Đô Thị Vô Địch Tiên Đế - Chương 41: Thông Mạch Cảnh chi chiến (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
80


Đô Thị Vô Địch Tiên Đế


Chương 41: Thông Mạch Cảnh chi chiến (2)


Cung Hàn Nguyệt tuy rằng vô pháp đánh trúng Diệp Phàm lúc này, nàng một chút cũng không bối rối.

Nàng sử dụng quy tắc sát lục hóa ra thành vài cây binh khí khác loại, kiếm có, thương có, chùy thủ có.

Vung bàn tay trắng nõn, Cung Hàn Nguyệt điều khiển những thanh binh khí đó lao theo các phương vị bất đồng tấn công Diệp Phàm.

Nàng kinh nghiệm bực nào phong phú, nháy mắt nhìn ra phương hướng ứng đối.

Đó chính là tiêu hao chiến!

Phải biết, để nhanh chóng cảm ngộ thiên địa, thông thạo võ kỹ, điều khiển thần thức,… thậm chí ngưng tụ pháp tắc nhậm mình sử dụng, tu sĩ đều phải tiêu hao tinh thần lực.

Tinh thần lực càng lớn mạnh, ngưng tụ pháp tắc càng dễ dàng, thời gian điều động cũng càng lâu.

Diệp Phàm khi còn tại thời kì đỉnh phong tinh thần lực có thể nói gấp 2-3 lần nàng, điều này cũng là tiền vốn khiến hắn có thể nắm được thời không pháp tắc, cũng như mở thời không chi lộ.

Nếu là thời kì đỉnh, tiêu hao chiến kiểu này kẻ thua chắc chắn là nàng.

Thế nhưng lúc này hai người đều trảm tu vi, trọng tu từ đầu, khoảng cách về mặt tinh thần lực cũng được vô hạn thu hẹp lại, hơn kém không đáng kể.

So sánh với việc liên tục duy trì không gian pháp tắc như Diệp Phàm, ngưng tụ pháp tắc thành binh khí như nàng tiêu hao ít tinh thần lực hơn, cho nên tiêu hao chiến, phần thắng lúc này sẽ thuộc về nàng.

Diệp Phàm nhìn thấy một đám binh khí bất kể phương hướng bổ về phía mình, cũng không ngạc nhiên.

Hắn biết, Cung Hàn Nguyệt khẳng định sẽ nhìn ra điều này, vậy nên đã chuẩn bị trước.

Hắn vừa rồi chỉ muốn thử xem tinh thần lực của mình hiện tại có thể sử dụng “Không gian kéo dãn” trong bao lâu mà thôi.

Diệp Phàm thu hồi không gian pháp tắc, cả người liền bắt chước đối phương tản ra sát khí trùng thiên, hai tay thoăn thoắt mà vẽ ra từng bức tường, tạo thành hàng rào phòng thủ nghênh đón làn sóng binh khí ào ào phi tới.

“Để xem hai ta, ai ở phương diện nắm giữ sát lục pháp tắc thâm sâu hơn” – chiến ý dạt dào, Diệp Phàm hô lớn.

Phanh!

Toàn bộ binh khí do sát lục pháp tắc ngưng thành găm chặt vào tầng phòng thủ của Diệp Phàm, vậy nhưng không thể tiến thêm bước nào!

“Cái gì!?” – Cung Hàn Nguyệt kêu lên, vẻ mặt khó tin.

Sát lục pháp tắc Diệp Phàm nắm giữ thế nhưng lại hơn nàng một bậc.

Pháp tắc này, là phải sát nhân mới có thể tăng lên nha!

Rốt cục, hắn hay là nàng, mới thực sự là ma!

Ngạc nhiên là vậy, thế nhưng Cung Hàn Nguyệt không vì vậy ngưng thế công.

Chỉ là, nàng cũng không tiếp tục sử dụng pháp tắc.

Một phần, với cảnh giới của hai người bây giờ, miễn cưỡng sử dụng qua lại một hai chiêu đã là nhiều, lạm dụng nữa liền có thể tổn thương căn cơ.

Một phần khác, kì thật nàng cũng hắn sau vài lần chạm trán trong quá khứ, đã hình thành một quy củ bất thành văn khi đối chiến.

Hiệp một, đó là so đấu tiên lực (ma lực). Ban nãy, hai người đã qua chiêu, thế nhưng hai người đều chưa bước vào Ngưng Khí Cảnh, thiên địa chi khí của Địa Cầu lại quá thiếu thốn, vì vậy bỏ qua.

Hiệp hai, so đấu cường độ thân thể. Cái này nàng là Ma tộc, từ trước đến giờ vẫn luôn có ưu thế, vừa rồi vẫn lược thắng Diệp Phàm một bậc.

Hiệp ba, so đấu pháp tắc. Lần này, là nàng thua.

Hiệp tiếp theo đây, sẽ là so sánh võ kỹ.

Cung Hàn Nguyệt giết qua, hóa tay vì quyền, liên tiếp oanh ra bảy phát.

Phanh! Phanh! Phanh!

Điều đáng chú ý là, mỗi quyền nàng oanh ra, đều xuất hiện một cái phù văn rậm rịt đường nét, hướng về Diệp Phàm trấn áp.

Bảy cái phù văn như bảy tòa tiên sơn đè trên đầu, Diệp Phàm cảm giác được không khí như ngưng kết lại, cảm giác hít thở không thông.

Diệp Phàm biết đây chính là tuyệt kỹ thành danh của Ma Nữ Tử Nguyệt.

Thiên Ma thất liên quyền!

Chỉ là, giới hạn ở cảnh giới hiện tại, uy lực của Thiên Ma thất liên quyền một vạn không còn một, vậy nhưng cũng đã có lực lượng uy hiếp Ngưng Khí Cảnh trung kì.

Diệp Phàm nhìn thấy liền có cảm giác da đầu một mảnh tê dại.

Từng ăn thiệt thòi qua võ kỹ này, Diệp Phàm lập tức thúc dục bộ pháp, thân hình thoắt ẩn thoắt hiện, nhanh chóng né đi.

Chỉ là, bảy cái phù văn như thể ăn định rồi hắn, bám riết lấy không tha.

Diệp Phàm cũng biết phù văn sẽ làm như vậy, không hy vọng cứ đơn giản thế mà né qua chiêu này, hắn chỉ muốn kéo ra khoảng cách, để có thời gian xuất ra đối chiêu.

Thế rồi, Diệp Phàm một chỉ dựng đứng, kim quang đột nhiên từ trên tay hắn lóa ra, hư không lờ mờ xuất hiện cảnh tượng thiên địa bị phân ra làm đôi.

Hình ảnh rất mờ nhạt, như có như không, vậy mà Diệp Phàm sắc mặt nhanh chóng không còn một tia huyết sắc.

Hắn là Tiên Đế, võ kỹ nhiều như cát trên sa mạc, đếm không xuể, thế nhưng giới hạn trong tu vi hiện tại, đều không sử dụng được.

Muốn sử dụng võ kỹ cao cấp, liền phải có tu vi đủ thâm sâu để chịu tải khi phát động trước đã.

Trừ trường hợp duy nhất, đó là võ kỹ do bản thân tự sáng tạo, nó có thể mạnh yếu tuy theo tu vi chủ nhân, thế nhưng đa số thời gian đều dùng được, ví dụ như Thiên Ma thất liên quyền của Cung Hàn Nguyệt.

Mà võ kỹ Diệp Phàm đang dùng, đúng là một môn võ kỹ hắn tự sáng tạo.

Khai Thiên Chỉ!

Một thức này là Diệp Phàm một lần tình cờ được nhìn chứng kiến một phiến thiên địa hình thành, sự huyền ảo của cảnh tượng thiên địa bị bổ ra làm đôi được Diệp Phàm cố gắng nắm bắt, truyền tải vào trong nhất chỉ này.

Vấn đề ở chỗ, trái ngược với Thiên Ma thất liên quyền, bản chất là quyền pháp, dù cho ở Thông Mạch Cảnh cũng có thể phát ra; Khai Thiên Chỉ của hắn lấy linh lực ngưng tụ lại thành hình, chỉ có Ngưng Khí Cảnh tu sĩ mới bắt đầu dùng được.

Mà hắn hiển nhiên đang cưỡng chế luyện hóa thiên địa linh khí chứa đựng trong kinh mạch để kết hình, do vậy có chút ăn không tiêu.

Thế nhưng, hắn muốn thắng Cung Hàn Nguyệt, vậy nên võ kỹ liền phải cần có tính áp đảo mới được.

Nhanh chóng, xung quanh Diệp Phàm mây gió bắt đầu xao động, hư không sinh ra một đạo quang mang giống như ngón tay người khổng lồ, sắp sửa chọc thủng trời.

Toàn bộ 108 kinh mạch của hắn – độ thô rộng lúc này gấp ba lần tu sĩ thông thường – tạm thời chứa mãn linh lực.

“Khai Thiên Chỉ” – Diệp Phàm hộc ra một búng máu, gầm lên một tiếng.

Tức thì, toàn bộ linh lực trong cơ thể của Diệp Phàm như thác nước xối xả thoát ra, cả người bị đào rỗng không.

Hắn duỗi ngón tay ra, quang mang dựa thế mà đi, nhẹ nhàng nghiền áp bảy cái phù văn còn đang cấp tốc truy tới, không gì cản phá nổi.

Cung Hàn Nguyệt kinh dị, uy lực của một chỉ này có thể sánh ngang Ngưng Khí Cảnh đỉnh phong một kích.

Diệp Phàm cũng không có nhằm vào nàng, thế nên nàng liền bình yên vô sự, nếu không ăn một đòn này liền tính bất tử cũng bị bài đi một tầng da.

Quang mang tan đi, thiên địa rơi vào im lặng trở lại, Diệp Phàm kiệt sức ngồi bệt xuống đất.

“Cần gì chứ…” – Cung Hàn Nguyệt đau lòng, phi thân tới bên cạnh Diệp Phàm, hung hăng véo hông hắn một phát.

Nàng làm sao không biết tâm tư nam nhân mình, đơn giản chỉ muốn thắng nàng một trận mà thôi.

Không thể không nói, Khai Thiên Chỉ của Diệp Phàm là võ kỹ cường đại nhất mà Cung Hàn Nguyệt được chứng kiến, uy lực nếu xét tương đồng cảnh giới siêu viễn Thiên Ma thất liên quyền của nàng.

Nàng cũng biết, nó không phải là môn võ kỹ tại Thông Mạch Cảnh nên thi triển.

“Mưu sát thân phu a!” – Diệp Phàm nhếch miệng kêu lên, ánh mắt lúc này lại lập lòe quang mang.

Nguyên bản, hắn ra chiêu xong liền đã chuẩn bị sẵn tình huống kinh mạch sẽ bị tổn thương, thậm chí trước đó liền kiểm tra chắc chắn trong trữ vật giới chỉ còn tồn tại Tục Mạch Đan mới dám mạo hiểm thử cực hạn của mình.

Tục Mạch Đan, đúng như tên gọi, sử dụng để chữa lành kinh mạch rạn vỡ hoặc đứt gãy của tu sĩ.

Chỉ là hắn vẫn đánh giá thấp uy lực của cái gọi là tam chuyển.

Kinh mạch hắn vậy mà mười phần hoàn hảo, duy nhất là phụ tải của Khai Thiên Chỉ đánh sâu vào 108 kinh mạch, khiến Diệp Phàm bây giờ cả người đau đớn không thôi, như thế có ngàn vạn con kiến cắn xét thành kinh mạch.

Đương nhiên, chút đau đớn này lấy hắn định lực còn chịu được, mà kết quả này khả quan hoàn toàn nằm ngoài tầm dự đoán của hắn.

“Ta thắng!” – Diệp Phàm nhe răng cười với Cung Hàn Nguyệt, vịn lấy tay nàng mà đứng lên.

“Thua ta mất mặt lắm sao?”

Tiểu ma nữ thấy bộ dạng của hắn muốn bao nhiêu đáng ghét liền có bấy nhiêu đáng ghét, liền giờ tiểu tính tình ra, rút cánh tay lại, Diệp Phàm mất thăng bằng, cả người đang suy yếu liền ngã ngược xuống mặt đất.

Diệp Phàm vô ngữ, ngươi dỗi bằng miệng được rồi, có cần thiết phải hất ta trở lại không?

Thật chát tâm a!

Nghĩ thế, Diệp Phàm không dám biểu hiện ra mặt, hắn đang lúc không có sức phản kháng, ai biết cái tiểu ma nữ này còn muốn chỉnh hắn ra sao.

“Cái này không liên quan đến chuyện mặt mũi. Nếu ta đến ngươi còn không thể thắng, về sau ngươi, tỷ tỷ ngươi, còn có Như Ngọc Như Yên các nàng nếu gặp nguy hiểm ta sẽ phải làm sao?” – Diệp Phàm nghiêm túc nói.

Cái này hắn không có một chút đùa cợt, mà là nội tâm ý tưởng của hắn.

Đùa gì thế, đến nữ nhân của mình còn đánh không lại, sau này vì các nàng chống lên một mảnh thiên bằng cái rắm à!

Cung Hàn Nguyệt nghe thấy Diệp Phàm nói thế, nội tâm một mảnh ấm áp, cứ biết tính tình hắn là thế, nhưng khi hắn nói ra thành lời, nghe vẫn có một phen tư vị khác nha!

Chỉ là Như Ngọc, Như Yên mà Diệp Phàm nhắc tới, Cung Hàn Nguyệt tự nhiên biết, các nàng là hồng nhan chi kỷ của hắn tại Tiên Giới.

Tự nhiên nghĩ đến cảnh các nàng có thể quang minh chính đại bồi Diệp Phàm không biết bao nhiêu tuế nguyệt, mà mình lại chỉ có thể âm thầm nhìn hắn từ xa, mãi đến gần đây mới có thể thổ lộ, Cung Hàn Nguyệt liền có chút ăn vị, nàng quay ngoắt đi, để lại cho Diệp Phàm một bóng lưng man diệu.

“Ngươi đi mà bảo vệ Như Ngọc, Như Yên các nữ nhân của ngươi đi thôi, ta với tỷ tỷ mới không cần ngươi bảo vệ. Ở đấy mà tự khôi phục đi”

Hả!?

Diệp Phàm hòa thượng cao quá sờ không thấy đầu, làm sao nghe giọng nói của nàng có chút ghen tuông?

Ghen, từ này hoàn toàn không hợp với Cung Hàn Nguyệt nha… rốt cục là làm sao?

Diệp Phàm tuy hồng nhan rất nhiều, cũng không phải không hiểu tí gì nội tâm các nàng.

Thế nhưng, nữ nhân tâm đáy biển châm, rất nhiều trường hợp, tựa như lúc này, hắn cũng chỉ có biết cười khổ.

Nhún vai, Diệp Phàm tùy nàng dỗi đi thôi, một lát thì tốt rồi.

Hắn vừa tính thu liễm tinh thần, đả tọa khôi phục, thì bỗng nhiên nhận được truyền âm cùng một vài ý niệm bằng hình ảnh của Linh Nhi:

“Chủ nhân ca ca, ngươi mau lại đây, ba kẻ này có vẻ phát hiện được thứ gì kì quái, hẳn là hảo chơi nga ~!”

(Chương xong)

Tái bút: Lý do Cung Hàn Nguyệt hồi trước có thể đánh ngang tay với Diệp Phàm dù kém hơn hai cảnh giới có liên quan đến cốt chuyện đằng sau, vì vậy mình sẽ không giải thích.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN