Đô Thị Vô Địch Tiên Đế - Chương 14: Hai Thiên Đạo
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
159


Đô Thị Vô Địch Tiên Đế


Chương 14: Hai Thiên Đạo


Thiên Đạo không gian.

Như đã nói, vùng không gian này độc lập với Địa Cầu. Nó tự mình hình thành nên một phiến thiên địa theo như ý niệm của chưởng khống giả.

Diệp Phàm hai người bước vào nhập khẩu, nháy mắt khung cảnh xung quanh thay đổi.

Từng dãy núi nguy nga uốn lượn, nhuốm sắc chiều tà của mặt trời đã ngả tây.

Nơi mà hai người đang đứng thuộc một cái tiểu viện.

Mà tiểu viện này, tọa lạc lơ lửng giữa không trung, xung quanh không có lấy một điểm tựa.

Tầng tầng sương chiều, tựa khói tựa mây, bao phủ lấy toàn bộ tiểu viện.

Đứng tại nơi này nhìn xuống, có thể thấy mây phủ lượn lờ, hạc trắng thấp thoáng, hết thảy tựa như mộng ảo…

Trước khung cảnh mà bất cứ ai trên Địa Cầu chứng kiến sẽ đều không tiếc lời ca tụng là bồng lai tiên đảo, Diệp Phàm và Cung Hàn Nguyệt lại phá lệ bình tĩnh, khuôn mặt vô biểu tình, tựa như hết thảy không có gì đặc biệt vậy.

Nhẹ nhàng lăng không mà đứng, Diệp Phàm như có điều phát hiện, ánh mắt hướng về phương xa.

“Thế nhưng có tận hai Thiên Đạo cùng chưởng quản Địa Cầu, thú vị”

Lúc này, tại sơn lâm phía Đông.

Nơi này có tên Huyết Sơn Lâm

Lá cây ở đây rất đặc biệt.

Không phải lá phong, thể nhưng hết thảy lá cây đều đỏ tươi, còn diễm lệ hơn huyết.

Phảng phất như toàn bộ thiên địa đều bị nhiễm huyết.

Một hắc y nhân đang nhanh chóng phi thân mà đi, hình ảnh thoắt ẩn thoắt hiện.

Chỉ là mỗi bước đi, người này đều bỏ lại sau lưng từng vệt máu đen thẫm, cực kì gây chú ý.

Một đường lao nhanh, chả mấy chốc, trước mặt hắn hiện ra một mảnh đất quang.

Tại đây, có một cái hồ thật lớn, chiếm hữu xung quanh chừng trăm dặm, nước hồ đỏ lòm, giống như tất cả đều là máu tươi mới.

Thỉnh thoảng lại có vài bọt nước nổi lên rồi vỡ tan ra, cực kì yêu dị, đem cho người ta cảm giác dường như lúc nào cũng có thể có cô hồn dạ quỷ, hay những con khô lâu bò ra vậy.

Trong hồ có khoảng chục tòa đảo nhỏ, cách nhau đều đặn áng chừng bốn năm dặm.

Giữa hồ có một tòa tháp cao ba tầng, trước cổng vào là một đám xương khô vương vãi

Hết thảy, trông nơi đây như khu vực để hiến tế.

Hắc y nhân nhìn thấy khung cảnh trước mặt, có chút chần chừ, cùng lo lắng.

Sau hai hơi thở.

“Đông Hoàng Phi Phi, ngươi không thể để hắn thành công” – chỉ thấy nàng lầm bầm tự cổ vũ bản thân với bản thân, lăng không lướt trên các đảo nhỏ, hướng nơi cổng tháp mà đi.

“Còn cần một trăm hai mươi bảy giọt hắc ngư huyết nữa, ta đã có thể khởi động huyết tế, mượn tế đàn đánh tan bình chướng Lập Giới cảnh, tiến lên thêm một bước”

Tại tầng cao nhất của tòa tháp giữa hồ, có một thiếu niên tóc trắng, khoác áo choàng đen, khuôn mặt nhợt nhạt không chút huyết sắc. Hắn loay hoay trước tế đàn, hoan hỉ kêu lên, ngồi thụp xuống, hai tay vuốt ve chữ “Huyết” to đùng trên mặt đất.

Rút từ trong túi áo ra một chiếc bình ngọc, thiếu niên tóc trắng cẩn thân nâng nó trong tay như thứ bảo bối vô giá, mở ra chiếc nắp.

Bên trong bình ngọc, đúng là hắc ngư huyết.

Chỉ thấy thiếu niên lúc này cẩn thận nhỏ từng giọt lại từng giọt xuống, chữ Huyết ngày càng sáng lên, quang mang phát ra cũng chuyển thành màu đỏ tươi.

Cùng với đó là ánh mắt sáng rực của thiếu niên, tựa như đứa trẻ con sắp được sở hữu món đồ chơi ao ước bấy lâu.

Đúng lúc này.

Một bóng đen lao tới, song thủ kết ấn, ngưng khí thành chưởng đánh thẳng về phía thiếu niên, mục tiêu nhằm vào cánh tay đang cầm bình ngọc.

Chiêu tới đột ngột, thiếu niên đang chăm chú hoàn thành tế đàn, nhất thời không né được, đành phải ngạnh kháng.

Đáng tiếc là, hắn hóa giải được một chiêu này, thế nhưng dư chấn phát ra làm bản thân hắn không chịu được phải lùi lại hai bước, bình ngọc trong tay bị lực áp cho vỡ nát, toàn bộ phần hắc ngư huyết còn lại vung vãi tứa tung.

Mắt thấy bình ngọc đã nát, người này không hề chần chờ vòng ngược đường cũ mà thoát đi.

“Đông Hoàng Phi Phi, ngươi cái tiện nhân” – thiếu niên không kìm được phẫn nộ thét lên. lắc mình đuổi theo

Bóng đen vừa rồi đúng là hắc y nhân Đông Hoàng Phi Phi, lúc này nàng thúc dục linh lực cùng thân pháp đến cực hạn để chạy thoát khỏi tháp.

Phải biết bên trong thi khí vương vãi khắp không trung, tựu đi nơi nào cũng ngửi được một mình ngột ngạt máu tanh. Thi khí tầng tầng như ngưng thực, tu sĩ bình thường như nàng vào đây sức chiến đấu liền bị áp chế đi ba phần.

Tiếc rằng, có vẻ như Đông Hoàng Phi Phi mặc dù tu vi so với thiếu niên tóc trắng này không kém hơn là bao, thế nhưng không những bị tháp áp chế, nàng lại đang có thương thế trên người, chỉ mới thoát ra ngoài được nửa đường đã nghe thấy tiếng gió rượt tới sau lưng:

“Tiện nhân, ngươi chạy không thoát” – thiếu niên áo trắng lạnh lùng nói.

Đông Hoàng Phi Phi thấy vậy sắc mặt kịch biến, thầm hô không ổn, liều mạng thiêu đốt tinh huyết, tốc độ nhanh hơn lúc trước gấp đôi.

Thiếu niên vốn nhanh hơn nàng không được bao nhiêu, mắt thấy nàng tốc độ một lần nữa vọt lên, hắn thò tay vào trong áo, lấy ra một đám ngân châm vung lên, theo sau đó là một luồng kình lực chứa đầy thi khí khó lường, đẩy những chiếc ngân châm kia bay đi với tốc độ nhanh chóng. Phải nói hắn sử đòn này đủ ác, nếu Đông Hoàng Phi Phi không dừng lại, nàng sẽ trúng đủ ngân châm, còn nếu nàng tránh né, tốc độ ắt sẽ giảm xuống một đoạn.

Quả thật, Đông Hoàng Phi Phi không thể không chậm lại tốc độ, cẩn thận nghiêng người để cho từng chiếc ngân châm nối đuôi nhau bay qua.

Một thoáng như vậy, khoảng cách hai người kéo lại càng gần hơn.

“Đông Hoàng Phi Phi, ngươi đừng hòng thoát khỏi tay ta. Ngươi hủy đi tế đàn, còn không phải không muốn tu vi ta tăng lên, để ta không thể hoàn toàn áp chế ngươi, cắn nuốt ngươi mà trở thành Thiên Đạo duy nhất. Thế nhưng bây giờ, không cần ta tăng tu vi lên, ngươi cũng đã là cá nằm trong chậu… Chậc chậc, vẫn nghe nói Đông Phong có tứ đại mỹ nhân, đứng đầu là Đông Hoàng Phi Phi, sở hữu dung mạo diễm áp quần phương, dáng người câu hồn đoạt phách, ta thật muốn thử xem trong thực tế có như lời đồn…”

“Dư Thiên Vũ, ngươi vô sỉ”

Đông Hoàng Phi Phi khuôn mặt tái mét, nàng trong đầu hiện chỉ có một ý niệm “dù có chết cũng không thể để hắn làm nhục mình…”.

Nàng vĩnh viễn không muốn nghĩ tới cái tình huống ấy…

Hai người cứ thể rượt đuổi một đường, chả bao lâu sau đã thoát ly khỏi tháp, vọt ngược lại Huyết Sơn Lâm.

Đông Hoàng Phi Phi tu vi không còn bị thi khí áp chế, tốc độ lại nhanh thêm vài phần, tuy nhiên gương mặt nàng lại mỗi ngày một trắng bệch, hẳn không tới một nén nhang sau sẽ thiêu đốt hết tinh huyết mà chết. Thế nhưng nàng lúc này có trực diện đối mặt với Dư Thiên Vũ cũng chỉ là một con đường tử vong.

Dư Thiên Vũ áng chừng nữ nhân này không căng được thêm bao lâu, hắn cũng không vội, chỉ cần không mất dấu là có thể. Hắn cứ chốc chốc lại bắn ra một lượt ngân châm có chứa thi khí, mục đích chỉ có một, đó là làm nhiễu loạn tiết tấu chạy trốn của Đông Hoàng Phi Phi, khiến tốc độ nàng đại giảm.

Nàng tinh huyết càng ngày càng ít, thấy mình gần như không thể trốn thoát, quyết định không tiếp tục, dường như đã xác định số phận, chỉ cầu một cái cá chết lưới rách, lột đi của Dư Thiên Vũ một tầng da.

Thấy nàng chậm lại, Dư Thiên Vũ cười bì ổi:

“Chạy, ngươi có giỏi thì chạy nữa xem, tiện nữ. Hôm nay ngươi rơi vào tay ta, ta sẽ cho ngươi hiểu thế nào là sống không bằng chết. Ta sẽ từ từ thử ba mươi sáu kiểu khác nhau…Ta sẽ cho ngươi thấy thế nào là tuyệt vọng, cứ từ từ mà tận hưởng…”

Đông Hoàng Phi Phi phảng phất không nghe thấy những lời thô bỉ của hắn, nàng chỉ âm thầm vận công, chờ đến một cơ hội thích hợp xuất kỳ bất ý tung ra sát chiêu…

Là hiện tại!

Đông Hoàng Phi Phi phun ra một búng máu, không chút giữ lại phát động sát chiêu.

“Mân Côi Khinh Vũ” – nàng lẩm bẩm.

Ngập trời hoa hồng mờ ảo hiện lên, mỗi bông ẩn giấu lực lượng có thể di sơn đảo hải, nhảy múa trên không trung, hội hợp lại thành từng đợt hắc mang, hướng Dư Thiên Vũ bay tới.

Dư Thiên Vũ ánh mắt một ngưng, hắn cảm giác được sức mạnh một đòn này nằm ngoài tầm dự đoán của hắn, vội vàng tế ra một chiếc phiên màu đỏ, đón đỡ ngàn vạn bông hồng tập kích.

“Phệ huyết phiên” – Đông Hoàng Phi Phi hoảng hốt kêu lên, bên trong thoáng theo một tia tuyệt vọng, nàng dường như đã xác định sát chiêu của mình không thể nào đạt được hiệu quả như mong muốn.

Ngàn vạn bông hồng kia sau khi lao vào chiếc huyết phiên thì quỷ dị biến mất, dường như chưa từng tồn tại.

Nếu không phải chiếc phiên sau khi đỡ xong loạt hắc mang này, nứt ra một vệt lại một vệt như mạng nhện, không ai tin tưởng những bông hồng kia có chút lực sát thương nào.

Tuy Dư Thiên Vũ không bị thương, vậy nhưng nhìn đến chiếc huyết phiên gần như hỏng hẳn, sắc mặt không có chút nào nhẹ nhõm, ngược lại thêm âm trầm bất định.

Đông Hoàng Phi Phi không còn lực tái chiến, thậm chí cơ bản lăng không mà đứng nàng cũng không thể, rơi xuống đất như một con diều đứt dây.

Trong lúc rơi xuống, nàng nhắm chặt mắt, không dám tưởng tượng tiếp theo bản thân sẽ phải đối mặt với ác mộng như thế nào.

Nàng nghĩ đến tự bạo để giải thoát, chỉ là nàng vẫn không cam tâm.

Chợt, nàng cảm nhận thấy có ai đó xuất hiện sau lưng nàng, một tay nâng lấy nàng, tay kia độ cho nàng một tia linh lực.

Không đúng! Thứ nàng vừa nhận được tinh thuần hơn linh lực rất nhiều, nó không chỉ đơn giản là số lượng nữa, mà nàng cảm thấy rõ đây là sự biến đổi về chất. Nói cách khác, một tia vô danh chi khí nàng vừa nhận được thuộc tồn tại cao hơn linh lực.

Bên tai nàng chợt vang lên một giọng nói xa lạ thuộc về nữ nhân:

“Ngươi và hắn, ai mới đúng là Thiên Đạo?”

(Chương xong)

Tái bút: Hai hôm vừa rồi bận, hôm nay bắt đầu viết bù.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN