Đồ Vô Sỉ (Phần 1) - Chương 2: Đại phiền toái
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
270


Đồ Vô Sỉ (Phần 1)


Chương 2: Đại phiền toái


Anh là một đại phiền toái,

Xâm nhập vào trái tim cô tịch nhiều năm của em,

Bừa bãi quấy rối,

Chỉ để lại ấm áp chưa hề quen biết.

Vũ Dung nằm mơ cũng không nghĩ tới, cô thế nhưng lại có chứng sợ đi máy bay!

Ngay khi máy bay cất cánh trong phút chốc, trái tim của cô tựa hồ cũng thoát khỏi lồng ngực, phập phềnh ở giữa không trung, trán cô cũng bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh, thậm chí cảm thấy sự khó thở.

Cô luôn luôn cho rằng chính mình là không sợ trời không sợ đất, lại không nghĩ rằng cô sợ đi máy bay! Từ đầu đến cuối mới còn chưa hết ba phút đồng hồ, cô cũng đã cảm thấy chịu không nổi, nhưng kế tiếp còn có mười mấy giờ bay! Vậy phải làm sao bây giờ a? Sớm biết rằng sẽ như thế, cô thà rằng ném chiếc vé kia đi cũng không muốn lên máy bay.

Ngải Hoành Kì trong lúc vô tình thoáng nhìn thấy cô đang nắm chặt lấy ghế dựa đến các đốt ngón tay cũng sắp thành trắng bệch, lại nhìn đến khuôn mặt tái nhợt của cô cùng với cánh môi xanh tím, lập tức liền hiểu được chuyện gì xảy ra.

「 Đến đây! Đưa tay cho tôi.」 Anh đem bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của cô nằm trọn trong lòng bàn tay to của chính mình.「 Đừng nhìn bên ngoài, quay lại! Nhìn tôi.」 Anh vươn tay đưa mặt của cô quay trực tiếp đối diện với anh.

Vũ Dung bị động quay đầu nhìn về phía anh, bàn tay truyền đến cảm giác ấm áp làm tâm trạng cô chấn định lại một lát, nhưng lý trí cũng không ngừng nhắc cô phải rút tay lại, chính là cô trong lúc đó cũng có chút do dự, mà kỳ quái là, dần dần, cô phát hiện hô hấp tựa hồ đã không còn khó khăn giống như vừa rồi.

「 Đúng! Chính là như vậy.」 Ngải Hoành Kì tăng thêm lực đạo nắm chặt bàn tay nhỏ bé đang run run của cô, nhìn đôi mắt ngập nước kinh hoàng luống cuống của cô, bộ dáng bất lực kia khiến vẻ mặt lạnh như băng hoàn toàn tan rã, anh trong lòng không khỏi khẩn trương.「 Nào! Theo tôi, hít thở sâu –」 Anh làm mẫu hít sâu một hơi.

Vũ Dung không tự chủ làm theo lời nói của anh, quả nhiên cảm giác lại tốt lên một chút.

「 Chúng ta trò chuyện, đừng suy nghĩ về chuyện này nữa.」 Anh vừa nói vừa kéo cô lại gần chính mình.

Anh tiếng nói trầm thấp nồng đậm, giống như có sức mạnh trấn định lòng người, Vũ Dung theo bản năng thuận theo gật gật đầu.

「 Nào, nói cho tôi biết em tên là gì? Ngải Hoành Kì vươn bàn tay lau đi mồ hôi trên trán cô.

「 Lục…… Vũ Dung.」 Cô lời nói có điểm khó khăn, nhưng tiếng nói đã không hề giống như vừa rồi trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Ngải Hoành Kì vẻ mặt hiện lên tươi cười, càng buông tiếng nói nhẹ nhàng,mềm mại.「 Vũ – Nước mưa sao?」

Vũ Dung lắc đầu.「 Là lông chim vũ.」

「 Vũ Nhi, tôi gọi em Vũ Nhi, được không?」 Anh nhẹ nắm bắt tay nhỏ bé mềm mại của cô,「 Vũ Nhi, nhớ rõ tên của tôi không?」

Vũ Dung nghiêng đầu suy tư một lát, sau đó lắc đầu, vẻ mặt một mảnh mờ mịt.

Ngải Hoành Kì phát giác chính mình vốn luôn luôn là người vô cùng nổi tiếng đối với phụ nữ, thế nhưng không biệc pháp trách cứ việc cô coi thường anh.

「 Tốt lắm, tôi tự giới thiệu lại một lần. Tôi tên gọi Ngải Hoành Kì — Ngải Hoành Kì ngải, Ngải Hoành Kì hoành, Ngải Hoành Kì kì, nào, nói theo tôi nhắc lại một lượt.」(^o^)

Vũ Dung thì thào nhắc lại một lần, mới bỗng dưng biết chính mình bị bắt làm, không khỏi trừng mắt nhìn anh một cái.

「 Phải 『 yêu 』 Hoành Kì, nhớ kỹ những lời em vừa mới nói a!」 Anh trêu chọc nói:「 Đừng như vậy! Vũ Nhi, mở miệng nói chuyện vui đùa, thoải mái một chút! Nào, cười một cái!」^^!

Vũ Dung nguyên bản là cười không nổi, cũng không biết vì sao, mắt thấy khuôn mặt tươi cười của anh ngày càng lại gần, cô không hiểu vì sao lại hé miệng khẽ cười.

「 Đúng! Tốt lắm, nhớ kỹ chứ? Sau này đã gọi tôi là Hoành Kì, biết không?」

Vũ Dung thuận theo gật gật đầu.

「 Đến đây, kêu một tiếng cho tôi nghe một chút!」 Khóe miệng của anh bất giác vòng lên một đường cong mê người, hai tròng mắt xuất ra mị quang dụ người, dùng tiếng nói ôn nhu mê hoặc lòng người dụ dỗ.「 Ngoan, Vũ Nhi, gọi tên tôi.」o(^-^)o

Vũ Dung trong lòng thoáng qua một trận rung động, không được tự nhiên cụp xuống mí mắt.「 Hoành…… Hoành Kì.」

「 Tốt lắm!」 Ngải Hoành Kì vừa lòng mỉm cười, vỗ nhẹ hai má ửng đỏ của cô.

Vũ Dung co rúm lại một chút quay đầu đi, không ngờ lại chống lại tầng mây trắng xoá bên ngoài, nháy mắt, cơ hồ khủng hoảng vừa quên đi lại lần nữa chiếm lấy cô.

Ngải Hoành Kì sâu sắc nhận thấy được biến hóa trên mặt cô, nhanh chóng đem đầu của cô chuyển lại, nhìn khuôn mặt cô lại lần nữa trở nên trắng, một cỗ đau lòng nhất thời dâng lên ngực.

「 Đừng sợ, Vũ Nhi, đừng sợ!」 Anh nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, như là truyền cho cô sức mạnh thần kỳ.

Vũ Dung thở hổn hển, nhắm chặt hai mắt, nhưng như vậy lại càng có thể sâu sắc cảm giác được tốc độ của máy bay.

「 Mở mắt ra nhìn tôi!」 Ngải Hoành Kì ôn nhu nói, chờ cô sau khi mở mắt ra, anh hướng cô nhẹ nở nụ cười trấn an.「 Nói cho tôi biết, em bao nhiều tuổi?」

Vũ Dung thực cảm kích anh lấy phương thức câu hỏi dẫn dắt rời đi lực chú ý của cô, liền mềm mại đáp:「 Hai mươi.」

「 Em hiện tại đã đi làm, hay vẫn là đang học?」

「 Đi làm.」

Thời gian kế tiếp, chỉ nghe thấy bọn họ thì thầm, một người hỏi, một người đáp……

Không biết qua bao lâu, Ngải Hoành Kì gần như đem cả cuộc đời của cô toàn bộ hỏi hết, thẳng đến khi tiếp viên hàng không đến đưa bữa tối, Vũ Dung mới bỗng nhiên cảnh giác đến chính mình thế nhưng ngay cả chuyện riêng tư nhất cũng đều nói cho anh.

Tại sao có thể như vậy được? Cô trong lòng khiếp sợ không hiểu, cô luôn luôn không nhiều khi cùng người khác nói chuyện, cho nên, ngoại trừ người ở cô nhi viện, cô chưa từng nói cho bất cứ người nào chuyện cô là một cô nhi, nhưng hôm nay, cô lại cùng người đàn ông xa lạ này nói lâu như vậy, còn cơ hồ đem tất cả mọi chuyện về cô đều nói cho anh.

Ở trong đám người bảo trì trầm mặc khiến cô có một loại cảm giác an toàn, cứ như vậy, vốn không có người nào có thể chân chính xúc phạm tới cô.

Cô biết điều này giống như tâm tính đà điểu, cũng từng nghe qua những người khác ngay trước mặt nói cô là đứa trẻ tự kỉ, nhưng cô không một chút để ý, ngược lại vì chính mình tạo nên bức thành lũy kiên cố bao bọc.

Bây giờ, đối với cô mà nói, trước mặt người khác bảo trì lạnh nhạt đã là một loại phản ứng bản năng tự nhiên, cho dù lại hoảng sợ, cô cũng sẽ không hoàn toàn mất đi lý trí.

Như vậy, rốt cuộc là nguyên nhân gì, khiến cho cô bất tri bất giác kể ra nhiều chuyện như vậy với anh?

Thừa dịp khi anh cùng tiếp viên hàng không nói chuyện, Vũ Dung đưa tay từ trong bàn tay anh rút ra.

Ngải Hoành Kì lập tức quay đầu.「 Làm sao vậy, Vũ Nhi?」

Vũ Dung lắc đầu, trong lòng như trước rối loạn không thôi.

「 Đừng sợ, có tôi ở đây.」 Ngải Hoành Kì hiểu lầm bối rối của cô, nghĩ rằng cô lại nhớ ra chính mình đang ở trên máy bay, vội vàng thương tiếc một lần nữa cầm chặt hai tay cô.「 Muốn ăn cái gì sao?」

「 Tôi không muốn ăn.」

「 Ngốc! Làm sao có thể không ăn này nọ chứ?」 Anh xoa bóp bàn tay cô, quay đầu lại hướng tiếp viên hàng không đang chờ ở một bên gọi hai phần bữa tối khác nhau.

Nhìn anh lấy một tay không thể linh hoạt thu xếp đồ ăn, Vũ Dung áy náy muốn rút tay về, lại bị anh gắt gao nắm lại.

「 Như vậy đi! Em nắm lấy cánh tay của tôi được.」 Ngải Hoành Kì đề nghị nói.

「 Không, không cần, anh ăn của anh, tôi không sao.」 Vũ Dung cắn môi dưới, dùng lực muốn rút tay về, thế nhưng anh lại vẫn tiếp tục cầm lấy không buông.

Ngải Hoành Kì đem hai tay của cô vòng lên cánh tay trái của chính mình.「 Không được buông ra đó! Bằng không tôi sẽ lại bắt lấy tay em.」 Anh nói thật ương ngạnh, nhưng giọng điệu lại cực kì dịu dàng.

Sau đó, anh cắt một khối nhỏ cá Tuyết rán vàng óng, lại cẩn thận phết một chút salad, đưa tới bên miệng cô.「 Nào, hé miệng.」

Anh…… Anh giúp cô ăn? Vũ Dung kinh ngạc nhìn anh, không biết nên phản ứng như thế nào.

「 Ngoan, hé miệng nếm thử xem thôi!」 Anh nhẹ nhàng dụ cô ăn, như đang dỗ một đứa trẻ.「 Sau khi ăn xong, tôi nói chuyện xưa cho em nghe.」

Vũ Dung rốt cục đem khối cá nhỏ kia vào trong miệng, tinh tế nhai, rồi sau đó nhìn anh lại cắt một khối bỏ vào miệng chính mình, lập tức lại cắt một khối đưa cô……

Đột nhiên, cô chú ý tới anh cũng không có đổi dao nĩa, vậy…… Anh chẳng phải là ăn nước miếng của cô, mà cô cũng ăn nước miếng của anh ……

Vũ Dung không khỏi cảm thấy ngượng ngùng, nhưng dưới sự dịu dàng dỗ dành của anh, lại không biết bất giác cùng anh ăn chung hai phần bữa tối.

Ngải Hoành Kì một bên dò xét khuôn mặt đã sớm che kín rặng mây đỏ của cô nở nụ cười, một bên liền cầm lên thìa cô vừa uống qua, đem một ngụm canh cuối cùng toàn bộ đưa vào miệng.

Anh lớn như vậy, còn chưa từng dỗ người khác ăn cơm, hôm nay vì một cô gái nhỏ này mà phá lệ, ngược lại làm cho anh được đến hưởng thụ cao nhất, ai bảo cô làm bộ dáng lúc ăn thật sự là rất gợi cảm, khiến cho trong cơ thể anh nhiệt độ vẫn tiếp tục lên cao.

Ai! Nếu không phải nói cô rốt cuộc ăn không vô, lại một bộ đáng thương hề hề, anh thật đúng là muốn gọi người cho hai phần ăn nữa đến!

**********

Sau khi tiếp viên hàng không thu lại bàn ăn, anh cao thấp đánh giá cô trong chốc lát, mở miệng nói:「 Em rất gầy, sau này phải ăn nhiều một chút, biết không?」 Anh lại xoa bóp hai bên má của cô, nhăn lại mi nói:「 Mềm mại cũng là đủ mềm mại, nhưng mà một chút thịt đều không có, có điều thoa lên một chút phấn cũng rất mê người.」

Trời ạ! Vì cái gì người này luôn muốn「 động thủ động cước 」đối với cô? Vũ Dung không hờn giận ngẩng đầu lên dựa về phía sau, muốn tách rời khỏi tay anh.

Anh lơ đễnh rút tay về, nhưng đầu lại nghiêng về phía trước, gần như tiến đến trên mặt của cô.

「 Đúng rồi! Tôi vừa rồi nói muốn kể chuyện xưa cho em nghe. Phải……」 Anh nghiêng đầu tà nghễ nhìn cô, một lát sau mới mang vẻ mặt thận trọng tuyên bố nói:「 Được rồi! Tôi liền đem chuyện quan trọng nhất đời này nói cho em nghe.」

Hả? Điều này cũng không tránh khỏi quá 「 thân thiết với người mới quen 」 sao? Hơn nữa, nhìn đến anh biểu tình đứng đắn, thật đúng là làm cho cô cảm thấy có điểm là lạ! Vũ Dung trong lòng đột nhiên có loại dự cảm xấu, cô giật giật khóe miệng đang muốn cự tuyệt, nhưng anh lại giành trước mở miệng.

「 Chuyện này tôi cho tới bây giờ chưa từng cùng người khác nói qua, em nghe xong về sau, trăm ngàn nên vì tôi giữ bí mật đó!」 Anh nghiêm túc, thực sự dặn dò kĩ.

「 Tôi sợ tôi sẽ không giữ được bí mật, anh vẫn là không nên nói.」 Vũ Dung thừa cơ nhanh chóng cự tuyệt.

「 Không sợ! Em lại ít nói như vậy, nhất định sẽ không nơi nơi đi nói huyên thuyên, nói cho em nghe, tôi rất yên tâm!」

Đây không phải vô nghĩa sao? Trong chốc lát dặn dò người ta nên vì anh ta mà giữ bí mật, trong chốc lát còn nói rất yên tâm cô sẽ không nói lung tung, đây là ăn khớp gì vậy?

Vũ Dung thầm thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói:「 Anh ngồi qua chỗ ngồi của mình bên kia được không?」

「 Vì sao?」 Anh vẻ mặt khó hiểu hỏi.

「 Cổ của tôi rất mỏi!」 Cô vẫn ngửa đầu nói với anh, cổ gần như muốn gãy đôi,người đàn ông này, nói chuyện thì cứ nói, làm chi luôn muốn mặt đối với mặt nói đây? Thật là!

「 Đứa ngốc! Tại sao không sớm chút nói chứ?」 Anh ngược lại trách cô, nhưng mà, anh chí ít săn sóc đỡ lấy cổ của cô, làm cho cô có thể đối mặt anh, còn thuận tay nhéo nhẹ lên gáy trắng noãn của cô.

「 Anh không nên động thủ động cước * (Động tay động chân), có được không?」 Vũ Dung rốt cục không thể nhịn được nữa phát hỏa, mỗi lần tay anh đụng tới cô, làn da của cô đều nong nóng, tê tê, còn có thể làm cho trái tim của cô bùm bùm nhảy loạn, thực không thoải mái.

Nghe vậy, Ngải Hoành Kì hơi nhướn mi, cười đến đầy tà khí.「 Vũ Nhi, dưới nửa người của tôi cũng chưa động đậy, em như thế nào có thể nói tôi 『 động cước 』(Động chân) đây?」 (^___^)

Anh anh anh…… Anh ta làm chi nói ái muội như vậy, lại vừa cười tà ác như thế a? Vũ Dung hai má nhất thời nổi lên hai rặng mây đỏ.

「 Cô bé, tôi đây chính là giúp em giải trừ đau nhức nha! Em đừng không biết được lòng tốt.」 Anh đột nhiên trừng mắt, nhưng trên mặt cũng không có bộ dáng chân chính tức giận, bàn tay to vẫn như cũ đặt ở trên lưng của cô vuốt ve, ngón tay ngẫu nhiên còn cố ý lén vòng xung quanh, thừa cơ sỗ sàng.

Vũ Dung tự nhận đối với anh cũng hết cách, đành phải tâm không cam lòng, tình không muốn nhận「 lòng tốt 」của anh.

「 Khá hơn một chút sao?」 Qua một lúc lâu, anh mới hỏi, Vũ Dung lập tức gật đầu.

「 Vậy hiện tại có thể nghe tôi nói chuyện xưa chứ?」

Không nghĩ tới anh còn nhớ rõ! Vũ Dung thầm than một hơi, hai mắt nhìn thẳng phía trước, nhẫn nại nghe.

「 Tôi muốn nói cho em……」 Anh tiếng nói đột nhiên thật quỷ dị đè thấp, cũng tiến đến bên tai của cô thấp giọng nói:「 Về chuyện lần đầu tiên 『 khai trai 』* của tôi.」(HL: Từ này hơi khó giải thích,cơ mà cũng dễ hiểu a …*cười đểu* =]])

「 Tôi không thích nghe!」 Nghe vậy, Vũ Dung lập tức cự tuyệt.

「 Nhưng mà tôi nghĩ nói cho em nghe thôi!」 Ngải Hoành Kì cười đến vô lại.「 Chuyện này chẳng những thú vị, lại giàu ý nghĩa giáo dục, sau khi nghe, đảm bảo em rút được rất nhiều ích lợi!」 Anh lấy một bộ giọng điệu「 thứ tốt nhất cùng bạn tốt chia sẻ 」nói.

「 Tôi không thích nghe! Không muốn, không muốn……」

Vũ Dung giãy dụa suy nghĩ muốn rút hai tay về, nhưng không cách nào như ý, cô lại không dám quay mặt ra ngoài cửa sổ, đành phải cúi đầu nhìn chân mình, cho anh biết cô không để ý tới, hy vọng anh cảm thấy không thú vị sẽ im miệng.

Nhưng mà, hết thảy hiển nhiên đều ngăn cản không được ý nghĩ muốn 「 nói chuyện xưa 」 của anh.

「 Sự kiện kia phát sinh khi tôi mười ba tuổi.」 Anh vẻ mặt đứng đắn nói.

Mười ba tuổi? Mười ba tuổi có thể…… Vũ Dung lập tức phá tan quyết định giả vờ có tai như điếc của chính mình, kinh ngạc ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh.

Ngải Hoành Kì thấy cô phản ứng mạnh như thế, đến nỗi ngượng ngùng giật nhẹ khóe miệng, ngại ngùng tiếp tục nói:「 Được rồi! Phải nói là mười hai tuổi lẻ tám tháng.」 Anh đè thấp giọng nói, vẻ mặt xấu hổ do lời nói dối bị vạch trần. (=^o^=)

Lúc này đây, Vũ Dung không chỉ trợn mắt nhìn, ngay cả miệng cũng mở thành hình chữ 「O」thật to.

Mười hai tuổi lẻ tám tháng…… dậy thì đều đã hoàn chỉnh rồi sao…… Di! Chậm đã! Anh ta chắc chắn là đang khoác lác, gạt người chưa từng trải qua「giáo dục sức khỏe」 phải không?

「 Em không tin tôi?」 Ngải Hoành Kì một bộ dáng bị thương tổn, sau một lúc lâu lại thấp giọng nói:「 Được rồi! Tôi không trách em, tôi cũng biết chuyện này thật sự rất khó làm cho người ta tin tưởng!」 Anh khẽ thở dài một hơi, ánh mắt trở nên thâm thúy mà xa xôi.

「 Khi đó tôi còn là một học sinh trung học, những ngày đều đơn thuần lại vui vẻ, không nghĩ rằng, thời thơ ấu của tôi nhưng lại tại một đêm kia đã xong!」(^-^)

Nghe anh nói lời thương cảm như thế, nên sẽ không phải là…… Do người ta …… Cưỡng bức đi?! Vũ Dung lập tức thu liễm biểu tình khinh thường trên mặt, lẳng lặng nghe anh tiếp tục nói.

「 Ngày đó mẹ tôi mang theo anh trai của tôi về nhà bà ngoại, tôi bởi vì cảm mạo vừa mới khá một chút, cho nên không đi cùng. Mà đêm đó thời tiết rất lạnh, ba tôi đã kêu tôi đi ngủ sớm một chút, vì thế, tôi hơn chín giờ liền lên giường ngủ.

Không nghĩ tới, nửa đêm đã có người nào đó sờ trên giường của tôi, ở trên người tôi lại sờ lại nắm, tôi bị đánh thức, chỉ thấy đã có người đem tôi gắt gao đè nặng xuống, vừa mới nghĩ mở miệng kêu, ai ngờ miệng lại bị miệng người nọ ngăn chặn……」

Trời ạ! Không nghĩ tới, anh thật đúng là bị người ta cưỡng bức…… a!

Thật đáng thương, tuổi còn nhỏ đã gặp phải xâm phạm, khó trách anh giống như có một chút 「 biến thái 」!

「 Em có biết, lúc ấy tôi còn là tiểu tử mao đầu, bị người lại hôn lại sờ lại chà xát như vậy, bao nhiêu hỏa đều bị trêu chọc lên, đó gọi là tinh lực mạnh mẽ a! Em cũng hiểu được, đúng hay không?」

Vũ Dung nhất thời suy nghĩ còn chưa xong, nghe không hiểu ra sao, nhưng lại mơ hồ cảm thấy có điểm không thích hợp — bốn chữ「 tinh lực mạnh mẽ 」 này giống như không nên dùng để hình dung loại tình cảnh này a?

「 Kết quả, tôi vì quá xúc động, liền…… Liền đem người nọ ……」lòng bàn tay anh hướng về phía trước, làm động tác cắt ngang.「 Làm……」

Đem người nọ 「 làm 」?!

Vũ Dung bị một chữ này dọa cho giật mình, không nghĩ tới anh bề ngoài thoạt nhìn tư tư văn văn, nhã nhặn, thế nhưng lại từng giết người! Vậy chẳng phải đã đi ngồi tù sao? Nhưng mà, giết tự vệ hình như là vô tội, huống chi anh ta lại là vị thành niên.

「…… Cả đêm!」 thẳng đến lúc này, Ngải Hoành Kì mới chậm rãi kể xong. (^o^)

Vũ Dung nhịn không được muốn tặng cho anh vài đạo “Đại bạch nhãn”, thật sự là không còn biện pháp, chi bằng lấy một câu 「 Củi khô gặp liệt hỏa 」 là có thể nói xong, lại cố tình muốn chia thành vài đoạn để thuyết minh, miêu tả.

Đem người nọ làm…… Cả đêm như thế nào? Thì ra「 làm 」này không phải từ「 làm 」kia! Cái này…… Vậy không phải là hai bên đều tình nguyện sao? Làm sao coi là bị người 「 cưỡng bức 」 chứ! Hừ! Quả thực là lãng phí của lòng đồng cảm của cô!

Vũ Dung nổi giận đến đỏ bừng mặt, lại lần nữa gục đầu xuống, âm thầm thề, cô tuyệt đối tuyệt đối không nên tiếp tục để ý đến anh ta.

「 Nói cho em biết! Phần sau chuyện xưa mới tinh ranh hơn rất nhiều!」 Giống như không nhận thấy được cô đang không vui, Ngải Hoành Kì vỗ nhẹ lên vai của cô, hưng trí bừng bừng nói:「 hôm sau tỉnh lại, khi cùng người nọ mặt đối mặt, hai người chúng ta nhưng lại đồng thời kêu thảm thiết ra tiếng –」 Nói đến đây, anh còn cố ý dừng một chút.「 Em đoán thế nào?」

Thấy cô không nói, anh lại lắc lắc vai của cô thúc giục nói:「 Đoán thử xem thôi!」

Vũ Dung hừ lạnh một tiếng.「 Người nọ là nam?」 Cô lại quên lời thề của mình, ngây ngốc trả lời anh. ( ^__^)

「 Em cho tôi là ngu ngốc sao? Tôi cùng người đó làm cả đêm, chẳng lẽ không biết là nam hay là nữ?」 Anh oa oa kêu to:「 Xem ra cô gái nhỏ như em lại có tâm địa đầy ác độc, lại nguyền rủa tôi như thế…… Hmm! Không đúng!」

Anh đột nhiên nheo lại mắt, nâng cằm của cô lên, bắt buộc cô nhìn thẳng vào anh.「 Em nói! Em có phải đang nghi ngờ tính hướng của tôi hay không?」(Ý anh muốn hỏi chị có phải nghi ngờ anh là Gay không?? ^^)

Người này có còn biết xấu hổ hay không? Loại sự tình này lại dám đem ra hô to gọi nhỏ! Vũ Dung ngượng ngùng đảo mắt nhìn bốn phía xung quanh, nhìn xem có người nào nghe thấy hay không.

Ngải Hoành Kì mạnh mẽ quay đầu của cô lại, sắc mặt có phần xanh mét ép hỏi,「 Em nói đi! Em có phải đang nghi ngờ tính hướng của tôi hay không?」

「 Không…… Không có!」 Cô ấp úng mở miệng.

「 Thế này mới đúng!」 Anh gật gật đầu, sắc mặt lập tức khôi phục bình thường.「 Tôi nói cho em tôi vì cái gì lại kêu lên thảm thiết –」

「 Tôi có thể không nghe hay không?」 Vũ Dung không cao hứng trừng mắt anh.

「 Ngoan! Đừng giận dỗi.」 Ngải Hoành Kì lơ đễnh vỗ nhẹ hai gò má non mịn như bạch ngọc của cô, đè thấp tiếng nói ghé vào một bên tai cô nói:「 Thì ra người phụ nữ kia……」 Anh quay trái phải nhìn xung quanh một chút, bộ dáng lấm la lấm lét.「 Là lão bà quản gia nhà tôi, đã là mẹ của sáu đừa trẻ, con thứ ba của bà còn là bạn học cùng lớp với tôi nha! Thế nào, thực đáng sợ phải không?」(=.=)

Cái gì?! Lời nói của anh làm cho hai tròng mắt của Vũ Dung suýt nữa muốn rơi ra ngoài, anh ta thế nhưng cùng một bà nội trợ làm 「 cái chuyện kia 」a?!

「 Không già như em tưởng tượng đâu! Bà ấy tảo hôn, khi đó mới ba mươi sáu tuổi.」

Mới? Người phụ nữ kia tuổi tác ước chừng cũng phải gấp ba lần so với anh ta đi! Vũ Dung khó tin trừng mắt anh.

Ngải Hoành Kì gãi gãi đầu, giống như thực bất đắc dĩ.「 Được rồi! Tôi thừa nhận bà ấy tuổi là lớn một chút, nhưng mà, cũng bởi vì như thế, kinh nghiệm của bà ấy lại thực phong phú! Sau đó, bà ấy còn lục tục dạy ta không ít động tác, cũng coi là cho là lão sư dạy vỡ lòng của tôi a!」

「 Các người còn tiếp tục……」 duy trì loại quan hệ này? Câu nói kế tiếp làm cho cô khó có thể mở miệng, chỉ có thể nghĩ ở trong lòng.

「 Không có biện pháp! Chồng bà ấy không thỏa mãn được bà, cho nên bà ấy lại ba lần bốn lượt tới tìm tôi, tôi thấy bà ấy thật sự đáng thương…… Em hiểu được, con người của tôi chính là có điểm này không tốt, lòng dạ quá mềm yếu, cho nên……」

Anh nhún nhún vai, vẻ mặt rất bất đắc dĩ.「 liền dỗ dành an ủi bà ấy vậy!」 Nói rất hay giống như chính anh là người bị ép buộc.

Trời ạ! Người này thật đúng là có đủ vô sỉ! Rõ ràng tự mình mang tư tưởng sắc dục, còn đem chính mình nói rất hay thành một người thích làm việc thiện, vô cùng đồng cảm với người khác!

「 Di? Khoan đã, nếu bà ấy cũng như vậy…… Tình nguyện tìm anh, vì sao cũng thét chói tai?」 Hừ! Rõ ràng là chuyện xưa này! Trăm ngàn chỗ hở.

Ngải Hoành Kì nén cười, cô gái nhỏ này không biết có chú ý tới mình đã hoàn toàn bị lời nói của anh làm hấp dẫn hay không? Cô bắt đầu đã bằng mọi cách không nguyện ý, trở thành hiện tại đã hoàn toàn dung nhập vào trong câu chuyện xưa này, thậm chí còn tìm ra sơ hở muốn vặn ngã anh.

「 Bà ấy kêu thảm thiết nguyên nhân là bởi vì bà đã lên nhầm giường. Bà ấy vốn vừa mắt là cha tôi, tưởng thừa dịp mẹ tôi không ở nhà, đem cha tôi……」 Anh lại lần nữa làm động tác cắt ngang.

「 Ai ngờ bà ấy lại sờ lầm phòng, thượng sai giường, tôi đây 『 Mầm non của quốc gia 』 bị tàn phá! Ngày hôm sau khi tỉnh lại, bà ấy vừa thấy đó là tôi…… Em ngẫm lại xem, trường hợp kia thực dọa người a!」[=))]

Một lần làm xong suốt một đêm, mới phát hiện chính mình hóa ra lại trèo lên giường một đứa bé trai: Mà người kia cũng phát hiện, mình cùng một người tuổi tác tương đương với mẹ mình triền miên cả một đêm, khó trách đều sợ tới mức hồn phi phách tán, kêu thảm thiết liên thanh.

Vũ Dung tưởng tượng tâm tình bọn họ ngay lúc đó, không khỏi 「 phốc xích!」 một tiếng bật cười, tiếp theo là một chuỗi tiếng cười như chuông bạc bật ra từ khóe miệng của cô, sau đó lại càng không thể vãn hồi, cười không ngừng đến nước mắt cũng đều chảy ra.

Ngải Hoành Kì cười giúp cô lau nước mắt, hai tay tự nhiên thừa cơ ở trên người cô, trên mặt lộ vẻ béo bở, đợi cho cô cười mệt mỏi, ngồi phịch ở trên lưng ghế dựa mà thở, anh mới lần nữa nói.

「 Mạo hiểm nhất là, tiếng kêu thảm thiết của chúng ta đưa tới tai chú Thanh — cũng chính là chồng của bà ấy!」

Sá? Vậy không phải bị người bắt gian tại giường sao? Anh ta chỉ sợ là「 gian phu 」ít tuổi nhất trong lịch sử mà thôi! Nghĩ nghĩ, Vũ Dung lại nhịn không được nở nụ cười.

「 May mắn, thím Thanh sau khi thét chói tai xong, đã đi xuống giường nhanh chóng mặc vào áo ngủ, cho nên, làm chú Thanh quá sợ hãi một bên hô 『 Nhị thiếu gia, đã xảy ra chuyện gì?』, một bên vọt vào phòng tôi, cũng không có nhìn đến tình cảnh chúng ta nằm ở trên giường. Lúc ấy, ông thấy thím Thanh đã ở trong phòng của tôi, đầu tiên là sửng sốt, mới hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

「 cũng may mắn thím Thanh với kinh nghiệm 『 đi tường 』*(ngoại tình) phong phú, cho nên gặp nguy không loạn, bà ấy nói dối, vốn là muốn tới bảo tôi rời giường, không nghĩ tới lại thấy bộ dáng trần truồng của tôi, cho nên chúng tôi mới cùng nhau thét chói tai.」 Nói đến người này, anh cũng kiềm chế không được mà bật cười.

「 Hay nhất là chú Thanh, thế nhưng một chút cũng không hoài nghi, còn nặng nề đem vợ mình mắng một trận! Nói bà ngạc nhiên điều gì, ngay cả con mình so với tôi còn lớn hơn, có cái gì phải kêu như gặp quỷ! Sau đó ông ấy lại vội vàng giải thích với tôi, nói vợ ông ta không hiểu quy củ, sau này sẽ nghiêm khắc quản giáo thêm.」

「 Úc……」 Cô cười tới bụng cũng phát đau, lại đột nhiên nhớ tới một sự kiện khác.「 Này! Anh vừa rồi đã nghĩ rằng tôi là con gái của thím Thanh kia, có phải hay không?」

「 Là vậy đó! Bởi vì vừa vặn chú Thanh cũng họ Lục.」 Anh vẻ mặt may mắn vỗ vỗ bộ ngực,「 Vừa rồi thật đúng là đem tôi dọa đến một thân mồ hôi lạnh, may mắn em không phải, bằng không thật quá xấu hổ!」 Ngải Hoành Kì thè lưỡi, làm mặt quỷ.

Cáp! Báo ứng! Vũ Dung lúc này chính là cười đến vô cùng 「 vui sướng khi người gặp họa 」.

Nhìn cô tươi cười phát ra từ đáy lòng, Ngải Hoành Kì lại một lần nữa bị đánh sâu vào tự chủ. Anh không nghĩ, cô cười rộ lên lại xinh đẹp như vậy, tựa như một đóa hoa hồng nhung nở rộ, còn có bộ dáng tinh tế khi thở dốc kia, thật sự là cực kỳ gợi cảm!

Nếu không phải ghế dựa ở bên hông nhắc nhở anh đây là ở trên máy bay, anh nhất định sẽ nhịn không được mà đem cô ôm lấy, sau đó hôn đến thiên hôn địa ám.

Đáng chết! Hiện tại không chỉ phải phân tán lực chú ý của cô, ngay cả anh cũng phải đè chặt xuống dục hỏa hừng hực trong cơ thể.

「 Thế nào? Chuyện tôi nói cho em rất thú vị, đúng hay không?」

「 Đúng!」 Vũ Dung vẫn cười ha ha như trước, nhưng lại đột nhiên cứng đờ.

「 Làm sao vậy?」 Ngải Hoành Kì thân thiết hỏi:「 Làm sao vậy, Vũ Nhi?」

「 Vậy thím Thanh kia cùng anh…… Đồng thời lại cùng cha của anh…… Vậy không phải nói……」 không biết chuyện này có tính là loạn luân hay không? Vũ Dung vẻ mặt như một cô gái nhỏ sợ sệt dồn sức nuốt từng ngụm nước miếng.

「 Tuyệt đối không thể! Cho dù bà ấy đi tìm cha tôi, sự cũng không thành.」 Ngải Hoành Kì nói như chém đinh chặt sắt:「 Cha tôi là người rất nguyên tắc, ông cũng không ăn cỏ ở gần hang, nếu ăn vụng nhất định đều đi ở bên ngoài.」

Cái gì? Cái này gọi là 「 có nguyên tắc 」? Có người cha「 có nguyên tắc 」 như vậy, khó trách lại dạy dỗ thành đứa con ngoại tộc như anh ta! Vũ Dung nhất thời cảm thấy không biết nên khóc hay cười.

Anh lại tiếp tục nói:「 Hơn nữa, bà ấy chẳng qua là muốn một người đàn ông có thể 『 thỏa mãn 』 chính mình, nếu tôi đã có thể thỏa mãn bà ấy, vậy bà ấy còn tìm cha tôi làm cái gì?」

Nghe được anh luôn mồm nói từ 「 thỏa mãn 」, Vũ Dung đột nhiên ý thức được chính mình thế nhưng cơ hồ cùng một người đàn ông xa lạ thảo luận 「 cái loại sự tình này」, nhất thời khiến cô ngượng ngùng cúi đầu xuống.

「 Em không tin năng lực của tôi sao?」 Ngải Hoành Kì nâng cằm cô lên, còn nghiêm túc nhìn chằm chằm cô nói:「 Những lời tôi kể đều là sự thật! Thím Thanh còn nói tôi là thiên phú dị bẩm, là một siêu cường mãnh nam a! Đây chính là chính miệng bà ấy nói, không phải tôi muốn khoe khoang!」 Anh vẻ mặt dào dạt đắc ý, mặt mày hớn hở.

「 Bởi vậy, bà ấy còn thấy may mắn khi đêm đó lên sai giường! Mà trong những ngày kế tiếp, bà ấy hầu như mỗi đêm đều tới tìm tôi…… Thẳng đến hai tháng sau, tôi sang Mĩ du học mới thôi.」

「 Không cần hơn nữa!」 Vũ Dung nghe được thiếu chút nữa muốn bất tỉnh.

Người này khi mới chỉ có mười hai tuổi, lại hàng đêm đều…… Còn mang một bộ dáng tự đắc như vậy, hơn nữa nhưng lại tại đây nơi công cộng nói cho cô những từ ngữ 「 dâm loạn 」này, anh ta thật sự là rất…… Đáng sợ!

「 Em tin tưởng tôi?」 Ngải Hoành Kì vui mừng hỏi, hai mắt sáng lên nhìn thẳng vào cô lộ ra khuôn mặt tươi cười.

Vũ Dung âm thầm rên rỉ một chút.「 Tin, tin, đừng nói nữa!」 Nói thêm gì đi nữa, cô chỉ sợ cũng xấu hổ đến muốn đào một cái động mà chui vào.

「 Khó mà làm được! Tôi đang muốn nói đến ý nghĩa giáo dục của chuyện này!」

Không nghĩ tới anh vẫn còn chưa nói hết! Hơn nữa, loại chuyện như vậy, còn muốn nói ý nghĩa giáo dục? Vũ Dung rốt cục chịu không nổi bắn tới anh ánh mắt xem thường nhất trong đời.

「 Em đoán thử xem, tôi từ trong chuyện này được đến gợi ý gì? Đừng nhắm mắt lại! Nào, động não một chút, nhìn xem hai chúng ta có thể tâm linh tương thông hay không?」

Vũ Dung biết rõ chính mình không lay chuyển được anh, đành phải nhếch miệng tùy tiện lẩm bẩm một câu,「 Anh phát hiện mình có luyến mẫu tình kết.」*

(*)Luyến mẫu tình kết: Yêu người lớn tuổi ==’

「 Tôi mới không có! Này! Em cô nàng này tại sao hé miệng đều nói chuyện hư hỏng vậy?」 Ngải Hoành Kì vẻ mặt hậm hực đột nhiên mắng:「 Tiếp tục ngẫm lại xem, nhanh lên!」

Vũ Dung vắt óc tìm mưu kế suy nghĩ lại, đột nhiên vội vàng mở ra hai mắt trừng mắt anh.「 Sẽ không phải đã làm ra 『 một sinh mệnh 』, mới biết được phải dùng…… Cái kia……」O(=^o^=)O/

Mười ba tuổi đã làm cha? Ách! Ông trời ơi.

「 Em nghĩ đến đâu vậy?」 Ngải Hoành Kì mặt nhất thời tái xanh một nửa.「 Tôi đã nói cho em qua, thím Thanh kia là một người kinh nghiệm đi tường phong phú, chồng bà nếu không được, bà ấy nào dám mang thai? Cho nên, khi lần đầu tiên tới tìm tôi, cũng đã tự biết dùng đồ bảo hộ, mà những năm gần đây, tôi cũng vẫn đều vẫn duy trì dùng đồ bảo hộ đã thành thói quen, bởi vậy, em yên tâm, tôi bên ngoài nhất định không hề có con riêng.」

Vũ Dung nghe anh nói đồ bảo hộ đến lại bảo hộ đi, nghe xong đầu cũng đều choáng váng, căn bản không có phát hiện lỗi trong lời nói của anh ;lỗi ngôn ngữ — anh bên ngoài có con riêng hay không, cô cần lo lắng chuyện gì?

「 Quên đi! Tôi xem đầu của em có điểm độn độn, bảo em nghĩ cũng là uổng phí sức lực!」

Nghe vậy, Vũ Dung thở dài một hơi. Cuối cùng tránh được một kiếp, có thể không cần lại nghe anh nói những từ ngữ không sạch sẽ.

Nhưng mà, cô hiển nhiên còn không hiểu biết cá tính chân chính của anh, chỉ thấy anh lại tự mình nói:「 Vẫn là tôi trực tiếp nói cho em đáp án được rồi.」(^–^)

Vũ Dung đã không còn sức lên tiếng phản đối, thậm chí ngay cả trừng mắt anh cũng đều không nổi.

「 Tôi phải gợi ý, thứ nhất chính là trước khi làm, nhất định phải thấy rõ ràng khuôn mặt đối phương!」 Anh khó có được vẻ mặt nghiêm túc nói, giống như đang trình bày một đạo lý lớn.

Vũ Dung không nhịn được cười nhạo ra tiếng, nhưng mà, Ngải Hoành Kì tựa hồ cũng không để ý, biểu tình vẫn nghiệm túc như cũ.

「 Thứ hai, cũng quan trọng hơn một chút, chính là — khi làm lần đầu tiên, gặp gỡ một đối thủ tốt là rất quan trọng! Giống thím Thanh trong toàn bộ trong quá trình, vẫn rất kiên nhẫn chỉ đạo tôi, cũng không keo kiệt khen ngợi tôi, làm tôi tin tưởng gấp trăm lần, dũng cảm tiến tới, đối với năng lực của mình tràn ngập tự tin, cho nên, từ đó về sau tôi có thể tiến công không ngừng, bách chiến bách thắng, đem từng cô gái lên giường của tôi đều biến thành phục phục thiếp thiếp!」

Vũ Dung lúc này hối hận thật muốn mở cửa sổ mà nhảy ra ngoài, nếu là sớm biết rằng hội ngộ một tên đầu óc tư tưởng dâm loạn này, đánh chết cô cũng không muốn đổi chỗ ngồi đến đây, cho dù ngồi ở trên ghế ướt, cũng sẽ không giống như bây giờ [như đứng đống lửa, như ngồi đống than] toàn thân dường như đều không được tự nhiên.

「 Tôi nói nhiều như vậy, nói cho tôi biết, em học được chút đạo lý gì hay không?」 Ngải Hoành Kì vừa chạm vào khuôn mặt đã đỏ lên như quả cà chua của cô, đã thấy cô ánh mắt trợn trắng, không lên tiếng.

「 Em cô nàng này tại sao một chút cũng không hiếu học a? Mỗi sự kiện đều có ý nghĩa giáo dục a! Chúng ta làm người đều cần hấp thụ tri thức từ những người có kinh nghiệm từ trước, như vậy mới không đi nhiều chặng đường oan uổng, hiểu không?」

Anh rõ ràng giảng một phen đạo lý lớn, chính là những lời thiết thực trong chuyện này, cô tựa hồ tuyệt không phối hợp.

「 Nào! Động não một chút.」

Vũ Dung cho tới bây giờ chưa thấy qua người như thế, chẳng những tự quyết định, tự cho là đúng, còn muốn bức người cùng anh cùng nhau 「 thông đồng làm bậy 」, có điều, hiện nay ở trong 「 ma chưởng 」 của anh, cô cũng không thể không khuất phục.

Cô đem ánh mắt liếc về phía bên kia ra vẻ trầm tư suy nghĩ, với biểu hiện cô đã cố hết sức, qua một lúc lâu, mới dùng giọng nói cứng nhắc nói:「 Tôi thật sự không nghĩ ra được.」

Kỳ thật, 「 kinh nghiệm 」 kia của anh thật sự làm cho cô ngoài ý muốn ngộ ra một đạo lý, chính là — một người trăm ngàn chưa đạt được ý định thì quyết không từ bỏ, bằng không sẽ giống người đàn ông trước mắt này, không biết liêm sỉ! Nhưng cô đương nhiên sẽ không ngu ngốc nói cho anh, nếu không, xác định vững chắc sẽ lại bị anh lải nhải không dứt.

「 Tôi xem em bộ dạng trí tuệ hơn người, tại sao nhìn thế nào cũng không giống một người đầu óc chậm chạp, không nghĩ tới lại……」 Ngải Hoành Kì lắc đầu, thở dài thật sâu, tựa hồ vì cô cảm thấy vô cùng tiếc hận.「 Tôi trực tiếp nói cho em được rồi.

Tôi nói nhiều như vậy, muốn giảng cho em, đừng đem lần đầu tiên của mình tùy tiện cho người khác, nhất định phải vì mình chọn một người tốt nhất mới hiến thân.」

Anh giơ lên nụ cười khêu gợi, hai mắt xuất ra ma mỵ quang mang, dùng giọng nói giống như rượu mạnh nói nhỏ,「 Tôi vừa có thể lực cùng sự chịu đựng siêu cường, lại có kỹ xảo tuyệt diệu, lựa chọn tôi, tuyệt đối là may mắn nhất trong đời của em!」 Anh cực lực thổi phồng bản thân, dõng dạc tự đề cử, chỉ kém chưa nói 「 đã dùng qua đều khen tốt 」. [=)))]

Nười này thật sự là không biết xấu hổ! Vũ Dung nghe được mặt đỏ tai hồng, giận sôi lên, một cỗ hỏa khí trực xông lên, không chút suy nghĩ liền thốt ra,「 Ai nói tôi chưa làm qua?」

「 Cái gì? Em đã làm?」 Ngải Hoành Kì nụ cười lập tức biến mất, nguyên bản ánh mắt có thể mê hoặc lòng người nhíu lại trở nên nguy hiểm, ánh mắt đen láy bắn ra tinh quang sắc bén.

「 Khi nào thì làm? Cùng người nào làm? Ở nơi nào làm? Làm như thế nào?」 Anh dường như bắn liên hồi hỏi cô, khuôn mặt tuấn tú cũng đồng thời xanh mét. (^O^)

Thấy anh như thế, Vũ Dung không khỏi cảm thấy hơi sợ hãi, nhưng mà, vì nghe anh xả không ngừng「 dâm thanh uế ngữ」, cô vẫn cứng rắn như cũ nói:「 Tôi vì cái gì phải nói cho anh?」

Ngải Hoành Kì nheo lại đôi mắt, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa nhìn chằm chặp vào cô, qua một lúc lâu, mi tâm bế tắc mới chậm rãi mở ra.

「 Không sao! Tôi sớm hay muộn sẽ biết em có nói dối hay không.」 Anh thì thào tự nói, vẻ mặt cũng mang một bộ dáng「 hết thảy đều ở trong lòng bàn tay 」.

Vũ Dung bị anh nhìn tới không được tự nhiên, cũng không có nghe rõ ràng anh lẩm bẩm cái gì, nuốt nước bọt nhỏ giọng nói:「 Tôi mệt mỏi! Muốn đi ngủ」

「 Được!」 Ngải Hoành Kì gật gật đầu, lập tức lại săn sóc hỏi:「 Em muốn trước đi toilet một chút hay không? Nếu cần, tôi đưa em đi.」

Tuy rằng vừa rồi bị anh làm tức giận đến chết khiếp, nhưng lúc này Vũ Dung cũng không không thể không cảm kích anh săn sóc, cô lên máy đã vài giờ đều chưa có đi WC, xác thực cảm thấy có phần 「 đứng ngồi không yên 」.

Nhưng mà, cô mỗi lần nghĩ đến phải tự mình đi, còn có chút khẩn trương, hơn nữa lại ngượng ngùng nhờ anh giúp cô đi, không nghĩ tới anh thế nhưng lại săn sóc đưa ra trước.

Khi Vũ Dung từ trong toilet đi ra, máy bay do gặp loạn lưu mà kịch liệt lắc lư, cô không khỏi bật ra một tiếng kêu sợ hãi, chân nhuyễn gần như không đứng thẳng được.

Ngải Hoành Kì chờ ở cạnh cửa nhanh chóng đỡ lấy thân thể của cô, cũng ở bên tai cô dịa dàng an ủi, thẳng đến sau khi máy bay đã vững vàng trở lại, anh mới đỡ lấy cô cả người vẫn phát run trở lại chỗ ngồi.

「 Không có việc gì, Vũ Nhi!」 Thấy cô sợ hãi thành như vậy, anh thương tiếc đem mặt của cô gắt gao tựa vào trước ngực chính mình, dùng cằm nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu cô, bàn tay to nhẹ vỗ về lưng của cô, tựa như đang an ủi một đứa trẻ đang kinh hoảng quá độ.「 Đừng sợ! Có tôi ở đây.」

Vũ Dung thần chí dần dần thu hồi, khiến cô nhận thấy được mình thế nhưng ddang gắt gao ôm chặt lấy lưng anh, vội vàng ngượng ngùng buông tay ra, rời khỏi anh ôm ấp.

Cô tại sao lại vô dụng như vậy? Cô tưởng khôi phục bộ dáng bình tĩnh như trước, vừa cố gắng áp chế nỗi kinh hoảng kia, lại thế nào cũng không làm được.

Ngải Hoành Kì giúp cô điều chỉnh thấp ghế dựa, làm cho cô thoải mái nằm.「 Nhắm mắt lại ngủ đi! Tôi sẽ ở cạnh em.」

Vũ Dung nhìn anh một cái, sau đó ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN