Giản Dụ nhìn người đàn ông trước mặt, hỏi thăm như thường lệ.
Nhưng cậu không cần gã trả lời, cậu có thể cảm nhận được trạng thái của gã.
Người đàn ông này tên là Tiểu Tạp, chính là người bị đấu giá Giản Dụ gặp trên hành tinh Z-185.
Ban đầu Giản Dụ không có ngọc đồng sinh, lòng lại vướng mắc nên không thể hát, không chữa cho người ta được, sau khi tìm được ngọc đồng sinh, hiển nhiên phải chữa trị ngay.
Cậu không nhờ những Siren khác, tinh thần lực của người đàn ông bị hư hại quá nghiêm trọng, cả tộc Siren chỉ có Giản Dụ chữa được.
Tiểu Tạp rất ít nói, nghe cậu hỏi mình cũng chỉ gật đầu chứ không lên tiếng.
Holiday phụ trách hỗ trợ chữa trị lắc đầu đầy xúc động: “Cho dù nhìn thấy bao nhiêu lần đi chăng nữa, thần vẫn cảm thấy thật thần kỳ.”
Tình huống của Tiểu Tạp và Olderhain giống nhau, tinh thần lực của Olderhain cũng mất khống chế rất nghiêm trong, cho dù ông là bác sĩ của bệ hạ cũng nghĩ bệ hạ vô phương cứu chữa, không ngờ còn có thể nhìn thấy ngày kỳ tích xảy ra.
Giản Dụ không trả lời, đây là lần cuối cậu chữa trị, những lần sau sẽ giao cho Holiday.
“Hoàng hậu!”
Có tiếng con nít vang lên từ xa, nó đang hào hứng chạy về phía này, sau đó thắng lại trước mặt Giản Dụ.
Đây là đám nhóc cậu cứu khỏi phòng thí nghiệm với Tiểu Tạp.
Tình trạng của bọn nó đỡ hơn Tiểp Tạp rất nhiều, hiển nhiên cũng hồi phục nhanh hơn gã.
“Ừ.” Giản Dụ gật đầu: “Anh đi trước.”
“Hoàng hậu không ở đây chơi tí hả?”
Bọn nhỏ nghe cậu tạm biệt thì có chút mất mát.
“Ha ha, ngài ấy ở lại chút nữa là bệ hạ tới tìm đó.” Holiday phì cười.
Bọn nhỏ run lên, đứa nào cũng sợ Olderhain.
Ném ồn ào lại sau lưng, Giản Dụ rời khỏi trung tâm chữa trị.
Đã ba năm từ khi Atlantis và Đế quốc hợp tác, ba năm này, nhờ có sự giúp đỡ của Siren, Đế quốc đã đẩy lùi được hung thú hắc ám, bọn họ cũng phục hồi được rất nhiều hành tinh cứ nghĩ sẽ mãi mãi biến thành hành tinh chết.
Đồng thời, Đế quốc cũng vận chuyển thiết bị máy móc Atlantis không có sang, hai bên có được thứ mình muốn nên hỗ trợ lẫn nhau, biến thành người chung một nhà.
“Nhìn kìa! Thủy Lâm Hựu mới ra album mới đó!”
“Hu hu hu, cho dù nghe bao nhiêu lần cũng không ngán, Siren cứ như máy ăn gian trong giới giải trí á.”
Đằng xa có tiếng bàn tán, Giản Dụ không nhìn, nhảy lên xe bay đến đón mình trước khi trở thành trung tâm sự chú ý.
Còn chưa kịp ngồi vững đã bị người khác ôm vào lòng.
“Dụ Dụ, cuối cùng em cũng không cần đi nữa rồi.” Olderhain cúi đầu hít một hơi thật sâu trên cổ Giản Dụ, cứ như muốn ngửi thử xem có dính mùi người lạ hay không.
“Chỉ hát bình thường mà thôi.” Giản Dụ bó tay.
Lần chữa trị đầu tiên cho Tiểu Tạp gặp trục trặc, Holiday không giữ được Tiểu Tạp, chỉ đành gọi Giản Dụ đến.
Trong lúc đánh nhau không khỏi chạm vào nhau, Giản Dụ không bị thương, quần áo cũng không loạn, cứ nghĩ không có gì, không ngờ lại bị Olderhain ngửi ra sau khi về hoàng cung.
Con rồng nhỏ mọn này không để lộ biểu cảm gì, Giản Dụ cũng không biết tại sao, nhưng đến tối lại lòi đuôi chuột, “đánh” cũng mạnh tay hơn.
Làm Giản Dụ thiếu chút nữa khóc ra ngọc trai hồng đầy cả giường.
Chẳng qua Olderhain ghét ánh mắt nhìn Giản Dụ của Tiểu Tạp, ánh mắt như chim non nhìn mẹ, tuy không có chút tình yêu gì nhưng vẫn khiến Olderhain khó chịu.
Bên cạnh Dụ Dụ có một mình hắn là đủ.
Còn con thì sau này kiếm một đứa nuôi, nhưng với cái nết hẹp hòi của con rồng này thì chắc không có đâu.
Giản Dụ không nghĩ nhiều đến thế, cậu cảm thấy hôm nay Olderhain là lạ.
Đôi mắt xanh lam híp lại, cậu đẩy cái đầu đang chôn trong cổ mình ra: “Anh mang cái gì theo đấy?”
Rồng lớn bị hỏi chột dạ, ánh mắt đảo khắp chung quanh chứ không dám nhìn Giản Dụ.
Giản Dụ nhìn từ trên xuống dưới, phát hiện hôm nay Olderhain mặc đồ rất đàng hoàng.
Là cái kiểu có bao nhiêu nút cài hết.
Bình thường Olderhain không thích cảm giác bức bối này, cho dù thường xuyên mặc kiểu quần áo nhiều nút nhưng vẫn sẽ cởi một hoặc hai cái, đôi khi hắn cũng không phát hiện ra, hành động này giống như hành động vô thức vậy.
Giản Dụ giơ tay trái của Olderhain lên, cậu ngửi thấy một mùi hương quen thuộc ở đây.
“Dụ Dụ, tụi mình chưa chọn được địa điểm trăng mật năm nay, em muốn xem thử không?” Olderhain đánh trống lảng.
Giản Dụ không quan tâm, trực tiếp kéo tay áo hắn lên.
Vòng ngọc trai hồng trên cổ tay Olderhain chiếu thẳng vào mắt Giản Dụ.
Rõ ràng vòng ngọc trai hồng không hề phù hợp với phong cách của Olderhain nhưng hắn không hề thấy vậy, còn rất vui: “Ta tự làm đó!”
Nhớ lại tại sao ngọc trai này xuất hiện, mặt Giản Dụ đỏ bừng.
Cậu có thể hôn trước mặt mọi người, thậm chí để lộ vết hôn trên cổ, nhưng Giản Dụ vẫn khá để ý tới mấy viên ngọc trai mình khóc ra.
Mặc dù ở Đế quốc không ai biết ngọc trai hồng này làm sao mà có.
“Cất!” Giản Dụ trừng Olderhain, mặt mày đỏ bừng, không có chút uy hiếp nào.
Olderhain thả ống tay áo xuống, chiếc vòng được che lại: “Cất xong.”
Đôi mắt xanh thẳm trợn to, Giản Dụ không tin được, ý của cậu không phải thế này.
“Dụ Dụ ~” Olderhain lại bắt chước rắn nhỏ làm nũng, hắn hôn đuôi mắt Giản Dụ, lại hôn khóe miệng cậu: “Ta sẽ không để ai thấy đâu.”
“Hứa đó!”
“Hừ!” Giản Dụ không tin.
Cậu nghĩ đến gì đó: “Em muốn Inin.”
Inin chính là chú rắn nhỏ bằng bàn tay kia, Giản Dụ rất thích chơi nó, mặc dù chơi xong sẽ bị Olderhain biến về hình người chơi lại.
“Được.” Olderhain sảng khoái đồng ý như đã có âm mưu từ trước.
Nhưng đến khi rắn nhỏ to bằng bàn tay xuất hiện trước mặt Giản Dụ, cậu quên khuấy đi mất.
Giản Dụ chơi được một lúc, rắn nhỏ đột nhiên lớn lên, người đàn ông cao to đè cậu dưới người, mười ngón tay đan siết vào nhau, nghiêm túc thực hiện âm mưu.
Ngọc trai hồng lại rơi đầy giường, có lăn dưới đất, có ngại ngùng núp trong gầm giường.
Rất lâu sau đó, Đế quốc xuất hiện tin đồn, bảo vật quý giá nhất của vị bạo quân chiến thần của bọn họ là một lọ ngọc trai hồng.
Người nghe được xúc động không thôi, ngọc trai màu này này hiếm lắm mới xuất hiện, sao lại bị rồng lớn giấu vào bảo tàng rồi?
Giản Dụ vô tình nghe được, mặt mày lập tức đỏ bừng: “Tại anh hết!”
“Ừ, tại ta.” Olderhain lập tức cúi đầu nhận lỗi: “Ai đồn bậy vậy?”
“Bảo vật quý giá nhất của rồng bự là em mà.”
Người trước mặt chính là bảo bối quý giá nhất, độc nhất vô nhị trên thế gian của hắn.