Đô Thị Vô Địch Tiên Đế
Chương 46: Ngưng Thần Thạch
Nhị nữ đều đã ngủ.
Một hồi do dự, chung quy Diệp Vân Phi không đi rồi.
Cung Hàn Nguyệt thực dứt khoát “phản bội” Diệp Phàm, kéo Diệp Vân Phi chui lên một cái giường ngủ chung.
Diệp Phàm nằm trợn mắt nhìn trần nhà một mình, một lát sau cũng thiếp đi.
Không ai tu luyện.
Diệp Phàm hai người trong một ngày vừa rồi tu vi tăng vọt mãnh liệt, sắp tới một thời gian sẽ không tiếp tục đẩy mạnh cảnh giới mà nghỉ ngơi một phen, đánh chắc lại căn cơ
Tu tiên chi lộ, có căng có trùng mới là chính đạo.
…
Tiếng hít thở đều đều ngủ say của Diệp Phàm truyền đến, Cung Hàn Nguyệt ánh mắt chợt mở.
Nàng xuống giường, nhẹ nhàng chui sang giường hắn, như một con tiểu dạ miêu nhẹ nhàng leo lên, chui vào trong ngực Diệp Phàm, xoay người vài lần, tìm ra một cái tư thế thoải mái nhất, rúc rúc.
Nàng biết Diệp Phàm nếu thực sự ngủ, hắn sẽ ngủ rất say, liền không sợ bản thân làm hắn bừng tỉnh.
Khóe miệng nhếch lên một đường cong, Cung Hàn Nguyệt nhắm lại mắt đẹp, tiếp tục ngủ.
…
9 giờ sáng.
Lão giả từ sớm đã có mặt tại nhà thờ Chỉ Diên, chưa thấy ba người bọn họ đâu, kiên nhẫn đả tỏa ngồi chờ.
Một lúc sau, cảm nhận có vài đám hơi thở tiến lại gần, lão giả liên mở bừng mắt.
Vừa tới, đúng là Diệp Phàm ba người.
“Ngươi tên gì?” – Diệp Phàm nhìn thấy hắn tiến tới ngênh đón mình, chợt nhận ra vẫn chưa biết lão giả này gọi là gì.
“Lão hủ tên Trần Thập Nhất” – lão giả tự xưng danh.
“Trần Thập Nhất?” – Diệp Vân Phi nghe thấy cái tên kì quái vậy không nhịn được cười hai thanh, sau đó chợt bụm miệng.
Lão giả đỏ mặt, cái tên của hắn quả thật có chút khác thường, không trách được nàng sẽ cười.
Lão giả biết được Diệp Vân Phi nay đã là tỷ tỷ của Diệp Phàm, do vậy hắn chỉ có thể cười gượng, vội vàng giải thích.
“Tổ tiên Trần gia cụ Trần Tứ chính là người đã xây dựng nhà thờ này. Sau đó, cứ mỗi thế hệ, trực hệ hâu sinh liền sẽ thành nhà thờ giám sát giả, tên cũng liên đặt theo các con số phía sau Tứ (4). Tính đến đời của ta đã là đời thứ 7, do vậy tên của ta cũng liền là Thập Nhất (11)”
Diệp Phàm gật nhẹ đầu, hắn không có hứng thú đi hiểu biết mấy thứ này.
“Đi vào thôi”
Hắn tiến vào gian thờ chính, xe nhẹ đường quen di chuyển cơ quan thiết kế để lộ ra ám môn.
Cắt đầu ngón tay, Diệp Phàm chúc ngón tay xuống, một giọt máu tươi từ từ lăn ra khỏi miệng vết thương, rơi trên cửa đá.
Giọt máu rơi xuống, lập tức dung nhập vào cửa đá, không thấy đâu.
Sau đó, cửa đá chuyển dần màu từ xám sang đỏ lòm, hai con yêu thú khắc họa trên đó như được cấp máu tươi mà sống lại, phá lệ dọa người.
Xịch! Xịch!
Cửa đá dần dần nứt ra làm đôi, tự động mở ra.
Hiện ra trước mặt bốn người, là một chiếc cầu thang sâu hút không thấy đáy, bên dưới một màu đen đặc.
Diệp Phàm hai mắt nheo lại, có chút nghiền ngẫm nhìn thông đạo.
“Các ngươi đều ở lại đây”- hắn đột nhiên nói.
Cung Hàn Nguyệt nhướn mày nhìn Diệp Phàm, chợt tiến tới phía ám môn, thò một tay qua.
“Kết giới” – nàng ngạc nhiên nhìn bàn tay mình như đâm vào một tấm bình chướng vô hình, làm sao cũng không thể cho tay qua được.
“Đúng vậy” – Diệp Phàm ánh mắt có chút hứng thú, gật đầu khẳng định – “Hẳn chỉ có mình ta mới có thể đi vào… Tiểu Nguyệt, ngươi ở trên này, muốn đợi ta hay về khách sạn trước liền từ ngươi”
Quay về phía Trần Thập Nhất, hắn tùy tay ném ra một bình bằng sứ, nói
“Ngươi cầm bình này về, bên trong đồ vật có thể khiến ngươi gia tăng 30 năm thọ mệnh, đồng thời giúp ngươi đột phá một cái tiểu cảnh giới”
Về phần Diệp Vân Phi, hắn không dặn dò gì nhiều, chỉ làm nàng đi theo Cung Hàn Nguyệt.
“Nếu Vô Song có gọi điện, nói với nàng muộn nhất sáng mai chúng ta liền trở về”
Diệp Phàm dặn dò xong, liền tiến vào trong thông đạo.
Hắn vừa đi vào, hai bên của đá liền từ từ khép lại, trở về một khối, không tìm ra một vết nứt nào.
Trần Thập Nhất ánh mắt lập lòe nhìn vào chiếc bình trong tay, không nén nổi tò mò mà mở ra.
Một luồng hương thơm của dược liệu bay ra, thấm vào tận tâm can hắn.
Trần Thập Nhất chỉ cảm thấy toàn bộ cơ thể mình, từng tế bào nhỏ một đều có một sự sáng khoái không nói thành lời.
Toàn bộ lỗ chân lông trên người hắn như mở rộng hết cỡ, tham lam mà hút lấy luồng hương này.
“Đan dược” – hắn kinh hỉ không thôi, thứ đồ vật này đối với hắn là vật có thể ngộ không thể cầu.
Trần Thập Nhất lúc này đã có quyết định, hắn sau này liền sẽ đi theo Diệp Phàm.
Mặc kệ vì bình đan dược này, vì hắn có thể mở ra được ám môn của nhà thờ, vẫn là do hắn có một mối quan hệ nói không rõ với tiểu nữ tử ngày hôm qua – người mà lão giả cho là tân chủ nhân của mình – Trần Thập Nhất không có cớ gì lại bỏ đi lần cơ duyên này.
Cung Hàn Nguyệt một chút cũng không lo lắng cho Diệp Phàm, trên tinh cầu này thứ có khả năng uy hiếp tới tình mạng của hắn còn chưa tồn tại.
Nàng kéo Diệp Vân Phi đi rồi, trước về trụ tại khách sạn đợi hắn xong việc là được.
…
Diệp Phàm chỉ vừa đi vào thôi, cửa đá liền nhanh như chớp đóng sầm lại.
Cùng lúc đó, bốn phía xung quanh liền trở nên sáng choang như ngoài trời, có thể nhìn thấy cảnh vật tỉ mỉ đến từng chi tiết.
“Trận pháp… ta càng lúc càng tò mò về thân phận thực của chính mình” – Diệp Phàm nhìn quanh một chút, tự lầm bầm.
Xác thực, hắn hiện tại có một tia ngạc nhiên.
Không phải đối với một cái Tụ Quang Trận nho nhỏ trước mặt hắn đây.
Tụ Quang Trận có thể nói là loại trận pháp kém cỏi, bất nhập lưu nhất, chính xác ra mà nói cũng không phải là trận, chỉ là một chút thủ đoạn nhỏ, lợi dụng sự huyền ảo của trận pháp để tụ tập ánh sáng.
Ở tu tiên giới, tu sĩ cấp thấp cùng giới tán tan thường hay mở động phủ tu luyện và sinh hoạt, chính vì vậy họ mới nghĩ ra Tụ Quang Trận.
Cái khiến hắn ngạc nhiên, là kết giới bên ngoài cửa đá.
Bởi lẽ, kết giới là thứ đồ vật hắn lên Tiên Giới mới tiếp xúc đến, vậy mà hiện tại trên Địa Cầu lại có thể xuất hiện một cái.
Chả nhẽ, bởi vì vị diện bất đồng, thế nên độ trân quý của đồ vật cũng khác nhau, từ đó cơ hội cùng thời điểm tiếp xúc đến những đồ vật đó cũng khác nhau?
Hay là, Diệp Phong vốn cũng là một tồn tại ít nhất ngang cấp bậc với Nhập Tiên Cảnh? Thậm chí Hư Tiên Cảnh, căn cứ vào hai chỉ yêu thú được khắc trên cửa đá?
Diệp Phàm nổi lên hứng thú, cứ việc hắn bây giờ cách xa những trình tự đấy, thế nhưng thân là Tiên Đế trọng tu giả, tốc độ tiến cảnh đương nhiên siêu viễn bất kì thiên chi kiều tử nào.
Không cần bao lâu, hắn liền có thể vén màn bí mật.
Khóe miệng dâng lên một tia ý cười, Diệp Phàm bắt đầu tiến xuống cầu thang, thần thức tán ra xung quanh thăm dò tình huống.
Thế nhưng vừa mới đi được hơn chừng mươi bước, Diệp Phàm liền đột ngột vươn tay ra tới, tinh chuẩn chộp lấy thứ đồ vật vốn đang nhanh chóng xé gió lao tới.
Mở ra bàn tay, nằm gọn bên trong là một con phi đao được làm bằng đá, phi thường sắc bén
“Vậy nhưng lại trốn thoát được khỏi thần thức của ta” – Diệp Phàm ánh mắt một ngưng, tỉ mỉ nghiên cứu phi đao.
“Là Ngưng Thần Thạch”
Sau một hồi đánh giá, lại sử dụng thần thức kiểm tra lại một lần, Diệp Phàm đưa ra kết luận.
Ngưng Thần Thạch là một loại đá do thiên địa ngưng tụ ra, cụ thể điều kiện thế nào Diệp Phàm cũng không biết tới.
Đây là một loại đá rất kì quái, là một trong vài thứ đồ vật có thể che giấu được thần thức tra xét. Loại đá này được ghi lại trong sách cổ là thay đổi màu sắc theo thời gian có mặt trên thế gian.
Dưới 1000 năm, Ngưng Thần Thạch có màu đỏ
Từ 1000 năm đến 10000 năm, Ngưng Thân Thạch có màu cam
Từ 10000 (1 vạn) năm đến 100000 (10 vạn) năm, Ngưng Thần Thạch có màu vàng
Từ 10 vạn năm đến 100 vạn năm, Ngưng Thần Thạch chuyển màu lục
Từ 100 vạn năm đến 1000 vạn năm, Ngưng Thần Thạch biến thành màu lam.
Hơn 1000 vạn năm, Diệp Phàm không biết có không, trong cổ thư cũng không đề cập, vì vậy hắn không biết được.
Niên đại càng lâu, khả năng che giấu thần thức càng cường đại, thậm chí có là Tiên Đế cũng có thể giấu được. Bắt đầu từ khí Ngưng Thần Thạch có màu vàng, chúng còn có một công dụng, đó là phản phệ khi bị thần thức tra xét.
Phi đao trong tay Diệp Phàm đang cầm có màu cam ngả vang, niên đại áng chừng 8000-9000 năm.
Thu phi đao vào trong nhẫn trữ vật, Diệp Phàm tiếp tục đi.
Viu! Viu!
Liền khi hắn đặt chân xuống bậc thang phía dưới, lại có phi đao hướng hắn mà lao đến, lần này là hai cây.
“Có ý tứ”
Tuy không thể dùng thần thức tra xét, thế nhưng phản xạ của Diệp Phàm một chút cũng không chậm, hai tay vung lên, dễ dàng nắm trong tay hai cây phi đao tập kích hắn.
Hai cây phi đao này giống hết cây phi đao vừa rồi, cả về kích thước lẫn đường nét chế tạo, hiển nhiên là từ tay một người.
Lại thu hai cây phi đao vào trong nhẫn trữ vật, Diệp Phàm đạm nhiên bước tiếp.
…
Đến bậc thang thứ 99 kể từ khi bị phi đao tập kích, lúc này tổng số phi đao cũng đã chuyển thành 99 cây phi đao.
Diệp Phàm ánh mắt lúc này đã thu hồi một tia lười biếng, thay vào đó là một tia nghiêm túc.
Hắn dọc đường đi liền phát hiện, hắn chỉ có thể đi tới, không thể lui lại.
Chỉ cần hắn bước xuống, lập tức sẽ có một bình chướng xuất hiện để hắn không thể quay lại bậc thang cao hơn.
Bất quá một bậc thang liền phi thường rộng rãi, có thể chứa được hơn chục người cùng đứng, đảo cũng có không gian để phản ứng lại những cây phi đao tập kích.
Thế nhưng để né tránh 99 cây phi đao trong một không gian có hạn như vậy, nói dễ hơn làm, đừng nói đến việc Diệp Phàm muốn là bắt dính lấy trong tay toàn bộ phi đao.
Hắn nhận ra được, đây chỉ sợ là một đạo khảo nghiệm Diệp Phong đặt ra cho hắn, mục đích để kiểm tra cùng rèn luyện khả năng phản ứng bất chợt của hắn.
Diệp Phàm tuy không cần rèn luyện về khả năng phản ứng, thế nhưng giới hạn trong cơ thể cùng tu vi hiện tại, đôi khi hắn nhìn ra được, thế nhưng cơ bắp lại không thích nghi cùng phản xạ kịp.
Do vậy, hắn cũng mượn cơ hội này rèn luyện một chút bản thân.
(Chương xong)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!