Đô Thị Vô Địch Tiên Đế - Chương 4: Ruồi bọ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
150


Đô Thị Vô Địch Tiên Đế


Chương 4: Ruồi bọ


Cung Vô Song trên mặt không có chứa một tia cảm xúc, đứng ngay trước cửa lớn dẫn vào nhà, đối mặt với một thanh niên ăn mặc quần áo sang trọng là lượt, chỉ nhìn thôi là biết thuộc loại có tiền, khí chất mười phần công tử con nhà không quyền thì quý.

Thái độ cùng cách đứng của nàng đã nói rõ, nàng không muốn hắn bước chân vào trong nhà.

“Quý Minh Dương, mời ngươi dời đi, nhà ta không chào đón ngươi” – giọng nói nàng cường ngạnh, rét buốt, còn lạnh lẽo hơn rất nhiều lần khi nàng nói chuyện với Diệp Phàm.

Nói thật, nàng lúc này có chút hối hận vì vội vã mở cửa mà không nhìn qua camera trước đấy.

Chỉ tại Diệp Phàm! Là hắn làm tâm ta loạn quá nên ta mới có thể quên mất thói quen ấy, Cung Vô Song lập tức ngạo kiều mà âm thầm quy tội cho hắn.

“Vô Song, ngươi làm ơn đừng đối xử với ta như vậy có được không? Ngươi không phải là không rõ tình cảm của ta dành cho ngươi, cho dù ngươi không cảm kích ta cũng đành chấp nhận, thế nhưng làm ơn không cần cứ hễ thấy ta là đuổi đi được không? Tổng ngươi cũng phải cho ta một cơ hội đi?”

Quý Minh Dương khuôn mặt từ tươi cười lúc ban đầu lập tức biến thành thương tâm cực kỳ, phảng phất nhận hết mọi ngược đãi của thế gian.

“Ta với ngươi không thân, thỉnh ngươi gọi tên ta cho đầy đủ” – Cung Vô Song giọng nói càng thêm lạnh lẽo, phảng phất có thể đóng băng mọi vật xung quanh.

Quý Minh Dương trực tiếp lờ đi câu nói vừa rồi của nàng, tiếng tục ra vẻ thương tâm:

“Ngươi có biết sáng nay ta cho người đặt 999 bông hoa hồng, để tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu của ta đối với ngươi… Vốn ta trước đó tới công ty tìm ngươi, biết đâu nhân viên lại nói ngươi hôm nay không thể tới làm việc… Ta còn lo lắng ngươi sinh bệnh, liền vội vã lập tức lái xe tới đây… Kết quả ta còn chưa kịp nói gì, ngươi đã bắt ta cút đi” – hắn thao thao bất tuyệt, khuôn mặt liên tiếp vặn vẹo theo lời nói, ai không rõ còn tưởng tình cảm một lòng của hắn bị Cung Vô Song tổn thương sâu sắc lắm đây.

Diệp Phàm đang ở trong phòng theo dõi hai người bằng thần thức cũng không khỏi âm thầm bội phục khả năng diễn suất của Quý Minh Dương.

Hắn nổi lên hứng thú, vốn còn muốn tiếp tục nghe đơn xướng, thế nhưng Cung Vô Song đã đánh gãy:

“Hiện tại ta hơi mệt, ngươi có thể đi về.”

Dường như đã biết tính cách nàng vốn dĩ lạnh lẽo như vậy, Quý Minh Dương cũng không tức giận.

Ngược lại, hắn dường như bừng tỉnh, vội vã tiến tới nắm lấy cánh tay nàng, một bộ dạng thâm tình cùng lo lắng mà nói:

“Ngươi bị sao vậy, có cần ta đưa đi khám bác sĩ không? Thôi chết, tại sao tay ngươi lại lạnh ngắt như vậy, ngươi đây là bị cảm rồi, mau mau ta đưa ngươi đi bệnh viên để chữa trị”

Chạm được vào cánh tay của mỹ nhân, Quý Minh Dương không nhịn được có chút sung sướng, hắn theo đuổi nàng nửa năm nay, đây vẫn là lần đầu tiên có cơ hội này.

Chỉ có chút luyến tiếc là nữ nhân lúc này không phải là tự động mà vẫn là hắn thừa lúc nàng còn đang sững sờ chưa kịp phản ứng, sấn tới cầm lấy cánh tay non nhỏ, trông mượt mà vô cùng của nàng.

Hắn không tự chủ được khẽ vuốt một cái.

Thần thức của Diệp Phàm vẫn luôn không dời khỏi nơi hai người nói chuyện, một màn mờ ám này lập tức bị hắn bắt gặp.

Vốn còn định tiếp tục xem diễn, Diệp Phàm lập tức mất tâm tình này.

Hắn lặn lội 90 vạn năm để có thể về tới gặp được Cung Vô Song, vẫn còn chưa được thân thiết với nàng một chút nào đâu.

Cư nhiên có một con kiến lại dám công khai nắm lấy tay lão bà của hắn.

Mà không phải hắn ghen, cứ nhìn vẻ mặt nàng lúc này đây lạnh tạnh, thế nhưng là người chung sống với nàng lâu nhất, Diệp Phàm có thể nhìn rất rõ sự ghê tởm cùng ghét bỏ trong ánh mắt của nàng, chỉ là nàng nhẫn nhịn không kéo tay mình thoát ra khỏi Quý Minh Dương mà thôi.

Dám công khai động chạm nữ nhân của ta, tìm chết!

Diệp Phàm biết tại sao Cung Vô Song phải nhẫn, thế nhưng hắn không cần.

Loáng một cái, hắn đã xuất hiện tại phía sau lưng Cung Vô Song, một tay mau lẹ mà ôm lấy vòng eo thon nhỏ, lại mềm mại như bông của nàng.

Tay còn lại của hắn nắm chặt lấy cổ tay của Quý Minh Dương, khẽ phát lực mà hất ra.

Hắn chỉ dùng chưa đến một phần tỉ toàn bộ sức mạnh của mình, thế nhưng Quý Minh Dương vốn là kẻ hèn con kiến làm sao có thể chịu nổi, kêu to một tiếng, cảm giác xương cổ tay mình trên bờ bị bóp nát.

“Lão bà, tên hề này là ai?” – Diệp Phàm đảo nghịch thời không quay lại, đương nhiên biết, thế nhưng hắn vẫn phải hỏi, tại kịch bản vốn là như vậy mà phát triển.

Tuy khung cảnh bất đồng, thời gian phát sinh cũng tình cờ sớm hơn, thế nhưng hắn cũng không phải là Diệp Phàm tầm thường ngày nào 90 vạn năm về trước nữa, mọi việc ngay từ khi hắn trở về đã chú định sẽ không còn giống như trước.

Giờ khắc này, hắn là đạo diễn.

Cung Vô Song bỗng dưng thấy toàn bộ cơ thể của mình bị mất thăng bằng, sau đó phát hiện mình đang ngã vào lòng một nam nhân.

Nàng theo bản năng định vùng vẫy, thế nhưng nghe thấy giọng nói đạm mạc của Diệp Phàm cất lên phía sau, không hiểu sao ma xui quỷ khiến từ bỏ chống cự.

Trong khoảnh khắc hai cơ thể tiếp xúc, Cung Vô Song cảm giác như có chút tê tê, nhịn không được khẽ run người.

Nàng thấy mình toàn thân trở nên vô lực, hai chân không chịu được mà chùn xuống, thuận thế lao vào vòng ôm ấp của Diệp Phàm

Theo bản năng khẽ nhăn cái mũi, Cung Vô Song bất ngờ phát hiện thêm một điều: cơ thể hắn không có một chút mùi khó chịu, mà thay vào đó là một hương vị thật dễ ngửi, phảng phất như cái gió ấm áp ngày hè giữa tiết trời thu đã hơi se lạnh.

Nằm trong lòng Diệp Phàm, Cung Vô Song không hiểu cọng dây thần kinh nào hỏng mất mà toát ra vẻ nhu thuận hiếm thấy, gương mặt đỏ bừng, đầu óc phát ra một ý niệm điên cuồng, đó là hy vọng có thể như thế này đến vĩnh cửu.

Chỉ là, tiếng kêu to của Quý Minh Dương lập tức lôi nàng về với hiện tại.

Giật mình vì chính ý niệm của bản thân, Cung Vô Song vội vàng giãy thoát ra khỏi lòng Diệp Phàm. Tuy vậy, dưới cánh tay rắn chắc như thép của hắn, nàng chú định sẽ thất bại. Vùng vẫy hai cái không thấy có kết quả, nàng đành tạm thời từ bỏ, lại rúc ngược vào trong lồng ngực của hắn.

Hình ảnh này rơi vào trong mắt Quý Minh Dương chẳng khác nào hai người đang ve vãn đánh yêu.

Một ngọn lửa vô danh vô hình bị đốt bừng lên trong tâm can, hắn lập tức quên cả cơn đau vẫn còn đang âm ỉ, cả người không tự chủ được mà run rẩy dữ dội vì phải kìm nén những cảm xúc tiêu cực tự phát đang xâu xé lấy nhau.

Hắn tự hỏi, hắn điên cuồng đuổi theo mỹ nữ đã bao lâu, tất cả cũng chỉ nhận được một nét mặt vô cảm, cùng những lời lạnh tanh xa xôi…

Nếu không phải hắn có trong tay “lá bài” có thể đe dọa và áp chế nàng, hắn dám chắc nàng sẽ coi hắn như không tồn tại.

Đã không biết bao nhiêu lần hắn suýt không đủ kiên nhẫn mà chuốc tình dược cho nàng, thể nhưng nghĩ tới việc sẽ không thể biến nàng trở thành nô lệ về cả thể xác lẫn linh hồn, hắn lập tức lại mất hứng mà thôi.

Thế mà bây giờ hắn đang thấy cái gì?

Thấy nàng vậy nhưng đỏ mặt!

Nàng đỏ mặt!

Trong vòng tay của một nam nhân khác!

Mà để hắn thêm không tưởng là, nam nhân này dù nhìn thế nào cũng thấy không ra một điểm đặc biệt, thuộc loại ném vào đám đông là chìm nghỉm tìm không ra…

Đấy là chưa nói, hắn ăn mặc thật cổ quái.

Là cổ trang! Không phải lễ hội hay ngày gì đặc biệt, cũng không phải đang đóng phim hay diễn kịch… vậy mà hắn lại mặc cổ trang, trong cái xã hội hiện đại này.

Hít một hơi thật sâu, Quý Minh Dương giơ lên bàn tay không đau, ngón tay vươn ra mà chỉ về phía Diệp Phàm, khuôn mặt cương cứng khó khăn lắm mới hiện ra một nụ cười giả tạo để che lấp nội tâm lúc này đang điên cuồng văn vẹo.

“Vô Song, hắn là ai?”

Cung Vô Song nhìn thấy biểu tình của Quý Minh Dương, không khỏi thầm hô “Không xong”

Nàng biết rõ, Quý Minh Dương bên ngoài luôn là một bộ ga lăng hào phóng, ăn mặc lượt là, hào hoa phong nhã, hành động tỏ ra rộng lượng lịch sự… thế nhưng hắn bản chất cực kì nhỏ mọn, đáng khinh, lại cao ngạo, cậy vào gia tộc của mình có địa vị mà không đặt kẻ nào vào mắt, luôn coi bản thân mình cao hơn người khác nhất đẳng.

Hắn tuy tự xưng mình là ngươi theo đuổi, thế nhưng Cung Vô Song biết rõ hắn âm thầm coi nàng như cấm luyến của bản thân, không từ thủ đoạn mà áp chế nàng, bắt nàng phải phản ứng lại hắn…

Nếu không vì chơi trò “tán gái”, không vì muốn chiếm được cả tâm hồn nàng, nàng có thể khẳng định hắn đã dùng ám chiều để đưa nàng lên giường hắn từ lâu.

Chưa hết, hắn người này cực kì mang thù, mà dựa vào thái độ hiện tại đã có thể thấy, hắn đã ghi hận Diệp Phàm, mà lý do không vì gì khác chính là do Diệp Phàm đang ôm nàng.

Đầu óc nhanh chóng nghĩ ra một câu giải thích, Cung Vô Song vội vã lên tiếng:

“Quý Minh Dương, ngươi không cần hiểu lầm, hắn là…”

Chỉ là, nàng còn chưa kịp phân trần, một giọng nói lười biếng mà bá đạo đã cất lên, mạnh mẽ ngắt lời nàng:

“Ta là lão công của nàng, Diệp Phàm”

“Lão công? Vô Song, ngươi đã kết hôn?”

Quý Minh Dương thu hồi nụ cười gượng gạo giả tạo hắn vừa mới cố mà nặn ra, ánh mắt gắt gao mà nhìn Diệp Phàm, trong mắt ánh lên một tia âm trầm, phảng phất như rắn độc đang để ý đến kẻ thù của mình.

Cung Vô Song trong lòng lúc này đã loạn thành một đoàn.

Một phần nàng vì ngỡ ngàng trước sự thay đổi thái độ đột ngột của Diệp Phàm, mới khi ngồi hai đứa với nhau còn hững hững hờ hờ… vậy mà lập tức đã liền bá đạo ôm nàng vào lòng, còn cường thế tuyên bố mối quan hệ của hai đứa, cho dù rõ ràng trong tình huống này, nên giấu nhẹm đi mới là khôn ngoan.

Phần còn lại, nàng lập tức lo lắng không biết sẽ phải làm như thế nào để bình ổn cơn giận của Quý Minh Dương, nếu không thì không chỉ có nàng sẽ gặp rắc rối, mà tệ hơn là tính mạng của Diệp Phàm sẽ bị đe dọa.

Chính vì bản thân đang rối rắm nên Cung Vô Song không hề nhận ra, bất tri bất giác nàng đã đưa Diệp Phàm vào trong danh sách những người mà nàng quan tâm, không phải vì trách nhiệm, mà đó là tình cảm tự phát…

Bang!!!

Một tiếng đốp chua chát vang lên trong không trung, làm Cung Vô Song vốn đang thất thần cũng không khỏi ngẩng đầu lên, ánh mắt dò tìm cội nguồn nơi phát ra tiếng động.

Chỉ thấy lúc này Quý Minh Dương loạng choạng lui lại hai ba bước, mất thăng bằng ngã phịch xuống đất.

Một bên má của hắn đã sưng lên gấp đôi bình thường, trên đó còn nguyên năm dấu ngón tay hằn đỏ lựng.

Mà một cánh tay của Diệp Phàm thì vẫn đang lững lờ giữa không trung.

Không cần nói cũng biết là Diệp Phàm vừa cho Quý Minh Dương ăn một phát tát quay cuồng trời đất.

“Vô Song cũng là ngươi dám gọi?” – hắn hờ hững vừa nói vừa rút tay về, biểu tình dường như chỉ là vừa tiện thể đập một con kiến.

Cung Vô Song nghe xong lời hắn nói, có chút sửng sốt.

Cùng lúc này, có hai bóng người xuất hiện nơi sân trước.

“Tỷ tỷ!”

“Công tử!”

(Chương xong)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN