Bởi vì chỉ đánh nhau bình thường, không dùng đến lời ca và hình thú cho nên chỉ có quần áo hơi xốc xếch, cũng không bị thương.
Giản Dụ nghi ngờ nhìn Olderhain: “Thật sự không sao?”
“Hiển nhiên.” Olderhain bước lên vài bước, định bắt chước rắn nhỏ làm nũng nhưng bị Giản Dụ né, hắn buồn bã cúi đầu: “Bọn ta chỉ so tài chút mà thôi.”
Tiki bên cạnh trợn mắt, không phải không có ý kiến mà đau quá không nói được!
Con rồng lòng dạ đen tối này cứ đánh mấy chỗ khó thấy!
Nhưng Tiki buộc phải thừa nhận sức mạnh của Olderhain, miễn cưỡng đồng ý, không nói gì xem như ngầm thừa nhận.
Thấy hai người thật sự không sao, Giản Dụ mới bỏ qua.
Đại trưởng lão và Tiki không có chỗ ở ở thế giới này nên tạm ở lại hoàng cung.
Hefter sắp xếp cho hai người họ căn phòng ở xa dãy nhà chính nhất theo ý của Olderhain, còn nói nơi này cách biển gần nhất, có cả hệ thống dẫn nước biển, có thể ngâm đuôi.
Đại trưởng lão nhìn thấy không nói gì, im lặng liệt kê một danh sách các “hạng mục cần chú ý” khi Olderhain đến Atlantis.
Sau khi về phòng, Olderhain liên tục nhìn về phía Giản Dụ, nhưng cậu không để ý đến hắn.
Hắn rất rất muốn biết, Giản Dụ và Đại trưởng lão nói chuyện gì với nhau.
Có phải em ấy muốn về hay không?
Nhưng hiệp nghị của bọn họ chưa hết thời gian, cho dù có hết, Olderhain cũng sẽ không thả người.
Nghĩ đến hiệp nghị, hai mắt Olderhain lóe lên, cái đuôi vô hình sau lưng quơ quơ, nhìn là biết đang có ý định xấu.
Giản Dụ như cảm nhận được gì đó, quay đầu nhìn hắn.
Olderhain lập tức nở nụ cười vô tội.
Giản Dụ: “…”
Chuyện gì vậy? Cảm giác kì lạ kia lại xuất hiện rồi.
Sau khi ổn định tâm trạng một chút, Giản Dụ vẫn quyết định nói vấn đề quan trọng trước: “Tôi muốn công bố sự tồn tại của Atlantis.”
“Được.” Olderhain gật đầu: “Cần ta làm gì không?”
….
Đã một tuần kể từ lúc buổi lễ trao giải bị sương mù của hung thú hắc ám bao vây.
Sức nóng của nó trên mạng vẫn chưa giảm, mọi người vẫn đang thảo luận kịch liệt về độ khả thi khi dùng tiếng hát để tiêu diệt hung thú hắc ám.
Nhưng cho dù cư dân mạng thử nghiệm thế nào, thậm chí còn có chuyên gia nhảy ra nghiệm chứng vẫn không sao đạt được hiệu quả như Giản Dụ.
Cho đến khi có vài người phát hiện tài liệu lịch sử bị dòng thời gian chôn giấu.
[Nhìn nè! Có một sinh vật mình người đuôi cá tồn tại trước khi Đế quốc thành lập!]
Cư dân mạng nghe tin đến hóng, Kaka đứng sau thấy đã đến lúc, bèn đăng những tài liệu liên quan đền Siren lên mạng.
Trong khi cư dân mạng đắm chìm trong các loại tài liệu, video của Tiki và Đại trưởng lão xuất hiện trên mạng.
Video này vừa xuất hiện đã chứng minh có thể dùng tiếng hát để tiêu diệt hung thú hắc ám.
Chỉ là, do đặc thù chủng tộc, chỉ có Siren mới có thể làm được điều này.
Nhưng cho dù cư dân mạng tìm kiếm thế nào cũng không tìm được thông tin của hai người trên chiến trường ngày hôm đó.
Người duy nhất bọn họ biết rõ danh tính chính là Giản Dụ đang ở hoàng cung.
Trong sự mong đợi của quần chúng, Bộ Ngoại giao cuối cùng cũng đăng thông báo.
Giản Dụ quyết định livestream giải đáp những chuyện liên quan đến tiếng hát.
Gần đến giờ, mặc dù livestream vẫn chưa mở nhưng số người đang chờ đã vượt kỷ lục, nhiều đến mức xém làm lỗi hệ thống.
Tuy vậy nhưng vẫn có nhiều người không xem được.
Trong hoàng cung, Giản Dụ nghịch cầu livestream trên tay, chờ đến thời gian livestream.
Đã một tuần trôi qua, Olderhain và Đại trưởng lão hành động rất nhanh, bọn họ đã đổ bộ vào đường hầm dưới đáy biển hành tinh Z-185 rất nhiều lần, cuối cùng cũng xác định được nơi thông với Atlantis.
Bên Atlantis, thư ký trưởng rất phối hợp, mấy ngày nữa là đã có thể trao đổi thông tin với nhau.
Lúc đó mạng của hai thế giới sẽ kết nối với nhau, có thể trao đổi.
Thời gian livestream đã đến, Giản Dụ thả cầu livestream ra, cậu vừa buông tay, cầu livestream lập tức bay lên không trung tìm góc độ thích hợp, mở livestream.
Siren tóc bạc trong màn hình dựa lưng vào ghế, mặc một bộ lễ phục không rõ chất liệu, làm khí chất lạnh lùng từ chối tiếp xúc của cậu nổi bật hơn bao giờ hết.
Đồng thời cậu cũng mang lại cảm giác thần bí của biển sâu, thăm thẳm dưới đáy đại dương, hấp dẫn ánh mắt của người khác.
Giản Dụ không nhìn làn đạn chằng chịt trên màn hình, vừa mở miệng đã quăng ra một trái bom.
“Quả thật tôi không phải người thế giới này.”
Cậu thản nhiên nói: “Những tài liệu liên quan đến sinh vật có mình người đuôi cá trên mạng, đều là thật.”
Giản Dụ nhớ đến tấm bia đá ở dưới đại dương 1500 năm kia, nhớ lại tang thương khi chạm vào bia đá, nhớ lại những gì bia đá nhắn nhủ.
Một ngàn năm trôi qua, bọn họ gặp lại nhau nơi sóng nước sâu thẳm.
Biển khơi chất chứa quá khứ của bọn họ, chỉ có đại dương vĩnh viễn không đổi thay ghi chép tất cả.
Giọng nói lạnh lùng giải thích ngắn gọn những chuyện liên quan đền Siren, Giản Dụ chỉ nói những thứ cần nói, những chuyện như đôi bên hợp tác hay thân phận và địa vị của mình thì không nhắc đến.
“Giống loài của bọn tôi có tên là Siren, bọn tôi đến từ quốc gia dưới đáy đại dương.”
“Mọi người có thể gọi nó là — Atlantis.”
Giây phút này, có gì đó lặng lẽ đổi thay.
Biển khơi không còn bình tĩnh, những cơn sóng trắng xóa vỗ vào bờ như muốn biểu đạt gì đó.
Các dòng nước lao nhanh, bọn nó hân hoan vui mừng, một ngàn năm trôi qua, cuối cùng báu vật đã quay lại vòng tay bọn nó.
Livestream kết thúc, mấy chuyện sau đó không nằm trong phạm vi quan tâm của Giản Dụ.
Hotsearch liên quan đến Siren và Atlantis treo trên bảng hotsearch nửa tháng có thừa.
Đáng tiếc sau khi livestream kết thúc, tất cả những gì liên quan đến Siren ngừng cập nhật, cho dù bọn họ nhắn lại dưới tài khoản mạng xã hội chính thống của hoàng cung thế nào cũng không ai phản ứng.
Cứ như đang chuẩn bị làm chuyện lớn gì đó.
Một tháng này, liên lạc giữa Atlantis và Đế quốc phát triển rất tốt, không chỉ có thể kết nối mạng mà còn có thể trao đổi hàng hóa với nhau.
Ở một nơi cư dân mạng Tinh Tế không biết, Siren của Atlantis đã im lặng kết nối với mạng xã hội của bọn họ, đang im lặng quan sát dưới nước.
Chỉ là phải một khoảng thời gian nữa đường hầm kia mới đủ an toàn để qua lại.
Lúc trước Tiki và Đại trưởng lão đến đây đã bị thương khá nhiều, bọn họ không muốn các Siren khác cũng phải chịu những vết thương đó.
Lối vào nằm sâu dưới đáy đại dương, chỉ Siren có thể đến, điều này như một lớp bảo vệ cho Atlantis, phòng ngừng có kẻ tấn công đất nước của bọn họ.
Nhưng kết nối được với nhau cũng có nghĩa Giản Dụ bắt đầu bận rộn.
Cậu rời khỏi Atlantis khoảng nửa năm, nhiệm vụ đã chất chồng chất đống.
Trên màn hình xanh lam lơ lửng là một Siren với chiếc đuôi xanh lam đang báo cáo lại tiến triển gần đây cho Giản Dụ.
Sau khi xử lí hết tất cả mọi chuyện, anh ta mới bắt đầu nói đến chuyện riêng.
“Bệ hạ, ngọc trai với giao tiêu ngài muốn đã được thần gói ghém trong thùng đặc biệt và chuyển sang bên đó, nhìn thời gian thì có lẽ hôm nay sẽ đến.”
Dứt lời, anh ta lại không cam lòng hỏi lại: “Bệ hạ, ngài tìm được hoàng hậu thật á?”
Thư ký trưởng vẫn còn nhớ cảm giác như trời long đất lở khi biết tin này một tháng trước.
Anh ta có cùng suy nghĩ với Đại trưởng lão.
Tên chết tiệt nào trộm bệ hạ nhà bọn họ!
Thư ký trưởng tự động che mấy từ ngữ thô tục trong tiếng Siren đi, phải tự nhắc bản thân thật nhiều lần mới có thể bình tĩnh, nếu bình tĩnh còn không xong thì sao có thể phò tá bệ hạ đây?
“Ừ.” Giản Dụ khẳng định lại lần thứ ba mươi, cũng không thấy phiền.
Chỉ có Tiki đang giúp đỡ bên cạnh chậc một tiếng rõ to: “Thư ký trưởng, có tiền đồ chút coi.”
Thư ký trưởng như sắp ngất xỉu đến nơi đã sớm quen cái nết này của Tiki: “Tiki, chưa được bao lâu mà quên hết mấy lễ nghi được dạy rồi à?”
“Quả nhiên không lơ là cậu được, nếu không phải năng lực cậu không xong thì tôi đã không phải đứng đây.”
“Éc – é -”
Trước khi hai người cãi nhau, Giản Dụ đã nhéo con cá bông trong tay.
Tiếng kêu kì lạ của cá bông làm hai người giật mình, quên mất mình định nói gì.
Bỏ con cá la hét bông mà thư ký trưởng đưa qua xuống, giọng Giản Dụ tuy bình tĩnh nhưng lại ẩn chứa uy hiếp rõ mồn một: “Hai người lại muốn ngủ chung với cá la hét à?”
Cá la hét là đặc sản của Atlantis, đặc tính như tên, cho dù đang vui hay đang buồn hay đang sợ đều hét.
Hơn nữa một con kêu sẽ dẫn đến cả đàn cùng kêu.
Mà cá la hét không lớn, ngoại trừ thứ âm thanh đinh tai nhức óc nó tạo ra ra thì không có tính công kích, trước giờ đều sống theo bầy đàn.
Hồi Giản Dụ chưa tìm lại được ngọc đồng sinh, cậu từng rất nhức đầu vì thư ký trưởng và đội trưởng đội hộ vệ của mình cứ liên tục cãi giỡn với nhau, quyết định ném cả hai ra khỏi cung điện.
Trùng hợp ném vào giữa bầy cá la hét.
Thấy con cưng của biển cả, hiển nhiên cá la hét rất vui, vì thế cả bầy kêu suốt đêm.
Thư ký trưởng và Tiki không nhận được lệnh của Giản Dụ nào dám chạy.
Mấy tuần sau đó, tiếng kêu của đám cá này vẫn còn đọng lại trong đầu bọn họ, có cố gắng thế nào cũng không xóa mờ được.
Chuyện này tạo thành bóng ma tâm lý rất lớn cho cả hai, khiến bọn họ tem tém lại trước mặt Giản Dụ, chỉ là đôi khi vẫn không nhịn được.
Thấy hai người cuối cùng cũng im lặng, Giản Dụ lại bóp con cá bông trong tay: “Hai người nói chuyện tiếp đi, tôi đi trước.”
Giao tiêu và ngọc trai đến rồi, Giản Dụ đã có thể bắt đầu chuẩn bị.
“Hoàng hậu.”
Giản Dụ vừa ra khỏi cửa đã bị Hefter gọi.
Anh ta có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn nói: “Ngài rảnh chứ ạ?”
“Éc — é —”
Giản Dụ lại bóp con cá, hơi ghiền: “Nói đi.”
Tiếng kêu làm Hefter giật mình, mém nữa đã quên mình định nói gì, cũng may anh có kinh nghiệm tích góp khi đảm nhiệm vị trí này nhiều năm, rất nhanh đã tỉnh hồn: “Có liên quan đến bệ hạ thưa hoàng hậu.”
Nghe Hefter nói xong, Giản Dụ gật đầu: “Tôi biết rồi.”
“Anh yên tâm, không sao đâu.”
Hefter nghe vậy bèn thở phào nhẹ nhõm, anh tin rằng, chỉ có hoàng hậu mới có thể giải quyết được chuyện này.
“Éc — é —”
Tiếng kêu của cá la hét cứ thi thoảng lại vang lên từ đằng xa, rất kỳ dị, nhưng Olderhain biến về hình rồng nằm trong tháp cao lại không có phản ứng gì.
Cho đến khi một mùi hương quen thuộc lại gần hắn.
“Ol.” Giản Dụ ngẩng đầu nhìn con rồng đen dài năm sáu trăm mét trước mặt: “Chúng ta nói chuyện hiệp nghị một chút đi.”
—