Đô Thị Vô Địch Tiên Đế
Chương 1: Trở về
Tiên Giới, Tiêu Dao Phủ.
Đây là một trong ba siêu phẩm tông môn tại Tiên Giới, đứng song song với Huyễn Ma Tông cùng Quảng Hàn Dao Trì cung. Chỉ là hầu hết mọi người đều rõ, phân chia như vậy chỉ mang tính tượng trưng thôi, chứ tu sĩ Tiên giới chỉ cần có chút kiến thức là có thể biết Tiêu Dao Phủ mới là tồn tại đỉnh kim tự tháp, không vì cái gì, chỉ bằng tông chủ Huyễn Ma Tông Nhan Như Ngọc, song sinh tỉ muội Quảng Hàn tiên tử Liễu Như Vân và Dao Trì thành nữ Liễu Như Yên đều là nữ nhân của Tiêu Dao Phủ Chủ Diệp Trường Sinh.
Tam đại tông môn tuy ba mà một, khiến cho địa vị của Diệp Trường Sinh không thể nào bị rung chuyển.
…
“Vẫn không được…” – Diệp Trường Sinh chắp tay đứng trên định núi cao nhất của Tiên Giới, lặng lẽ mà nhìn đời sống chúng sinh.
Nhan Như Ngọc đứng lạc hậu hắn nửa bước, nghe được phu quân của mình thở dài, cũng như đã thành thối quen, không thắc mắc vì sao, mà chỉ nhẹ nhàng ôm lấy một cánh tay của hắn, than nhẹ: “Phu quân, ngươi đứng đây đã ba mươi năm rồi, mặc dù chúng ta vẫn luân phiên đến bồi ngươi, thế nhưng tình yêu vốn là ích kỉ, người lại vô tình lạnh nhạt các nàng lâu như vậy, các nàng sẽ sinh ra bất mãn…”
Diệp Trường Sinh nghe xong thật lâu không nói gì, thế rồi hắn thở dài, lấy tay to ôn nhu khẽ xoa mái tóc nhu thuận của Nhan Như Ngọc. “Ngươi nói đúng, là ta thất trách… Chúng ta về”
Nhan Như Ngọc khẽ ừm một tiếng, đầu rúc vào ngực nam nhân, hạnh phúc vô cùng.
…
Tiếp ba năm, hắn dường như từ bỏ, dường như quên đi vướng mắc của bản thân, an tĩnh mà vui vẻ bồi chúng nữ ngày qua ngày.
…
Một ngày này, Liễu Như Yên dậy sớm nhất, nàng không thấy mình nằm trong lòng người yêu, liền dùng thần thức bao phủ toàn bộ Tiêu Dao Phủ mà tìm, chỉ tiếc là vẫn không thấy Diệp Trường Sinh đâu. Đang định đánh thức chúng tỉ muội dậy, nàng chợt nhìn thấy một tấm ngọc giản trên bàn.
“Như Yên, Như Vân, Như Ngọc, ta xin lỗi, thế nhưng ta không buông xuống được những tiếc nuối đã qua. Vi phu đi một chuyến, việc này hiển nhiên hữu kinh mà vô hiểm thôi, chỉ là ta muốn bù đắp sai lầm của mình, để tâm cảnh tiến thêm một bước nữa, phá ta bình chướng mà tiến thêm một bước. Ta vốn không biết chuyến này đi bao lâu, nhưng thiết nghĩ dòng chảy không gian không đồng nhất, ta trở về hơn chín mươi vạn năm quá khứ, mà các ngươi vẫn tại đây, chắc chỉ ngày mai là ta có thể gặp lại.”
Lẳng lặng xem lại ngọc giản thêm vài lần, Liễu Như Yên khẽ cười mà lầm bầm: “Vẫn một cái tính này, không biết bao năm rồi mà không thay được… Chỉ không biết lần này hắn mang về thêm mấy cái tỉ muội…”
…
Địa Cầu, Lạc Việt, ngày 2 tháng 9 năm 2018
Khu biệt thự Tử Yên, thị trấn Hàn Giang.
Tại một vị trí hẻo lánh vắng người, không gian đột nhiên văn vẹo như sắp gãy, thế rồi một vết nứt đen ngòm đột ngột hiện ra.
“Hô, có vẻ ta đã trở lại” Diệp Trường Sinh chui ra từ vết nứt, ngó ngang dọc vài lần, hài lòng gật gật đầu.
“Hừm, thời gian không bị sai lệch so với tính toán nhiều lắm, còn có thể chấp nhận” – hắn lầm bầm, bắt đầu hướng thẳng biệt thự số ba mà tiến.
Diệp Trường Sinh vốn dĩ không phải tu sĩ sinh ra tại Tiên Giới, mà hắn tại chín mươi vạn năm trước là người Địa Cầu. Tên của hắn vốn là Diệp Phàm, Diệp Trường Sinh chỉ được hắn dùng kể từ khi hắn bắt đầu bước vào con đường tu luyện.
Có thể nói, hắn tại thời điểm này là một người cực kì tầm thường, thuộc cái loại đặt vào trong đám đông không ai ngó lấy. Hắn mồ côi cha mẹ từ nhỏ, chỉ có một cái gia gia, mà gia gia hắn cũng bỏ hắn mà đi lúc hắn 7 tuổi.
Diệp Phàm thôi học từ cấp 2, sống nay đây mai đó, bữa no bữa đói.
Một ngày nọ, hắn nhớ không nhầm thì đó là giữa tháng 8 năm 2018, cái lúc hắn mới có 19 tuổi, chợt có một người xuất hiện, can thiệp vào cuộc đời hắn.
Nàng đến, như một đóa u lan không nhiễm khói phàm tục, lặng lẽ mà nói cho hắn rằng, nàng là vị hôn thê mà gia gia hắn cùng gia gia nàng đã kết duyên từ hồi còn nằm trong tã lót.
Nàng… đẹp, khuynh thành, khuôn mặt trắng nõn không tì vết, ngũ quan cân xứng đến hoàn mĩ.
Một đôi mắt vừa mị hoặc lại băng lạnh, khiến người ta muốn lánh xa vạn dặm nhưng rồi lại không thể cưỡng lại sự hấp dẫn mà bị trầm luân.
Một đôi môi đỏ mọng như những trái cherry ngọt nhất, đẹp nhất được người làm vườn cẩn thận hái xuống từ những vụ mùa tươi tốt.
Đi đôi với một khuôn mặt thiên sứ ấy là một dáng người ma quỷ…
Đôi chân hoàn hảo khiến người ta có cảm giác thừa một phân sợ dài mà thiếu một phân sợ ngắn.
Vòng eo thon nhỏ, mà lại nhu nhu như một đám bông một tay là có thể ôm vào.
Cặp thỏ ngọc căng chật trong chiếc áo sơ mi đang cố gắng thoát ra, trong khi những đường cong trong nơi phía dưới được phác họa rõ nét thông qua chiếc váy đen công chức cổ điển…
Diệp Phàm hồi đó thực bình phàm, thế nhưng điều này cũng không gây trở ngại hắn thưởng thức cái đẹp.
Hồi tưởng lại, nói cho công bằng, so sánh nàng với bất kì một ai trong tam nữ nơi Tiên Giới, nàng đều thiếu một phần thần vận cùng kém một phân sắc đẹp. Thế nhưng với hắn, lúc ấy và ngay cả bây giờ, nàng là một vị thiên sứ buông xuống để rồi kéo hắn ra khỏi cái hố sâu không đáy đang cắn nuốt cuộc đời của hắn, nàng ban cho hắn tân sinh.
Hảo đi, vốn dĩ thiên sứ thực có đấy, thế nhưng hắn vốn không cảm kích, ngược lại hắn còn từng vặt mấy cái cánh chim ra nướng xả ớt rồi.
…
Nàng tên Cung Vô Song.
Có thể nói nếu không có nàng, sẽ không có Diệp Trường Sinh đứng đầu Tiên Giới, oai hùng một cõi. Mặc dù hắn biết, nàng lúc đầu ý định chỉ đem hắn như tấm mộc thôi. Thế nhưng hắn chưa bao giờ trách nàng, vì Vô Song đối với hắn quá tốt.
Hắn thì ngược lại… do quá tầm thường, hắn đã không ít lần gián tiếp làm tổn thương đến nàng, để nàng thất vọng về hắn…
Chỉ là, nàng vẫn không bỏ hắn mà đi.
Cũng chính vì vậy, nàng vĩnh viễn là hắn tâm ma, quấy nhiễu hắn từ hồi hắn trúc cơ, cho đến tận khi hắn nhòm ngó Thần cảnh. Chung quy, hắn hồi trước quá bình phàm, dẫn đến để lại những nuối tiếc không thể vãn hồi…
Khẽ thở dài, Diệp Phàm thu liễm tinh thần, không nghĩ đến những truyện đã qua nữa.
“Vô Song, trước đây ngươi bảo hộ ta không biết bao nhiêu lâu, cuối cùng cũng vì ta mà chết. Bây giờ ta Diệp Trường Sinh vì Tiên Đế, quyết tâm nghịch thiên sửa mệnh, đảo nghịch thời không, về đây thủ hộ người một đời… không, vĩnh sinh bình an thì có sao” – Diệp Phàm nỉ non nói.
Nghe được lời tuyên thệ của Diệp Phàm, bầu trời lập tức tối sầm lại, lôi điện bắt đầu giăng đầy trời. Từng đoạn dây xích vàng hiện ra, mưu đồ trói chặt hắn.
“Cút” – Diệp Phàm nhàn nhạt ngước nhìn lên trời, biết rằng đám dây xích này là Thiên Khóa dùng để ngăn chặn tu sĩ có tu vi vượt quá pháp tắc của một vùng thiên địa.
Cảm ứng pháp tắc nơi này một chút, Diệp Phàm nhìn ngay ra Địa Cầu không dung tu sĩ với tu vi vượt quá Lập Giới đệ nhất cảnh.
Hắn dù không sử dụng một chút tu vi nào, thế nhưng Đế thệ đâu chỉ đơn giản ngàn vạn cân.
Nó có thể ảnh hưởng đến quỹ tích, vận mệnh của một phương thiên địa, do vậy mới kinh động đến thiên địa ý chí tại Địa Cầu.
Thế nhưng hắn là ai, hắn xa xa vượt qua Lập Giới cảnh quá nhiều. Địa Cầu chỉ là hạ phẩm tinh cầu, trên đó còn có trung phẩm cùng thượng phẩm. Thế rồi đến hạ thiên tu tiên giới, được mọi người hay gọi là Tu Chân Giới, cuối cùng mới là thượng thiên tu tiên giới, danh vì Tiên giới.
Mà hắn là Tiên Đế, cảnh giới đứng đầu nơi Tiên Giới, một cái Thiên Khóa con con nơi Địa Cầu làm sao có thể làm khó hắn.
Chỉ là, hắn lo lắng mình lỡ tay làm nát Địa Cầu, bèn phong ấn bớt tu vi của mình lại, chỉ cần đủ để tung hoành Địa Cầu là được….
Lời hắn nói ra khỏi miệng lập tức hóa thành một đoàn kí tự màu vàng, đâm thẳng vào Thiên Khóa, làm chúng nổ to tan biến trong không trung, lôi điện đầy trời cũng cùng lúc biến mất.
Miệng phun chân ngôn.
Hạ tầm mắt, Diệp Phàm tiếp tục hướng tới Tử Yên biệt thự số ba.
Với Diệp Phàm, việc này chỉ là một mẩu chuyện cỏn con, không chút nào ảnh hướng đến tâm tình vui mừng, mong ngóng của hắn lúc này. Vốn hắn còn định thong thả mà đi tới, thế nhưng cảm xúc bị đè nén chín mươi vạn năm không cho phép hắn chậm trễ thêm một giây phút nào nữa.
Diệp Phàm khẽ động nửa thức thân pháp, lắc cái biến mất mà xuất hiện trước cửa biệt thự.
Cũng vì dời đi vội vã, hắn không để ý tới, nơi hắn vừa biến mất, không gian bất thình lình lại vặn vẹo, một khe hở đen ngòm chợt hiện…
…
Diệp Phàm hít thật sâu một hơi, lúc này hắn không còn là Diệp Trường Sinh, mà chỉ là một người chồng xa nhà qua lâu, nhất thời không biết đối mặt như thế nào với vợ mình.
Trong lúc hắn còn chần chờ chưa kịp có hành động, cánh cửa nhà chợt mở ra, sau đó… nàng xuất hiện.
Vẫn là dáng vẻ lạnh lẽo đó, vẫn bộ đồ công sở áo sơ mi cùng váy và tất chân màu đen đó…giống y như ngày đầu tiên hắn gặp nàng.
Cung Vô Song chững lại một hai giây, trên mắt hiện lên một nét ngạc nhiên.
“Diệp Phàm?”
“Ân, lão… lão bà, ta… trở về.” – biết bao nhiêu cảm xúc dồn nén, để rồi cuối cùng hắn chỉ có thể hộc được ra một câu ngắn cụt lủn ấy, mà còn không thể nói cho lưu loát.
“Ngươi biến đi đâu một tuần nay? Ngươi có biết ta cho người đi tìm nhưng ngươi dường như bốc hơi ra khỏi thế giới này hay không?” – giọng Cung Vô Song lạnh lẽo, đầy trách cứ, thế nhưng làm người hơn 90 vạn năm, hắn vẫn có thể nhận ra một tia quan tâm nồng đậm được ẩn dấu sâu phía sau lời nói vồn vã – “lại còn làm sao mà ăn mặc cổ trang như thế này?”
Diệp Phàm sống mũi tự nhiên hơi cay, 90 vạn năm tu tiên sát phạt, bỗng nhiên bây giờ về tới Địa Cầu mới nhận ra nó thật thanh bình, yên tĩnh, nhàn hạ, lại một lần nữa có một cái lão bà đơn thuần mà quan tâm hắn.
Mặc dù tại Tiên giới, hắn cũng có hồng nhan, thế nhưng đó là hắn bằng thực lực mà có được, các nàng yêu hắn, sẵn sàng chết vì hắn, thế nhưng các nàng không hiểu được biểu đạt cảm xúc một cách đơn thuần, như một trang giấy trắng giống Cung Vô Song, đơn giản vì các nàng tay cũng đã nhuốm qua huyết vô số địch nhân, tâm trí cũng thực lão rồi…
Cung Vô Song thấy Diệp phàm khẽ bóp cái mũi, còn hơi sụt sịt như sắp khóc, lòng nàng khẽ mềm xuống, nghĩ nghĩ, nhẹ giọng bảo:
“Vẫn là vào nhà trước rồi nói chuyện”
Diệp Phàm khẽ gật đầu, bước một bước vào nhà quen thuộc mà xa lạ này.
Hắn, đã trở về.
(Chương xong)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!