Đô Thị Vô Địch Tiên Đế
Chương 29: Nửa tiếng dọn sạch Tô gia!
“Phốc”
Nghe xong Diệp Phàm nói, Cung Hàn Nguyệt không nhịn được cười phì một cái.
Không phải bạn trai??
Hôn chứng đều có!?
Là lão công!?
Ngươi trêu đùa người khác ác thế, không sợ người ta nhồi máu cơ tim đương trường đột tử sao?
Đông Hoàng Phi Phi cùng Trần Vân Đình nhị nữ theo sau cũng hi hi ha ha cười. Cung Vô Song tuy mặt không đổi sắc, thế nhưng hai mắt cũng cong thành nguyệt nha, tâm tình tựa hồ rất tốt.
Hai tên bảo tiêu chợt phản ứng lại đây, lập tức tiến thêm hai bước, chuẩn bị động thủ.
Chỉ là, hai người nhớ lại một màn tà môn vừa rồi, lấy ánh mắt của họ đều không thể nhìn rõ Diệp Phàm ra tay lúc nào… chung quy không dám manh động.
Đến nỗi Tô Thanh Long, hắn đầu óc còn đang trong quá trình lý giải sự bay tự do của mình.
Tiếc rằng, tìm kiếm câu trả lời chưa được, hắn liền nghe thấy câu nói của Diệp Phàm, tự tự như kim châm đâm thẳng vào màng nhĩ.
Hắn lồm cồm bò dậy, hừ lạnh nói:
“Tiểu tử, ngươi đang chơi ta?”
“Nga, thật có giác ngộ sao, có tự chính mình hiểu lấy” – Diệp Phàm ngồi trên ghế ngó đăm đăm Tô Thanh Long, không che giấu ánh mắt trào phúng.
Cung Vô Song ánh mắt lấp lóe đánh giá Diệp Phàm, hôm nay hắn lại lộ ra thêm một mặt của mình mà nàng trước đây tra không tới.
“A Nhị, A Tam, phế đi tiểu tử này cho ta” – Tô Thanh Long vuốt phẳng quần áo, cố gắng che đi sự bất kham vừa rồi của mình.
“A! Thanh Long học trưởng, ngươi như thế nào lại cho người đánh nhau. như thế không tốt đâu…”
Lưu Minh Nguyệt nghe được hắn hô lên, thất thanh nói.
Trong mắt nàng, chỉ có dân xã hội đen mới dùng chân tay để giải quyết vấn đề. Dân tri thức, lại là nam thần Tô Thanh Long phải lấy đức phục người mới đúng.
Tô Thanh Long làm lơ nàng, lúc này hắn chỉ muốn hai cái bảo tiêu của mình nhanh chóng phế đi Diệp Phàm để thỏa mãn cừu hận của bản thân, lại đưa đôi tỷ muội Cung Vô Song lên giường… về phần tam nữ còn lại, tuy không bằng hai tỷ muội nhưng mà cũng là mỹ nữ hiếm có, ân, cùng đưa lên luôn.
Ánh mắt đầy tham lam cùng dâm ô quang mang của hắn không kiêng kị quét lên quét xuống năm nữ, các nàng lúc này đều đã nhìn thấy được.
Trần Vân Đình cùng Lưu Minh Nguyệt nhìn hắn, có chút không tin được người này hồi trước đã là học trưởng nam thần của mình, bản thân đã từng thích thầm hắn.
Cung Vô Song lãnh dung cũng xẹt qua một vẻ chán ghét, nói với Diệp Phàm
“Ngươi tận lực nhẹ tay được chứ? Ngươi bạo lực có chút… huyết tinh, ta không quen”
“Ngươi dường như không lo lắng ta đánh không lại mấy người này” – Diệp Phàm cười hỏi.
“Đến Minh lão ngươi còn có thể thắng” – Cung Vô Song nghĩ nghĩ, trả lời.
Lời nói của nàng đã thực rõ ràng. Minh lão là cận vệ của Quý Minh Dương còn không đánh đã xin tha trước mặt Diệp Phàm, vậy thì hai cái bảo tiêu của một gia tộc nhị lưu thị trấn Hàn Giang khẳng định không đủ cho hắn nhích người.
Diệp Phàm đạm cười, hắn thực thích Cung Vô Song cơ trí như vậy, trong bất kỳ hoàn cảnh nàng, nàng cũng có thể giữ vững lý trí để phân tích cùng liện hệ các sự kiện.
Với trí tuệ như yêu của nàng, khẳng định về sau ngộ đạo không quá khó khăn.
Mặc dù, trong trường hợp này, Cung Vô Song không tưởng tượng được hắn hôm qua cùng hiện tại tu vi khác biệt một trời một vực. Đương nhiên, hắn bây giờ phải đối mặt với Minh lão cũng chỉ có nghiền áp và nghiền áp.
A Nhị, A Tam hai cái bảo tiêu thấy Diệp Phàm khinh thường liếc lại hai người, ung dung cũng mỹ trò chuyện thì thực tức giận, nề hà trực giác của quân nhân nhiều năm trong máu lửa nói cho hai người, Diệp Phàm nguy hiểm.
“Các ngươi hai cái còn đợi gì, nhanh lên cho ta” – Tô Thanh Long ánh mắt bốc hỏa, quát lớn.
Hai người nghe được lời thúc dục, chỉ có thể cắn răng, căng da đầu chia hai đường tả hữu tiếp cận Diệp Phàm, quyền đầu phân biệt nhằm lấy nhược điểm của hắn mà tấn công.
“Ta tận lực đi” – Diệp Phàm cấp cho Cung Vô Song một câu trả lời, đợi hai người đến gần, sau đó là một tay vươn về phía trước, chủ động đón nhận nắm tay đối phương, hạ thân một chân quét ra, nhanh mà ác.
Phanh! Phanh!
Lập tức, tên bảo tiêu A Tam văng ngược về phía sau, nhằm đúng chỗ Tô Thanh Long đang đứng mà hạ cánh.
A Nhị thì sắc mặt đỏ lên, nắm tay bị Diệp Phàm bắt chặt lấy, muốn tiến không được muốn rút không xong.
“Nể tình hai ngươi đã từng là quân nhân, chỉ cho chút giáo huấn, lần sau cũng không nên tiếp tay cho ác” – giọng hắn nhàn nhạt vang lên.
Rắc!
A Nhị cảm nhận được một cơn đau thấu xương cốt, phát hiện bàn tay của Diệp Phàm như máy ép nghiền nát toàn bộ xương tay của hắn.
“Cút”
Lại một chân đá ra, A Nhị thân thể vụt lên trên không trung, chuẩn xác đè lên A Tam cùng Tô Thanh Long lúc này đã giãy dụa đứng lên.
“A!!! Tiểu tử, ngươi dám!?… Ngươi có biết ta là ai?
Lại một lần nữa nằm bò ra đất, còn bị hai cái bảo tiêu đè lên trên người, Tô Thanh Long cảm thấy cả người khuất nhục cùng khó thở, liền chuẩn bị đem gia thế ra dọa người.
Cũng không biết do Cung Vô Song che giấu tốt quá, hay là do Tô Thanh Long bất tài, thời gian lâu như vậy mà không thể tra xét ra gia cảnh thật của nàng, vẫn nghĩ nàng là một thường dân.
Cái này quả thật oan uổng Tô Thanh Long, hắn tra là tra không ra, cũng có điều ngờ vực, vì vậy suốt thời cao trung mới ôm thái độ thân thiện mà theo đuổi Cung Vô Song.
Nếu không phải hôm nay bị Diệp Phàm làm cho lửa giận mờ mắt, hắn cũng sẽ không cho người ra tay, mà thông qua con đường khác hạ nhục Diệp Phàm, đồng thời đạt được chúng mỹ phương tâm.
Tiếc rằng, do đã xé rách bề ngoài ngụy trang, hắn cũng liền để dục vọng lấp đầy lý trí, không màng tới hậu quả.
Diệp Phàm vô ngữ, không hiểu sao cái công tử ca nào cũng sử dụng một bộ này: đánh không lại liền lôi chỗ dựa ra hù dọa.
Hắn thật muốn đi lên một chưởng phách vỡ đầu Tô Thanh Long, tìm xem cấu tạo não của nhị thế tổ như hắn cùng người thường có gì bất đồng mà xuẩn vậy.
“Muốn đua cha?” – hắn thả người lại xuống ghế, hỏi.
Ngươi muốn đua cha??
Ta cho ngươi đua cái thống khoái!
“Đúng vậy, ta cho ngươi biết, ta là thiếu gia Tô gia, một trong những gia tộc đứng đầu của vùng này, đối với cái nghèo kiết hủ lậu như ngươi một ngón tay liền có thể diệt toàn gia”
Nói đến gia thế, Tô Thanh Long lập tức lấy lại được tự tin, hắn cược là Diệp Phàm mặc một thân trang phục phối hợp thiếu phẩm vị quý tộc thế kia, khẳng định là cái mạt rệp.
“Nga, là Tô gia cho ngươi tự tin?” – Diệp Phàm tiếu tự phi tiếu – “Vô Song, đem điện thoại cho ta, ta gọi điện thoại”
Cung Vô Song ánh mắt hiện lên chút hứng thú mà đưa điện thoại cho Diệp Phàm, hắn đây là sử dụng thế lực sau lưng của mình?
“Ha hả, cười chết ta! Ngươi còn định gọi điện thoại? Chả nhẽ ngươi quen với gia chủ của gia tộc lớn nào?”
Tô Thanh Long không cấm cuồng tiếu, hắn nói đến đây rốt cục đã đứng dậy được một lần nữa, mặc dù thân thể khắp nơi ê ẩm, nhưng nói chung vẫn có thể hoạt động.
“Ngu ngốc”
Cung Hàn Nguyệt không cấm cười nhạo, nàng cảm giác Địa Cầu có quá nhiều thứ hảo chơi, sao hồi trước khi nàng đi ngoại quốc du học lại không biết nhỉ!?
Không giống nơi Ma Giới phải chém giết mỗi ngày, mà đi theo Diệp Phàm còn được xem hắn trang bức, xoay mấy cái nhị thế tổ quanh quanh như lũ ngốc cũng là một niềm lạc thú nha.
Diệp Phàm mí mắt không buồn nhấc, cảm giác phải giao lưu với mấy tên nhược trí thật mệt. Hắn lấy từ trong trí nhớ ra một chuỗi số điện thoại, kết nối.
“Uy?” – bên đối diện truyền đến thanh âm nghi hoặc.
“Ta là Diệp Phàm” – hắn nói.
“Diệp thiếu, ngài hôm nay cho gọi ta có chuyện gì vậy?” – thanh âm đối diện trở nên kinh hỉ, thế nhưng vẫn có một tia nghi hoặc
“Bảo chủ tử nhà ngươi, ta cho hắn nửa tiếng, dọn sạch Tô gia cho ta. Không làm được, mang đầu tới tạ tội” – Diệp Phàm ra lệnh, trong giọng nói có một cỗ uy thế không dung người làm trái
“Xin ngài đợi một chút, để ta chuyển lời tới đại nhân” – giọng bên cạnh có chút run rẩy, hắn cho dù thông qua điện thoại cũng có thể cảm giác được khí thế của Diệp Phàm
“Không cần, ta đã nghe được. Tô gia!? Là cái tiểu gia tộc của thị trấn Hàn Giang? Là tên ngu xuẩn nào không có mắt chọc đến Diệp thiếu!? Ta sẽ cho người đi thực thi lập tức” – một giọng nói khác từ đầu dây đối diện vang lên, trong giọng nói nồng đậm hoảng sợ.
Nhìn Diệp Phàm cúp điện thoại, Tô Thanh Long cười nhạo:
“Làm bộ làm tịch, ngươi cho rằng ngươi thực sự có năng lực làm được?”
Vừa rồi, Diệp Phàm mở loa ngoài, do đó toàn bộ mọi người trong căn phòng đều nghe được, hắn không ngoại lệ.
“Có hay không nửa tiếng sau ngươi khắc rõ. Còn bây giờ, nếu ngươi tiếp tục nói lăng nhăng, ta không ngại xóa hết răng trong miệng ngươi”
Tô Thanh Long vội vã câm miệng, mặt trướng đỏ bừng.
Cái Diệp Phàm muốn, là đối phương bị nghẹn khuất, sau đó lâm vào lo lắng cùng tự hỏi, cuối cùng là tự tin bị đập nát thành từng mảnh nhỏ.
Cứ như vậy, để hắn nhận ra cái hắn tưởng là núi lớn để dựa vào lại yếu ớt bất kham, thân phận cũng thoáng chốc từ nhị thế tổ thành tên khất cái, sự đánh mạnh vào tâm trí ấy khẳng định không phải một kẻ như Tô Thanh Long có thể chịu đựng nổi.
Diệp Phàm không có công sức hết lần này đến lần khác dây dưa với hắn, không giết hắn hôm nay cũng chỉ vì đã hứa với Cung Vô Song.
…
Nửa tiếng đồng hồ, nói chậm thì chậm, mà nhanh thì cũng nhanh.
Với chúng nữ, nửa tiếng đồng hồ chỉ là vài lời tán gẫu.
Ngược lại, với ai đó, nửa giờ này quả thật là địa ngục.
Tô Thanh Long lúc đầu còn khẳng định Diệp Phàm là đang hư trương thanh thế, nhưng rồi theo thời gian trôi đi, nhìn đến hắn nhắm mắt dưỡng thần đằng kia, không cấm lo lắng.
Vạn nhất, Diệp Phàm nói là sự thật thì sao??
Hắn không ngăn được bản thân cứ chốc chốc lại ngó đồng hồ.
5 phút… 10 phút… 20 phút…
Đến phút thứ 29, Tô Thanh Long vẻ mặt từ nôn nóng trở nên nhẹ nhõm, hắn lúc này cơ hồ tin chắc Diệp Phàm chỉ đang hù họa hắn thôi.
“Ha ha, tiểu tử, ngươi bây giờ…”
Còn chưa kịp kiêu ngạo, chuông điện thoại của hắn liền vang lên.
Trong lòng hiện lên dự cảm bất hảo, Tô Thanh Long không khống chế được đôi tay, run run lấy ra điện thoại.
“Ba…”
Càng nghe điện thoại, sắc mặt hắn càng trở nên trắng bệch như tuyết.
Phịch!
Điện thoại từ trong tay Tô Thanh Long rơi xuống đất, mà hắn cũng liền quỳ sụp xuống.
“Diệp thiếu, làm ơn tha cho ta một con đường sống!”
(Chương xong)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!