Do You Remember Me? - Chương 15: Kiệt sức.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
129


Do You Remember Me?


Chương 15: Kiệt sức.


– U Lê có một việc tôi muốn nói với U.- Bác sĩ sau hai mươi phút khám tình trạng của Minh Nhật, ông đứng dậy lặng lẽ cùng bà ra ngoài tránh làm phiền đến anh đang yên giấc.

Hai người ngồi đối diện nhau, bác sĩ chậm rãi uống tách trà còn nóng hổi. U Lê có linh cảm chẳng lành về bệnh tình của Nhật Minh, một lúc tính khí của cậu chủ ngày càng gắt gao, khó chịu. Không lẽ ngoài di chứng của tai nạn làm đôi chân bị liệt, còn về…

– Tôi nghĩ bà cũng đoán được bệnh tình của Minh Nhật đôi chút.

Bà lập tức gật đầu.

– Cậu Ba không những bị liệt ở chân mà còn chấn động đến tâm lý. Tôi thấy cậu thường xuyên đề nghị tôi kê thuốc an thần. Có lẽ vì dùng nhiều thuốc an thần nên tính khí cậu trở nên thất thường, hay cáu gắt. Nếu tình trạng này cứ xảy ra, e là cậu phải đến bệnh viện tâm lý điều trị một thời gian. Hiện tại, tôi nghĩ cậu nên dừng hẳn công việc ở công ty, tình trạng của cậu Ba không tốt để điều hành. Tôi mong bà có thể khắc phục càng sớm càng tốt. Hẹn gặp bà ở tuần tới, mong là cậu Ba sẽ ổn hơn.

Bác sĩ rời đi, trên gương mặt của U Lê hiện nổi u sầu.

Thanh Hà vừa về đến nhà, thấy U đợi mình, gương mặt trở nên chán nản.

-” Có chuyện gì sao? U nói nhanh đi, tôi chỉ còn 30 phút để chuẩn bị ra sân bay.”- Thanh Hà lúc nào cũng bận rộn như vậy, năm tháng qua bà luôn quay cuồng trong công việc, chưa một ngày nào nghỉ ngơi. Bà làm vậy để quên đi một thứ đã làm mình đau khổ suốt chừng ấy năm. Đến khi nào mới kết thúc?

– Cậu Ba dạo gần đây sức khỏe không tốt?

Thanh Hà trầm luân nhìn.

– U chăm sóc nó, sao thành ra như vậy rồi?

– Bác sĩ bảo, nếu cậu ấy không dừng việc dùng thuốc an thần, e là phải vào viện để điều trị. Mấy tháng qua, tâm tình không đỡ hơn chút nào. Bà chủ có muốn sang thăm …..

Chưa kịp nói xong câu, Thanh Hà nhanh chóng cắt đứt.

– Vậy thì cho nó vào viện đi. Điều trị trong đó sẽ tốt hơn là ở nhà. Viện Thư là nơi đâu ai muốn đến, U cũng biết mà.

Sau cánh cửa, Minh Kiên nghe tình hình của anh, trong lòng dâng lên cảm giác khó tả. Nhân cơ hội này, anh cũng muốn tống Minh Nhật đi đâu đó khuất tâm trí mình, thật may mắn là đã có lí do. Viện tâm thần cũng là một nơi lí tưởng hơn bao giờ hết. MIA sớm muộn gì cũng sẽ là con ty con của MIE mà thôi. Hiện tại, gà nhà bị đóng băng, không có hoạt động nào ngoài đóng quảng cáo và chụp ảnh tạp chí rẻ mạc, chủ tịch tập đoàn thì đang lâm bệnh không xuất hiện trước công chúng, sớm muộn gì cũng mất tất cả.

U Lê ảm đạm đi về, bà chăm Minh Nhật từ bé, hiểu rõ tính tình cậu chủ, chứng kiến biết bao nhiêu chuyện đau buồn. Minh Nhật từ sớm đã bị mặc cảm, nội tâm, lại khó chiều hơn những đứa trẻ khác. Sau tai nạn, làm sao trải qua được tình cảnh như vậy.

Thiên Di đang chẻ củi sau nhà. Từ sáng đến giờ, cô làm không ngừng nghỉ, người trở nên mệt mỏi, một lúc càng ốm yếu. Viện Thư rộng biết bao nhiêu, làm sao cô có thể dọn xong công việc một lúc. Vừa nhấc rựa lên, kiệt sức làm cô hoa mắt ngất xuống nền, mọi thứ quay cuồng, bóng tối bao vây.

-“Thiên Di…Thiên Di.”

Minh Kỳ ngồi bên cạnh, gương mặt lo lắng không diễn tả được. Thiên Di đã nằm suốt hai tiếng trôi qua, rốt cuộc là anh Ba ép cô gái này làm đến chết hay sao? Lí do gì làm anh ấy tức giận đến vậy?

-” U Lê…bộ cô ấy làm gì sai với anh Ba sao?”

U Lê khó nói, một hồi chỉ biết lắc đầu, trên tay còn cầm ly nước sủi vitamin. Minh Kỳ bực bội đi đến phòng anh, chẳng thèm gõ cửa bước vào, Minh Nhật vẫn ung dung ngồi đó đọc sách, bình bông oải hương dịu nhẹ bên cạnh.

Anh liếc sang.

-” Anh Ba… anh thật quá đáng. Viện Thư rộng biết bao nhiêu, mười mấy người còn chưa dọn dẹp xong, làm sao anh lại ép một mình Thiên Di dọn dẹp đến kiệt sức ngất đi cơ chứ?”

Minh Nhật gấp sách lại chống cằm nhìn hắn. Không ngờ cô ta ngất xĩu thật. Nhưng điều anh khó chịu lại không phải là việc Thiên Di dọn dẹp không xong mà chính là Minh Kỳ đang tạo ra thách thức lòng ích kỉ của mình.

-” Không ngờ cô ta chăm chỉ đến mức đó.”

Minh Kỳ không hiểu nổi anh mình đang có ý gì.

-” Rốt cuộc là như thế nào? Từ trước đến nay có bao giờ anh để ý đến người hầu kẻ ở trong nhà, sao hôm nay lại hứng thú làm khó một người như vậy, huống hồ cô ta còn bị câm cơ chứ?”

Minh Nhật cười khinh bỉ nhìn em trai mình. Trên đời này anh ghét nhất là ai dám lên giọng đạo đức trước mặt mình.

-” Thế em bênh vực cô ta là ý gì? Người hầu của anh, anh có quyền hành hạ như thế nào không được, thậm chí giết cũng chả sao.”

Minh Kỳ bất giác đứng hình. Hắn cũng hiểu vì sao lại luôn để ý đến Thiên Di, kể từ lần đó. Có vẻ như Thiên Di rất đặc biệt hoặc là…quá tầm thường ở trong căn nhà đặc biệt này.

-” Trước giờ em luôn quan tâm mọi người xung quanh như vậy.”- Nhưng sao khi nói ra, hắn lại cảm thấy không đúng như thế.

Minh Nhật làm sao không biết được điều đó, ánh mắt anh lộ vẻ không vui.

-” Vậy thì em về lo cho người hầu của em đi. Cô gái ấy ở đây thì chỉ có một mình anh quản. Viện Thư trước giờ…không muốn liên quan đến Nhà chính.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN