rất vang!
– Con móa, thằng nào to gan dám đánh bố mày?
Trần Nhất Đao cuối cùng cũng đã tỉnh dậy, nhưng vừa tỉnh dậy liền đứng bật cái dậy, một luồng sát khí cường liệt từ trên người hắn toát ra túa rua!
Thằng cha Ngô bị sát khí của Trần Nhất Đao dọa cho mặt tái như đít nhái, trong lòng cũng khá run sợ, nhưng mình là thầy giáo của nó cơ mà, nó sẽ làm gì mình đây cơ chứ?
– Là thầy đây, bố mẹ em đưa em đến đây đi học chứ không phải đi ngủ à hen, chép 50 lần nội quy thứ hai tuần sau nộp cho thầy!
– What? Mày bảo bố mày chép nội quy, mày chán sống hả con?
Tà Long là ai, là giáo phụ của thế giới đệ nhất đại hắc bang, cả tổng thống cũng phải nể mặt hắn cơ mà. Nhưng hôm nay thằng cha không quen không biết này lại bắt hắn chép nội quy, sĩ khả sát bất khả nhục, Tà Long hôm nay phải dạy cho thằng này một trận để hắn biết thân, không thì sau này làm sao mà lập uy được đây!
– Em…….em muốn làm gì?
Thằng cha Ngô thấy ánh mắt của Tà Long tràn đầy sát ý, sợ đến mức giọng nói cũng run cả lên rồi!
Đúng lúc Tà Long muốn dáng một cái bạt tai vô mặt thằng cha Ngô thì đầu đột nhiên đau điếng cả lên:
– A… đầu của tôi, đau qua đi mất!…
Trong đầu của Tà Long đột nhiên xuất hiện mặt vủa một người không quen biết, những đoạn kí ức của ai đó cứ ập đến.
“Hả! Không phải bị mình đánh thành như vậy chứ, nếu nó xảy ra vấn đề gì thì mình cũng không xong đâu!” Thằng cha Ngô nghĩ đến liền sợ, hắn lập tức gọi hai thằng cao to đen hôi đưa Tà Long đi vô phòng y tế.
Mấy bác sĩ trong trường sau khi kiểm tra xong Tà Long nói với thằng cha Ngô:
– Nó không sao cả! Chắc do kinh sợ tạo nên!
” Thằng mắc dịch này, dám lừa mình mới đau chứ!” trong lòng thằng cha Ngô không ngừng chửi Tà Long.
Tà Long sau khi từ phòng y tế đi ra thì một mình chạy ra sau núi, ngồi trên một phiến đá to, ngây người ra đó nghĩ ngợi cái gì đó. ” mình là Tà Long hay Trần Nhất Đao? Mình tại sao lại ở thế giới này? Chẳng nhẽ thực sự có sống lại hay sao? ” Tà Long tự mình lẩm bẩm nói. Chính là trong trận đau đầu vừa rồi, trong đầu của Tà Long xuất hiện thêm một ký ức nữa, ký ức không phải của ai khác mà là của chủ nhân thân thể này.
Trong ký ức của Trần Nhất Đao có rất nhiều bi kịch, chẳng hạn như bị con gái trêu đùa, nào thì con trai tay đấm chân đá, nhà thì nghèo rớt mồng tơi, cơm ăn lúc đi học đều là đem ở nhà đi. “Mình nghĩ nhiều là chó gì nhỉ? Sống lại có gì mà không tốt chứ, kiếp trước mình là cô nhi. Bây giờ mặc dù không có bố nhưng cũng có mẹ! Có một ngôi nhà thuộc về mình. Đã sống lại rồi thì dùng một cái tên mới vậy, ‘Trần Nhất Đao’, sau này Trần Nhất Đao là mình, mình là Trần Nhất Đao” Trần Nhất Đao sau khi nghĩ thông suất, tâm trạng trở nên sảng khoái hơn nhiều.
Vô lớp chưa được bao lâu thì tiếng chuông báo vào lớp vang lên, tiết học này là tiết Anh, cô dạy tiếng anh mới tốt nghiệp đại học trông rất đáng yêu, dáng người không cao lắm khoảng 1m6, tóc để xõa đến ngang vai, khuôn mặt tròn trịa lúc cười lên có hai núm đồng tiền, trông rất duyên dáng.
– Tiết học này chúng ta luyện tập một chút đối thoại tiếng anh, có ai muốn cùng cô nói vài câu không nhỉ?
Châu Kỳ Kỳ mỉm cười đứng trên bục giảng nói.
Trên lớp rất là ồn ồn ào ào nhưng không có lấy một ai giơ tay, mà giáo phụ của chúng ta còn đang suy nghĩ vấn đề.
– Thưa cô, em vừa thấy Trần Nhất Đao giơ tay lên!
Đột nhiên có một học sinh nói lớn, Triệu Hạo Văn ở trong lớp có thể được coi là đại ca, công cụ để lập uy chính là Trần Nhất Đao.
– Em Trần Nhất Đao, em cùng cô nói vài câu nào! Không phải khẩn trương coi như cô trò mình luyện tập một tý là được.
Tiếng nói của Châu Kỳ Kỳ rất dịu dàng, dịu dàng đến mức làm giáng đoạn suy nghĩ của Trần Nhất Đao cũng không tức giận.
– Dạ vâng!
Sau khi Trần Nhất Đao đứng dậy lườm người muốn hại mình một phát, trong ký ức của Trần Nhất Đao người này giống như kẻ thù giết cha vậy, vì trước kia Trần Nhất Đao bị Triệu Hạo Văn hại rất thảm.
– Em Trần Nhất Đao, em có thể nói cho biết, em năm nay bao nhiêu tuổi không?
Châu Kỳ Kỳ dùng tiếng anh hỏi.
Trần Nhất Đao suy nghĩ rồi cũng dùng tiếng anh trả lời:
– Em 13 tuổi rồi!
Châu Kỳ Kỳ thấy Trần Nhất Đao có thể trả lời cảm thấy rất vui, mà phát âm của Trần Nhất Đao so với mình còn chuẩn hơn, khiến cho nàng lấy được thêm tự tin hơn. “Thật không ngờ Trần Nhất Đao lại là một thiên tài thâm tàng bất lộ”.
Châu Kỳ Kỳ hỏi một câu Trần Nhất Đao trả lời một câu, hai người cứ kẻ hỏi người trả lời chiếm đến gần nửa tiết học.
– Trần Nhất Đao, trước kia tiếng anh của em là kém nhất, sao đột nhiên em biến thành giỏi thế?
Châu Kỳ Kỳ tò mò hỏi, trong lúc tò mò hỏi đồng thời Châu Kỳ Kỳ đối với Trần Nhất Đao vừa hâm mộ vừa ghen tỵ, vì tiếng anh của Trần Nhất Đao so với nàng tốt hơn nhiều.
– Xem phim nước ngoài nhiều, thời gian lâu sẽ biết thôi.
Trần Nhất Đao nói.
– Cách này của em Trần Nhất Đao rất được đó hen, các bạn sau khi về nhà cũng có thể thử.
Châu Kỳ Kỳ nói, trước kia nàng thích bài hát tiếng anh mới có hứng thú với tiếng anh như vậy, lúc này Trần Nhất Đao nói xem điện ảnh để học, vì vậy nàng không có hoài nghi gì cả, vì nghe và xem không khác là bao nhiêu!
Hết giờ Trần Nhất Đao muốn đi ra ngoài nhưng bị thằng cùng bàn cản lại:
– Nhất Đao, mau nói cho anh mày biết, sao mày trở nên giỏi như vậy? Thông minh như vậy?
Lý Huy mặt đầy kích động nói, trước kia Trần Nhất Đao chỉ có thể dùng phế vật trong rác rưởi để mà hình dung, nhưng hôm nay nó bị thằng cha Ngô đánh vô đầu, đột nhiên biến thành người xa lạ, biến thành rất cuồng, rất thông minh.
– Uống nhầm thuốc nên biến thành như vậy, mày cũng thử vài viên thử coi!
Trần Nhất Đao nói đùa.
“Chẳng nhẽ là loại biến thành siêu đó?” Lý Huy nghĩ là cảm thấy hưng phấn.
– Thuốc gì vậy? Mau cho tau mấy viên!
– Thuốc ngủ, uống một viên ngủ một đêm, uống vài viên thì có thể lên thiên đường làm thiên sứ đóa nghe. Há ha ha ha….
Trần Nhất Đao nói mà không nhịn được cười.
– Được lắm à nghe, dám chơi tau, tau phải dần cho mày trận mới được!
Lý Huy như một con sói lao đến Trần Nhất Đao. Trần Nhất Đao do quá cù lần nên chỉ có Lý Huy là bạn thân, ngoài Lý Huy ra hình như hắn không còn bạn bè nữa. Là lúc còn nhỏ vô ý nó đã cứu Lý Huy, Lý Huy vì báo đáp mới chơi cùng hắn. Trần Nhất Đao như nào lại cứu được Lý Huy, nói ra thì thật buồn cười, Lý Huy lúc nhỏ đi toilet không cẩn thận ngã xuống hố shit, vừa khéo Trần Nhất Đao cũng đi toilet, liền đem Lý Huy lôi lên, không thì Lý Huy sẽ thành người vang danh trong lịch sử là chết chìm trong hố shit.
.
Hết chương 1.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!